Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2: Những năm tháng trăn trở

---

  Biến cố đầu tiên đến vào một buổi sáng cuối đông, khi Sơn chỉ mới 14 tuổi. Đó là ngày cha anh gặp tai nạn lao động tại công trường. Tin báo đến như sét đánh ngang tai. Mẹ anh ngã quỵ, Huy thì òa khóc nức nở. Còn Sơn, đứng trước di ảnh cha, không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Đêm hôm ấy, trong căn nhà vắng bóng người cha, Sơn đã chơi một bản nhạc. Không có ai lắng nghe ngoài chính anh. Những nốt nhạc không hoàn hảo, nhưng đó là cách duy nhất anh biết để bộc lộ nỗi đau. Sơn ngồi đó, chơi mãi cho đến khi ngón tay mỏi nhừ, và nước mắt cuối cùng cũng rơi.

Mất cha, Sơn phải trưởng thành nhanh hơn bao giờ hết. Anh không còn là cậu bé có thể ngồi hàng giờ bên cây đàn mà quên đi mọi thứ xung quanh.

Thay vào đó, Sơn bắt đầu giúp mẹ kiếm tiền bằng cách dạy đàn cho lũ trẻ trong làng. Anh gói ghém giấc mơ của mình, đặt nó ở một góc, và lao vào cuộc sống đầy những trách nhiệm nặng nề.

Những năm tháng trăn trở

Thời gian trôi qua, Sơn càng cảm nhận rõ ràng hơn gánh nặng trên vai. Nhưng điều anh lo nhất không phải là bản thân, mà là Huy. Cậu em trai mà anh yêu thương nhất đang lớn lên từng ngày, nhưng lại thiếu đi sự dẫn dắt từ người cha. Sơn làm mọi cách để bù đắp, vừa là một người anh, vừa là một người cha thứ hai trong cuộc đời Huy.

Có những đêm, Sơn ngồi bên cây đàn, nhìn Huy ngủ say mà lòng nặng trĩu. Anh tự hỏi mình đã làm đủ chưa, liệu con đường anh chọn có phải là điều cha mong muốn?

Một lần nọ, Huy bất ngờ hỏi: “Anh Sơn, tại sao anh không đi xa hơn? Em nghe mọi người nói anh giỏi lắm mà. Tại sao anh chỉ ở đây dạy nhạc?”

Câu hỏi ấy khiến Sơn giật mình. Anh im lặng hồi lâu, rồi chỉ đáp: “Vì em. Anh không thể rời xa em và mẹ được.” Huy không nói gì nữa, nhưng ánh mắt của cậu bé khi ấy khiến Sơn không thể quên. Đó là ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa có chút buồn bã, như thể Huy biết Sơn đã hy sinh quá nhiều.

Quyết định rời quê

Năm Sơn tròn 18 tuổi, mẹ anh nhận ra một điều: Sơn không thể mãi ở lại nơi này. “Sơn à, con nên đi. Ở đây không phải là nơi con thuộc về. Con cần mang tài năng của mình ra thế giới ngoài kia.”

Lúc đầu, Sơn từ chối. Anh không muốn rời xa mẹ và Huy. Nhưng mẹ anh kiên quyết. “Con không cần lo cho mẹ và em. Chúng ta sẽ ổn. Còn con… con cần sống đúng với ước mơ của mình.”

Sơn biết mẹ nói đúng. Và vì thế, một buổi sáng sớm, anh rời quê với cây đàn organ cũ kỹ và những giấc mơ chưa trọn vẹn. Anh không nói lời từ biệt mà chỉ để lại một bức thư ngắn cho mẹ và Huy, trong đó chỉ có một câu:

“Con đi để trở thành người mà cha mong muốn. Con sẽ quay lại khi có thể.”

Vậy là Sơn quyết định lên đường. Những con phố lạ lẫm, những ánh đèn sáng rực, tất cả đối với anh đều là những điều mới mẻ và đầy thử thách. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh hiểu rằng đây chính là con đường anh phải đi để tìm lại chính mình và để chứng minh với cả thế giới rằng, âm nhạc là phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Lúc Thái Sơn, hay còn được biết đến với nghệ danh là Jsol, đến thành phố, cuộc sống ở đây không hề dễ dàng như anh tưởng. Mới đầu, anh sống với những buổi dạy đàn cho học sinh tại các trung tâm âm nhạc nhỏ, và tiền bạc chẳng mấy dư dả.

Nhưng trong lòng anh, niềm đam mê âm nhạc vẫn cháy bỏng, dù công việc ngày càng căng thẳng và thiếu thời gian cho bản thân. Thỉnh thoảng, Jsol cảm thấy mệt mỏi vì phải gồng mình chống chọi với cuộc sống hối hả này, nhưng chưa bao giờ anh có ý định bỏ cuộc. Anh chỉ cần một nguồn cảm hứng mới, một điều gì đó khác biệt, có thể thổi bùng ngọn lửa trong anh.

Ngày nọ, khi Thái Sơn đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ quen thuộc, tay lướt qua những phím đàn, một giọng hát đột ngột vang lên từ một góc quán. Thái Sơn ngừng tay, nghe theo sự cuốn hút của giọng hát ấy. Đó là một giọng hát trầm ấm, đầy cảm xúc, nhưng cũng có chút gì đó rất mạnh mẽ và khác biệt.

Cậu ca sĩ trẻ ấy đứng trên một sân khấu nhỏ trong quán, chỉ với một cây đàn guitar đơn giản, và ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt cậu. Tuy nhiên, điều khiến Thái Sơn bị thu hút không phải là ánh sáng hay không gian xung quanh, mà chính là giọng hát ấy. Mỗi nốt nhạc mà cậu ấy cất lên như thấm vào trong trái tim Thái Sơn, như một lời thì thầm của những cảm xúc chưa được bộc lộ.

Những lời hát dường như nói thay những điều mà Thái Sơn đã từng kìm nén trong lòng. Cảm giác lạ lẫm ấy khiến anh không thể rời mắt khỏi chàng trai đang biểu diễn.

Thái Sơn nghe thấy những lời ca như thể Phong Hào, tên thật của Nicky, đang kể câu chuyện của chính mình, và nó vang lên thật gần gũi. Mặc dù Thái Sơn đã nghe không biết bao nhiêu lần những bài hát hay, nhưng bài hát này lại khiến anh cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt.

Cậu ca sĩ này chắc chắn là một tài năng chưa được khám phá hết. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thái Sơn khi ngồi lại với những lời hát ấy. Không phải là một giọng hát thiên bẩm, mà là một giọng hát mang đầy chất raw – sự thô ráp mà đầy chân thật của cảm xúc. Thái Sơn cảm thấy mình cần phải biết thêm về cậu ấy.

Cả buổi tối, Thái Sơn ngồi lại trong quán cà phê, không thể rời mắt khỏi Phong Hào. Một phần là vì giọng hát ấy, một phần là vì sự hấp dẫn mà cậu ta tỏa ra. Thái Sơn cảm nhận được điều gì đó không thể giải thích được, và anh biết rằng mình phải gặp Phong Hào.

Lần đầu gặp gỡ

Sau buổi trình diễn, Thái Sơn quyết định đứng dậy và đi về phía Phong Hào. Anh bước tới, nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của cậu và nhẹ nhàng bắt chuyện:

“Cậu hát rất hay. Cái bài hát này, cậu viết sao?”

Phong Hào nhìn Thái Sơn, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên khi có người khen mình, nhưng ngay sau đó, cậu mỉm cười và đáp lại:

“Cảm ơn anh. Bài hát này là của tôi. Tôi viết về những cảm xúc, về những điều tôi đã trải qua trong cuộc sống.”

Thái Sơn gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong từng câu nói của Phong Hào. Nhưng điều khiến anh ấn tượng hơn cả là ánh mắt của cậu, ánh mắt không chỉ tỏa sáng với đam mê, mà còn có gì đó rất u buồn. Thái Sơn không thể không cảm thấy sự trống vắng trong đôi mắt ấy, như thể có điều gì đó sâu sắc hơn đang đằng sau. Dù vậy, nó lại như một sự thôi thúc khiến anh muốn biết thêm về cậu trai trẻ này.

“Vậy cậu định làm gì với nó?” Thái Sơn hỏi, giọng anh trầm lắng, như đang tự hỏi chính mình.

Phong Hào nhìn vào mắt Thái Sơn, rồi nở một nụ cười ngượng ngùng. Cậu trả lời với sự chân thành không che giấu:

“Tôi muốn tìm một người có thể giúp tôi hoàn thiện những bài hát. Có thể là một nhạc sĩ, hoặc ai đó hiểu tôi và giúp tôi đi đúng hướng.”

Ánh mắt của Thái Sơn sáng lên. Lời đề nghị này khiến anh không thể không đưa ra quyết định ngay lập tức. Thái Sơn nhìn Phong Hào và nói:

“Vậy thì, tôi có thể giúp cậu. Tôi là nhạc sĩ, có thể giúp cậu hoàn thiện bài hát này.”

Phong Hào ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng. Cậu nhìn Thái Sơn, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. Thái Sơn lại mỉm cười, mắt anh sáng lên bởi niềm tin vào âm nhạc và những gì có thể tạo ra khi hai con người với cùng một đam mê kết hợp.

Tìm thấy nhau trong âm nhạc

Cứ như vậy, giữa Thái Sơn và Phong Hào bắt đầu một mối quan hệ đặc biệt. Cả hai dành thời gian để trao đổi và sáng tác, cùng nhau làm việc trong những buổi tối muộn tại một studio nhỏ mà Thái Sơn thuê để tập luyện.

Anh nhận ra rằng cậu không chỉ có tài năng mà còn có một niềm đam mê rất mạnh mẽ với âm nhạc. Tuy còn trẻ, nhưng cậu không hề thiếu sự chín chắn và sâu sắc trong những giai điệu mà cậu tạo ra. Mỗi lần Hào cất lên lời hát,  Sơn lại cảm nhận được sự bứt phá trong âm nhạc của cậu.

Hào không chỉ học hỏi từ  Sơn, mà còn dạy anh nhiều điều. Cậu ca sĩ trẻ ấy có một cách nhìn cuộc sống rất mới mẻ, rất trẻ trung và đôi khi đầy bốc đồng.

Nhưng chính điều đó lại là một nguồn cảm hứng lớn lao đối với anh. Họ cùng nhau sáng tạo, cùng nhau phác thảo những giai điệu mới mẻ, thậm chí đôi lúc chẳng có gì ngoài những bản thảo chưa hoàn chỉnh. Tuy nhiên, niềm tin vào nhau vẫn luôn hiện hữu.

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro