chap51-55
chap51:TỨ PHƯƠNG CHIẾN ĐẤU ĐÀI
Ở cổng thành, một đạo thân ảnh đứng thẳng, thân mang áo giáp xanh nhìn bọn hắn một cách lạnh lùng, người này chính là đội trưởng binh sĩ tuần thành. Mới rồi chính người này lên tiếng ngăn cản bọn họ đánh nhau.
Tiêu Viêm quan sát một chút tên đội trưởng, thực lực của hắn đạt đến Bát tinh Đấu Thánh đỉnh phong, chỉ một chút sẽ tiến vào Cửu tinh Đấu Thánh.
Đối mặt với tên đội trưởng này, gương mặt vốn đỏ bừng của người đàn ông trung niên cũng dần khôi phục lại bình thường. Hắn bước về phía Tiêu Viêm hừ lạnh, nói: "Tiểu tử, ngươi dám cùng ta so đấu tại Tứ phương chiến đấu đài không hả?"
"Tứ phương chiến đấu đài?"
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Viêm thoáng sửng sờ. Tứ phương chiến đấu đài là nơi thế nào nhỉ? Sao bản thân chưa từng nghe nói qua.
Có lẽ biết được thắc mắc trong lòng Tiêu Viêm, Ly Quắc nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn thấp giọng giải thích về nơi gọi là Tứ phương chiến đấu đài.
Tứ phương chiến đấu đài là địa phương được lập ra để chiến đấu, bởi vì trong thành thị không cho phép ẩu đả cho nên mới thành lập nên nơi này để thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nói chính xác ra thì nơi này dùng để giải quyết những mâu thuẫn cá nhân của hai bên.
Tại Tứ phương chiến đấu đài, mọi người có thể làm gì tùy thích. Thậm chí có thể đánh chết đối phương cũng không có phiền toái gì xảy ra.
"Ngươi muốn cùng ta quyết đấu sinh tử?" Tiêu Viêm hứng thú hỏi người đàn ông trung niên.
Biết được đại khái ý nghĩa của Tứ phương chiến đấu đài, Tiêu Viêm cũng muốn đến nơi đó xem phương thức thi đấu như thế nào, nói không chừng sau này mình sẽ dùng đến nơi này.
Bị một tên Lục tinh Đấu Thánh khiêu chiến, nếu bản thân mình không có thái độ gì thì cũng thực có lỗi cái danh xưng Viêm Đế rồi.
"Đương nhiên! Chẳng lẽ ngươi không dám sao?"
"Ha ha, ngươi đã nói vậy thì ta liền đáp ứng!" Tiêu Viêm nói xong liền nhanh chóng đi vào trong nội thành.
Người đàn ông trung niên thấy Tiêu Viêm rời đi liền lạnh giọng hô to: "Ngươi đi đâu thế? Chẳng lẽ muốn trốn hả?"
"Trốn? Ha ha!"
Tiêu Viêm khoát tay áo rồi nói: "Đi thôi, đến Tứ phương chiến đấu đài!"
...
Tứ phương chiến đấu đài quả thật đúng là địa phương dùng để giải quyết các ân oán cá nhân. Trong Lâm thành tổng cộng có bốn Chiến đấu đài, trừ bốn nơi này ra thì ở những nơi khác trong thành tuyệt đối không cho phép động thủ. Tất cả những ân oán đều phải đến Tứ phương chiến đấu đài để giải quyết. Chiến đấu trên lôi đài, ngươi sống hay chết cũng không có ai quản. Mâu thuẫn của song phương đều đồng ý dựa trên cá nhân giải quyết.
Tiêu Viêm hỏi thêm Ly Quắc một số thông tin, cuối cùng mới hỏi quy tắc nơi này do ai đặt ra. Nhưng đáng tiếc với thực lực Đấu Thánh của Ly Quắc, hắn cũng không biết, hay nói đúng hơn là hắn đủ tư cách để biết điều này.
Cho nên Ly Quắc chỉ có thể nói là quy tắc nơi này đã có từ lâu, ai dám cải lời thì kết quả kẻ đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thậm chí đã từng có cường giả Đấu Đế không tuân theo quy tắc, giữa phố xá đông người ra tay, cuối cùng bị một cường giả thần bí giết chết.
"Lâm thành quả nhiên cao thủ như mây, cường giả Đấu Đế mà cũng bị giết chết, trách không được những người ở nơi này khổ khổ cực cực nhịn nhục như vậy, thành thật chờ đợi không dám tùy tiện động thủ." Lúc này, Tiêu Viêm không khỏi đưa mắt nhìn hai cao thủ đang đánh nhau đến mức ta sống ngươi chết trên lôi đài, đáy lòng cười nghĩ.
"Khi trước may mắn là không động thủ ở cổng thành, nếu không chỉ sợ lúc này sẽ gặp phải phiền toái lớn. Cũng không biết có hay không một vị cường giả thần bí thủ hộ quy tắc này." Tiêu Viêm thầm nghĩ thời điểm khi ở cổng thành, may mắn không động thủ với tên kia. Nếu không chỉ sợ đụng phải phiền toái không nhỏ.
"Xem ra, ở trong thành này ta cần phải cẩn thận một chút, không nên tùy tiện xuất thủ a!" Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi, khôi phục tâm tư. Hắn một lần nữa nhìn về phía trên lôi đài.
Lúc này, hai người trên lôi đài đã đánh nhau một cách ác liệt. Cả hai đều có tu vi Tam tinh trung kỳ Đấu Thánh, quan trọng là hai kẻ này đánh nhau một cách liều mạng, căn bản không có chút nào lưu thủ. Bởi vì bọn hắn đều hiểu, chiến đấu trên lôi đài chỉ có thể có một người sống sót, nếu không phải đối phương chết thì chính mình sẽ chết.
Trên lôi đài lúc này, hai người dần dần lợi dụng bổn nguyên lực Đấu Đế đối đầu nhau. Khí thế phát ra từ hai người mạnh mẽ, sát khí nổi lên khắp nơi. Mỗi một đao đánh tới đều lấy khí thế lôi đình vạn quân, giống như muốn dùng một đao chém đối phương thành hai mảnh vậy. Thế cũng đủ nhìn ra cừu hận giữa hai người này sâu đến nhường nào.
Tiêu Viêm thường xuyên trông thấy các trận chiến đấu bất đồng đẳng cấp giữa các Đấu Thánh, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy qua hai kẻ tu vi tương đồng đối chiến lẫn nhau. Tiêu Viêm nhìn xem hai người đánh nhau hết sức chăm chú, cũng không biết hai người này cừu hận đã tới mức nào mà mỗi một chiêu đánh ra đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Hơn nữa, tinh lực của bọn hắn dồi dào, đánh cả buổi cũng không thấy ngừng tay.
Quan sát người khác chiến đấu từ đó rút ra lĩnh ngộ, đây là công việc ưa thích của rất nhiều người. Bằng không thì chung quanh Tứ phương chiến đấu đài cũng không tập trung nhiều người như vậy. Những người đơn thuần thích xem náo nhiệt chỉ sợ cũng không nhiều người đến nơi này. Đa phần người đến đây đều tìm kiếm cảm ngộ, mà cũng không hiếm thấy những kẻ có thể tăng lên thực lực ngay tại nôi này.
Nhưng đối với Tiêu Viêm mà nói, xem trận chiến giữa hai tên Tam tinh Đấu Thánh đối với hắn cũng không có bất kỳ trợ giúp nào. Hắn chỉ muốn tìm hiểu kỹ xem ở đại lục này với Đấu Khí đại lục có gì bất đồng mà thôi.
Cho nên, lúc này Tiêu Viêm xem trận chiến trên lôi đài một cách mê mẩn, thẳng đến khi hai người phân ra thắng bại, một người bị trọng thương giết chết được tên còn lại thì Tiêu Viêm mới thỏa mãn không xem nữa.
Trước không nói xem trận chiến này có được thu hoạch gì, chỉ cần đoán xem bọn họ sẽ thi triển chiêu gì cũng đã rất thú vị rồi. Tiêu Viêm thấy có một vị Đấu Thánh quỷ kế đa đoan, rất nhiều chiêu số mà chính Tiêu Viêm cũng không thể nghĩ ra. Tiêu Viêm có thể dựa vào đây mà tham khảo, học tập, cũng có thể thử sức lĩnh ngộ đấu kỹ thuộc về chính mình.
Kẻ thắng trận trên lôi đài gian nan nhảy xuống, nhanh chóng tìm nơi chữa thương. Mà trên lôi đài ngay lập tức có người khác thay thế chiến đấu. Sau khi hai kẻ mới lên chào hỏi lẫn nhau liền hung hăng thi triển đấu kỹ lao vào đối phương.
"Phá Không chưởng!"
"Phong Ma thối!"
Một chưởng, một chân chạm vào nhau để lại những tiếng "Rầm! Rầm! Rầm!" vang lên. Lần va chạm này khiến cho lôi đài khẽ rung lên một chút. Đợt va chạm qua đi, cả hai đều không chiếm được ưu thế gì cho lắm vì cả hai đều ra tay ở cùng một thời điểm.
Bình yên quan sát, Tiêu Viêm đã xem qua bốn tổ chiến đấu. Mỗi tổ chiến đấu cơ hồ không giống nhau. Những kẻ chiến thắng là những kẻ đã trù bị cho mình tuyệt chiêu sau cùng. Chung quy vẫn có kẻ mạnh, kẻ yếu. Cho nên không thể nghi ngờ, mỗi một cuộc chiến phải có một người chết, mà trong đó có một lần cả hai bên đều chết.
