
Chương 1: Nếu tôi biến mất, liệu có ai nhận ra không?
Bên bờ biển đó.
Bầu trời chiều hôm nay như đã được sử dụng thứ xanh xám của nước biển khi đám mây giông từ kéo về. Không khí đặc quánh, nặng nề, như có thể chỉ cần một hơi thở sâu cũng đủ tạo ra đòn tấn công mạnh. Gió biển lướt qua những con phố nhỏ sôi sục, mang theo tiếng rít lạnh lùng, len lỏi vào từng góc nhà cũ ở góc hẻm sâu trong một góc thành phố.
Có những đứa trẻ sinh ra đã được ánh sáng vây quanh, còn có những đứa trẻ khác... khi chỉ mới cửa hàng tiếng kêu đầu đời đã bị thế giới gạt bỏ vào một góc bóng tối như đồ bỏ đi . Chu Tiêu Ninh, cậu là cái loại người thuộc thể loại thứ hai, người mà ta thường nói "đồ bỏ đi", "đồ vô dụng"... v..v....
Nếu nói thế giới này là một vở kịch, thì bạn nói khác là một vai phụ không tên, không tuổi, không ánh sáng hào quang, chỉ tồn tại để lấp đầy khoảng trống. Người ta gọi tên cậu không phải vì quan tâm, mà chỉ sai tạo hay để nói mê những lỗi lầm, dù là nhỏ nhất của cậu. Bình tĩnh đôi khi bạn còn có cảm giác... nếu một ngày mình biến mất, cũng nghĩ ai rảnh mà bận rộn cho bạn.
Những ngày trôi qua Yên tĩnh, như dòng nước trôi sâu dưới lòng đại dương, bên trên là những tia sáng chiếu xuống của ma pháp - thứ mọi người đều khao khát sử dụng.
Ở thế giới này, ma pháp không chỉ là sức mạnh mà chúng còn là giá trị đo lường cho người. Cậu cũng có ma pháp, nhưng yếu ớt, tàn tạ như một ngọn nến nhỏ chực tắt giữa gió.
Cha cậu, một ma pháp sư mạnh mẽ, chưa bao giờ nhìn cậu như một đứa con trai thực thụ. Ông ta chỉ thấy cậu là một kẻ vô dụng, một cái bóng vừa phải để tồn tại. Mẹ cậu thì khác.. Nhưng khác thì còn đau hơn. Bà có thể mềm lòng, dịu dàng - nhưng phải với cậu. Tất cả những tình yêu thương đấy đều là ngâm hết cho em gái bé trai, Chu Tư Huyền , một thiên tài ma pháp mà ai nhìn cũng phải ngưỡng ngưỡng.
Tiêu Ninh biết mình chính là phần thừa thãi trong chính gia đình mình. Nhưng biết... không có nghĩa là quen thuộc với họ. Từng lời chửi hay đánh đập của cha, mỗi lần nhìn lạnh của mẹ, mỗi lần họ nghe những lời khen dành cho em gái - Tất cả như từng lớp nước lạnh, nhấn cậu chìm sâu hơn xuống đáy biển trong lòng mình, tăng dần chìm sâu mà không cách nào thoát ra.
Ở trường, bạn không được yên ổn hơn là bao nhiêu. Ma pháp suy nghĩ cậu trở thành trò cười. Bạn bè xa lánh, giáo viên thờ ơ, một số kẻ ác ý thì lợi ích mọi cơ hội để chế độ hay trâm trọc. Người ta bảo rằng ở thế giới ma pháp này, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Tiêu Ninh bắt đầu tin điều đó... nhưng không có nghĩa là "cậu sẽ biến mất", mà là "cậu sẽ khỏe mạnh".
Cậu đã từng tự hỏi: "Nếu bây giờ mình có thể biến mất... liệu có ai nhận ra không?" Và câu trả lời, trong lòng bạn, luôn là không, không bao giờ.
Nhưng biển sâu không chỉ có bóng tối. Ở nơi tưởng chừng không còn hy vọng, đôi khi vẫn có những đốm sáng lặng lẽ, chờ một ngày vụt cháy. Tiêu Ninh chưa biết... rằng định mệnh của cậu sắp rẽ sang một hướng khác. Một hướng mà chính cậu cũng chưa chắc muốn bước vào.
.....
Bữa tối nhà họ Chu luôn là một sân khấu quen thuộc: giữa bàn ăn là những món ngon bốc khói, bên trái là Chu Tư Huyên - nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, luôn nhận được những lời khen như mưa rơi. Bên phải là cha và mẹ, ánh mắt tràn đầy tự hào khi nhìn em gái cậu. Còn Tiêu Ninh... thường ngồi ở mép bàn như người thừa, gần như lọt ra ngoài khung cảnh ấm áp ấy.
"Con gái cha giỏi lắm! Lần này đứng đầu cả học viện rồi!"
Giọng cha cậu vang lên trầm ấm, nhưng không hề dành cho cậu. Ông đưa tay xoa đầu Tư Huyên, còn mẹ thì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
"Con bé đúng là thiên tài, sau này chắc chắn sẽ vào được hàng ngũ Pháp Sư Hoàng Gia."
Mẹ cậu vừa gắp thức ăn cho em gái, vừa nói đầy tự hào.
Còn Tiêu Ninh thì sao?
Tiêu Ninh im lặng, chỉ cúi đầu nhìn chén cơm trắng, không đồ ăn, không có một miếng gì cả, chỉ là cơm trắng nằm im lặng trong chén. Trong suốt bữa ăn, không ai hỏi cậu một câu, không ai gắp cho cậu một miếng. Cậu lặng lẽ đưa tay gắp chút rau, nhưng ngay lúc đó...
"Tiêu Ninh, con ăn ít thôi, để phần cho em."
Giọng mẹ vang lên lạnh lùng, không giống lời nhắc nhở, mà như một mệnh lệnh, bắt buộc cậu phải tuân theo.
Cậu rụt tay lại, gắp miếng rau bỏ xuống, lặng lẽ nuốt phần cơm trắng trong chén. Cảm giác như mình chẳng khác gì một kẻ dư thừa ngồi nhầm chỗ.
Không khí ồn ào khen ngợi lại tiếp tục, nhưng tất cả đều xoay quanh Tư Huyên: bài tập ma pháp hoàn hảo, kết quả thi xuất sắc, triển vọng rực rỡ. Còn cậu? Một chữ cũng không. Chẳng ai hỏi điểm số của cậu thế nào, hay cậu có mệt không. Chẳng nổi một lời.
Ánh đèn vàng trên bàn ăn hắt xuống gương mặt Tiêu Ninh, tạo một khoảng bóng dài trên sàn. Trong bóng tối ấy, cậu khẽ siết chặt đôi đũa, cảm thấy tim mình đập nặng nề... giống như mỗi nhịp lại nhấn cậu chìm sâu hơn.
Bữa tối kết thúc, Tư Huyên ríu rít kể chuyện trường lớp cho cha mẹ, rồi được họ dẫn vào phòng để luyện tập ma pháp. Còn Tiêu Ninh, không ai buồn gọi. Cậu lẳng lặng thu dọn bát đĩa, đôi tay run nhẹ vì nước rửa lạnh buốt, nhưng cậu không dám kêu ca.
Ngoài cửa sổ, đêm buông xuống, bầu trời phủ đầy những vì sao rực rỡ. Ở thế giới này, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một pháp sư tài năng. Cậu ngẩng lên nhìn... rồi khẽ cúi đầu, mỉm cười nhạt. Bầu trời ấy vốn chưa từng có chỗ cho tên cậu.
Cậu lại ghi một dòng vào nhật ký, cũng chẳng biết bao giờ, cậu lại đi viết nhật ký. Trong cuốn vở ấy, ghi chi chít những dòng tâm sự nhỏ nhoi của cậu, có những vết nước mắt đã khô, những nét bút đã phai vì nước mắt.
Nhật ký: "Một ngày nữa làm kẻ thừa thãi". - ngày 8/12/XXXX
....
Sáng hôm sau, sương sớm còn vương trên từng phiến lá, nhưng Tiêu Ninh đã rời khỏi nhà. Không phải vì cậu muốn đến trường sớm, mà là vì không muốn ngồi ăn sáng cùng gia đình. Trong căn nhà đó, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn đều như một sợi dây vô hình siết chặt cổ cậu.
Cổng học viện pháp thuật nguy nga đứng sừng sững trước mắt, nhưng đối với Tiêu Ninh, nó chẳng khác gì một bức tường lạnh lẽo. Bước chân cậu chậm rãi, mỗi tiếng vang trên nền đá đều khiến cậu cảm thấy mình lạc lõng.
Vừa vào lớp, tiếng xì xào đã vang lên.
"Ê, hôm qua mày luyện phép chưa? Hay vẫn ngu như mọi khi?"
"Nhìn cái mặt kìa, đúng kiểu phế vật."
"Cẩn thận nha, lại làm nổ cả lớp như lần trước đấy."
Những tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng chế nhạo đâm thẳng vào tai. Tiêu Ninh không đáp, cũng không nhìn lại. Cậu lặng lẽ bước tới bàn cuối cùng, ngồi xuống như một cái bóng.
