Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Vưu Lộ tiến hành phẫu thuật gần bảy giờ, xuất huyết nhiều, trong quá trình giải phẫu bất tỉnh cùng với đủ loại tình trạng mà Vưu Khả Ý cũng không quen thuộc truyền đến không liên tục từ trong miệng y tá.

Vưu Khả Ý đứng ở ngoài phòng giải phẫu, trái tim cũng chưa từng buông lỏng chút nào.

Thậm chí cô cầu nguyện nếu như chị và em bé có thể bình yên vô sự bước ra khỏi phòng giải phẫu, coi như cô... Coi như lập tức bị mẹ tóm lại cũng không sao cả!

Nhưng cô và Nghiêm Khuynh lại nên làm cái gì bây giờ? Đầu cô trống rỗng mà nghĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới kịp suy nghĩ Nghiêm Khuynh đi nơi nào.

Lại nhớ tới Vưu Lộ nói câu nói kia ở trên xe, cô chợt ý thức được một vấn đề: người đàn ông kia tới vì Nghiêm Khuynh!

Sau 6 giờ 47 phút trôi qua, đèn đỏ của phòng giải phẫu tắt. Vẻ mặt của bác sĩ và y tá mệt mỏi bước ra khỏi phòng giải phẫu, báo cho Vưu Khả Ý tất cả thuận lợi.

"Lớn nhỏ bình an, chúc mừng cô, là một bé trai."

Giờ phút này, rốt cuộc Vưu Khả Ý đặt mông ngồi ở trên ghế dài trên hành lang, nước mắt nhanh chóng trào ra.

Cô đi theo xe giải phẫu đến phòng bệnh, nhìn Vưu Lộ hôn mê được người ta đưa tới trên giường, vẫn nhỏ giọng kêu: "Nhẹ một chút, làm phiền cô nhẹ một chút..."

Có lẽ bác sĩ, các y tá thường thấy bệnh nhân sau giải phẫu, cho nên động tác đẩy Vưu Lộ lên giường không có chút lo ngại nào, cũng không bởi vì cô ấy là bệnh nhân nên rón rén, mà là không mang theo một chút thương hại, dù sao trạng thái của bệnh nhân cũng là hôn mê, có đau hay không thì cô ấy cũng không biết.

Bởi vì đứa bé sinh non, cho nên được đưa vào phòng quan sát trẻ sơ sinh, sau khi Vưu Khả Ý xác định Vưu Lộ bình yên vô sự, liền theo y tá chạy vào phòng quan sát nhìn em bé.

Trẻ sơ sinh nằm trong lồng nuôi trẻ, da toàn thân hồng hồng, có chỗ còn nhăn nhăn nhúm nhúm, như người già. Đôi mắt của bé căn bản còn chưa mở ra, cứ híp mắt chậm rãi chuyển động như vậy, thỉnh thoảng oa oa hai tiếng, giống như mèo nhỏ yếu đuối.

Rất xấu...

Vưu Khả Ý nhìn hồi lâu, sau đó quay đầu lại chần chừ hỏi y tá: "Bé, dáng vẻ của bé vốn khó coi, hay là sau này sẽ thay đổi hả?"

Y tá cười khúc khích, "Cô nàng ngốc, em bé vừa mới sinh ra đều như vậy, mẹ cũng đẹp như thế, cô hãy yên tâm đi, xấu xí nữa cũng không xấu xí đến mức này đấy!"

"A, như vậy à." Cuối cùng Vưu Khả Ý cũng để lòng thấp thỏm xuống.

Trên đường quay về phòng bệnh, cô còn gật gù đắc ý mà nghĩ dáng vẻ Nghiêm Khuynh nhìn đẹp như thế, có lẽ cô cũng không cần lo lắng bộ dạng đứa bé của mình khó coi.

Vưu Khả Ý gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Chị như thế nào?"

Cô nghiêng đầu nhìn Vưu Lộ bên trong cửa sổ thủy tinh, khẽ nói: "Rất tốt, mẹ tròn con vuông."

Nghiêm Khuynh dừng mấy giây không lên tiếng, giống như đang tiêu hóa tin tức tốt này, một lát sau mới cười lên như trút được gánh nặng: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi..."

Nếu như Vưu Lộ gặp bất trắc bởi vì anh, mặc kệ là người lớn có vấn đề hay em bé có vấn đề, có lẽ đời này anh cũng không cách nào tha thứ cho mình. Cho dù anh có thể quên được, cũng không có mặt mũi đối mặt với Vưu Khả Ý nữa.

Anh rất nhanh cười nhạo loại suy nghĩ này của mình ... Nếu như anh ngồi tù, Vưu Khả Ý thật sự sẽ đi gặp anh sao?

Tốt nhất không nên đi.

Cô nên có một gia đình an ổn mỹ mãn, sau này trải qua cuộc sống hạnh phúc, mà không phải ba ngày hai bữa đến ngục giam thăm một người mang tội giết người.

Vưu Khả Ý không nghe thấy câu sau của anh, cho rằng anh vẫn còn lo lắng, cho nên rất nhanh dùng một loại giọng điệu vui sướng hỏi anh: "Anh đoán xem là con trai hay con gái?"

Nghiêm Khuynh nói: "Bé trai."

"..." Sao vừa đoán liền trúng? Vưu Khả Ý buồn bực hỏi, "Làm sao anh biết?"

Nghiêm Khuynh ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà sắp biến mất ven đường một chút, khẽ mỉm cười, "Bởi vì chúng ta có cảm ứng tâm linh."

Thuận miệng nói đùa một câu lại đổi được Vưu Khả Ý không ngừng cười khanh khách ở đầu bên kia của điện thoại, cô vô cùng vui vẻ.

"Ừ, đúng, cảm ứng tâm linh! Vậy anh có kỹ năng di chuyển trong nháy mắt hay không hả? Em nhớ anh lắm, nhanh di chuyển trong nháy mắt tới đây gặp em đi!" Cô cười nói, sau đó chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, anh chạy đi đâu hả? Sao đột nhiên em không thấy anh?"

"Anh à" Nghiêm Khuynh dừng lại một chút, như không có việc gì nói, "Anh trở về Ngô Trấn rồi, có chút việc cần xử lý."

"Anh đi tìm người đàn ông kia hả?" Vưu Khả Ý đánh hơi được một chút đầu mối.

"Ừ."

"Sau đó thì sao? Tìm được chưa?"

"Tìm được."

"Vậy anh..."

"Trở về rồi nói." Giọng điệu Nghiêm Khuynh ôn hòa nói, "Giống tin bình an trong báo, sau đó bình an trở về."

Âm thanh kia mềm mại không gì sánh được, giống như kẹo đường trong ký ức tuổi thơ, trắng noãn mềm mại, chỉ nhìn cũng ngọt ngào tốt đẹp.

Chút tâm tư bất an của Vưu Khả Ý liền được âm thanh này trấn an, cô im lặng cười, dù biết rõ Nghiêm Khuynh không nhìn thấy cô, cũng trịnh trọng gật đầu lên tiếng: "Được, em biết rõ rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng gọi cho anh rể báo bình an, sau đó lại bên mép giường bệnh coi chừng Vưu Lộ, đợi cô ấy tỉnh lại.

Mà ở Ngô Trấn, Nghiêm Khuynh dùng tay trái cúp điện thoại, lại dùng tay trái đặt nó vào trong túi áo.

Có người từ ngoài cửa đi vào, hỏi một câu: "Gọi xong rồi?"

Nghiêm Khuynh nói: "Gọi xong."

Người nọ ngồi ở phía sau bàn đối diện với Nghiêm Khuynh, cau mày nói: "Người đã chở đi bệnh viện cứu chữa, còn không biết sống hay chết."

Nghiêm Khuynh không lên tiếng.

"Tại sao đang yên lành thì cậu muốn ẩu đả? Tại sao cậu muốn đánh anh ta? Anh ta chọc cậu chỗ nào sao?" Người nọ gõ bàn một cái, nói, "Nghiêm Khuynh, cậu tới trấn hơn nửa năm rồi, tất cả mọi người đều thích cậu. Thấy cậu đàng hoàng, thực tế, đối với vợ cũng tốt, cho nên không coi cậu là người ngoài! Cậu, cậu nói sao cậu... Sao hồ đồ như thế à?"

Nghiêm Khuynh nghiêng đầu nhìn ánh chiều tà hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, muốn đưa tay lau mặt, lại khổ nỗi không có biện pháp làm được động tác này.

Bởi vì tay phải của anh bị còng tay lạnh lẽo còng vào.

Anh chỉ có thể loáng thoáng nhớ lại một màn ngày xưa, khi anh vẫn còn ở thành phố C, một mình ngồi ở trong cục cảnh sát lấy khẩu cung, đêm khuya rét lạnh tối thui lại có người mạo hiểm gió sương vội vàng chạy tới đó.

Anh và cô cũng chỉ là cách cửa sổ nhìn nhau trong chốc lát ngắn ngủi.

Anh làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô có chút bối rối.

Dù cái nhìn kia chỉ có thể tính là vài giây, thế nhưng anh lại không hề có trở ngại nào phân biệt được đau lòng, hốt hoảng và thất vọng trong mắt cô.

Thật ra thì anh không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận ánh mắt như vậy làm anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hốt hoảng, bao nhiêu thất vọng. Nhưng anh cũng cảm động lây những cảm xúc kia, giống như tất cả cảm nhận của cô đều được khắc lại ở trong lòng anh.

Lúc này Nghiêm Khuynh quay đầu lại, nói với người cảnh sát kia: "Tôi có thể gọi điện thoại nữa không?"

"Đã phá lệ để cho cậu gọi một cuộc, cậu đừng được voi đòi tiên!"

"Gọi một cuộc, chỉ một cuộc thôi."

Cảnh sát không thể nhịn được nữa, "Vừa rồi cậu cũng nói như vậy!"

"Cho nên không phải vừa rồi anh để cho tôi gọi sao? Hiện tại tôi cũng nói như vậy, anh cũng để cho tôi gọi một cuộc thôi." Nghiêm Khuynh biết nghe lời phải, hết sức tỉnh táo, một lát sau lại nghiêng đầu nhìn chiếc mô tô cảnh sát trong sân một chút, "Tháng trước anh bỏ dầu mấy lần, còn chưa đưa tiền..."

Cảnh sát lặng lẽ đứng dậy ra cửa, "Tôi đi hút điếu thuốc, cái gì cũng không biết."

***

Ngày hôm sau chồng Vưu Lộ liền chạy tới bệnh viện. Lúc ấy Vưu Khả Ý còn nằm lim dim ở trên giường bệnh, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi.

Anh ấy xông lại, vẻ mặt hốt hoảng hỏi: "Vưu Lộ như thế nào?"

"Chị ấy rất tốt." Vưu Khả Ý đứng dậy.

Từng gặp mặt người anh rể này mấy lần, nhưng ấn tượng cũng không sâu sắc.

Anh ấy không nói một chữ đến em bé, khẩn trương hỏi tất cả tình hình của Vưu Lộ một lần, sau đó mới thở nhẹ một hơi, lúc này mới nhớ đến con của mình.

Vưu Khả Ý cảm thấy rất thú vị, không nhịn được lại quan sát anh ấy một lát, cuối cùng cho ra kết luận: anh ấy thật sự rất yêu chị.

Cô đợi ở trong bệnh viện hai ngày, ngày thứ ba, sau khi xác định em bé sinh non cũng không có bất kỳ khác thường gì, rốt cuộc mới bước lên đoàn tàu trở về Ngô Trấn.

Cô cho rằng nghênh đón cô sẽ là một kết cục sum họp, mẹ con chị bình an, cô và Nghiêm Khuynh có thể trở lại cuộc sống an ổn không lo âu trước kia. Vậy mà đợi cô đứng xuống sân ga, trên đường trở về căn nhà kia, mới phát hiện tất cả đều đã thay đổi.

Không thấy Nghiêm Khuynh.

Trước cửa có một bãi màu đỏ sậm giống như vết máu, khi cô nhìn thấy thì sững sờ một chút, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu. Ở ngoài cửa, cô lớn tiếng gọi tên Nghiêm Khuynh nhiều lần, lại không có ai trả lời.

Cô đành phải móc chìa khóa của mình ra mở cửa, khi mở được một nửa, cửa được người mở ra từ bên trong.

Vưu Khả Ý vốn tưởng rằng là Nghiêm Khuynh vội tới mở cửa cho cô, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng lại sửng sốt.

Bốn người đứng trong nhà: ba, mẹ, cậu, mợ.

Là ba tới mở cửa, hình như khi thấy cô thì mắt đã ươn ướt, có chút gì đó long lanh ở trong hốc mắt.

Nhịp tim của cô dừng lại, sửng sốt tại chỗ hồi lâu, mới ngập ngừng gọi lên một tiếng: "Ba, ba?"

Đó là một loại giọng điệu suýt nữa cho rằng mình sinh ra ảo giác, cô mở to hai mắt ngây người như phỗng mà đứng ở nơi đó, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Nghiêm Khuynh đâu?

Anh đi đâu?

Tại sao người nhà của cô lại xuất hiện ở nơi này?

Lúc cô vẫn đắm chìm trong kinh ngạc không nhúc nhích thì mợ đi lên, vỗ vỗ bả vai của cô, cho cô một cái ôm nhẹ nhàng.

Bà khẽ nói: "Không có chuyện gì, theo chúng ta trở về thôi, Khả Ý."

Ba gật đầu: "Tất cả đều sẽ khá hơn."

Tầm mắt của Vưu Khả Ý chạm đến mẹ, lại nhìn thấy hình như mẹ muốn nói chút gì, sau đó lại nhịn được.

Cô cũng không rõ tình trạng bây giờ là như thế nào, chỉ có thể mờ mịt từ trong mợ ngực lui về phía sau một bước, cô hỏi: "Nghiêm Khuynh đâu?"

Không có ai nói chuyện.

Lòng của cô lập tức treo lên, tăng lớn âm lượng hỏi một câu: "Con hỏi mọi người, Nghiêm Khuynh đâu?"

Cô bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, nhưng một lần lại một lần, bên kia đều không có người nghe.

Mọi người trong phòng khách im lặng đợi cô cúp điện thoại, sau đó Chúc Ngữ cầm một phong thư từ trên bàn trà lên, chậm rãi đưa cho cô, "Đây là Nghiêm Khuynh để lại cho con."

Thư còn chưa mở ra, Vưu Khả Ý đã giống như thấy được ngày tận thế.

Lá thư này giống như một dấu hiệu buồn cười, báo hiệu một khi mở ra, nhất định sẽ nghênh đón một cuộc chia lìa.

Cô lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Chúc Ngữ, trong mắt là một loại ánh mắt căm thù.

"Mẹ lại tới có đúng hay không? Mẹ lại muốn buộc chúng con tách ra, có phải hay không? Lần này mẹ lại dùng mưu kế gì, giở trò gì mới khiến cho Nghiêm Khuynh rời đi?"

Sau đó cô bắt đầu có chút không kiểm soát tâm tình được, cầm chìa khóa lên muốn đạp cửa bỏ chạy, lại bị ba bắt được cổ tay.

"Khả Ý, chuyện không phải như con tưởng tượng!"

"Đó là loại nào?"

"Con xem thư một chút, con đọc thư xong có được hay không?" Ba gần như đang khẩn cầu cô, "Con xem thư thì biết, nếu như xem xong còn quyết định phải đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn con, có được hay không?"

Vưu Khả Ý dừng chân, giống như suy tư chốc lát, sau đó chậm rãi rút tay về.

Cô nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay Chúc Ngữ, giống như bỏ ra rất nhiều sức lực, sau đó mới run rẩy đưa tay nhận lấy.

Nghiêm Khuynh không thích viết chữ, có lẽ là ít đọc sách, hoặc là không giỏi nói chuyện, nhưng trong mấy tháng đi tới Ngô Trấn, gần như mỗi ngày anh đều sẽ đọc sách.

Anh sẽ hỏi trước đây Vưu Khả Ý từng đọc những loại sách gì, nổi tiếng cũng được, tiểu thuyết cũng được, lúc anh rãnh rỗi ở cửa hàng xe sẽ lấy ra xem một chút. Mới đầu Vưu Khả Ý cũng không biết, cho đến một lần cô đến cửa hàng xe tìm anh thì trong lúc vô tình bắt gặp dáng vẻ anh chuyên tâm đọc sách, mới hiểu ra tại sao anh muốn hỏi sách cô thích đọc.

Tốc độ đọc sách của anh rất chậm, trên căn bản là một trang cũng phải đọc hơn mấy phút, có thể nghĩ đến xem xong toàn bộ quyển sách phải tốn thời gian dài bao lâu rồi. Nhưng anh đọc cực kỳ nghiêm túc, thậm chí cầm một quyển sổ để ghi chép.

Sau khi Vưu Khả Ý bắt gặp một lần đó, cô im lặng không lên tiếng rời đi.

Cô đoán có lẽ anh rất muốn đuổi theo bước tiến của cô, hiểu rõ quá khứ của cô, cho nên mới sử dụng toàn bộ thời gian rãnh rỗi như vậy, muốn có một số bước chân trùng khít ở cuốn sách ấy với cô.

Có một đêm, Nghiêm Khuynh tắm ở phòng tắm, cô giúp anh thu dọn áo khoác thì phát hiện quần áo đè quyển sổ đó ở phía dưới, vì vậy len lén mở ra xem.

Chữ của anh một bút một vạch, hết sức chính khải, giống như đứa bé nghiêm túc chăm chỉ luyện chữ quy củ, tuyệt đối không viết ngoáy.

Trên trang viết mới nhất chép một đoạn trích như vậy: "Nếu như bạn rất muốn một vật, vậy thì thả nó đi, nếu nó trở lại tìm bạn, sẽ vĩnh viễn thuộc về bạn; nếu nó không trở lại, thì nó vốn cũng không phải là của bạn."

Thời điểm đó cô cũng không hiểu lời này.

Bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới một ngày kia Nghiêm Khuynh sẽ rời đi, cho dù nghĩ tới, đó cũng là một loại tư tưởng suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không ghi lòng tạc dạ để thể nghiệm.

Mà nay, đôi tay Vưu Khả Ý run rẩy mở lá thư này ra, nhìn thấy số lượng chữ viết xuất hiện không nhiều ở trong ký ức.

Vưu Khả Ý:

Trước đây chưa từng viết chút gì cho em, đầu tiên là anh cảm thấy chữ của mình quá xấu, không muốn mất mặt xấu hổ; thứ hai là đầu óc trống rỗng, không có đủ năng lực chữ nghĩa để chống đỡ nổi một bức thư long trọng.


Nhưng cho tới bây giờ, đây là vật duy nhất anh có thể để lại cho em, cho dù rất vụng về, rất đáng bị cười nhạo, anh cũng không thể không viết nó.

Thật ra thì anh thường xuyên suy nghĩ, nếu như em không gặp anh, hiện tại sẽ đang làm gì.

Có phải em vẫn còn sống không buồn không lo ở trong đại học, múa điệu múa em thích nhất, bận rộn vì học bổng và thành tích với bạn cùng lứa tuổi, hoặc gặp một người trẻ tuổi mạnh mẽ có chí tiến thủ, cậu ấy sẽ cùng nhau nghịch nước tản bộ với em, cùng nhau tự học đi dạo phố với em hay không? Có phải em sẽ sống vui vẻ thoải mái hơn hiện tại, không rầu rĩ vì vấn đề tiền bạc, tiếp tục làm hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, có lẽ thỉnh thoảng sẽ có phiền não nhỏ, nhưng so với rắc rối lớn hiện tại anh mang đến cho em mà nói, những chuyện kia cũng không có ý nghĩa.

Vì vậy anh không tự chủ sẽ tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng, tất cả về em, về vui giận yêu ghét (hỉ nộ ái ố) của em. Mà khi anh tỉnh táo lại từ trong những suy nghĩ kia thì sẽ vừa cười mình ngu ngốc, vừa không nhịn được than thở.

Anh biết rõ thực tế thì không thể thay đổi, chắc chắn sẽ không do ý chí người chi phối mà có chỗ thay đổi, cho nên anh trông mong không được những thứ vốn nên thuộc về em kia thì cũng chỉ có thể oán trách mình gấp bội.

Anh sợ anh là một gánh nặng nặng nề biết bao.

Nhưng cho đến bây giờ,anh phải thừa nhận, anh chính là gánh nặng đấy.

Anh liên lụy em, dùng một loại danh nghĩa rất hư ảo, mà trên thực tế trong khoảng thời gian này xem nhiều sách như vậy cũng nói cho anh biết, tình yêu chân chính cũng không phải bộ dạng này, không phải tước đoạt tất cả mọi thứ đối phương có, mà là cố hết khả năng của chính mình dâng tất cả những thứ tốt nhất lên đôi tay. Nhưng anh không làm được, cho tới bây giờ anh làm chính là bất chấp tất cả dẫn em đến bên cạnh anh, sau đó nhìn em mất đi những vật rất trân quý mà trước kia có, ví dụ như thân tình, ví dụ như gia đình, ví dụ như cuộc sống đại học, ví dụ như đời sống vật chất.

Mà đáng sợ nhất là, cho dù ý thức được những thứ này, anh cũng vẫn ích kỷ mà muốn cả đời liên lụy em như vậy, không buông em ra. Cùng lúc đó anh không ngừng an ủi mình, bản thân anh đang cố gắng kiếm tiền nuôi sống em, chờ anh kiếm đủ tiền rồi là có thể để cho em sống cuộc sống thật tốt, giống như nói như vậy là có thể hơi an tâm một chút.

Thật ra thì chúng ta đều hiểu, loại người không có trình độ học vấn không có văn hóa càng không có bối cảnh gia thế gì giống anh, trừ đường ngang ngõ tắt, thật sự rất khó trở thành người có tiền. Có lẽ bận rộn cả đời, anh cũng chỉ là một cu li ở cửa hàng sửa xe, mỗi ngày đi sớm về tối làm việc ở trong trấn nhỏ này, nhưng ngay cả mua máy điều hòa nhiệt độ cho em cũng phải khổ cực tích lũy tiền mấy tháng liền.

Nghĩ đến tương lai như vậy, có lúc anh thật sự cảm thấy không có phương hướng. Vừa thống hận quá khứ của mình, vừa mờ mịt không biết tương lai, anh là người đàn ông, mà anh cho không nổi tất cả mọi thứ mà một người đàn ông nên cho em.

Vưu Khả Ý, đây là lần đầu tiên trong đời anh hiểu hàm nghĩa của "không xứng", khi hai người không xứng, cho dù có tình yêu, cuộc sống cũng mệt mỏi. Mỗi ngày anh đều tự nói với mình, chúng ta ở chung một chỗ, như vậy là tốt rồi, nhưng tâm trạng của anh ngày càng nặng trĩu giống như một tảng đá vĩnh viễn không di chuyển được, nó đặt ở nơi đó, anh không thể động đậy.

Khi chị của em bị thương bởi vì trước kia anh trả thù Phương Thành thì tảng đá kia giống như lõm vào trong thịt. Anh sợ rằng nếu như cô ấy vì vậy mà gặp bất trắc, sợ là đời này chúng ta cũng không thể ở chung một chỗ. Bởi vì trước đó vì anh em bỏ lỡ tất cả cũng chỉ là đời sống vật chất, mà nay có lẽ sẽ bỏ lỡ lại là người thân nhất của em, khi mất đi sinh mạng tồn tại độc nhất vô nhị này thì em mới có thể ý thức được đi cùng với anh có ý nghĩa như thế nào.

Em sẽ hối hận, sẽ thất vọng, sẽ đau lòng, sẽ oán hận.

Một phút kia, anh không còn suy nghĩ khác, chỉ muốn trở lại trên trấn tìm được Phương Thành. Anh không biết anh muốn tìm hắn ta làm gì, anh chỉ biết sợ hãi trong lòng anh đã sôi trào mãnh liệt giống như nước lũ rồi, thật sự nếu anh không làm chút gì, anh sẽ bị nuốt hết.

Anh gặp được hắn ta, quả nhiên hắn ta chờ anh ở chỗ này. Hắn ta hận anh đã đến một loại trình độ quái dị, khiến cho toàn bộ hi vọng của hắn ta chính là hủy diệt cuộc đời của anh, mà anh thấy rất rõ ràng, nếu muốn hủy diệt cuộc đời của anh, đầu tiên là phải hủy diệt em.

Anh biết rõ nếu như Phương Thành muốn làm một chuyện, sẽ không chừa thủ đoạn nào, không tiếc bất cứ giá nào, hôm nay hắn ta đã không còn gì cả, không hề quan tâm gì mà dùng thời gian còn sống để báo thù anh. Hắn ta luôn miệng nói muốn gây bất lợi cho em, những lời đó giống như dao găm vào trong đầu anh.

Cho nên anh không tiếp tục do dự, anh ôm tâm tư muốn giết hắn ta mà động thủ với hắn ta.

Buồn cười nhất chính là, viết tới đây thì anh lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn trấn an em, hi vọng em không cần vì vậy mà sợ anh, hi vọng trong mắt em anh vẫn là Nghiêm Khuynh trước đây. Em có biết trước kia vô số lần anh che giấu một mặt bẩn thỉu nhất của bản thân, sợ hù dọa em, bây giờ chính miệng anh nói ra một mặt này, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn che giấu.

Em không cần tự trách, không cần cho rằng anh lo lắng cho em, nên mới bị hắn ta chọc giận, nên mới động thủ với hắn ta. Anh làm tất cả đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cũng không phải nhất thời xúc động.

Phương Thành âm hiểm ác độc, hiện tại mất đi tất cả, lại càng coi trời bằng vung, vì trả thù anh, có lẽ ngay cả chết hắn ta cũng sẽ không sợ. Anh biết rõ chỉ cần anh còn sống một ngày, em sẽ nguy hiểm một ngày. Mà đây chính là chuyện mà luật pháp không có cách nào ngăn cản, luật pháp chỉ có thể ở sau khi bi kịch xảy ra mới có thể có hiệu lực, cũng không thể bảo vệ em sẵn.

Có thể bảo vệ em chỉ có anh.

Anh phải bảo vệ em.

Em còn nhớ rõ không, tháng trước anh và em đã từng cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh mà em rất thích ở trong TV, thật ra thì đối thoại tiếng Anh làm cho anh hơi buồn ngủ, nhưng anh nhớ người đàn ông mà tay có hai cây kéo từng nói một đoạn văn như vậy: nếu như anh không có dao thì anh không thể bảo vệ em; nếu như anh có dao thì anh không thể ôm em.

Hình như đề tài sự lựa chọn này cũng xuất hiện ở trước mặt của anh: nếu như anh không giải quyết Phương Thành thì anh không thể bảo vệ em; nếu như anh tiêu diệt hắn ta thì anh và em không thể tiếp tục ở cùng nhau.

Giống Edward*, anh phải lựa chọn bảo vệ em.

*Nhân vật nam chính trong seri tiểu thuyết ăn khách Chạng vạng.

Nhưng đúng như anh đã từng nói thế này với em, thế giới này có luật pháp, nếu như anh làm người khác bị thương, luật pháp cũng sẽ trừng phạt lại anh giống vậy. Anh cũng không ngại những kết quả mà anh đã chuẩn bị rất nhiều lần trong hơn hai mươi năm, thậm chí anh còn có chút mong đợi, bởi vì trước đây anh cho rằng kết cục này đều là bởi vì anh đã sống cuộc đời cuồng vọng làm càn, nhưng bây giờ anh biết được anh đạt được kết cục này là vì bảo vệ em, anh còn điều gì không thỏa mãn đây?

Nhưng trước khi anh đi, còn có ba chuyện cuối cùng không bỏ được, đầu tiên là em chưa xong việc học, thứ hai là em không hề ném người nhà sau ót, thứ ba là có lẽ sự cố chấp của em sẽ làm cho em kiên trì không ngừng tái diễn chuyện không có ý nghĩa ở trong cuộc sống sau này, đó chính là tìm anh.

Nhưng Vưu Khả Ý à, giết người phải đền mạng, anh có thể sẽ chết. Anh biết rõ nói như vậy thì em có thể sẽ tuyệt vọng đến mức khóc lóc nức nở, nhưng đau nhiều so sánh với đau ít, mọi người có lý trí sẽ chọn cái sau, cho nên chính miệng anh nói cho em biết kết cục của anh, chỉ mong rằng em có thể làm người giống như anh đã hi vọng.

Lá thư này viết rất nhiều thứ không đầu không đuôi, rất nhiều phân tích nội tâm đều là vô dụng, không có ý nghĩa. Anh không có đủ thời gian cân nhắc tốt hơn, suy xét nhiều lần, cho nên thật đáng tiếc một vật duy nhất để lại cho em, cũng là một vật cuối cùng lại kém cỏi giống như bản thân anh.

Gần tới kết thúc, anh cũng không muốn kiểu cách nói cho em biết những lời như sau này phải tìm được một người tốt hơn anh sống hạnh phúc hết đời này, bởi vì anh vẫn nhớ từ ngày gặp anh trở đi thì em vẫn nói cho anh biết phải làm một người trung thành với nội tâm của mình, không được mềm yếu, không được nhút nhát, không được lùi bước, không được trốn tránh. Mà anh hi vọng cho dù sau này sẽ không có một ngày gặp lại, sau này khi em già rồi cũng vẫn nhớ, ở trong cuộc đời của em đã từng có một người đàn ông giống như anh, dù hai bàn tay trắng, ít nhất còn có một lòng dũng cảm cô độc.

Người đàn ông đó yêu em, cũng không mềm yếu, cũng không nhút nhát, cũng không lùi bước, cũng không trốn tránh. Từ ngày bắt đầu gặp em, cho đến ngày chết đi anh ta cũng sẽ không kết thúc.

Vưu Khả Ý, anh chính là một người ích kỷ như vậy, cho dù biết rõ giờ phút này có lẽ em sẽ không chịu nổi những vận rủi và tuyệt vọng mà anh mang cho em, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn nói cho em biết:

Anh, Nghiêm Khuynh, chưa từng hối hận khi ở chung với em.

Em là thứ duy nhất trời cao ban cho anh, cũng là quà tặng tốt nhất.

***

Vưu Khả Ý đang cầm một lá thư như vậy, nước mắt trào ra giống như mưa to tầm tã.

Tay của cô run rẩy không có sức lực, vì vậy mấy tờ giấy thật mỏng cứ như vậy bồng bềnh rơi xuống đất.

Bọn chúng quá nhẹ, nhẹ đến mức giống như không chịu nổi sức nặng của trái tim. Giống như cô, bởi vì tuổi còn rất trẻ, cho nên không chịu nổi khổ sở vì bỏ lỡ.

Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn phải nhẹ nhàng rơi xuống trên đất, giống như lòng của cô, rốt cuộc tất cả đều kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro