Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

"Mĩ Anh, chị nói xem, Ân Tĩnh cuối cùng cũng thổ lộ với Thiện Anh, em nên làm thế nào đây?" Trí Nghiên hôm qua sau khi nghe Thiện Anh nói xong, trong lòng bắt đầu sinh ra bận tâm, đương nhiên đó cũng chỉ là một chút thoáng qua, Ân Tĩnh tuyệt đối không phải là đối thủ của Trí Nghiên, nhưng mà, cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua chuyện thổ lộ của Ân Tĩnh được.

"Thổ lộ thì làm sao? Em như vậy lại đi bận tâm cái người tên Ân Tĩnh kia?" Mĩ Anh cau mày nhìn Trí Nghiên, lần này thế nào Trí Nghiên lại lo sợ thế này đây, Ân Tĩnh cái người kia một chút cũng không bằng Trí Nghiên, lại càng không xứng với Thiện Anh. Người như vậy, Trí Nghiên lại đi bận tâm? Quả thật không giống phong thái thường ngày của Trí nghiên một chút nào. Cũng có thể nói là, Trí Nghiên là đã quá yêu Thiện Anh đi, nên liền sinh ra cảm giác lo sợ mất đi Thiện Anh, dù là tình cảm của bản thân đương nhiên nhiều đến mức không một ai có thể so sánh bằng, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một loại cảm giác như vậy. Trí Nghiên không cần biết là một Ân Tĩnh, hai Ân Tĩnh hay nhiều Ân Tĩnh, miễn là ngoại nhân xuất hiện xung quanh Thiện Anh, Trí Nghiên một chút cũng không hài lòng.

"Em chỉ là không thích người khác cứ xuất hiện xung quanh Thiện Anh như vậy. Hơn nữa, cô ta lại chọn ngay thời điểm em hiện tại không bên cạnh Thiện Anh liền đi tỏ tình, chị nói xem như vậy có phải là người rất biết tính toán hay không, tuyệt đối không phải tầm thường đâu." Trí Nghiên nói xong, trên mặt liền hiện lên một tia khổ não khó lòng che giấu được.

"Cũng không cần phải bận tâm đến như vậy. Nếu tình cảm Thiện Anh dành cho em đủ lớn như tình cảm em dành cho Thiện Anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì khiến cho em phải nghĩ nhiều như vậy."

"Mĩ Anh, có thể để em về sớm hơn dự kiến một chút được không?"

Mĩ Anh nghe thấy Trí Nghiên nói như vậy, trong lòng đương nhiên cũng hiểu được phần nào. Nếu bây giờ không để Trí Nghiên quay về, e là cũng không thể giải quyết được tốt công việc ở đây. Tâm trí của Trí Nghiên, hiện giờ chính là đang thả trôi về cái nơi có cái người tên Thiện Anh kia rồi.

"Chỉ duy nhất một lần này."

Trí Nghiên lúc vừa quay về, bước vào phòng nhìn thấy Thiện Anh đang ngồi đọc sách, liền không nói không rằng tiến đến giựt lấy cuốn sách bỏ sang một bên, cũng lập tức gắt gao ôm trọn người kia vào lòng, một chữ cũng không kịp nói ra. Giờ phút này, chỉ cần có thể ôm như thế này, đã là hạnh phúc.

Ôm nhau đến khi tưởng chừng nhưng không còn bất cứ khoảng cách nào nữa, Trí Nghiên mới từ từ buông lỏng Thiện Anh ra, đôi môi nhanh chóng liền hôn lấy ngấu nghiến môi Thiện Anh. Bị hôn bất thình lình như vậy, Thiện Anh lúc đầu đương nhiên bởi vì bất ngờ liền đẩy nhẹ Trí Nghiên ra, nhưng rất nhanh sau đó bởi vì nụ hôn quá cuồng nhiệt của Trí Nghiên mà cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn ra, khóe miệng cũng liền hòa theo cùng với nụ hôn của Trí Nghiên.

Hương vị trên môi Thiện Anh, Trí Nghiên nhung nhớ nó đến phát điên. Giờ phút này đây, chỉ có thể điên cuồng mà chiếm lấy. Lại nghĩ đến việc Ân Tĩnh vừa mới tỏ tình với Thiện Anh, Trí Nghiên lại hôn càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, sau đó lại bất thình lình cắn nhẹ vào môi dưới Thiện Anh khiến máu bật ra, vị tanh của máu liền rất nhanh hòa vào cùng nụ hôn.

Thiện Anh nhận thấy hành động kì lạ của Trí Nghiên cùng với sự đau nhói ngay tại môi mình, liền đẩy mạnh Trí Nghiên ra, vẻ mặt ai oán hiện rõ lên gương mặt phiếm hồng.

"Em nhớ chị đến "phát điên" rồi hay sao? Cũng không cần phải bạo lực như vậy chứ." Thiện Anh nói, tay đồng thời đặt lên khóe miệng quệt đi chút máu còn đọng lại trên môi.

Trí Nghiên nhìn thấy hành động của Thiện Anh liền lập tức bừng tỉnh. Mình vừa rồi là làm cái chuyện quái gì đây, sao có thể thương tổn Thiện Anh như vậy. Nhìn thấy máu nơi khóe miệng Thiện Anh, Trí Nghiên trong lòng không khỏi đau nhói, làm Thiện Anh đau như vậy, Trí Nghiên mày thật đáng chết.

"Có sao không?" Trí Nghiên lúc này lập tức tiến đến, nhẹ nhàng lấy tay đặt lên môi Thiện Anh xoa xoa, cái cảnh tượng này thật đúng kiểu vừa đấm vừa xoa.

"Em đang đùa chị hay sao?" Thiện Anh trong lòng có chút bực bội trả lời Trí Nghiên, vừa rồi hung hăng cắn mình đến chảy máu như vậy, bây giờ lại ôn nhu hỏi mình có sao không, Trí Nghiên em quả thật có tỉnh táo hay không vậy?

"Thiện Anh~ xin lỗi." Trí Nghiên giọng nói hết sức ôn nhu, sau đó tay vòng qua eo Thiện Anh gắt gao ôm người kia vào lòng mình, tay cũng không ngừng vuốt tóc xong lại xoa xoa sau lưng Thiện Anh.

"Em nhớ chị đến phát điên. Lại còn nghe chị kể chuyện của Ân Tĩnh, em một chút cũng không thể tập trung vào công việc, liền lập tức trở về đây. Thiện Anh~ em xin lỗi."

Thiện Anh nghe Trí Nghiên nói đến đây mới bắt đầu hiểu được hành động vừa nãy của Trí Nghiên là xuất phát từ đâu.

"Đứa ngốc. Chỉ là Ân Tĩnh thổ lộ với chị, chị cũng không cảm tình với Ân Tĩnh, em thế nào lại bận tâm về chuyện đó đây. Em đúng là đứa ngốc." Thiện Anh cằm tựa lên vai Trí Nghiên nũng nịu nói.

"Cho dù chỉ là Ân Tĩnh đơn phương thích chị, em cũng sẽ cảm thấy rất lo lắng. Em bây giờ rất yêu chị, chị phải hiểu, em rất sợ cảm giác người khác rời bỏ mình. Chị sẽ không rời bỏ em, giống như Tú Nghiên năm đó, có được không?" Trí Nghiên giọng nói run lên, thân mình cũng không kiềm được mà theo đó run rẩy. Trí Nghiên lo sợ, chính vì cái chuyện năm xưa, trong lòng Trí Nghiên vẫn luôn có nỗi ám ảnh không thể nào bỏ qua được. Nếu Thiện Anh cũng giống như Tú Nghiên năm đó, rời khỏi mình, Trí Nghiên thật không biết bản thân có thể vượt qua được một lần nữa hay không.

Thiện Anh nghe được lời thổ lộ của Trí Nghiên. Ngực trái cũng bất giác đau nhói, trái tim như có ai đó bóp thật chặt. Bây giờ thì cô mới hiểu. Năm đó Tú Nghiên đã rời bỏ Trí Nghiên, đã để lại cho Trí Nghiên một vết thương mà có lẽ cả đời này, nếu không phải là Thiện Anh xuất hiện, nó sẽ chẳng bao giờ lành. Bây giờ thì Thiện Anh biết, tệ hơn cả việc bản thân mình thương tổn, Thiện Anh một chút cũng không muốn đứa trẻ ở trong lòng mình phải chịu nhiều ưu thương như vậy nữa. Thiện Anh phải, phải yêu thương Trí Nghiên thật nhiều hơn nữa, để bù đắp lại tất cả nỗi đau mà Trí Nghiên đã luôn phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, Thiện Anh kiên quyết, cũng sẽ dùng chính đoạn tình cảm này của mình, từ từ xoa dịu nỗi đau quá lớn trong lòng Trí Nghiên, Thiện Anh nhất định...

"Dù em có đuổi, chị cũng sẽ không rời khỏi em nửa bước." Thiện Anh yêu thương xoa đầu Trí Nghiên, lại hôn nhẹ lên mái tóc đó, đứa trẻ này, đã chịu nhiều ủy khuất rồi.

"Thiện Anh, hai tuần này, em rất là nhớ chị. Chỉ muốn lập tức trở về bên cạnh chị." Trí Nghiên nũng nịu nói với Thiện Anh. Nửa tháng qua, quả thật là nhớ Thiện Anh đến phát điên lên được.

"Đứa trẻ ngoan."

"Thiện Anh, rất lâu rồi mới được ăn cơm chị nấu, cảm giác thật tốt. Ở nước ngoài, cái gì cũng ăn không vừa miệng."

"Không vừa miệng? Đừng nói với chị là em bỏ bữa?" Thiện Anh nghi hoặc nhìn Trí Nghiên. Vốn đi xa, không có mình bên cạnh, thế nào lại còn bỏ bữa, tại sao Trí Nghiên cứ thích phải làm mình lo lắng mới chịu được đây.

"A, không có. Có Mĩ Anh bên cạnh, chị ấy sẽ không để em bỏ bữa đâu. Em còn phải kiếm tiền cho chị ấy mà, haha."

"Ân Tĩnh" Thiện Anh bất giác hô lên. Trí Nghiên cũng theo giọng nói của Thiện Anh mà quay đầu lại nhìn. Quả là Ân Tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: