Chương 15
"Phác Trí Nghiên. Em đứng lại cho tôi." Mặc cho Thiện Anh tức giận hét lớn, Trí Nghiên vẫn như cũ làm như không nghe mà bước tiếp.
"Phác Trí Nghiên em chính là đồ đáng ghét." Sau lưng bất giác truyền đến hơi ấm, Trí Nghiên không khỏi bàng hoàng. Thiện Anh cuối cùng cũng đi theo, ôm chầm lấy Trí Nghiên vào lòng, gắt gao mà ôm lấy. Thiện Anh lúc này, không muốn để mất Trí Nghiên.
"Thiện Anh.." Trí Nghiên là vẫn chưa thể hình dung được cái chuyện gì đang xảy ra.
"Em là đồ đáng ghét." Thiện Anh như trước lặp lại câu nói, vòng tay đang đặt nơi eo Trí Nghiên càng siết chặt hơn.
"Khiến cho tôi như vậy, lại có thể nhẫn tâm bỏ đi, cũng không nhìn tôi lấy một lần như thế nào hả." Thiện Anh tức giận quát lớn.
"Thiện Anh, làm sao vậy?" Trí Nghiên vẫn quay lưng về phía Thiện Anh nói.
"Chúng ta hẹn hò đi." Thiện Anh cuối cùng cũng lên tiếng, là hẹn hò. Thiện Anh cuối cùng cũng nói ra hai chữ hẹn hò, cũng không đợi Trí Nghiên nói ra, Trí Nghiên có phải hay không là rất cao tay rồi đây.
Trí Nghiên cuối cùng rời ra khỏi vòng tay Thiện Anh, quay lại nhìn đối diện thẳng vào Thiện Anh.
"Chị đang nói cái gì vậy?" Trí Nghiên trong lòng có chút không tin hỏi lại Thiện Anh.
"Chị nói chúng ta hẹn hò đi." Thiện Anh kiên định.
"Chị, đừng có đùa giỡn với tình cảm của tôi như vậy." Trí Nghiên vẫn là muốn thử Thiện Anh.
"Phác Trí Nghiên em chính xác là đồ đáng ghét, khiến cho tôi bản thân cuối cùng cũng phải thừa nhận là mình thích em, bây giờ tôi nói muốn hẹn hò với em, lại không tin, em rốt cuộc là muốn như thế nào mới vừa lòng?" Thiện Anh bức xúc nói nguyên một tràng.
Trí Nghiên không nói không rằng, lập tức tiến đến ôm lấy người kia, môi dán vào môi, Trí Nghiên cảm xúc mãnh liệt hôn Thiện Anh. Thiện Anh lúc đầu là có chút bất ngờ, cuối cùng cũng hòa vào nụ hôn của Trí Nghiên, hai đôi môi dán vào nhau không rời, cả hai lúc này là đều chung một cảm xúc, thân thể như có dòng điện chạy qua. Trí Nghiên cuối cùng cũng chịu buông Thiện Anh ra, sau đó lại cười ngây ngốc như đứa trẻ.
"Đứa ngốc." Thiện Anh cốc vào đầu Trí Nghiên một cái, đứa ngốc này lúc nào cũng khiến mình phải đau đầu, nhưng là mình lại muốn được tiếp tục đau đầu vì đứa ngốc này.
Trong lúc Thiện Anh bỏ ra ngoài theo Trí Nghiên, Ân Tĩnh lúc này sinh ra cảm giác khó chịu, Thiện Anh thế nào lại như vậy. Vốn cũng định theo Thiện Anh ra ngoài, nhưng một bước lại bị Mĩ Anh chặn lại.
"Xin chào, tôi là Mĩ Anh."
Ân Tĩnh khó hiểu nhíu mày nhìn Mĩ Anh.
"Trí Nghiên cùng Thiện Anh chính là một cặp đẹp đôi nha." Mĩ Anh là cố ý nói ra, sau đó lại quay ra cửa hướng về chỗ mà Thiện Anh vừa bước ra ngoài.
"Cô là có ý gì?"
"Tôi có ý gì không phải cô là rất hiểu rõ sao?"
"Đừng hiểu lầm. À, cô chính là người ở công ty J có đúng không, cùng nhau là người trong giới này, tiện thể xem như làm quen, tên gì nhỉ?"
"Tôi là Ân Tĩnh."
"Ân Tĩnh, cái tên rất có khí chất nha."
"Cám ơn."
"Thiện Anh, chị thật sự là cũng có cảm tình với em nên mới muốn hẹn hò, đúng không?" Trí Nghiên vẫn không tin lắm, mọi chuyện diễn đến quá bất ngờ, khiến cho Trí Nghiên phút chốc chưa chấp nhận nổi chuyện này, trong lúc ngồi ở quán ăn lại tiếp tục hỏi Thiện Anh. Mới nói, sau khi ở buổi biểu diễn thời trang, Trí Nghiên cùng Thiện Anh bởi vì quá đói lại cùng nhau đi ăn.
"Em bây giờ vẫn không tin chị?" Thiện Anh có chút buồn bã nói, phải làm thế nào Trí Nghiên mới tin là mình cũng thích em ấy đây.
"Em tin." Trí Nghiên nói xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiện Anh đang đặt trên bàn, chỉ cần là chị, em cái gì cũng tin.
Thiện Anh bất chợt lấy ra điện thoại, bấm bấm cái gì đó.
"Chị làm gì vậy?" Trí Nghiên tò mò hỏi.
"Nhắn tin nói Ân Tĩnh không cần phải đợi, chị đi về trước. Em không phải cũng nên nhắn tin cho Mĩ Anh đi?"
"Mĩ Anh sẽ tự biết em đi cùng chị."
"Hay thật." Thiện Anh mở miệng nói, liền nhận thấy câu nói đầy ý ghen tuông.
"Mĩ Anh rất tốt với em, cũng là người chị thân thiết với em, đừng có ghen như vậy." Trí Nghiên vui vẻ giơ tay vuốt tóc Thiện Anh một cái.
"Ô hô.. chị ghen bao giờ? Em đừng có nói vớ vẩn như vậy." Thiện Anh đề cao âm lượng.
"Rõ ràng là ghen." Trí Nghiên như cũ tiếp tục vuốt mũi Thiện Anh, Trí Nghiên thật yêu thích cảm giác này.
"Thiện Anh, cái người tên Ân Tĩnh đó, chị cũng đừng thân thiết quá." Trí Nghiên cuối cùng cũng nhớ ra, không quên nói với Thiện Anh.
"Ân Tĩnh làm sao? Cũng là một người chị tốt giống như Mĩ Anh đối với em vậy."
"Thiện Anh đồ ngốc chị, còn không nhận ra, Hàm Ân Tĩnh chính là thích chị."
Thiện Anh bất giác há hốc mồm. Ân Tĩnh thế nào lại thích mình đây. Còn có chuyện như vậy nữa hay sao? Tại sao từ trước tới nay một chút mình cũng không nhận ra đây. Mình như vậy, thật sự rất có sức hấp dẫn với nữ nhân hay sao? Nhưng mà, Ân Tĩnh thích mình, thế nào bản thân mình lại không nhận ra, lại để Trí Nghiên phát hiện, Trí Nghiên vốn là luôn rất quan tâm đến mình, kể cả những người xung quanh mình.
Cuối cùng, sau khi suy xét lại, hành động của Ân Tĩnh từ trước đến nay đúng là có hơi chút thân mật nếu xét ra, nhưng là từ trước đến nay Thiện Anh có bao giờ để ý đến chuyện này, ít nhất là cho đến khi Trí Nghiên nói, mới bắt đầu suy xét lại thật kĩ càng. Ân Tĩnh như thế lại thích mình, nếu Trí Nghiên không nói, mình cả đời chắc cũng không biết.
"Em ghen?" Thiện Anh sau khi suy xét kĩ lưỡng cũng lên tiếng, chính yếu là muốn chọc ghẹo Trí Nghiên của chúng ta.
"Ừm.." Trí Nghiên vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận, chính là ghen, chỉ cần nhìn thấy Ân Tĩnh đứng cạnh Trí Nghiên, cũng đủ để nổi trận cuồng phong, đừng nói chi đến chuyện là dám có cảm tình với Thiện Anh.
"Đáng yêu thật, bảo bối, đừng ghen, không phải bây giờ chị cũng đã là của em rồi sao." Thiện Anh vậy mà sủng nịch gọi Trí Nghiên là bảo bối, lại còn chủ động tiến đến ôm eo Trí Nghiên.
"Nếu không phải em nói thích chị trước mà là Ân Tĩnh, chắc bây giờ chị cũng đi thích Ân Tĩnh rồi." Trí Nghiên vẫn không chịu dừng lại tiếp tục chu môi nói.
"Không có. Chị là chỉ thích có Trí Nghiên thôi." Thiện Anh lúc này dễ thương như vậy, hỏi làm sao Trí Nghiên không yêu, Trí Nghiên lúc này, yêu Thiện Anh nhiều nhiều lắm rồi.
Những ngày sau đó, Trí Nghiên cùng Thiện Anh đương nhiên cũng giống như những cặp tình nhân khác lúc mới quen nhau, cũng nồng nhiệt yêu như vậy. Nhưng chính là, ở Thiện Anh vẫn còn chút gì đó chưa hoàn toàn thuộc về Trí Nghiên. Trí Nghiên lúc này, đã là yêu Thiện Anh, còn Thiện Anh, cùng lắm cũng chỉ mới dừng lại ở chữ thích.
"Thiện Anh, đang làm gì vậy?" Trí Nghiên sủng nịch ôm lấy Thiện Anh vào lòng dịu dàng hỏi.
"Bận một tí công việc." Thiện Anh như cũ mắt vẫn dán vào màn hình ipad, cũng không ngẩng mặt lên nhìn lấy Trí Nghiên một lần.
Trí Nghiên trong lòng sinh ra khó chịu, mình là đang ngồi cạnh Thiện Anh, thế nào một chút cũng không quan tâm đến mình. Im lặng năm phút, Thiện Anh cũng vẫn như trước không thèm để ý đến sự có mặt của Trí Nghiên.
"Phác Thiện Anh, chị rốt cuộc xem em là cái gì?" Trí Nghiên nhịn không được hỏi Thiện Anh.
"Trí Nghiên, làm sao vậy?" Thiện Anh cuối cùng cũng chịu bỏ xuống cái ipad, xoay người lại áp tay lên má Trí Nghiên.
"Em hỏi chị xem em là cái gì? Người tình? Cần thì gọi đến, không cần thì lại xem như không có gì?"
"Trí Nghiên, không phải như vậy."
"Chị, lúc nói hẹn hò với em, là do thực sự thích em nên mới nói vậy? Sao em lại nghĩ là do thuận miệng nên chị mới nói vậy?" Trí Nghiên bắt đầu hướng Thiện Anh phát khí.
"Phác Trí Nghiên, em đừng có vô lí như vậy, bây giờ em lại nghĩ chị có thể đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn hay sao?" Thiện Anh cũng không vừa đáp lại, là do Trí Nghiên chọc điên mình trước, cũng không phải mình muốn như vậy, Thiện Anh trong lòng bực dọc nghĩ đến.
"Phác Thiện Anh chị, rốt cuộc có lần nào thật sự để tâm đến em chưa?" Trí Nghiên sau năm phút ấm ức im lặng, cuối cùng cũng chân thật nói ra suy nghĩ của mình. Từ lúc hẹn hò với Thiện Anh, hết thảy đều là mình chủ động, cũng không nhận thấy được một chút sự quan tâm của Thiện Anh, cho dù là có, có chăng cũng chỉ là thoáng qua. Không phải Trí Nghiên ích kỷ hay hẹp hòi, mà suy cho cùng, sự để tâm của Thiện Anh đối với Trí Nghiên không bằng một phần của Trí Nghiên đối với Thiện Anh.
"Chị.." Thiện Anh ấp úng không nói ra lời. Kể từ lúc nói hẹn hò với Trí Nghiên, mình quả thật là có một chút lơ là trong chuyện tình cảm, nhưng nếu nói không để tâm, không phải là hơi quá rồi sao, nhưng mà Thiện Anh vẫn không thể cãi lí lại được với lời nói của Trí Nghiên.
"Chị rõ ràng là từ trước đến nay một chút cũng không có để tâm đến tôi." Trí Nghiên lạnh lùng nói xong, lặng lẽ xoay người rời đi, cũng không quan tâm đến biểu cảm của Thiện Anh lúc này sắc mặt đang dần tối sầm lại.
Cảm giác lúc Trí Nghiên xoay người bước đi, Thiện Anh cảm thấy lồng ngực mình như đau nhói lên. Cảm giác bất lực khi không thể giữ Trí Nghiên ở lại, mình cuối cùng là làm sao lại trở nên như vậy? Đôi mắt tản ra vô định, Thiện Anh lúc này thực không muốn Trí Nghiên phải buồn bực như vậy, trong đầu lại bất chợt hiện lên dòng suy nghĩ, nếu là mình sai, vậy mình sẽ sửa, chỉ cần là người kia có thể vui vẻ, cũng tiếp tục ở bên cạnh mình. Nhận thấy Trí Nghiên không chút chú ý đến cảm xúc của mình, cứ như vậy quay bước rời đi, Thiện Anh cũng hiểu được một chút cái gọi là, vô tâm, cái mà Trí Nghiên đã nhận được từ mình suốt thời gian qua. Mình thật sự, không có để tâm đến Trí Nghiên hay sao? Thiện Anh trong lòng rối bời nghĩ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro