Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11.

Sau khi chụp quảng cáo xong, Phó Tri Bách được nghỉ nửa tháng.

Phiên tòa của Hạ Vân An sắp bắt đầu, Phó Tri Bách không thể dẫn Hạ Tức đi quá xa, chỉ tự lái xe đi chơi một vòng.

Hắn đi theo định vị, lúc đầu đi đến một phố cổ cũng mất hơn nửa ngày. Tối đến, ở trong khách sạn, hai anh em ngủ trên một cái giường, cách âm phòng không tốt, sau nửa đêm Hạ Tức bị tiếng thở dốc truyền đến từ phòng bên cạnh đánh thức.

Anh mơ mơ màng màng gọi Phó Tri Bách dậy, Phó Tri Bách ôm anh vào trong ngực, buồn ngủ nói: "Sao vậy?"

"Em có nghe được tiếng gì lạ lạ không?" Hạ Tức ngẩng đầu nhìn vách tường phía sau giường, anh nói: "Hình như là âm thanh gì đấy phòng bên cạnh?"

Giường "cọt kẹt" vang lên, âm thanh của người phụ nữ và người đàn ông giao hoà.

Phó Tri Bách trong nháy mắt tỉnh táo, lập tức che lỗ tai Hạ Tức, đè người vào trong lòng mình.

Hạ Tức vẻ mặt mờ mịt, mũi đè lên ngực Phó Tri Bách, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Phó Tri Bách chỉ cảm thấy lồng ngực nóng hổi, hắn không biết nên giải thích với anh trai thế nào, chỉ cảm thấy loại âm thanh tạp nham này, không phải anh trai có thể nghe.

Hắn cắn răng, rầu rĩ nói: "Chả có gì tiếng gì cả, anh mau ngủ đi."

"Em đè anh nặng, anh hơi nóng ngủ không được."

Phó Tri Bách khựng lại, sau đó thay đổi tư thế, nhưng vẫn che tai Hạ Tức, hắn nói: "Em thích ôm anh, mau ngủ thôi."

Hạ Tức bất đắc dĩ, anh không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn cuộn vào lòng Phó Tri Bách. Anh nghe thấy tim Phó Tri Bách đập rất nhanh, từng tiếng từng tiếng nện vào tai anh. Anh hoàn toàn úp mặt lên, từ từ nhắm mắt lại.

Phó Tri Bách thế nào cũng không ngủ được, hắn nghe trong phòng bên cạnh truyền đến rên rỉ. Thở hổn hển, hận không thể lập tức lao qua quát to bảo bọn họ yên lặng chút coi.

Nhưng trong lòng còn có Hạ Tức, hắn làm em trai đáng yêu của anh trai, không thể làm chuyện hủy hình tượng đó được. Phó Tri Bách thở dài một hơi, khắc chế bản thân, để cho mình bình tĩnh.

Âm thanh kia duy trì chừng khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Phó Tri Bách thở phào nhẹ nhõm, vừa buông anh trai ra, kết quả không đến mười phút, âm thanh kia lại bắt đầu.

Hắn thốt một câu tục tĩu, một lần nữa che lỗ tai Hạ Tức, mặt Hạ Tức áp vào lòng hắn nhẹ nhàng cọ cọ. Lực chú ý của Phó Tri Bách bị Hạ Tức hấp dẫn, hắn cúi đầu nhìn lại.

Hạ Tức sợ tối, trong phòng liền bật một ngọn đèn nhỏ, trong ánh sáng lờ mờ, nửa mặt Hạ Tức lộ ra bên ngoài phủ một tầng ánh sáng trong suốt, vẫn là một gương mặt non nớt.

Phó Tri Bách nhìn chằm chằm mặt Hạ Tức, trong lòng tưởng tượng anh trai mười tám tuổi, là hình dáng ra sao.

Có thể nhìn nhỏ hơn so với bây giờ không? Trắng trẻo mềm mại, bộ dạng dễ ức hiếp? Phó Tri Bách thở dài, hắn trong lòng gọi anh trai, gọi hết lần này đến lần khác, giống như muốn bù lại khoảng thời gian bị cướp đi trong mười bốn năm trước.

Bọn họ bỏ lỡ sự trưởng thành của nhau, nhưng không quan trọng, từ bây giờ, mỗi phút mỗi giây họ là của nhau.

Ngày hôm sau vẫn là Hạ Tức dậy trước, Phó Tri Bách ngủ say sưa, Hạ Tức cẩn thận rời khỏi ngực hắn. Phó Tri Bách xoay người, đưa lưng về phía Hạ Tức, túm chăn cuộn mình thành một cục.

Hạ Tức nhìn Phó Tri Bách, một lần nữa nằm xuống, vươn tay cẩn thận sờ sờ tóc Phó Tri Bách.

"Anh, anh dậy rồi?" Phó Tri Bách quay đầu lại, nhắm mắt gọi một tiếng, dang tay kéo Hạ Tức, ôm người vào trong ngực mình.

Hạ Tức gần như nằm úp trên người hắn, anh nghe Phó Tri Bách nói: "Dậy rồi thì nằm với em một lát nhé."

Hạ Tức không dám nhúc nhích, hô hấp Phó Tri Bách dần dần trầm xuống, anh hơi hơi nâng mắt lên, ánh mắt dán lên yết hầu Phó Tri Bách. Hình như anh bị hấp dẫn, ngón tay đặt ở cằm Phó Tri Bách, theo cổ đi xuống, phủ lên yết hầu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phó Tri Bách giống như là một con mèo đang ngủ gật, ngẩng đầu lên phát ra tiếng sột sột.

Hạ Tức nửa nằm gãi cổ Phó Tri Bách, qua qua lại lại, động tác tạm dừng. Hạ Tức sững người, Phó Tri Bách nắm lấy tay anh, híp mắt nhìn anh, "Anh, sao không gãi tiếp?"

Hạ Tức từ từ nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Phó Tri Bách, mấy giây sau Phó Tri Bách phản ứng lại trước, đẩy Hạ Tức ra, hắn cong chân lúng túng ngồi dậy. Hạ Tức vẫn còn nằm, nghiêng người nhìn về phía Phó Tri Bách, tầm mắt theo thân thể hắn đi xuống, cuối cùng dừng lại ở chỗ lồi lõm khả nghi, anh nói: "Tiểu Bách, có cái gì trên người em đâm vào anh."

Phó Tri Bách ở trước mặt anh trai gần như là thẹn quá thành giận, tục ngữ có câu quá tam ba bận, chỗ kia của hắn khi ở trước mặt anh trai đã đứng lên đáng xấu hổ mấy lần rồi? Phó Tri Bách ôm đầu, bất lực nói: "Buổi sáng em hay chào cờ, đàn ông bình thường cũng vậy đấy."

Hạ Tức gật gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Phó Tri Bách.

Phó Tri Bách đỏ mặt, dùng tay che mắt Hạ Tức, "Anh đừng nhìn em mãi thế."

Hạ Tức chớp chớp mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay Phó Tri Bách, Phó Tri Bách lập tức rụt tay về, kéo chăn che Hạ Tức. Cả người Hạ Tức đều bị trùm trong chăn, anh muốn kéo ra, chợt nghe Phó Tri Bách nói: "Anh đừng nhúc nhích, chờ em đi rồi, anh mới được lấy ra."

Hạ Tức không hề động đậy, Phó Tri Bách phát ra tiếng sồn sột, hắn từ trên giường đứng dậy, mang dép bước nhanh vào trong nhà vệ sinh. Hạ Tức nghe thấy tiếng đóng cửa, lại đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy Phó Tri Bách nói chuyện, anh liền kéo chăn ra.

Lúc này trong nhà tắm vang lên tiếng nước ào ào, Hạ Tức nhìn bóng người lộ ra sau tấm kính mờ nhà tắm.

Phó Tri Bách có thể không biết, nhất cử nhất động của mình lúc này đều bị anh trai nhìn thấy.

Thân thể hắn nghiêng dựa vào kính thủy tinh, dòng nước từ vòi sen trúc lên người hắn, tay hắn sờ soạng dương vật của mình, cắn môi thở hổn hển, hoảng hốt muốn nhanh chóng giải quyết, nhưng tuốt đến tay mỏi nhừ mà còn chưa xuất ra.

Hắn mở mắt, nhìn chằm chằm bộ vị tinh thần của mình, liếm liếm môi, bất lực không muốn làm nữa. Hắn bực bội nhấc mí mắt lên, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Hạ Tức từ trên giường đi xuống, từng bước một đi về phía này.

Hắn hoang mang, sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ thấy tay Hạ Tức đặt lên cửa kính, nhẹ nhàng gõ gõ.

Tiếng nước "ào ào", hơi nóng lượn lờ, bóng dáng mơ hồ, Hạ Tức đứng bất động tựa như đang nhìn cái gì đó. Phó Tri Bách thoáng cái phản ứng lại cửa kính này có vấn đề, hắn hít sâu một hơi, nhiệt tình vừa rồi rất lâu không cách nào lên đạn lại cứ như vậy bắn ra, dính lên cửa kính kia.

Phó Tri Bách hoảng hốt mấy giây, hoàn hồn lại, lập tức lấy vòi sen rửa sạch.

Hắn tắt nước, lấy khăn tắm lau người, đầu óc mê man, suy tư nên đi ra ngoài nói với anh trai hắn như thế nào đây.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng của Hạ Tức, đối phương nói: "Tiểu Bách, em có điện thoại này."

Phó Tri Bách thở hổn hển, cất cao giọng, "Anh nghe giúp em nhé."

Hạ Tức nhìn chằm chằm cuộc gọi cho Phó Tri Bách, mở điện thoại ra, nhẹ giọng nói: "Xin chào."

Dư Viện sửng sốt, "Anh là ai?"

Hạ Tức nhấp nhấp miệng, nhìn nhà tắm, anh nói: "Tiểu Bách đang tắm."

Dư Viện cau mày, ả thử thăm dò hỏi: "Là anh Hạ Tức?"

Hạ Tức không có trả lời ả, mà là lặp lại nói: "Tiểu Bách đang tắm, có chuyện gì đợi lát nữa..."

Lời anh còn chưa dứt, Phó Tri Bách từ trong nhà tắm đi ra, hắn cầm khăn lông lau tóc, đi tới trước người Hạ Tức, "Anh, đưa điện thoại cho em, để em nghe."

Hạ Tức đưa điện thoại cho hắn, Phó Tri Bách nhận lấy điện thoại, đi tới bên cửa sổ.

Hạ Tức nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn, nghe thấy giọng nói khẽ khàng của hắn.

"Viện Viện, vừa rồi là anh của em."

Dư Viện hỏi hắn, "Sao anh trai cưng nghe điện thoại của cưng, rồi sao mới sáng mà phải đi tắm?"

Phó Tri Bách gãi gãi cằm, hắn nói: "Em sợ nóng mà, đổ mồ hôi thì đi tắm thôi. Còn quên nói với chị, em được nghỉ nửa tháng, em đưa anh trai em ra ngoài chơi rồi."

"Cưng dẫn anh trai cưng ra ngoài chơi á?" Giọng điệu Dư Viện ghen tị, ả hừ một tiếng, "Cưng cũng chưa từng dẫn chị ra ngoài chơi đó."

Phó Tri Bách xin lỗi nói: "Lúc trước thật sự rất bận, em và anh trai em dạo xung quanh thôi, nếu chị rảnh, chúng ta..."

Dư Viện ngắt lời: "Chị chỉ đùa thôi, cưng và anh trai cưng chơi vui vẻ nha."

Ánh mắt Hạ Tức dời khỏi người Phó Tri Bách, anh từ trên giường đi xuống, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi Phó Tri Bách làm trong nhà tắm.

Anh bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởi quần áo, vặn vòi sen.

Tiếng nước lại vang lên, Phó Tri Bách nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng mơ hồ phía sau tấm kính thủy tinh mờ ảo kia.

Thân thể Hạ Tức gầy gò thon thả, tay anh chậm rãi vuốt ve phần eo, nước chảy xuống lưng anh.

Nước chảy ra quá lạnh, Hạ Tức rùng mình một cái.

Dư Viện lại nói gì đó, Phó Tri Bách lơ đễnh đáp vài tiếng.

Hắn nhìn thấy động tác của Hạ Tức, đi về phía nhà tắm, giơ điện thoại ra xa, hướng về phía cửa nhà tắm hỏi: "Anh, anh cũng tắm hả?"

"Ừm."

"Có biết chỉnh nước nóng lạnh không?"

"Chảy ra đều là nước lạnh."

"Em chỉnh giúp anh, anh chờ chút nhé." Phó Tri Bách nói xong, cầm điện thoại nói với Dư Viện ở đầu dây bên kia: "Viện Viện, em có việc rồi, không nói nữa. À đúng rồi, em đã mua cho chị chiếc vòng cổ mà lần trước chị nói chị thích đấy, đợi vài ngày nữa chuyển phát nhanh sẽ đưa đến."

Nói xong, hắn cúp điện thoại, đẩy cửa nhà tắm ra.

_

HẾT CHƯƠNG 11.

Lan: haizzzz, tịnh tâm. Thật ra tui không ghét Tri Bách yêu đương hay có bạn gái khi chưa gặp lại anh trai đâu, vì em nó ban đầu là trai thẳng sau này tìm được anh trai rồi mới cong, nhưng tui rất không thích con nhỏ Dư Viện cực kì, nhỏ này nó kiểu yêu bản thân nó thôi á. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1