Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đáy biển


nó càng ngày càng lạ.

ngày nó tốt nghiệp, mẹ nó đến dự lễ. nó ước gì, mẹ đừng đến thì hơn... thật ra, nó không hề ghét bỏ mẹ, nó cũng chẳng thấy hổ thẹn vì mẹ đâu. chỉ là, nó chẳng còn chút cảm xúc gì dành cho gia đình... từ khi nào đối với nó, nhà đã chẳng còn là nhà... nó chẳng muốn về nơi đó nữa, dù chẳng ai làm gì nó cho cam.

nó không còn cảm xúc cho gia đình, dẫu cảm xúc với bạn bè thì vẫn còn len lỏi, ngọn lửa bập bùng, âm ỉ cháy khẽ thôi. nghe thật bất hiếu, và chính nó cũng cảm thấy thế... chỉ là, nó không biết. tình cảm gia đình trong tim nó là một thứ gì đó, nó nghĩ, có lẽ thật nhạt nhòa...

"người ta còn không được gia đình yêu thương, mày được sống may mắn thế này còn đòi hỏi cái gì?!" nó biết chứ, rằng vẫn còn nhiều người tổn thương hơn nó, đau đớn hơn nó. bạn đồng trang lứa của nó cũng lắm đứa có kẽ nứt gia đình. nhưng, sự thật là nó không biết, tại sao nó lại thành ra thế này... nhiều lúc nó nghĩ, hay phải chăng là thương tổn từ quá khứ? không, mọi cái ấm ức ấy đã cuộn tròn một xó, tiêu tan hết trong bụng dạ nó rồi. nó gặp áp lực từ gia đình, nhưng đấy là ngày còn thơ bé. bây giờ nó vẫn áp lực, nhưng là nó tự áp lực nó hơn... chị nó giỏi giang, bạn bè nó cũng giỏi giang không kém. tất cả mọi người trong đời nó đều rất ưu tú, chỉ có nó là thua kém đủ đường. mọi người xung quanh bảo nó đã làm rất ổn, nhưng ổn, cũng đâu phải là đứng đầu.

nó cảm thấy... thật thảm hại. nó căm ghét nó vô cùng... làm gì cũng không nên hồn, cố cái gì cũng không đến nơi đến chốn. sao trên đời lại có loại vô dụng cỡ nó thế này...

mỗi ngày nó bước về nhà, phủ trong mắt chỉ là tầng tầng lớp lớp cái khát khao chui rúc vào căn phòng nhỏ, đóng cửa lại rồi tự nhốt mình tách biệt với nhân gian. phòng riêng của nó mới là thế giới riêng của nó, vỏ bọc của nó, lá chắn duy nhất nó có giữa chông chênh đủ điều... nhà đối với nó đã từng là nơi chất đầy giông bão. nhà đối với nó cũng từng là nơi hạnh phúc nhất nhân gian. nhưng bây giờ, nhà chẳng còn là gì khác, ngoài một chốn nó phải về lại mỗi ngày...

nó cảm thấy đăng đắng họng. thật sự, rất có lỗi với mẹ, cha... phụ mẫu đối với nó giờ là nghĩa, không phải là tình... gia đình đối với nó giờ là định nghĩa, không phải là tâm hồn. nơi này đối với nó giờ là chốn dung thân, chẳng còn là nơi nương tựa... và nó cảm thấy vô cùng có lỗi vì điều đó. nó cảm thấy nó thật... đáng khinh. nó ghê tởm chính mình. nó chẳng hiểu sao nó lại sợ về nhà đến thế, nó cũng chẳng biết tại sao nó chỉ muốn lưu lạc nơi nào đó chẳng cần phải quay về. đi xa thật xa đi, xa đến đâu cũng được, chứ mỗi lần đứng trước cổng nhà, nó lại sợ phải bước vào. mỗi sáng thức dậy đứng trước cửa phòng, nó sợ phải bước ra. nó sợ nhà, nó sợ trường, nó chỉ muốn kí sinh đến chết trong cái phòng nhỏ của nó. chẳng hiểu vì sao...

ngồi trong quán cà phê, trời đang mưa. nó nhìn qua khung cửa sổ, sau lớp kính vương đọng nước, nó thấy thế giới thật xấu xí, xù xì. mưa vẫn tuôn, người vẫn chạy xe vội vàng trên con đường nhỏ hẹp. nó thấy cuộc sống nó, tốt nhất vẫn nên chấm dứt cho rồi... vội vàng những guồng quay, rồi ai đang trật nhịp. có trật nhịp cũng phải cố mà gồng gắng cho theo kịp cái nhịp điệu vô tình. nhưng giữa biển người bao la bạt ngàn ấy, ai biết kẻ nào cũng đang tuyệt vọng với cuộc đời.

cũng không biết đã là bao lâu, từ khi nào nó chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống. và dường như, nó đã bị bào mòn đến mức, bất cứ thứ gì cũng có thể khiến nó vỡ tan... vỡ tan để ánh sáng ngập tràn, và nó ghét căm cái ánh sáng chói mắt đến điên đầu ấy... nó đã sống quen quá với bóng tối thăm thẳm... và nó vỡ tan, để nắng thiêu đốt cái hồn nó ra thứ tro đen xám xịt. thứ tro đen đó phủ lên mắt nó, để nó nhìn lại suốt cả một quãng đường dài...

một ngày, dây giày của nó bị bung, nó cảm thấy cuối cùng nó chẳng làm gì nên hồn cả. buộc giây dày cũng không nổi, đến dây giày cũng khó chịu rối tung... tất cả đều ghét nó phải không. thế gian này đều ghét nó, thế gian này đều quay lưng...

một ngày, nó không giải được câu toán, nó nghĩ nếu bây giờ mình đi chết thì sao. bạn bè nó ai cũng giải xong, và nghiễm nhiên nó thấy mình thật tệ hại nhất lớp. nó có đứa bạn thanh mai gần mười năm thân thiết, con bé ấy giỏi toán vô cùng. con bé ấy giỏi, giỏi nhất lớp đấy. còn nó, chỉ là một sự thảm hại dẫu cho bạn nó an ủi rằng nó học môn chuyên khác mà... môn chuyên của nó cũng có đến nơi chốn gì?

một ngày, không làm được bài hóa, nó bật khóc giữa đường về. ngồi chênh vênh sau lưng xe grab, nhìn từng ngã tư đường mong có tên say rượu nào chạy xe ra đâm chết nó đi. à, nhớ đền tiền hư hại xe cho anh grab, và tông phải nó thôi, đừng tông phải người chở nó nhé. và rồi nó sẽ là một đống đổ nát, đống đổ nát vô danh và thảm hại nhất trong lịch sử, hỗn tạp lẫn máu người, bốc lên cái mùi tanh ghê tởm... mùi tanh của sự mục nát thảm hại. dù sao, thế giới này với nó, cũng chỉ là một đống hoang tàn. 

mỗi ngày, nó luôn nghĩ, "nếu hôm nay là lần cuối..." thì sao.

lần cuối nó bơ vơ.

lần cuối nó chuyện trò. 

lần cuối nó bơ phờ. 

lần cuối nó đứng nhìn một góc sân trường nơi góc hành lang khuất.

lần cuối nó đến lớp.

lần cuối nó sống trên đời.

rồi nó sẽ thành ma vất vưởng, nó sẽ ngắm nhìn cả thế gian. xác nó sẽ hóa thành tro, trôi xa ra ngoài biển. tro cốt người nên về cùng với biển khơi... trôi đi thật xa, thật xa, để gió thoảng, mây trời, sóng vỗ rì rào lặng lẽ tiễn, bước chân của kẻ chưa hết xuân thì... nó không tái kiếp, chuyển sinh đâu, vì nó sợ sẽ lại phải bắt đầu lần nữa. nó căm ghét cuộc sống này, trở lại thành một đứa trẻ, rồi lại phải bắt đầu cả cuộc đời, thật là một bi kịch... nó sẽ làm hồn ma, làm tất cả những gì nó muốn, có lẽ như thế nó mới ung dung, tự tại...

có nhà hiền triết từng bảo, mười hai vạn năm sau, rồi mọi thứ sẽ bắt đầu lần nữa. vậy nếu thực sự điều ấy đến, nó sẽ làm ma, làm hồn vong chờ đợi đủ, mười hai vạn năm ấy, rồi tái sinh. rồi nó sẽ sống lại cuộc đời này, gặp lại tất cả những người này, nhưng nó sẽ sống khác. một lần nữa thôi, liệu nó có khả năng đổi thay tất cả... nếu thật sự ngày ấy đến, hãy nhớ, đừng sống đến tuyệt vọng thế này... suy cho cùng, nó vẫn còn hi vọng vào một điều tốt đẹp hơn dẫu cho nó căm ghét cuộc đời đến mục rữa. nực cười thật, như cách nó sợ bóng tối dẫu đã quá quen với bóng tối trong lòng. đến cả hồn nó cũng là một mớ tơ vò. thật hỗn độn. 

tốt nhất nó nên chết đi cho rồi.

có lẽ cái chết trong mắt đứa trẻ này, là cung cầu vồng, là cơn mưa lạnh. cái chết đẹp lắm, đẹp hơn cả cuộc đời... cũng là liều thuốc giảm đau đến mãi mãi...

chết đi rồi, nó sẽ hóa thành một góc của cung cầu vồng bảy sắc, nó sẽ ngắm nhìn phụ mẫu nó từ trên cao.

nó sẽ hóa thành một ánh sao, rồi bảng lảng, mơ hồ nháy mắt với những đứa bạn.

nó sẽ quyện hòa thành cơn mưa tạm, phủ lên mảnh đất này trọn tình cảm nó nâng niu.

và nó sẽ hóa thành cơn gió cô liêu, thầm thì vào tai người nó thích, rằng nó thích người đó rất nhiều.

cái chết thật đẹp mà, đúng không? nó đang đứng trước cái vẻ đẹp đó đây, ngay ngưỡng cửa chạm đến nó. chỉ cần bước một bước nữa, với tay ra là chạm đến vẻ đẹp vĩnh hằng...

tro cốt người vẫn nên về với biển khơi...

"muộn mất rồi, không còn kịp nữa

nụ cười của em từng ẩn giấu đau thương

muộn mất rồi, không còn kịp nữa

cánh tay em run rẩy vẫy vùng

muộn mất rồi, không còn kịp nữa

không một ai cứu vớt em

đã muộn quá rồi, không còn kịp nữa

dẫu biết em ghét cảm giác ngột ngạt này"

- "Đáy biển" - Nhất Chi Lựu Liên -

- bản dịch: video -

con xin lỗi. 

xin lỗi.

xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #depression