Tiết học ma pháp bắt đầu. Giáo viên bước vào, nụ cười hiền hòa bỗng trở nên xa xỉ khi ánh mắt ông lướt qua cậu. Bài kiểm tra hôm trước được trả lại. Những tờ giấy bay là là trên bàn từng học sinh, kèm theo lời nhận xét. Khi tờ giấy đặt trước mặt Tiêu Ninh, giáo viên chỉ khẽ cau mày.
"Chu Tiêu Ninh... con nên cố gắng hơn. Hoặc... nghĩ đến một nghề khác phù hợp với năng lực của mình."
Cả lớp bật cười. Tiêu Ninh cúi đầu, bàn tay siết chặt tờ giấy đến nhăn nheo. Con số 27/100 đỏ chói như vết thương vừa mới rạch, còn giọng cười phía sau lưng cậu như muối rắc vào đó.
Giờ thực hành đến, mọi người tập trung ở sân luyện. Tư Huyên, ở một lớp khác, chắc giờ này đang được thầy khen ngợi. Còn cậu, chỉ đứng ở góc, cố gắng niệm phép triệu hồi ánh sáng. Nhưng luồng ma lực yếu ớt trong người chỉ tạo ra một đốm sáng nhỏ rồi nhanh chóng tắt ngúm.
"Ha! Đúng là trò hề." Một ai đó cố tình nói to.
"Phế vật như mày mà còn mơ trở thành pháp sư à? Mơ đi."
Tiêu Ninh không đáp. Cậu biết, nếu mở miệng, giọng mình sẽ run lên. Đôi khi, im lặng là cách duy nhất để bảo vệ chút tự tôn còn sót lại.
Cuối buổi, mưa bắt đầu rơi. Sân trường trở nên lạnh ngắt, từng hạt mưa rơi trên vai cậu, thấm vào áo, lạnh đến xương. Tiêu Ninh đứng một mình ở hành lang, nhìn mọi người ríu rít rủ nhau về, hoặc vội vàng chạy đến gia đình đang chờ. Không ai chờ cậu. Không ai cần cậu.
Cậu ngẩng mặt lên, để mặc nước mưa hòa vào mắt mình. Không biết là mưa lạnh... hay tim mình đang lạnh hơn.
....
Chiều xuống, mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn phủ một màu xám nặng trĩu. Tiêu Ninh không về nhà ngay. Đôi chân cậu như bị một sợi dây vô hình kéo về hướng khác - con đường dẫn ra bờ biển.
Bãi cát ẩm ướt, gió từ đại dương thổi mạnh, mang theo vị mằn mặn của muối và chút lạnh lẽo len vào từng khe áo. Sóng xô vào bờ rồi rút đi, để lại những vệt trắng bạc tan dần. Xa xa, vài con chim biển kêu khàn khàn, như những âm thanh cuối cùng sót lại của thế giới.
Tiêu Ninh ngồi xuống, kéo đầu gối vào đệm, vòng tay ôm chặt lấy bản thân. Đôi giày đã đầy cát, nhưng cậu không quan tâm. Ánh hoàng hôn được mây xám xong, để lại chỉ còn lại một vùng biển màu đậm.
Cậu nhìn ra xa, nơi đường chân trời hòa hòa nước và mây. Cảm giác giác... giống như ranh giới giữa tồn tại và biến mất.
Nếu mình đi xa đến đó... sẽ ra sao nhỉ?
Cậu không biết. Và cũng có ai để hỏi.
Tiếng sóng cứ lặp đi lặp lại, nhịp nhàng nhưng vô cảm, giống như cuộc sống của cậu bé - ngày này qua ngày khác, suy nghĩ có gì thay đổi. Mỗi lần rút ngắn, cậu lại thấy mình như đang được kéo ra xa hơn, trôi dần vào khoảng không vô định.
Bất giác, Tiêu Ninh đưa tay ra, để gió biển thổi vào những ngón tay lạnh lẽo. Cậu nghĩ đến cha, đến mẹ, đến em gái, đến những kẻ cười vào mặt mình ở trường. Tất cả hiện lên như những mảnh kính vỡ, phản ánh sự thật rằng... ai cần cậu.
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm phiền mình. Cậu bé sơn mắt lại, hít sâu mùi mặn của biển. Trong lúc giải quyết, bạn ước gì có thể hòa mình vào những cơn sóng, để rồi biến mất như bọt biển tan trên cát.
Nhưng khi mở mắt ra, biển vẫn ở đó, cậu và... vẫn còn ở đây.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro