Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.

Tay áo ngắn bằng cotton màu lam, quần kaki, Hạ Tức vừa mới tắm xong, khoanh chân ngồi trên sofa uống nước. Sữa tắm kia có mùi mật đào, hương thơm mềm mại, Phó Tri Bách nhìn chăm chú sau gáy anh, đưa tay gãi gãi.

Hạ Tức quay đầu nhìn hắn, Phó Tri Bách cười với anh, "Anh, lát nữa chúng ta đi chèo thuyền nhé."

Hạ Tức rụt rụt cổ, nhỏ giọng bảo: "Nhột."

Chưa phải mùa du lịch, người ở phố cổ không nhiều lắm, trên bến có rất nhiều thuyền, Phó Tri Bách thuê một chiếc, đỡ Hạ Tức ngồi vào trong thuyền. Thuyền nơi này chia làm nhiều loại, chạy bằng động cơ, chân đạp, còn có loại nguyên thủy nhất là dùng mái chèo. Đại khái là Phó Tri Bách muốn biểu hiện ở trước mặt anh trai một phen, bỏ qua những loại không tốn sức, chọn chèo thuyền.

Xuất phát dọc theo dòng sông, lướt qua chân cầu, mặt sông dần dần rộng lớn, từng tán lá sen to nổi trên mặt nước, tầng tầng lớp lớp một mảnh xanh biếc. Hương hoa sen thoang thoảng, Hạ Tức nhìn chăm chú con cá nhỏ trên sông, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, nước chảy xuyên qua kẽ ngón tay. Chiếc thuyền nhỏ dừng lại ở nơi hoa sen trong tầm với, Phó Tri Bách buông mái chèo ra, tựa vào thuyền thở dốc, hai tay hắn mỏi nhừ, hối hận không thôi với quyết định vừa rồi của mình.

Hạ Tức nhìn về phía hắn, hỏi hắn, "Tiểu Bách, em mệt rồi sao?"

Phó Tri Bách lập tức ngồi dậy, thuyền nhỏ lắc lư, nói với Hạ Tức: "Không mệt, một chút cũng không mệt." Hắn đánh trống lảng, "Anh, xem phong cảnh bên này đẹp quá, anh ngồi sang đó đi em chụp hình cho anh."

Hạ Tức có chút ngượng, anh nói: "Anh không biết chụp ảnh."

"Anh cứ ngồi đi, nhìn về phía em là được." Phó Tri Bách lấy điện thoại ra, tay chìa ra bên phải, Hạ Tức ngồi về phía bên phải thuyền. Phía sau anh là một khoảng đỏ hồng xanh biếc, hoa sen làm nổi bật khuôn mặt anh, giống như là mạ một tầng ánh sáng, lấp lánh lộng lẫy.

Phó Tri Bách cầm điện thoại chụp vài tấm, lại nhịn không được khen anh trai hắn đẹp, Hạ Tức cúi đầu rũ mắt, mím môi cười cười.

Sự hiểu biết về cái đẹp của Phó Tri Bách rất mơ hồ, hắn nhớ rằng người lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy xinh đẹp là một nữ diễn viên mà hắn đã nhìn thấy trong một bộ phim khi còn là một thiếu niên, và vẻ đẹp sắc sảo đó khiến hắn rung động. Về sau, hắn tìm bạn gái hầu như tất cả đều là kiểu người như thế, trong sáng xinh đẹp, thậm chí xinh đẹp đến mức có chút dung tục.

Hắn thích kiểu làm đẹp sến sẩm thế này, Dư Viện chính là kiểu như vậy, đẹp mà tự biết, từng cử chỉ từng động tác toát ra loại quyến rũ kia.

Nhưng Hạ Tức trước mắt, có vẻ đẹp rất khác với cái mà Phó Tri Bách nhìn thấy.

Anh không tự biết, khuôn mặt vô cảm trông lạnh lùng quạnh quẽ, mặt mày tinh xảo bị nét cứng rắn làm giảm một nửa xinh đẹp, trở thành một kiểu quyến rũ khác. Phó Tri Bách biết dùng từ ngữ như vậy hình dung chính anh trai mình là không đúng, nhưng gương mặt Hạ Tức như thể được đúc ra từ những gì Phó Tri Bách hướng tới.

Anh giống như mặt trời trên cao, xinh đẹp đến mức khiến Phó Tri Bách không dám nhìn thẳng, không dám ở trước mặt anh lộ ra u ám của mình, không dám để anh nhìn thấy một chút không tốt. Hạ Tức sạch sẽ, là sự thuần túy trong lòng Phó Tri Bách.

Thuyền chèo đến giữa hồ, bốn phía có bèo và vài hoa sen, gió thoang thoảng, ánh nắng không quá chói chang.

Phó Tri Bách bảo Hạ Tức đến bên hắn, Hạ Tức sợ chiếc thuyền này lắc lư, liền đổi thành Phó Tri Bách đi qua. Phó Tri Bách hai tay chống bên hông thuyền, loạng choạng di chuyển đến bên Hạ Tức, hắn ôm lấy cánh tay Hạ Tức, hỏi: "Anh, nắng thế này dễ chịu quá, thời tiết như vậy thích hợp nằm nghỉ một lát đó."

Hạ Tức ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn trời, anh lấy tay chạm vào mặt Phó Tri Bách, bàn tay đặt lên mắt Phó Tri Bách, nhẹ giọng nói: "Em muốn ngủ một chút sao?"

"Vâng, chỉ ngủ một lát thôi." Phó Tri Bách dựa thân tới, dang tay vòng quanh eo Hạ Tức, mặt vùi vào trong ngực anh trai, giọng nói lười biếng của hắn truyền đến, "Muốn ngủ ở trong lòng anh một lát."

Trước kia thời gian này, Hạ Tức còn ở trên núi, công việc triền miên khiến cho anh đổ mồ hôi đầm đìa. Nếu anh muốn trở về trước khi mặt trời lặn, anh không được nghỉ ngơi. Thời gian nhàn nhã thế này giống như đang nằm mơ, thật sự anh vẫn sẽ sợ hãi, cảm thấy hết thảy đều quá mức không chân thật, anh không dám buông lỏng cảnh giác, không dám có chút lười biếng nào, như vậy lỡ có một ngày anh bị đánh trở về nguyên trạng, anh cũng có thể sống sót.

Phó Tri Bách tựa vào lòng anh, hoàn toàn say giấc, người nặng trịch vẫn chẳng nhúc nhích. Bàn tay Hạ Tức vô thức vuốt ve lưng hắn, em trai lớn hơn anh tất thịt, giống như một con dã thú nằm dưới chân anh.

Lúc Phó Tri Bách tỉnh lại, đã là chạng vạng, bầu trời đầy những tia sáng, nước hồ bị nhuộm thành một khoảng đỏ rực. Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Tức cúi đầu, nghiêng mặt dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, hắn nâng lên tay chọc chọc mặt anh trai. Thân thể Hạ Tức khẽ động, đầu từng chút từng chút ngã về phía Phó Tri Bách.

Một cái mềm mềm lướt qua khóe môi Phó Tri Bách, Phó Tri Bách sững người, mắt thấy Hạ Tức sắp ngã vào trong thuyền, hắn hoàn hồn, lập tức đứng dậy đỡ Hạ Tức. Hạ Tức lẩm bẩm một tiếng, mềm giọng nói: "Buồn ngủ..."

Lúc này đổi lại Hạ Tức ngủ trong lòng Phó Tri Bách, ngón trỏ Phó Tri Bách cong tròn, khớp ngón tay ấn vào khóe miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Hạ Tức.

Chiều tà buông xuống, gió nổi lên, bọn họ nên về.

Thuyền nhỏ cập vào bờ, tiền thuê cả buổi chiều là hai trăm, Phó Tri Bách không có tiền mặt, lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán. Nhân viên công tác ở bến tàu đã có tuổi, cũng không biết Phó Tri Bách, thấy hai anh chàng rất đẹp trai, liền nói thêm vài câu, "Hai đứa đến đây chơi nhỉ, buổi tối bên kia còn có hội đèn lồng, còn có thả đèn xuống sông đấy, đẹp lắm."

Phó Tri Bách nói lời cảm ơn, nghiêng đầu hỏi Hạ Tức, "Có muốn đi xem không?"

"Muốn."

Trời còn chưa tối hẳn, bọn họ đi tìm một nhà hàng hải sản ven sông ở gần đó để ăn trước. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến cửa sổ tầng hai, bọn họ có thể từ cửa sổ nhìn thấy cảnh đêm của phố cổ.

Phó Tri Bách gọi mấy món ăn, hắn và Hạ Tức ở chung một thời gian, thật ra có thể ít nhiều hiểu rõ khẩu vị của Hạ Tức. Khẩu vị của họ cũng tương tự nhau, ăn không được cay, không thích hành, tỏi, gừng, ưu tiên thịt, rau củ có thể không ăn thì sẽ không ăn, đều là người kén ăn.

Phó Tri Bách xé mở màng bọc nilon bộ đồ ăn ra, tráng nước sôi chén đũa cho Hạ Tức. Hạ Tức nhìn động tác của hắn, cũng học hắn muốn làm theo, nhanh chóng bị Phó Tri Bách ngăn lại.

"Anh đừng làm gì cả, nước này nóng lắm, em làm là được rồi."

Hạ Tức liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, anh nhìn chăm chú động tác của Phó Tri Bách, thấy hắn tỉ mỉ tráng chén đũa, đột nhiên nói: "Anh không biết dùng đũa."

"Hả?" Phó Tri Bách ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Tức giống như lạc vào hồi ức, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, chỉ vào giờ khắc này, anh em họ đặc biệt giống nhau. Anh nói với Phó Tri Bách: "Hạ Vân An nói anh bị bệnh, không cho anh dùng đũa, nói dùng phải sẽ khiến bọn họ sinh bệnh."

Phó Tri Bách như đứng hình, hắn không dám tin nhìn Hạ Tức, há miệng, hạ giọng hỏi, "Vậy anh dùng gì?"

Hạ Tức nhếch khóe môi, nói với hắn: "Anh dùng tre gọt thành một đôi đũa, nhưng anh làm không tốt, có đôi khi sẽ xước vào miệng."

"Bây giờ sẽ không có ai dám nói với anh như thế nữa đâu." Phó Tri Bách trầm mặt, đẩy chén đũa đã tráng qua nước sôi đến tay anh, hắn nói với Hạ Tức: "Ai dám bắt nạt anh, em sẽ đánh hắn đến chết."

"Tiểu Bách, em đối với anh tốt quá, nếu không chia cách thì hay biết mấy."

Thức ăn được bưng lên, nhân viên phục vụ chắn trước mặt Phó Tri Bách đặt đồ ăn, Phó Tri Bách có thể cúi đầu, len lén lau nước mắt rơi xuống.

Hắn rất khó tưởng tượng những năm tháng anh trai trải qua, hắn vừa nghĩ đến mình ở trong căn nhà lớn được cha mẹ ưu ái, cuộc sống sung túc, mà Hạ Tức thì ở trong núi, ở bên ngoài châm chọc sỉ vả, trong gia đình mua anh lại không làm hết trách nhiệm, hắn cảm thấy hổ thẹn.

Hắn muốn đối xử tốt với anh trai mình, muốn đem tất cả những gì hắn có được cho anh trai, muốn nói cho anh biết trên thế giới này còn có Phó Tri Bách yêu anh, họ là một thể.

"Thưa anh, đồ ăn đã bưng lên hết rồi ạ." Người phục vụ cầm khay đứng sang một bên.

Phó Tri Bách cúi đầu, đè thấp mũ, hắn "Ừ" một tiếng, giọng mũi rõ ràng.

Chờ người đi rồi sau, Phó Tri Bách hơi kéo mũ lên cao một chút, gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong chén Hạ Tức.

"Anh, anh ăn thử cái này đi, em thấy trong thực đơn, đây là món được nhà hàng này đề cử đấy."

Hạ Tức cắn một miếng nhỏ, thịt còn rất nóng, dưới đĩa có một cái lò nhỏ, bên trong đun lửa liu riu, đang sôi sùng sục. Dầu mỡ đọng ở bên môi, biến thành son dưỡng ẩm, Hạ Tức hai mắt sáng ngời, khẽ hít một hơi, gật đầu nói ăn rất ngon.

Phó Tri Bách cảm thấy dáng vẻ Hạ Tức ăn như một con thỏ nhỏ gặm củ cải, hắn thật sự rất thích anh trai mình, không chớp mắt nhìn Hạ Tức ăn cả miếng thịt, khóe miệng cũng sắp nhếch đến mang tai.

"Ăn ngon không? Ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Hạ Tức cười với hắn, Phó Tri Bách rút một tờ khăn giấy, vươn tay lau đi vết dầu dính trên khóe miệng cho anh.

"Anh ăn thành một con mèo luôn."

Mặt Hạ Tức hơi hơi đỏ, anh giữ chặt tay Phó Tri Bách, động tác không có ý nghĩa gì, chỉ là muốn chạm vào Phó Tri Bách.

Ăn một bữa cơm xong, còn uống chút rượu hoa mộc quế, cũng đã hơi ngà say. Từ trên lầu đi xuống, Phó Tri Bách ôm bả vai Hạ Tức, đón gió đêm, khoác lên mình ánh trăng, đi về phía hội đèn lồng.

Phố cổ buổi tối rất náo nhiệt, người nhiều hơn ban ngày gấp mấy lần, trong cửa hàng bên đường treo bán đèn lồng tự làm, đủ loại đủ kiểu. Còn có một ít đồ chơi nhỏ lạ lẫm cổ quái, Phó Tri Bách cầm mặt nạ cáo che mặt, tiến về phía Hạ Tức, hắn cười nói: "Anh, đẹp không?"

Hạ Tức gật gật đầu, "Rất đẹp."

"Anh thử cái này xem." Phó Tri Bách cầm một chiếc mặt nạ thỏ, khua tay trước mặt Hạ Tức vài cái, chiếc mặt nạ kia làm rất sống động, trên đỉnh tóc còn có tai thỏ dài thòn, nhìn vô cùng đáng yêu.

"Ông chủ, bán hai cái này." Phó Tri Bách trả tiền, đeo mặt nạ lên, quay đầu lại đeo cho Hạ Tức.

Hai con người lớn tướng đeo mặt nạ cáo và thỏ đi dạo phố, mua kẹo hồ lô, mua hình nhân đường, lại đi thả đèn xuống sông, ôm một đống đồ chơi nhỏ trở về khách sạn.

Hạ Tức rất vui, lắp bắp nói chuyện nhiều hơn với Phó Tri Bách, tuy rằng không quá lưu loát, nhưng vẫn có thể làm cho Phó Tri Bách cảm giác được anh vui vẻ.

_

HẾT CHƯƠNG 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1