Chương 16
Mấy ngày sau, Trí Nghiên bởi vì giận dỗi cũng không thèm gặp Thiện Anh nữa. Thiện Anh không thấy Trí Nghiên, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra cảm giác nhớ nhung, lại còn có cả cảm giác buồn tẻ khi Trí Nghiên không có ở bên cạnh như mấy ngày trước, Thiện Anh vô cùng vô cùng chán ghét cái cảm giác này. Thiện Anh cuối cùng cũng thừa nhận, cô nhớ Trí Nghiên.
"Trí Nghiên, giận chị sao?" Thiện Anh chủ động nhắn tin cho Trí Nghiên trước.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, vẫn không nhận thấy tin nhắn trả lời của Trí Nghiên, Thiện Anh có chút không vui, nhưng là vẫn tiếp tục kiên trì nhắn tiếp tin nhắn thứ hai.
"Nghiên~ Đừng giận nữa mà, chiều nay cùng nhau ra ngoài nha~"
Trí Nghiên lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của Thiện Anh, trong lòng gọi là có chút vui mừng đi. Thiện Anh lại còn chủ động nhắn tin làm hòa, hỏi làm sao Trí Nghiên có thể không vui. Nhưng là, mặc dù vui mừng, cũng phải kiềm nén không trả lời tin nhắn, Trí Nghiên cũng còn phải giữ lại một chút thể diện, không thể cứ mãi là nhược công như thế này được. Hai mươi phút trôi qua, không thấy Thiện Anh nhắn tin hay gọi đến, trong lòng có chút nôn nóng, Trí Nghiên thực muốn lập tức cầm lên điện thoại gọi cho Thiện Anh, nói là một chút cũng không giận, bởi vì là Thiện Anh, mọi giận hờn đều như thế tiêu tan. Trong lúc còn đang không biết có nên gọi điện cho Thiện Anh hay không lại nhận được tin nhắn thứ hai. Khóe miệng Trí Nghiên bất giác giơ lên, tâm tình cũng theo đó tốt lên, trong lòng cũng trở nên vui mừng.
Thiện Anh cuối cùng chịu không được cũng chạy sang nhà kiếm Trí Nghiên. Nhưng mà vừa bước ra khỏi cửa liền gặp Mĩ Anh cũng đang đứng trước nhà Trí Nghiên.
"Mĩ Anh. Có thể gọi điện cho Trí Nghiên giúp tôi không?"
"Tại sao cô không gọi?" Mĩ Anh kéo kính xuống, nghi hoặc nhìn Thiện Anh, không phải là đang yêu nhau hay sao, thế nào lại nhờ mình gọi.
"Trí Nghiên giận tôi, nhắn hai tin nhắn cũng không trả lời. Có thể gọi cho Trí Nghiên nói em ấy xuống đây, sau đó cô rời khỏi được không?" Thiện Anh trơ trẽn đưa ra đề nghị với Mĩ Anh, Mĩ Anh thật xin lỗi cô, nếu có cô ở đây, tôi làm sao có thể làm hòa với Trí Nghiên được đây...
"Tại sao tôi phải nghe theo lời của cô?" Mĩ Anh nhíu mày hỏi Thiện Anh.
"Mĩ Anh, giúp tôi." Thiện Anh chỉ nói hai chữ, những trên mặt biểu cảm cũng rất chân thật, khiến cho người ta có muốn từ chối cũng không được.
"Trí Nghiên." Vừa thấy Trí Nghiên mở cửa ra, Thiện Anh nhanh chóng bắt lấy tay Trí Nghiên.
"Chị tại sao lại ở đây? Mĩ Anh đâu?" Trí Nghiên nhíu mày nhìn Thiện Anh, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Mĩ Anh.
"Là chị nói Mĩ Anh gọi cho em."
"Điện thoại chị đâu? Chị không thể tự gọi mà phải nhờ người khác gọi hay sao?"
"Chị nghĩ em giận, sẽ không chịu nghe máy." Thiện Anh nói đồng thời trưng ra khuôn mặt nũng nịu, cái người này đã lớn như vậy rồi còn có thể đáng yêu như vậy sao. Trí Nghiên trên mặt cũng hé lên tia cười nhưng rất nhanh liền thu lại không để cho Thiện Anh thấy được.
"Vào nhà đã." Trí Nghiên cuối cùng cũng để cho Thiện Anh vào nhà, rõ ràng là không thể giận Thiện Anh lâu được, Trí Nghiên ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng thừa nhận, mình đúng là không có tiền đồ.
"Trí Nghiên." Thiện Anh lay lay tay Trí Nghiên, cái người này từ lúc vào nhà đến giờ cũng không nói tiếng nào, Thiện Anh chỉ muốn Trí Nghiên luôn nói nhiều như mọi khi, chứ không phải một Trí Nghiên im lặng như bây giờ.
"Đừng giận nữa mà." Thiện Anh như cũ vẫn không bỏ cuộc, mục tiêu của cuộc gặp gỡ hôm nay chính là phải làm hòa với Trí Nghiên,
"Chúng ta có giận nhau sao?" Trí Nghiên cuối cùng cũng phá tan im lặng, quay sang ánh mắt hiện lên hàm ý nửa thật nửa đùa nhìn Thiện Anh.
"Chẳng phải em hôm đó là bỏ về trước, cũng không nói tiếng nào, mấy ngày nay cũng không đến gặp chị, nhắn tin em cũng không trả lời.."
Thiện Anh nói đến đây, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, khiến cho Trí Nghiên trong lòng có chút động tâm, mà nhiều hơn hết, là đau lòng. Trí Nghiên vốn không nghĩ Thiện Anh thế mà khóc như vậy, nhẹ nhàng tiến đến, ôm chầm lấy Thiện Anh, tay không ngừng xoa lưng Thiện Anh vỗ về.
"Đừng khóc.. bảo bối đừng khóc, em không giận." Trí Nghiên sủng nịch nói với Thiện Anh.
"Nói dối. Có người nào không giận mà lại như em." Thiện Anh mếu máo nói đến đây bắt đầu khóc òa lên, cũng đẩy Trí Nghiên ra khỏi người mình.
"Đều bởi vì chị không chịu để ý đến em." Trí Nghiên lại một lần nữa mặc kệ Thiện Anh có đẩy ra, như trước tiến tới ôm chặt Thiện Anh vào trong lòng, Trí Nghiên yêu thích nhất cảm giác được ôm Thiện Anh trong lòng.
Thiện Anh cuối cùng cũng nín khóc, cằm tựa lên vai Trí Nghiên, nhỏ nhẹ nói từng chữ một giống hết như một đứa trẻ :"Là lỗi của chị, sau này sẽ để tâm đến em hơn, Trí Nghiên, đừng buồn bực như vậy nữa, chị không muốn thấy Trí Nghiên của chị như vậy."
Trí Nghiên bất giác đẩy Thiện Anh ra, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó lại hôn lên mặt Thiện Anh, tay đặt trên khóe mắt vẫn còn đang ướt kia.
"Sau này không được khóc như vậy nha, giống con nít quá." Trí Nghiên nói, sau đó lại theo thói quen vuốt mũi Thiện Anh.
"Bởi vì yêu em nên chính mình trở thành con nít lúc nào cũng không biết nữa."
Thiện Anh sau khi nói xong bất giác cảm nhận được mềm mại tại môi mình, cùng với hương vị ngọt ngào từ môi Trí Nghiên. Cả hai cùng nhau chìm vào nụ hôn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không ngừng, cũng bắt đầu xâm nhập hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Trí Nghiên biết, bây giờ mình có nói gì cũng là dư thừa, chỉ có thể hôn Thiện Anh như vậy, cũng rất mong Thiện Anh hiểu được tâm ý trong lòng mình. Trong lúc nụ hôn còn đang cuồng nhiệt như vậy, Thiện Anh bất chợt đẩy Trí Nghiên ra. Trí Nghiên lại bất ngờ nhíu mày nhìn Thiện Anh.
"Thở, chị cần phải thở."
"Thiện Anh chị đúng là một chút phong tình cũng không chịu hiểu." Trí Nghiên ai oán nhìn Thiện Anh, có ai đời đang hôn nhau mà lại ngừng lại bởi vì cần phải thở hay không đây.
Thiện Anh vẻ mặt khó hiểu nhìn Trí Nghiên. Mình lúc này chính là muốn hết oxi, nếu tiếp tục hôn như vậy, e là sẽ không thở được mất, thế nào Trí Nghiên lại nói mình không hiểu phong tình, Trí Nghiên em chính là đồ đáng ghét!
"Trí Nghiên, lúc trước có nghe Mĩ Anh nhắc đến em đã yêu một người.." Thiện Anh bất chợt nhớ ra, lúc trước Mĩ Anh đến nhà mình có nói Trí Nghiên trước đây đã yêu một người, vì người đó mà đau khổ, bây giờ lại vì mình mà thay đổi, người đó rốt cuộc là như thế nào, Thiện Anh thực muốn biết, nhưng cũng ngại không biết có nên hỏi hay không nên vẫn ấp úng nói không ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro