Chap 21
"..Itjima itjima eonjekkajina
Saranghae saranghae eonjekkajina
Honjadeun durideun sanggwaneopseo
Nae yeope geudaein geol .. "
Tiếng nhạc chuông điện thoại đánh thức Kang Minkyung, đây không phải chuông điện thoại của cô, mở mắt nhìn thấy điện thoại Lee Haeri đang reo trên tủ đầu giường, sợ đánh thức người trong lòng đang say ngủ. Nhìn màn hình điện thoại thấy "Kang Junho" Kang Minkyung nhăn mặt nhấc máy
- Lee Haeri! Em có biết mấy giờ rồi không? Nửa tiếng nữa là họp rồi, em đang ở đâu chứ? - Giọng Kang Junho sốt ruột
- Haeri hôm nay sẽ không đi làm, anh tự xử đi - Giọng Kang Minkyung lười biếng vang lên, giữ âm lượng vừa phải, cô không muốn làm phiền Lee Haeri.
- A...Minky?.... Là em sao, Minky?
- Nae!
- Sao em lại giữ điện thoại của Lee Haeri? Cô ấy đâu?
- Haeri đang ngủ, hôm nay sẽ không đi làm, mọi thứ anh tự thu xếp, đừng gọi nữa, em cấm anh làm phiền Haeri hôm nay - Nói xong cúp máy, chuyển chế độ im lặng để điện thoại sang một bên. Kang Junho nhìn điện thoại mặt ngốc ra, "Minky nghe điện thoại của Lee Haeri..." .. "Haeri đang ngủ..." là thế nào ... Giờ em gái bảo bối đã ra lệnh thì anh làm được gì? Đành tìm cách thu xếp cuộc họp với hội đồng thôi. Số anh thật khổ.
Kang Minkyung nằm xuống ngắm nhìn dung nhan thiên hạ trong lòng đang say ngủ, cô thương tiếc, đêm qua cô ép buộc Lee Haeri đến gần sáng mới miễn cưỡng buông tha, lỗi không phải tại cô, chỉ là Lee Haeri quá mê người đi, đã thế cô cũng không biết tại sao cô không thể kiềm chế được dục vọng đối với Lee Haeri, cô trước đây chưa từng khao khát một ai đến mức thế này. Lee Haeri ngủ rất ngon, có lẽ do hôm qua mệt quá, Kang Minkyung hôn lên trán Lee Haeri, kéo cô vào trong lòng mình, Kang Minkyung lẳng lặng ôm Lee Haeri chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
"Ưm ..." Lee Haeri dần dần tỉnh lại trong cơn mê, cả người đau nhức, cứ như vừa bị xe cán qua, cô khó khăn mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Kang Minkyung
- Á ...! - Lee Haeri giật mình suýt tí nữa thì bị lăn xuống giường, cũng may Kang Minkyung ôm lấy cô, không thì cô đã phải đo mặt đất dài bao nhiêu rồi
- Phải cẩn thận chứ - Kang Minkyung yêu thương vuốt má Lee Haeri - Chị ngủ có ngon không?
- Kang Minkyung sao em lại ở đây?
Kang Minkyung nhăn mặt
- Lee Haeri! Đừng nói với em chị không nhớ gì nhé - Kang Minkyung nheo mắt cười nguy hiểm - Nếu chị không nhớ em rất vui lòng thực hiện lại một lần nữa để chị nhớ
Lee Haeri hoảng sợ đưa tay ngăn cản, cô nhớ rồi, tối qua, cô cùng Kang Minkyung phát sinh chuyện gì cô nhớ rõ rồi, cô bị Kang Minkyung nhấn chìm trong chính tình cảm của cô, Lee Haeri nhớ rõ cảm giác hoan ái cùng Kang Minkyung, mà cả một đêm, dù thân thể đã mệt lả nhưng vẫn phản ứng với sự khiêu khích của Kang Minkyung, Lee Haeri cảm thấy mình không còn là mình nữa, ngày xưa cô khống chế bản thân cực tốt, thế mà hôm qua lại bị Kang Minkyung ăn đến thê thảm. Nghĩ lại những hình ảnh tối qua, mặt Lee Haeri bỗng chốc đỏ lên.
Kang Minkyung thấy Lee Haeri đỏ mặt, cô hiểu Lee Haeri nhớ rõ rồi liền tiến đến
- Haeri à! Nhớ ra rồi đúng không? Có còn khó chịu không? - Kang Minkyung vuốt lưng Lee Haeri hỏi
- Kang Minkyung ... - Lee Haeri chỉ biết gọi tên Kang Minkyung
Nghe Lee Haeri gọi cả tên họ mình, Kang Minkyung cảm thấy không vui, xoay người đè lên Lee Haeri nhìn vào mắt Lee Haeri
- Gọi em Minky! - Kang Minkyung bá đạo ra lệnh
Lee Haeri mặt càng đỏ hơn, cô cùng Kang Minkyung đang là tình trạng không mảnh vải che thân, hiện giờ Kang Minkyung đang nằm lên người cô mà không có gì ngăn cách ở giữa hai người, cô cảm nhận xúc cảm mềm mại từ làn da mịn màng của Kang Minkyung, người cô nóng dần lên, đã thế góc độ này cô thấy rất rõ hai khỏa mềm mại của Kang Minkyung đang ép của cô đến biến dạng, Lee Haeri muốn đào lỗ rồi.
Kang Minkyung nhìn Lee Haeri mặt càng ngày càng đỏ cảm thấy thật tốt bởi Lee Haeri vì cô mà xấu hổ, liền cúi xuống bên tai Lee Haeri thổi nhiệt khí "Haeri! Gọi em..Minky!"
- Min... Minky, Minky à!
- Nae?
- Xuống đi - Lee Haeri ngượng ngùng nói nhỏ
Kang Minkyung nhìn vẻ e thẹn của Lee Haeri, con sói trong cô thức tỉnh lần nữa rồi, trái tim cô gào thét rằng phải chiếm lấy Lee Haeri, Kang Minkyung không phải là người ủy khuất bản thân đâu, mấy chuyện này nếu nhịn sẽ chết đó, Kang Minkyung còn muốn sống dai lắm nha!
- Không! - Kang Minkyung tay bắt đầu chạy loạn trên người Lee Haeri
Lee Haeri trợn mắt nhìn khuôn mặt thiên thần đang ở trên cô, Kang Minkyung không biết mệt hay sao chứ, cả đêm hôm qua cô bị Kang Minkyung lăn qua lăn lại đến gần sáng, đây chính là sự khác biệt của tuổi tác hay sao hả?
- Minky! Đừng làm loạn
- Em không làm loạn chỉ là ... - Kang Minkyung dừng động tác nhìn Lee Haeri đang đợi cô nói - ... Haeri à, em đói, sáng em chưa được ăn, nên giờ cho em ăn nhé - Nói rồi không đợi Lee Haeri phản ứng liền một mạch hôn xuống mà cơ thể Lee Haeri rất nhanh đáp lại khiêu khích của Kang Minkyung.
Mặt trời đã lên cao nhưng trong phòng cảnh xuân vẫn dào dạt.
---
Lee Haeri mở mắt dậy đã là buổi chiều, nhìn Kang Minkyung ngủ bên cạnh mình cô không biết nên cười hay khóc, cả buổi tối bị ép, vừa dậy một tí lại bị ép lần nữa, sau này cô nên quản giáo con sói đội lốt rùa này kỹ hơn tránh có ngày không thể xuống giường được. Lee Haeri bước xuống giường định đi tắm thì phát hiện chân không còn sức, suýt tí nữa cô ngả sấp trên mặt đất, quay sang nhìn thủ phạm đang ngủ say, ánh mắt Lee Haeri muốn giết người. Khó khăn lắm cô cũng bước vào được toilet, vừa nhìn mình trong gương Lee Haeri cất tiếng la thất thanh khiến Kang Minkyung giật mình tỉnh giấc, liền chạy vào toilet xem Lee Haeri, sợ cô bị ngã. Đột nhiên thấy Kang Minkyung xuất hiện trước cửa phòng tắm, Lee Haeri la thêm lần thứ hai
- Kang Minkyung! Em đi ra ngoài cho tôi - Lee Haeri thẹn quá hóa giận
- Em thấy chị la tưởng chị bị té mới chạy vào thôi mà - Kang Minkyung dựa vào cánh cửa. Lee Haeri nhìn Kang Minkyung từ trên xuống, chân dài thẳng tắp, vùng tam giác kia như ẩn như hiện, tóc xoăn xõa trước hai khỏa no đủ, vòng eo con kiến, thân hình ma quỷ, chỗ cần lồi sẽ lồi chỗ muốn lõm sẽ lõm, khiến người nhìn muốn phun máu mũi. Lee Haeri khắc chế cảm giác trong lòng đuổi Kang Minkyung ra ngoài
Thật ra Lee Haeri la thất thanh là bởi vì khi cô nhìn mình trong gương thì thấy trên người chằng chịt dấu vết hoan ái ngày hôm qua. Cô thật giận Kang Minkyung, để lại trên người cô những ấn ký này hỏi làm sao cô ra ngoài gặp người? Trên cổ không thể che giấu rồi, giận chết đi được.
Cả hai xoay xoay một hồi cũng sửa soạn xong, Lee Haeri đói nên Kang Minkyung muốn đưa cô đi ăn vì vậy nhắn với quản gia Baek rằng tối nay cô không ăn cơm ở nhà. Không đợi Lee Haeri phản ứng liền kéo cô lên xe rồi lái đi. Lee Haeri vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng Kang Minkyung hiểu Lee Haeri đã chính thức chấp nhận cô.
Đang dùng bữa thì điện thoại Lee Haeri vang lên
- Alô?
- Chị hai!
- Uhm! Hyo Rin
- Tí chị có ghé nhà không?
- Hôm nay có chuyện gì à?
- Dạ không, chỉ là em muốn nói với chị là tuần sau em tốt nghiệp nên muốn chị đến dự lễ tốt nghiệp của em
- Uhm! Vậy tí chị ghé nhà nhé
- Nae! Em đợi chị - Giọng Hyo Rin vui vẻ
Lee Haeri ngắt máy ngước thấy Kang Minkyung nhìn cô chằm chằm
- Sao thế? - Lee Haeri hỏi
- Ai gọi chị vậy?
- Hyo Rin gọi
- Là ai?
- Em gái chị, em đã từng gặp rồi mà
- Em không nhớ! Tí nữa ăn xong em đưa chị về nhà
- Không cần, chị đi taxi cũng được
- Haeri! Không được nói không cần với em, dù chị đi đâu làm gì cũng phải có em bên cạnh biết không? - Kang Minkyung bá đạo tuyên bố
Lee Haeri nhìn Kang Minkyung phì cười, thật hết nói nổi cô nhóc này
- Được rồi, đi với em nhé - Lee Haeri vuốt má Kang Minkyung cưng chiều khiến Kang Minkyung cảm thấy ngọt ngào trong lòng, thật hạnh phúc. Nhìn Kang Minkyung cười hạnh phúc Lee Haeri cũng cười theo.
Cả hai dùng bữa xong liền ra xe chuẩn bị về nhà ba mẹ Lee Haeri.
- Có cần mua gì về không? - Kang Minkyung hỏi như thể cô về ra mắt gia đình người yêu vậy
- Không cần đâu
- Không, em ghé mua cái gì đã - Nói xong nhấn ga chạy đi, trên đường ghé vào cửa hàng mua một cặp rượu cùng một giỏ trái cây. Lee Haeri nhìn Kang Minkyung vì mình mà chuẩn bị lòng cảm thấy ấm áp.
- Có phải thấy em ngoan lắm không? - Kang Minkyung đặt giỏ quà ra ghế sau rồi ngồi lại nhìn Lee Haeri
- Uhm! Minky rất ngoan, rất giỏi
- Vậy chị thưởng cho em đi - Kang Minkyung hướng Lee Haeri nũng nịu
Lee Haeri nhìn Kang Minkyung đang làm nũng, đưa tay đặt lên má Kang Minkyung, tiến đến hôn lên môi Kang Minkyung, Kang Minkyung ngạc nhiên khi Lee Haeri chủ động hôn cô, nhưng cũng rất nhanh ý thức được, liền đảo khách thành chủ, hôn ngược lại Lee Haeri đến lúc cả hai dường như không thở được mới tách nhau ra. Kang Minkyung nhìn Lee Haeri say đắm, Lee Haeri cũng nhìn sâu vào mắt Kang Minkyung, thời gian như ngừng lại giữa hai người.
- Haeri! Em yêu chị - Kang Minkyung thổ lộ
- Minky! Chị cũng rất yêu em - Lee Haeri đáp lời
Cả hai dường như cảm nhận được ngọt ngào bao trùm trái tim mình, mỉm cười nhẹ, Kang Minkyung khởi động xe rời đi, Lee Haeri cũng nhìn Kang Minkyung nở nụ cười rồi nhìn ra cửa sổ. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để yêu thì cô sẽ trân trọng nó.
---
"Ding Dong!" Lee Haeri nhấn chuông
Cửa vừa mở, Lee Hyo Rin thấy chị mình liền nhào vào ôm Lee Haeri
- Chị về rồi! Em thật nhớ chị! - Lee Hyo Rin nũng nịu
- Uhm! Con bé này lớn rồi mà còn vậy à - Lee Haeri ôm lại em gái khiến Hyo Rin vui sướng trong lòng, chị đã trở lại là chị của mấy năm trước, không còn xa lạ nữa, dù không biết vì lý do gì nhưng Hyo Rin cũng thật tâm vui vẻ
- E hèm! Haeri à! Không phải là nên giới thiệu sao? - Kang Minkyung đứng bên cạnh Lee Haeri đen mặt, ai cho phép con nhóc này ôm người cô yêu chứ, đáng giận, đã vậy Lee Haeri còn ôm lại nữa chứ, thật đáng giận mà.
- Hyo Rin à! Đây là Kang Minkyung em gái của Kang Junho - Lee Haeri nhận ra vẻ mặt không vui của Kang Minkyung liền tách Hyo Rin ra, không phải Kang Minkyung đang ghen chứ? Không thể nào, Lee Hyo Rin là em gái cô mà. Chắc do cô nghĩ nhiều thôi. Sau này Lee Haeri mới biết Kang Minkyung đích thực là cái bình giấm chua rất dễ lên men.
- Vâng chào chị - Hyo Rin nhìn người con gái xinh đẹp cao hơn mình cả một cái đầu cười lễ phép
- Chào em! - Kang Minkyung cố gắng giấu đi vẻ mặt không vui bởi đây là người nhà của Lee Haeri, cô không muốn Lee Haeri khó xử hay buồn phiền. Qua việc Lee Haeri đồng ý lấy Kang Junho thì Kang Minkyung hiểu gia đình đối với Lee Haeri cực kỳ quan trọng
- Chào ba mẹ!
- Chào hai bác!
- Haeri về rồi hả con, ồ! Có cả Minkyung kìa! Hai đứa ăn gì chưa?
- Dạ con ăn rồi mẹ!
- Junho đâu sao không đi cùng con? - Mẹ Lee hỏi
- Anh hai bận quá nên nhờ con đưa chị Haeri về - Kang Minkyung đỡ lời cho Lee Haeri, cô biết Lee Haeri mỗi khi đóng kịch sẽ cảm thấy không thoải mái. Vậy cứ để cho cô che chở cho Lee Haeri đi!
- À vậy hả? Đến đây ngồi đi! - Mẹ Lee kéo hai người lại ngồi nói chuyện
Cả nhà Lee Haeri trò chuyện cùng nhau đến gần khuya Lee Haeri mới xin phép ra về. Cô đã hứa với Lee Hyo Rin sẽ dự lễ tốt nghiệp của em ấy vào tuần sau.
---
- Sau này không cho ôm người khác - Kang Minkyung vừa lái xe vừa nói
- Đó là em gái chị!
- Em gái cũng không được, chị chỉ được ôm em thôi - Kang Minkyung tuyên bố
- Vì sao?
- Em không thích chị gần gũi với người khác
- Nhưng là Hyo Rin
- Đã bảo là Hyo Rin cũng không được mà
- Minky, em ghen à?
Kang Minkyung im lặng mím môi một lát sau lí nhí trả lời
- Dae ... Em không thích nhìn chị ôm người khác, cảm giác khó chịu lắm - Giọng Kang Minkyung ủy khuất
- Hahaha ... Minky thật dễ thương nha .. hahaha - Lee Haeri cười vui vẻ làm Kang Minkyung đen mặt, "hừ, nếu không phải vì chị mệt quá rồi, thì xem tối nay em như thế nào thu thập chị" Kang Minkyung xấu xa nghĩ
Về đến Kang gia cũng hơn nửa đêm, Kang Minkyung không chịu về phòng nhất quyết ở lại ngủ cùng Lee Haeri, Lee Haeri cũng không biết làm gì đành chấp nhận để Kang Minkyung ngủ với cô.
Kang Minkyung biết Lee Haeri rất mệt nên chỉ ôm Lee Haeri rồi xoa nhẹ lưng cho cô ngủ, Kang Minkyung ráng kiềm chế cảm giác muốn áp Lee Haeri để yêu thương, ngày mai chắc cô phải đi học thiền để tĩnh tâm lại thôi. Tối nào cũng ôm hương hoa nhuyễn ngọc ngủ mà không được làm gì sẽ có lúc bức Kang Minkyung điên mất, lúc này thì cô đã hiểu cho cảm giác bị cấm cửa của Kang Junho rồi.
"Từ từ hưởng thụ vậy ..." Kang Minkyung nhìn Lee Haeri ngủ say hôn lên môi Lee Haeri yêu thương thầm nghĩ.
Ôm Lee Haeri ngủ, Kang Minkyung cảm thấy cuộc đời cô thật hạnh phúc...
---
End chap 21
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro