1: Dưới ánh hào quang
Chương 1: Dưới ánh hào quang
Quán cà phê nhỏ nằm lặng lẽ bên góc phố, nép mình giữa những tán cây xanh mướt. Bên trong, ánh đèn vàng rọi xuống những bàn gỗ mộc, tạo nên một không gian ấm cúng, dễ chịu. Mùi cà phê rang xay thoang thoảng hòa lẫn tiếng cười nói khe khẽ của vài vị khách trẻ. Ở góc quán, nơi đặt chiếc đàn piano cũ, một chàng trai đang ngồi lặng lẽ.
Ngón tay anh chạm nhẹ lên phím đàn, tạo nên những giai điệu dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Âm nhạc như len lỏi khắp không gian, chạm đến trái tim của những người ngồi lắng nghe. Họ không biết anh là ai, cũng không quan tâm. Họ chỉ cảm nhận rằng mỗi nốt nhạc ấy như một lời tâm sự, một câu chuyện đang chờ được kể.
Chàng trai ấy là Thái Sơn – một cái tên từng được nhắc đến rất nhiều trong giới âm nhạc. Nhưng giờ đây, anh chỉ là một người nhạc sĩ vô danh, sống ẩn dật và trốn chạy khỏi ánh hào quang. Mái tóc màu hồng phấn của Sơn, tuy vẫn giữ được nét nổi bật, giờ đây lại trở thành thứ duy nhất còn sót lại từ con người mà anh từng là.
Sơn đã từng yêu quán cà phê này, nơi anh thường ghé đến mỗi buổi chiều muộn để chơi đàn và tìm chút bình yên. Anh không cần ánh đèn sân khấu, không cần tiếng vỗ tay. Tất cả những gì anh muốn là được ở đây, chơi nhạc cho chính mình, để lắng nghe những xúc cảm vỡ vụn trong lòng.
Tuổi thơ và âm nhạc
Sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê nhỏ, Sơn lớn lên với những tháng ngày khó khăn. Cha anh là công nhân xây dựng, còn mẹ làm thợ may thuê trong làng. Dù cuộc sống chật vật, nhưng gia đình Sơn luôn đầy ắp tiếng cười. Những bữa cơm chỉ có rau luộc và cá khô, nhưng cha mẹ anh luôn cố gắng biến nó thành khoảnh khắc vui vẻ, đầm ấm.
Ngay từ nhỏ, Sơn đã mê mẩn âm nhạc. Anh thường ngồi hàng giờ bên cạnh mẹ, nghe bà ngân nga những giai điệu dân ca. Giọng mẹ anh không quá hay, nhưng ấm áp và dịu dàng, khiến anh cảm nhận được sự yên bình đến lạ. Đó cũng là những giai điệu đầu tiên khơi dậy tình yêu âm nhạc trong anh.
Năm Sơn lên 10, cha mang về cho anh một món quà đặc biệt – cây đàn organ cũ mà ông tìm thấy ở một tiệm đồ cũ trong thành phố. “Cha thấy con thích nhạc, nên mua cái này về. Không mới lắm, nhưng vẫn chơi tốt.” Sơn nhìn cây đàn, đôi mắt sáng bừng lên. Đó là lần đầu tiên anh hiểu rằng cha mẹ đã hy sinh nhiều đến mức nào để mang lại cho anh thứ mà anh yêu thích nhất.
Từ đó, cây đàn cũ trở thành người bạn đồng hành của Sơn. Anh tự mày mò học chơi đàn mỗi tối, dù ban đầu những ngón tay nhỏ bé ấy thường ấn sai nốt. Nhưng từng ngày trôi qua, những giai điệu dần trở nên mượt mà hơn.
Cây đàn không chỉ là nhạc cụ, mà còn là nơi anh gửi gắm mọi cảm xúc. Những ngày cha anh làm việc xa, mẹ anh thức trắng đêm may vá, Sơn lại ngồi bên cây đàn, chơi những bản nhạc đơn giản để cảm thấy bớt cô đơn. Và rồi, dần dần, âm nhạc trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Biến cố đầu tiên
Năm Sơn 14 tuổi, cha anh gặp tai nạn lao động. Ông ra đi trong một buổi chiều mưa, để lại người mẹ và hai anh em Sơn trong nỗi đau và sự bơ vơ. Ngày tiễn cha về nơi an nghỉ cuối cùng, Sơn không khóc. Anh đứng lặng trước di ảnh của ông, đôi mắt đỏ ngầu nhưng trống rỗng.
Đêm hôm ấy, khi cả nhà chìm trong sự im lặng, Sơn đã ngồi bên cây đàn cũ và chơi bản nhạc đầu tiên mà anh sáng tác. Những nốt nhạc không hoàn hảo, nhưng chúng chứa đựng tất cả nỗi đau, sự thương nhớ và cả quyết tâm của một cậu bé 14 tuổi.
“Con sẽ thay cha bảo vệ mẹ và Huy .” Anh tự nhủ với lòng mình.
Từ đó, Sơn lao vào học nhạc như một cách để giữ lời hứa với cha. Cậu bé ngày nào giờ đã trở nên chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Mỗi lần nhìn em trai Huy – cậu nhóc với đôi mắt ngây thơ và nụ cười rạng rỡ – Sơn lại cảm thấy trách nhiệm của mình ngày càng lớn.
Nhưng cuộc đời không bao giờ cho người ta sự bình yên lâu dài
Ký ức ngọt ngào
Có những ngày, ngôi nhà nhỏ của gia đình Sơn ngập tràn tiếng cười. Em trai Huy thường chạy loanh quanh, nghịch ngợm trong khi Sơn tập chơi đàn. Huy rất thích nhìn anh trai mình chơi nhạc. Nó thường ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn từng ngón tay của Sơn lướt trên phím đàn.
“Anh Sơn, sau này em cũng sẽ chơi đàn như anh, có được không?” Huy hỏi, giọng trẻ con nhưng đầy hào hứng. Sơn chỉ cười, xoa đầu em trai và nói: “Tất nhiên rồi, nhưng em phải ngoan, học giỏi trước đã.”
Huy gật đầu lia lịa, như thể lời hứa ấy là điều quan trọng nhất với nó. Đó là một trong những ký ức đẹp nhất mà Sơn luôn mang theo, ngay cả khi thời gian đã phủ bụi mờ lên mọi thứ.
Những ngày mưa, gia đình Sơn thường quây quần bên nhau, mẹ ngồi may áo, Huy nô đùa với chiếc xe đồ chơi bằng gỗ mà cha tự tay làm. Sơn, với cây đàn organ cũ kỹ, sẽ chơi một vài bài hát vui tươi để cả nhà cùng cười. Cha anh, dẫu mệt mỏi sau ngày dài lao động, vẫn ngồi im lặng lắng nghe, ánh mắt đầy tự hào.
“Con trai, sau này nhất định phải mang âm nhạc của mình đi xa nhé.” Cha anh đã từng nói như vậy, giọng trầm ấm nhưng đầy sự kỳ vọng. Sơn không nói gì, chỉ gật đầu. Lời dặn dò ấy đã khắc sâu vào tim anh, trở thành ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro