Chương 5
Buổi tối, như đã hẹn. Thiện Anh đến nhà Trí Nghiên nấu cơm.
Trên bàn ăn, nhìn thấy Trí Nghiên tâm tình có vẻ không vui, Thiện Anh lại là người phải mở miệng trước.
"Em hôm nay không vui sao? Lúc chiều thái độ cũng không tốt?" Thiện Anh gắp một miếng rau bỏ vào chén cho Trí Nghiên.
"Thiện Anh."
"Làm sao?" Trí Nghiên tại sao hôm nay lại gọi tên mình như vậy đây, Thiện Anh có chút thắc mắc.
Trí Nghiên chính là muốn hỏi, "Người lúc chiều cùng chị là ai? Có quan hệ như thế nào?" Nhưng là, cuối cùng vẫn quyết định không hỏi.
"Không có gì." Trí Nghiên như cũ biểu tình không đổi.
Mấy ngày tiếp theo, Thiện Anh vẫn là đều đặn mỗi ngày qua nhà Trí Nghiên nấu cơm chiều. Nhưng là hôm nay, Trí Nghiên ngồi chờ đến sáu giờ, cũng chưa thấy bóng dáng, trong lòng có chút không vui, tính cầm di động lên gọi, mới nhớ ra, là mình chưa có số điện thoại của người ta. Trí Nghiên bực dọc đi ra trước cửa, một lần nữa bắt gặp Thiện Anh cùng cô gái hôm trước, trong lòng bực dọc lại tăng thêm một phần, nét mặt Trí Nghiên lúc này chính là, rất không vui. Trí Nghiên như cũ đứng tại cửa nhà nhíu mày quan sát hai người kia. Đến khi cô gái tóc ngắn lái xe đi về, Thiện Anh lúc này mới chạy tới chỗ Trí Nghiên.
"Trí Nghiên, chị xin lỗi, hôm nay đến trễ." Thiện Anh vẻ mặt vô tội nói.
"Chị là vừa đi chơi về?" Trí Nghiên nét mặt cau có nhìn Thiện Anh.
"Vừa đi ăn về. Em đói không, để chị nấu cơm." Thiện Anh toang bước vào nhà thì bị Trí Nghiên bắt lấy tay chặn lại.
"Chị đã ăn rồi, không cần phải nấu cho tôi. Ngày mai lại đến." Trí Nghiên nói rồi bỏ tay Thiện Anh ra, hậm hực đóng cửa cái rầm bỏ vào nhà, để lại Thiện Anh nét mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiện Anh vừa về đến nhà, ngay lập tức nằm dài lên ghế sofa. Tay cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Sau đó lại bật dậy, đi về phòng ngủ, ngồi vào bàn, ghi ghi chép chép cái gì đó. "Yêu, một cảm xúc chỉ giữa hai người yêu nhau mới có thể cảm nhận..." Là truyện, Thiện Anh đang viết truyện. Thật ra ngoài việc thích chụp ảnh, Thiện Anh còn có sở thích khác là viết truyện, cô cũng thực muốn viết được một cuốn truyện hay, sau đó đem đi xuất bản.
Phần Trí Nghiên, vì là tâm tình đang không vui, bụng lại đói, còn lại nghe Thiện Anh nói vừa đi ăn với người kia về, tâm trạng lúc này thảm hại vô cùng. Tô tô xóa xóa, sau đó lại vò tờ giấy lại, ném thẳng vào thùng rác, tâm trạng không có, vẽ cũng không được, cuối cùng cũng quyết định, đi ngủ.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn. "Thiện Anh, cô gái hôm qua là ai vậy?" Trí Nghiên cuối cùng vẫn là muốn biết cái người đó cùng Thiện Anh là quan hệ như thế nào.
"À, là Ân Tĩnh, một người chị của chị, thân với nhau từ lúc bé." Thiện Anh vui vẻ kể đến, chính là Thiện Anh xem Ân Tĩnh như một người chị, nhưng mà, về phần Ân Tĩnh, thì không phải như vậy.
Trí Nghiên nhíu mày :"Vậy sao, nhìn hai người có vẻ thân thiết." Phải nói đến, Trí Nghiên vừa nhìn liền đoán ra, cái người tên Ân Tĩnh kia, hình như là có cảm tình với Thiện Anh, nhìn cũng không giống thái độ của một người chị đối với đứa em.
"Đúng vậy, rất là thân." Thiện Anh vui vẻ nói, sau đó miệng bắt đầu luyên thuyên không ngừng kể về chuyện giữa cô và Ân Tĩnh, Trí Nghiên cũng không mấy để tâm nghe, chỉ liên tục gắp thức ăn bỏ vào miệng, sau một hồi mới buông ra mấy chữ :"Nói với tôi mấy chuyện này làm gì?"
"Nghĩ em muốn nghe, được rồi Trí Nghiên nếu không thích, chị không nói nữa." Thiện Anh mặt xụ xuống, không thích nghe sao không nói từ lúc đầu, để mình luyên thuyên một hồi, sau đó lại nói như vậy, có phải là muốn chọc mình quê đây không. Nhưng là Thiện Anh không biết, nhìn dáng vẻ của cô lúc kể chuyện, chính là dù là chuyện không muốn nghe, cũng không muốn Thiện Anh dừng lại, dáng vẻ đó, lại làm Trí Nghiên lay động.
Trí Nghiên nhìn thấy Thiện Anh vừa rồi còn quơ tay múa chân nói không ngừng, vậy mà chỉ một câu nói của mình liền trưng ra bộ mặt nũng nịu xụ xuống kia, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm động, được rồi, bất quá là Trí Nghiên rất yêu thích Thiện Anh những lúc như vậy.
"Mĩ Anh, chị cảm thấy, thích một người là như thế nào?" Trí Nghiên hỏi Mĩ Anh, mặc dù cảm giác thích một người này không phải là lần đầu với Trí Nghiên, nhưng mà nó vẫn là cảm thấy có chút lúng túng.
"Em, sao lại hỏi chuyện này, có phải là thích ai rồi không?" Mĩ Anh bất ngờ quay sang nhìn Trí Nghiên, Trí Nghiên của chúng ta, cuối cùng cũng chịu mở lòng mình ra rồi hay sao, Mĩ Anh sẽ rất là vui mừng.
"Vẫn chưa xác nhận."
"Có phải là cái người tên Thiện Anh?" Mĩ Anh nhíu mày hỏi, nếu không phải là Thiện Anh, còn có thể là ai khác nữa đây.
"Mĩ Anh, bản thiết kế của người này nhìn rất đẹp, chị coi phải không?" Trí Nghiên lần này lại là đánh trống lảng không trả lời vấn đề mà Mĩ Anh đề cập đến, mới lại nói cái người tên Mĩ Anh này, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mà cũng không phải là trả lời, là hỏi ngược lại người khác.
Mĩ Anh nhìn Trí Nghiên đánh trống lảng như vậy, cũng không hỏi tiếp nữa. Trí Nghiên đã có đối tượng, như vậy là chuyện tốt. Khi nào cảm thấy chắc chắn, em ấy hẳn sẽ nói cho mình nghe, Mĩ Anh trong lòng thầm nghĩ.
Thích một người chính là, nhìn thấy người đó cười, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Thích một người chính là, cuộc sống đang yên bình, mọi thứ tự nhiên trở nên xáo trộn, từ khi người đó đến. Thích một người chính là, trong lòng sẽ luôn cảm thấy gợn sóng, mỗi khi nghĩ về người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro