Day 7: Cruelty | Kindness
Day 7: Even in the middle of the night, you're there for me ( https://archiveofourown.org/works/22452736 )
Cho dù đã nửa đêm, em vẫn ở đây với tôi
Tiéng thở đầy sự kích động của Dazai đã khiến Akutagawa mở mắt. Cậu quay sang nhìn để chắc rằng người yêu cậu, đang ngồi trên giường, không có việc gì. Nhìn những giọt mồ hôi rơi xuống hai bên thái dương cùng với cách anh ấy thở gấp, chắc chắn có điều gì đó không ổn đã xảy ra.
"Osamu ...?" Akutagawa nhẹ nhàng gọi tên và vòng tay ôm lấy cơ thể của người đàn ông kia. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"K-Không có gì." Dazai trả lời nhưng giọng anh ấy vẫn còn run rẩy. Việc Dazai dùng giọng điệu như thế này thật quá bất thường, điều đó chỉ khiến Akutagawa cảm thấy lo lắng hơn. Cậu kéo Dazai vào ngực và nhẹ nhàng vuốt tóc người yêu bằng những ngón tay tái nhợt của mình.
"Chắc chắn phải có gì đó. Ác mộng?" Trước câu hỏi của cậu, Dazai chỉ gật đầu. "Anh biết anh có thể kể điều đó ra nếu muốn mà?"
"Nó... cũng không mới mẻ gì. Tôi vẫn thấy ... những gì tôi đã làm với em trước đây thật tồi tệ. Em làm thế nào mà có thể ở bên tôi sau tất cả những điều đó chứ? Ngay cả sau việc tôi khiến em trở thành một người như hiện tại?"
"Những việc đó đều là quá khứ rồi, em biết anh chỉ muốn em trở nên mạnh mẽ hơn và tồn tại được. Chính nhờ anh mà em có thể trở thành một người như hiện tại. Đúng là những ngày đó chỉ có chiến đấu nhưng không phải tất cả đều là lỗi của anh. Kể cả nó có khủng khiếp thế nào đi chăng nữa thì trái tim em vẫn sẽ đập vì anh."
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi của Dazai. Anh thực sự không xứng với những tình cảm này. "Tôi đã đánh đập em... Tôi không đáng với sự ân cần này."
Cuộc nói chuyện này thật chẳng dẫn đến đâu cả, những lời nói đó không phải điều Akutagawa suy nghĩ, cậu quyết định tìm cách khác để thể hiện những cảm xúc của mình. Đôi tay cậu ôm lấy má của Dazai và cậu áp đôi môi mình lên môi của anh ấy - một nụ hôn nhẹ nhàng, ngắn ngủi nhưng nó chứa đựng tất cả tình cảm của cậu.
Dazai có vẻ thả lỏng hơn một chút với nụ hôn này và khi anh lùi lại, Akutagawa đang mỉm cười nhìn anh. Thật khó để không cười khi cậu ấy nhìn anh như vậy. "Tôi thực sự không xứng với em chút nào."
"Em cũng vậy. Nhưng em vẫn yêu anh. Rất nhiều."
"Anh cũng yêu em, Ryuunosuke." Một nụ hôn được đặt lên trán của Akutagawa, tanh ôm chặt lấy cậu, anh muốn cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho anh.
"Anh ổn hơn chưa?"
"Ổn hơn nhiều rồi. Cảm ơn em."
"Em rất vui."
"Quay trở lại để đi ngủ thôi nào."
Akutagawa gật đầu, khi nằm xuống cạnh Dazai, cậu ôm anh ngủ để chắc chắn rằng anh ấy ổn. Bên cạnh đó, cậu sẽ ngủ ngon hơn khi cảm nhận được sự ấm áp của Dazai, cảm nhận được anh ấy gần mình như thế nào.
Cậu nghĩ đến lúc mình chỉ có thể ngủ ít hơn 4 tiếng, tuy vậy, tất cả điều đó đã thay đổi kể từ khi cậu chuyển đến ở cùng Dazai. Làm thế nào mà một người có thể thay đổi nhiều đến vậy cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro