Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

extra.

Choi YooJung không phải một kẻ bất hạnh, nhưng cô là một người không may mắn.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình doanh nhân giàu có, cô là một tiểu thư muốn gì có đó, kẻ hầu người hạ vây quanh. Người đời ai cũng nói cô là sung sướng, là hạnh phúc. Họ có lẽ không biết, những chai sạn nơi đáy mắt luôn ánh lên nét cười.

Somi, đối với cô là ánh sáng chiếu rọi, là hạnh phúc lẻ loi trong đám bất hạnh gia đình cô mang lại.

Cô yêu Somi, yêu say đắm. Somi cũng đã từng yêu cô. Từng, phải, đã từng. Cho đến một ngày đông buốt giá ba năm trước, người con gái đó xuất hiện.

Kim SeJeong, với cái mác con ngoài giá thú của một gia đình trung lưu chẳng mấy tiếng tăm, xuất hiện đột ngột trong đôi mắt Somi, làm lan đi những đợt sóng dao động mạnh mẽ. Một cô gái độc lập, kiên cường, có phần ít nói và bảo thủ cố chấp, SeJeong mang đến những cơn gió mới, mát lạnh, và Somi, vốn sống một cuộc đời bình lặng đến mức khiến người ta chán ghét, đã lao vào nương theo cơn gió ấy đi đến những chân trời xa.

YooJung, rốt cuộc, chỉ còn lại một mình. Cô lao đầu vào rượu, chất kích thích và những mối quan hệ qua đường. Tiền, đương nhiên cô không thiếu khi mà sau khi li dị cha cô, cứ hai năm một lần, mẹ cô lại có thêm một người tình triệu đô mê muội chu cấp cho hai mẹ con cô. Vì có tiền, nên đám ruồi bu nhặng đậu cần tiền để sống ngoài kia luôn bám riết lấy cô, như một vật chủ cho bọn chúng kí sinh.

Hai năm trôi qua, cô vẫn cứ buông thả mình vào những cuộc vui như thế cho đến khi gặp lại Somi, trong một lần tình cờ dạo trung tâm thương mại. Nơi này là của cha ruột cô, nơi mà ông muốn cô thừa kế. Cô, chỉ là hôm đó thực sự rãnh rỗi, nên tới đó một chút để khỏi phải nghe giáo huấn. Và, cô gặp Somi.

Với tất cả lực bình sinh, cô kéo em ra ngoài, nơi một góc tối ở cửa ra bên hông khu thương mại. Cô nhớ đôi môi em, nhớ mái tóc, nhớ nụ cười. Nhưng chưa chạm được vào em bao lâu, cô đã bị chính em đẩy ra.

"YooJung."

À, phải, đương nhiên rồi, là cô ta.

Một trận cãi vã ngắn, và hai cô gái ấy lại biến mất. Thật mỉa mai, khi cô biết rằng chẳng bao giờ giành lại được người con gái trẻ tuổi ấy mà vẫn cứ cố níu lại chút vạt nắng để rồi bão quật, hi vọng mong manh cuối cùng tan tác trong gió.

Tối ấy cô say trong men rượu, ánh đèn chói lòa và nhạc xập xình trong quán bar quen thuộc. Cô không biết bằng cách nào cô có thể lết được cái thân say khước ấy ra khỏi đó, để rồi va vào một người khác. Ánh mắt mù mờ, cô ngước lên. Một cô gái cao, mái tóc dài, mặt mũi thì cô cũng chẳng nhìn rõ. Và thật ngạc nhiên rằng, cô hôn cô gái đó. Cô hôn xong, thất thiểu bỏ đi, miệng lẩm bẩm và môi cười như một kẻ điên. Tên của em ấy, tên của Somi, hẳn rồi.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trong một căn phòng lạ hoắc, người đau nhức và chẳng còn mảnh vải che thân. Nhìn những dấu hôn đỏ sẫm trên người mình, cô nhíu mày, lẩm bẩm.

"Tối qua lại qua đêm với cô nào rồi?"

Những vết hôn này là của nữ, người như cô chỉ cần nhìn là biết.

"Dậy rồi hả, cưng?"

Một câu hỏi phát ra, cô quay lại. Một cô gái cao, trẻ tuổi, tóc dài và đôi mắt đen láy. Dáng hình thật quen. Cô ta tay cầm một khay gỗ nhỏ đặt bữa sáng, bước đến ngồi cạnh giường cô.

"Bữa sáng cho cưng đây, ăn đi."

"Đừng có gọi tôi là cưng." Cô nhăn mặt, cầm muỗng múc một ít cháo bỏ vào miệng.

"Tôi có biết tên cô đâu." Cô ta nhún vai.

"YooJung." Cô nói thêm khi thấy cô ta nhướng mày. "Choi YooJung."

Cô ăn xong bữa sáng, cô ta đem chén bát ra ngoài, còn cô thì mặc lại quần áo, thứ đầy mùi rượu.

"Cô có thấy điện thoại tôi không?" Cô hỏi cô ta khi bước ra ngoài.

"Đây." Cô ta ngồi ở quầy rượu, đặt chiếc điện thoại cô sang bên.

"Cô lấy làm gì?" Cô cầm lại, nhét vào túi quần.

"Lưu số tôi." Cô nhướng mày, cô ta nhún vai. "Cô là kiểu tôi thích."

"Yên tâm đi, chỉ là friends with benefits, không gì hơn đâu."

Friends? Strangers mới đúng chứ nhỉ? Cô bật danh bạ lên xem.

012367xxxx - DoYeon.

"Ừ."

×

DoYeon cười tươi, tay đưa li rượu lên môi nhấp ngụm Henessy. JieQiong ngồi cạnh cô, nhăn nhó.

"Tao không có cần biết về đời sống tình dục của mày, nên ngậm miệng lại và đừng có khoe về bạn giường yêu dấu của mày nữa, okay?"

"Sao vậy? Chuyện nhà mày không bằng nên ghen tị hả?" DoYeon cười trào phúng.

JieQiong quăng cho cô ánh nhìn sắc lẻm rồi chợt hỏi, vẻ mặt thích thú.

"Yêu rồi chứ gì?"

"Ừ." DoYeon cười, chẳng ngại mà thừa nhận. "Sao, bất ngờ quá hả?" DoYeon bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên đến chẳng ngậm được mồm của JieQiong.

"Tình yêu sét đánh đấy, mày tin không?"

"Không." JieQiong nhún vai.

"Kệ mày chứ." DoYeon liếc mắt.

"Ồ, nhìn kia kìa, cô ấy tới rồi đó." DoYeon chỉ ra cửa, nơi một cô gái nhỏ bé đang đi vào, giọng điệu hí hửng.

JieQiong nhíu mày nhìn bóng dáng kia, rồi ngạc nhiên.

"Choi YooJung?!"

YooJung nhìn JieQiong, bối rối.

×

YooJung nhận được điện thoại của ChaeYeon, ngay lập tức chạy đến bệnh viện. Bị chặn lại ở đầu hành lang, cô cảm thấy đám người này thực đúng nực cười, xem cô như món đồ chơi muốn thì gọi tới thích thì đuổi đi sao? Nhưng rồi một gọi điện tới, tâm cô bỗng chốc như lửa đốt.

" Choi YooJung phải không ? Giám đốc Kim bị bất tỉnh nhân sự công ty. Tôi thấy người được giám đốc gọi nhiều nhất nên muốn báo cho một tiếng, giờ ấy đang bệnh viện."

Cô mặc kệ tất cả, tức tốc chạy đi. Cũng chẳng hiểu vì sao lại khẩn trương như vậy.

Kiệt sức vì làm việc quá mức, cơ thể thiếu nước và dinh dưỡng. Ngồi bên giường bệnh của cô ta, tim cô như có làn gió nóng lùa vào. Từng góc cạnh đều thật đẹp. Cô chợt thảng thốt, cảm giác này, đây?

Sau đó một tuần, cô lại đến chỗ Somi. Giờ chẳng có ai cản cô nữa. Một cuộc đi dạo nơi sân sau bệnh viện, cô và em ấy làm rõ mọi chuyện. Cô không còn yêu Somi nữa, và cô muốn một lần thực sự chúc phúc cho em ấy và Kim SeJeong.

"Chị ấy sẽ về nhà thôi." Somi nói với một nụ cười.

Nhà? Vậy nhà cô là ở đâu?

Tối hôm ấy, khi nằm trong vòng tay quen thuộc của DoYeon, thở dốc trong không khí nóng giữa đêm, cô biết, nơi nào là nhà cô.

Có lẽ, là ở đây, bên cạnh DoYeon.

Choi YooJung tính ra cũng hốt được vàng rồi ấy nhỉ?

End.

a/n: vâng chapter trước là chapter cuối đấy các mẹ ạ : )

qua các chapter tôi đều rải hint cho các mẹ, mẹ nào để ý chi tiết sẽ biết thật ra Somi đã nhớ ngay những ngày đầu. ẻm có mất trí nhớ, nhưng tạm thời và thời gian khá ngắn, khoảng 1 tuần hoặc ít hơn, điều ẻm muốn là thử cô Sệ thoy các mẹ : ) và hint về việc bạn Lùn có người khác /và Quành biết người đó/ được tôi rải ngay chapter 5 nếu mẹ nào muốn biết hjhj : )

cuối cùng, cảm ơn mấy mẹ đã đọc và ủng hộ cái fanfic dấm dớ này của tôi, yêu các mẹ <lòvé3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #semi#sesom