Tình huống trong chiến đấu mà cả hai đều chết quả thực rất ít thấy, sở dĩ xảy ra tình huống như vậy cũng là do ở thời điểm cuối cùng, đối phương nắm bắt được cơ hội tự bạo tu vi đấu khí mà thôi. Đấu Thánh tự bạo thì có uy lực như thế nào không cần phải nói, Tiêu Viêm phát hiện ra một vẫn đề. Tứ phương chiến đấu đài tuyệt đối không đơn giản, bởi vì ở thời điểm cao thủ Ngũ tinh Đấu Thánh tự bạo, năng lượng không có khuếch tán ra bên ngoài mà tất cả đều tiêu tán trong hư không, lôi đài một chút rung cũng không có, cũng chẳng bị hư hỏng gì.
chương 52: ĐẤU ĐẾ QUYẾT ĐẤU
"Các vị, hai người chúng ta thời gian cấp bách,có thể chen ngang hàng được ko?" lúc Tiêu Viêm trong lúc suy tư, một tiếng liều lĩnh thanh âm đột nhiên theo bên kia hai hàng đội ngũ phía trước truyền đến, lập tức đem sự chú ý của hắn kéo tới.
"Ân? Cao thủ Đấu Đế?" Nhìn thấy bên này đột nhiên xuất hiện hai người, Tiêu Viêm nhịn không được nhẹ kêu một tiếng, sau đó, hắn lại lần nữa lộ ra cảm thấy biểu lộhứng thú, chẳng lẽ hai tên Đấu Đế này cũng muốnchiến đấu bên trên Tứ phương đài?
Đột nhiên có thanh âmvang vọng toàn trường, cùng với xuất hiện hai ngườiở giữa sân, cơ hồ đềuđem ánh mắt mọi người hấp dẫn tới, mà ngay cả trên đài chiến đấu, lúc này vậy mà không có người đi xem, bởi vì như thế phóng đãng thanh âm, hơn nữa hai người thoạt nhìn rất khác so với những người khác, đều khiến mọi người hiểu là 2 kẻ mới đến này đều không phải loại bình thường.
Tứ phương chiến đấu đài quy củ rất nhiều, trong đó xếp thứ nhất là không được chen ngang, nhưng nếu có người muốn chen ngang, hơn nữa thuyết phục được tất cả người xếp hàng ở phía trước thì mới có thể,nói là như vậy nhưng có thể ở tứ phương chiến đấu đài giao tranh thì đều là người tranh cường háo thắng,chả lẽ lại đồng ý để cho người khác chen ngang mặt mình sao? Đáp án đương nhiên là không thể,nói tóm lại,những người hay quan sát ở tứ phương chiến đấu đài trước nay chưa thấy đội nào có thể chen ngang được cả.
"Hừ, ở đâu ra hai mao tiểu tử, ngươi nói chen ngang liền chen ngang, bố mày đợi đã nửa ngày rồi còn chưa được lên muốn chết phải không?" Giờ phút này,những người xếp hàng phía trước hai người mới đều tạm thời bỏ qua tranh đấu lẫn nhau,đồng loạt ném ánh mặt đến 2 người mới đến,không cần biết đối phương là thần thánh phương nào, nhưng với tư cách là cao thủ cấp đấu Thánh,bọn hắn đương nhiên là không thể để cho người ta chen ngang mặt được,nếu không thì còn mặt mũi nào mà ra đường?
"Ha ha, vị huynh đệ này nói gì vậy chứ! Hai người chúng ta tới đây quyết đấu, hiện tại còn chưa đấu mà các ngươi lại cứ như thế thì không đúng rồi."
Nghe thấycường tráng đại hán lạnh giọng nói, trước khi mở miệng nói chuyện người kia chỉ là cười nhạt một tiếng, bất quá, cùng lúc đó, một vòng âm tàn, nhưng lại theo mắt của hắn một cỗ khí tức không che dấu chút nào phóng thích ra, bao phủ tất cả những người đang xếp hàng đằng trước,cỗ khí tức này vừa xuất hiện liền làm hơn trăm cao thủ đang xếp hàng cảm thấy giật mình kinh hãi, mà ngay cả những người đứng xem cũng cảm thấy áp lực khổng lồ không cách nào kháng cự.
"Đấu... cao thủ Đấu Đế?" Không biết là ai vừa kịp phản ứng, đứt quãng mà nói ra bốn từ khiến người khác kinh hoàng, cơ hồ là trong nháy mắt,những người đang đứng xem gần Tứ phương chiến đấu đài,ngoài ra còn có những người đang xếp hang ở phía trước, tất cả đều vô thức mà lui về phía sau,tất cả đồng loạt lui về phía sau mười mấy mét nhưng lúc này không có ai chú ý đến chiến đấu ở trên đài nữa, tất cả mọi người đều đặt chú ý vào 2 người mới xuất hiện ở gần Tứ Phương chiến đấu đài.Đương nhiên, còn có hai người ở trước không biết bởi vì nguyên nhân gì mà người xếp hang phía sau lại lui lại, chỉ chút ngẩn người nhìn hai người mới xuất hiện ở phía sau. Đương nhiên, Tiêu Viêm cũng không muốn làm chim đầu đàn, cũng là theo đám người hướng về sau một bước.
"Ha ha, vị huynh đệ này, những người khác đều đồng ý cho hai người chúng ta chen ngang ? Chả lẽ hai người các vị lại muốn xếp phía trước chúng ra sao?" Người nam từ trẻ tuổi lại mở miệng nói lần nữa, mà ở trước mặt của hắn chính là 2 người còn xếp ở phía trước, nhưng mà 2 người phía trước đã bị dọa đến trắng mặt,mồ hôi chảy đầm đìa.
"Ực!"
Âm thanh nuốt nước bọt từ yết hầu của cường tráng nam tử truyền đến. Sau đó, tráng hán gian nan mà hướng lui về phía sau mấy bước, một bước một cái dấu chân rời bỏ chỗ đứng của mình, cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào tỏ ra bất mãn.
"Ha ha, đa tạ các vị rồi, sau này nếu có việc gì nhờ đến huynh đệ ta sẽ tuyệt không từ chối ha ha ha" nam tử trẻ tuổi thấy mọi người bị khí thế của mình chấn nhiếp,cung kính nhường lại vị trí thì hết sức hài lòng, cuối cùng nhìn nhịn không được liền cười nói một tiếng, bộ dạng rất là đắc chí.
"Hừ, sau này? Cổ Minh Thủy, sau ngày hôm nay, ở Lâm thành sẽ không còn ai tên Cổ Minh Thủy nữa!" Ngay lúc nam tử trẻ tuổi vừa dứt tiếng nói,một người khác thoạt nhìn lớn hơn 1 chút liền hừ lạnh 1 tiếng,trực tiếp dội cho người trước một gáo nước lạnh.
"Bạc Tử Dương, lời nói thì không nên nói một cách quá tự mãn, ta và ngươi đều là tu vị Nhất tinh Đấu Đế trung kỳ, hơn nữa bổn công tử tấn cấp Nhất tinh Đấu Đế trung kỳ trước ngươi nhiều năm rồi, ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng ngươi có thể giết được bổn công tử hay sao?" Nam tử trẻ tuổi, thì ra là Cổ Minh Thủy lạnh lạnh cười cười, hai tay sau lưng, bộ dáng không thèm coi đối phương ra gì.
"Chẳng muốn giải thích với ngươi, đợi lát nữa đừng quỳ cầu ta thả ngươi một con đường sống là được" Bạc Tử Dương cũng là lạnh lùng cười cười, sau đó vậy mà quay đầu đi chỗ khác, không hề xem Cổ Minh Thủy, mà là nhắm mắt dưỡng thần.
"Hừ, Bạc Tử Dương, ngươi đúng là muốn chết, vốn còn muốn lưu ngươi một mạng, xem ra việc này là không thể rồi" Bạc Tử Dương phản ứng, không thể nghi ngờ đem Cổ Minh Thủy triệt để chọc giận, một cổ âm lãnh khí tức theo trên người của hắn lần nữa phóng thích mà ra,nhưng lần này, người vây quanh đều lui mười mấy mét nên than hình mới có thể đứng vững,nhưng lúc này, trên mặt mọi người,nét mặt đều mười phần đặc sắc.
"Trời ạ, Cổ Minh Thủy? Bạc Tử Dương? Dĩ nhiên là hai vị đại thần này? Cổ gia Nhị công tử cùng Bạc gia tiểu Thiếu chủ? Hai vị này vậy mà đến Tứ phương chiến đấu đài đến một quyết sinh tử? Cái này... Cái này cũng thật khó phân thắng bại a!"
"Đúng vậy a Cổ gia cùng Bạc gia là số một số hai đại thế gia ở Lâm thành, hai vị này là đã sớm tấn cấp Đấu Đế, bọn hắn chạy tới một quyết sinh tử, trưởng bối trong gia tộc bọn họ vậy mà có thể đồng ý sao? Phải biết rằng, hai người này đều lànhân vật trọng yếu của gia tộc , nếu như tại tứ phương chiến đấu trên đài xảy ra sai lầm, chỉ sợ hai nhà trưởng bối đều bộc phát Lôi Đình, đến lúc đó, Lâm thành liền có trò hay để xem rồi."
"Quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Hai vị này đều là Đấu Đế cấp bậc đại cao thủ, giống như cũng đã tiến nhập Nhất tinh trung kỳ Đấu Đế, hôm nay chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi, ha ha ha, nói không chừng quan sát hai vị này chiến đấu, ta còn có thể đột phá một tầng tu vi đây, đúng là thu lợi lớn rồi."
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, cao thủ Đấu Đế chiến đấu, ta tu luyện lâu như vậy, chưa từng thấy qua nhưng hôm nay có thể nhìn thấy, thú vị thú vị đây."
Khán đài chung quanh, rất nhiều người đều nhao nhao bàn tán, Cổ Minh Thủy, Bạc Tử Dương danh tiếng toàn bộ Lâm thành, có mấy người không biết? Cổ Minh Thủy, Cổ gia Nhị công tử, thiên phú dị bẩm, sớm đã lĩnh ngộ ba quyển nguyên đế chi khí, đột phá đã đến Đấu Đế, nghe nói là người cạnh tranh vị trí Cổ gia gia chủ, còn Bạc Tử Dương rất được Bạc gia chủ yêu thích, đồng dạng là Địa Vị hiển hách, Từ gia tại Lâm thành Địa Vị cũng không chênh lệch so với Cổ gia, mà Bạc Tử Dương với tư cách Bạc gia tiểu công tử chính là thiên phú hơn người, tuy nhiên tấn chức Đấu Đế so Cổ Minh Thủy muốn muộn một ít, nhưng lại tiến bộ nhanh, sớm đã đuổi kịp Cổ Minh Thủy.
chuong 53: CAO THỦ THANH NIÊN LÂM THÀNH ĐỐI CHIẾN
"Cổ Minh Thủy, Bạc Tử Dương? Hai nhân vật lợi hại như vậy, không nghĩ tới vận khí của chúng ta không tệ. Đến một lần lại gặp phải chuyện này, Cổ gia và Bạc gia đều là những đại gia tộc không thể trêu vào ở Lâm thành. Coi như là ta đi vào hai đại gia tộc này cũng chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
Đám người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng lùi về sau, Tiêu Viêm không muốn để cho người khác chú ý đến mình. Về phần Cổ gia cùng Bạc gia, hắn ngược lại là từ Ly Quắc biết được một ít tin tức.
Cổ gia cùng Bạc gia đều là những gia tộc truyền thừa lâu đời ở Lâm thành. Lâm thành có tổng cộng tam đại gia tộc: Cổ gia, Bạc gia cùng với Lưu gia. Tam đại gia tộc đều là những thế lực lớn, thực lực thâm sâu khó lường, tuy kém Tứ đại gia tộc ở Đấu vực. Nhưng tại phía đông Viễn Cổ đại lục cũng có danh tiếng nhất định.
Tứ đại gia tộc ở Đấu vực tương tự như Bát đại cổ tộc trên Đấu Khí đại lục. Như vậy tam đại gia tộc ở Lâm thành tương tự như Tam cốc thế lực trên Đấu Khí đại lục. Gia chủ của bọn hắn có tu vi gì thì những người ở Lâm thành biết không nhiều lắm, nhưng đệ tử của tam đại gia tộc tại Lâm thành, mỗi người đều là tiến nhập cấp bậc Đấu Đế.
Từ gia có ba đứa con, cũng đều là tu vi Đấu Đế. Lưu gia nhiều hơn một chút, tổng cộng có bốn vị thiếu gia cùng một vị công chúa đều có tu vi Đấu Đế. Mười hai người trẻ tuổi này xuất hiện trước đông đảo mọi người cũng đã là chuyện không lâu trước đây, mà mười hai người này mỗi người đều có một đoạn lịch sử huy hoàng của chính mình, tại Lâm thành đã từng được mọi người xưng là những nhân vật cường hãn, chỉ có điều gần vài năm nay bọn hắn đều không có xuất hiện mà thôi. Bất quá lúc này hai người này vừa xuất hiện, nhưng lại lập tức tựu lại để cho mọi người nhớ lại chiến tích vĩ đại của bọn hắn .
Tam đại gia tộc thực lực như thế nào, theo những người này trên người có thể nhìn ra được một ít dấu vết để lại, chỉ là tiểu bối của bọn chúng đều là cấp bậc Đấu Đế cao thủ, vậy bọn họ lão tử, tối thiểu nhất đều được là Ngũ Tinh thậm chí Lục tinh. Thất tinh đại cao thủ, đương nhiên còn tuyệt đối không phải Lục tinh Thất tinh bình thường.
Đột nhiên xuất hiện Cổ gia Nhị công tử Cổ Minh Thủy, còn có Bạc gia tiểu thiếu gia Bạc Tử Dương. Có thể nói lập tức phá vỡ ân oán đài chung quanh yên lặng, đem danh hào hai người này truyền ra, trên trận tất cả mọi người lựa chọn lui ra phía sau hơn 10m khoảng cách, mà những người lúc trước đang xếp hàng chờ đến lượt mình lên đài tỷ thí thì lúc này lien tiếp có người rời bỏ đội hình chờ đợi,lại gia nhập vào đội hình những người đến xem tỷ thí khiến cho hàng người đông đảo đợi tỷ thí chỉ trong chốc lát liền biến mất.. Hiển nhiên, đột nhiên xuất hiện hai vị cấp bậc Đấu Đế đại cao thủ muốn tỷ thí, bọn hắn muốn mở mang đầu óc, thậm chí còn có cơ hội đột phá Đấu Đế.
2 cao thủ trên đài chiến vẫn đấu như cũ nhưng song phương tựa hồ cũng phát hiện ra tình huống ở phía dưới,khiến hai người chiến đấu càng về sau càng chậm rãi từ từ, lại đến cuối cùng chỉ thủ chớ không tấn công, sau đó, hai người vậy mà ăn ý mà theo Tứ phương chiến đấu đài đài hai bên đồng thời nhảy xuống gia nhập vào dòng người đang chuẩn bị theo dõi trận chiến tiếp theo, đương nhiên nói qua cũng phải nói lại, sau khi ngầm thương lượng với nhau bọn họ liền quyết định kết quả trận đấu là hòa.
"Ha ha, hai người này cũng là có ý tứ, xem ra cao thủ Đấu Đế đối chiến, đối với bọn họ mà nói, lực hấp dẫn quả thật là quá lớn, thậm chí ngay cả chiến đấu đều chẳng quan tâm rồi, bất quá bọn hắn đều là Cửu Tinh Đấu Thánh cao thủ, không thể nói lúc nào có thể lĩnh ngộ bổn nguyên đế chi khí tấn cấp Đấu Đế, như vậy đang xem cuộc chiến cơ hội, bọn hắn tự nhiên là sẽ không bỏ qua."
Tiêu Viêm mắt thấy trên đài hai người nhảy xuống Tứ phương chiến đấu đài, thập phần tự nhiên mà gia nhập vào bọn những người đang chuẩn bị xem cuộc chiến sau đó, ngược lại là thập phần lý giải cách làm của hai người là đương nhiên, không phải chỉ hắn lý giải được hành động của 2 người bọn họ, những người khác cũng rất lý giải cách làm của bọn hắn, bởi vì cho dù đổi lại là đám người, bọn hắn cũng sẽ làm ra đồng dạng lựa chọn, nếu như lần này đang xem cuộc chiến có thể tấn cấp cấp bậc Đấu Đế, vậy tương lai gần như không có gì là không có? Sung sướng không như hiện tại phải liều sống liều chết.
"Bạc Tử Dương, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bổn công tử cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Mắt thấy trên đài đã không người, Cổ gia Nhị công tử Cổ Minh Thủy lạnh nhạt quay đầu, đối với một bên Bạc gia tiểu Thiếu chủ Bạc Tử Dương nói, xem hắn hiên ngang lẫm liệt bộ dáng, giống như thật sự là muốn buông tha đối phương một con đường sống. Bất quá, trả lời hắn là một cái liếc mắt của Bạc Tử Dương.
Không thèm đếm xỉa gì đến những lời nói của Cổ Minh Thủy, thân hình Bạc Tử Dương lóe lên liền xuất hiện trên lôi đài. Xem ra, hắn giống như có lẽ đã chờ không được muốn chém giết Cổ Minh Thủy, về phần nguyên nhân, không rõ ràng lắm.
"Hắc hắc, đây là ngươi tự tìm đấy, nên, hơn nữa ở đây nhiều người như vậy cũng nghe được rồi, đợi lát nữa cho dù chém giết ngươi, người Bạc gia các ngươi cũng không thể nói cái gì!" Bạc Tử Dương cũng không có lại để cho Cổ Minh thủy sinh khí, bởi vì hắn vốn đã biết rõ sẽ là kết quả như vậy, về phần hắn sở dĩ lần nữa cường điệu phóng đối phương một con ngựa, bất quá là vì chém giết đối phương về sau thiếu chút ít phiền toái mà thôi, hắn biết rõ, vô luận như thế nào, Bạc Tử Dương đều khó có khả năng sẽ nhận thua chạy trốnngười Cổ gia các ngươi.
Dưới đáy lòng lạnh lùng cười cười, Cổ Minh Thủy cũng không hề do dự, lóe lên thân, thân hình của hắn thoáng cái cũng đã đến trên Tứ phương chiến đấu đài, cùng Bạc Tử Dương đối chọi gay gắt.
"Tên tiểu tử này đúng là bị hoa mắt, nhưng mà nhìn lại, hình như Bạc Tử Dương nắm chắc thắng lợi trong tay, không để ý đến tính toán của đối phương, hai người này đúng là đều không đơn giản, nhìn vào thế lực đứng sau lung 2 người này đã thấy không hề đơn giản rồi. "đợi hai người đều lên đài, giữa đám người Tiêu Viêm không khỏi nhẹ gật đầu, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, dùng suy nghĩ của hắn, rất dễ dàng có thể đoán được suy nghĩ của 2 người này, đây cũng không phải việc khó gì.
Đúng tại thời điểm 2 người chuẩn bị bắt đầu, một cái thanh âm già nua đột ngột vang lên" tử dương, ngươi đang làm gì đó?"
Chợt, 1 bóng người thân hình như bù nhìn rơm đột ngột xuất hiện, người tới chính là Bạc Tử Dương gia gia - Bạc Đức Hóa.
"Gia gia, tính khí Cổ Minh Thủy quá nóng, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn."
"Chuyện gì xảy ra?" Thời điểm này, một đạothân ảnh khác cũng là đột ngột xuất hiện, người tới đúng lúc này chính là gia gia của Cổ Minh Thủy - Cổ Vân Thăng.
"Bạc Đức Hóa, đây là chuyện của bọn nhỏ, ngươi còn muốn quản? Ngươi sẽ không sợ mất mặt sao? Ha ha..."
"Cổ Vân Thăng, ngươi có ý gì?"
"Hắc hắc, không có ý gì, ý của ta là ân oán giữa tiểu bối thì chính bọn hắn phải giải quyết. Ngươi sao lại nhúng tay vào?"
"Tốt. Đã vậy chúng ra để cho 2 tên tiểu tử này tự giải quyết một phen, như thế nào?"
"Như thế rất tốt."
Cổ Minh Thủy nghe thấy được lời của gia gia mình, nhẹ gật đầu, hướng Bạc Tử Dương nói: "Ngươi có dám cùng ta tỷ thí một phen!"
Lúc này Tiêu Viêm trốn trong đám người nhìn về phía hai gã lão giả trên đài, đồng tử có chút co rụt lại, hai lão giả nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng lại cho Tiêu Viêm cảm giác bị uy hiếp trí mạng. May mắn, Tiêu Viêm giờ phút này còn không có có chọc bọn hắn, nếu không...
Cho đến hiện tại, Lâm thành hai đại cao thủ trẻ tuổi đối chiến cũng đã đến lúc mở màn.
chương54: LONG NGÂM BÁT PHƯƠNG
Hai đạo nhân ảnh đều bay vào trong hư không, một mực kìm chế khí tức của đối phương. Chỉ cần có bất kỳ dị động nào, song phương đều có thể lập tức phát hiện, làm ra tương ứng đối sách.
Nhìn thấy Bạc Tử Dương đột nhiên biến mất, Cổ Minh Thủy cũng biến mất tại chỗ cũ, một giây sau, tại vô số Đấu Thánh cộng đồng chứng kiến phía dưới, giống như hai khỏa Thiên Ngoại thiên thạch ầm ầm đụng vào nhau, dư âm đấu khí tỏa ra ngập trời.
Khai chiến đến bây giờ, hai người đã giao thủ được hai phút. Trong hai phút này, hai người bọn họ thế nhưng có chiêu thức cùng sức mạnh phá hủy mạnh mẽ, từng quyền đánh ra làm ta có cảm giác tan xương nát thịt, cũng là không thể nói ai mạnh ai yếu, cái nào lợi hại hơn cái nào.
"Tay phải Cổ Minh Thủy chém xuống một kiếm, Bạc Tử Dương Lang Nha một lần nữa dùng bổng ngăn trở. Kiếm bên tay trái lập lòe 1 cái liền vượt qua Lang Nha bổng, hướng đến cổ của Bạc Tử Dương chém tới, người sau cũng không dễ dàng bị thủ đoạn đấy làm bị thương, Lang Nha bổng lập tức chấn động, đem kiếm bên tay phải gạt ra, sau đó nhanh chóng trở về phòng thủ, đem kiếm ở tay trái Cổ Minh Thủy ngăn lại, mà thân hình của hắn, thì là lập tức hướng phía sau lưng thối lui.
"Tốt, xem ra bổn thiếu gia đã xem thường ngươi rồi. Cổ nhị công tử, xem ra ngươi còn không phải hoàn toàn là một tên phế vật, bất quá như vậy cũng tốt, chém giết một tên phế vật sẽ ô uế Lang Nha bổng của bổn thiếu gia. Giết ngươi, bổn thiếu gia ngược lại sẽ không bị người khác giễu cợt." Lần nữa khiêng ở Cổ Minh Thủy một vòng tấn công mạnh về sau, Bạc Tử Dương lớn tiếng mà kêu một tiếng tốt, sau đó nhưng lại rút sạch nói ra một phen để cho Cổ Minh Thủy nổi giận không thôi mà đến.
Hai người giao thủ mặc dù mới đã qua hai phút, nhưng ngươi tới ta đi, không biết đã tiến hành bao nhiêu lần đánh giáp lá cà, cái này ngắn ngủn hai phút trong đó, mỗi người đều đã tiến hành lưỡng phiên tiến công, hai lần phòng thủ, mà cái này bốn hiệp, nhưng cũng chỉ là quá trình tập thể dục làm nóng người của 2 người bọn họ mà thôi, cao thủ Đấu Đế chiến đấu, làm sao có thể sẽ đơn giản như vậy?
"Ha ha ha, kẻ lỗ mãng Bạc gia, ngươi cũng không cần nói mạnh miệng, danh hiệu phế vật đến tột cùng muốn thuộc sở hữu ai, chúng ta đánh qua mới biết" Cổ Minh Thủy giận quá thành cười, mà sau đó, hắn lại lần nữa nhắc đến cái từ kẻ lỗ mãng này làm cho đối phương nổi giận, Cổ Minh Thủy đã phát hiện, đối phương đối với từ kẻ lỗ mãng tựa hồ thập phần mẫn cảm, đã như vầy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua một cái cơ hộiđáp lễ đối phương
"Tiểu bạch kiểm, bổn thiếu gia nhất định phải đập nát mặt của ngươi, sau đó lại đem căn cơ của ngươi phế đi, cho ngươi khuất nhục mà chết đi, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Quả nhiên, "kẻ lỗ mãng" là một từ làm cho Bạc Tử Dương bão nổi, hàm răng cắn cót kẹtzz rung động, hắn rốt cục lại một lần nữa đã giơ Lang Nha bổng trong tay lên, lúc này đây, Lang Nha bổng đột nhiên hóa lớn, dài hơn 10m, to hơn 1 m, hắn ôm 1 đầu đập tới Cổ Minh Thủy, chiêu này mà đập trúng đối phương thì thân thể cho dù cứng rắn như ma thủ cũng sẽ bị đập thành 1 bãi thịt nát.
"Ha ha, kẻ lỗ mãng chính làkẻ lỗ mãng , chỉ có một thân lực lượng mà thôi!" Mắt thấy đối phương đem Lang Nha bổng biến thành trụchống trời lớn, Cổ Minh Thủy cười lớn một tiếng, sau đó lóe lên thân, liền biến mất ở tại chỗ, mà chờ hắn biến mất về sau, quý danh (*cỡ lớn) Lang Nha bổng cũng rốt cục rơi xuống, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, cực lớn Tứ phương chiến đấu đài đài bị nện cũng một hồi lay động, nhưng lại không có bị phá hủy, có thể thấy được trình độ kiên cố đến cỡ nào
"kẻ lỗ mãng , cây gậy trở nên lớn như vậy, chả lẽ lại có tính linh hoạt sao? Nhận lấy cái chết!"
Lách mình tránh né trọng kích của Bạc Tử Dương, Cổ Minh Thủy tiếp cận công kích tuyệt hảo thời khắc. Giờ khắc này, hắn thậm chí đều nhìn thấy chính mình song kiếm đâm vào đối phương lồng ngực đấy, máu tươi văng khắp nơi một màn.
"Hừ, phế vật chính là phế vật!"
Mắt thấy Cổ Minh Thủy có được cơ hội tốt nhưng Bạc Tử Dương vẫn không chút hoang mang, mắt lộ ra một tia âm lãnh tàn nhẫn. Đúng lúc này, hắn trực tiếp thả cây Lang Nha bổng ra, một cây trường đao đậm nét cổ xưa đột nhiên xuất hiện trong tay Bạc Tử Dương. Sau khi huyết sắc trường đao xuất hiện, một tiếng long ngâm rõ to từ trong thân đao truyền ra khắp bốn phương tám hướng.
Tiếng long ngâm vang lên, Cổ Minh Thủy cách Bạc Tử Dương không xa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt dần trở nên khiếp sợ pha chút gì đó thống khổ. Hiển nhiên, đối phương đột nhiên xuất ra một chiêu này khiến cho hắn trở tay không kịp.
"Cổ Minh Thủy, hãy xem đấu kỹ Long Ngâm Bát Phương!"
Bạc Tử Dương vừa nói xong, cổ đao (trường đao cổ xưa) vòng quanh Bạc Tử Dương một con rồng tám đầu màu đỏ như máu, năng lượng mạnh kẽ muốn đánh chết Cổ Minh Thủy.
Dưới đài, một âm thanh nhỏ của tiếng long ngâm vẫn là truyền ra, bất quá, tuy trải qua Tứ phương chiến đấu đài chung quanh trận pháp cắt giảm, nhưng cái kia tiếng long ngâm mang cho mọi người áp lực, không thể nghi ngờ, loại long ngâm này tựu là một loại công kích, một loại xuyên thấu lực rất mạnh công kích sóng âm.
Sau khi Bạc Tử Dương dùng đấu kỹ Long Ngâm Bát Phương đánh lén Cổ Minh Thủy thành công, Cổ Minh Thủy chỉ cảm thấy trong óc chính giữa đau đớn vô cùng, hắn tựa hồ thấy được tám đầu màu đỏ Cự Long tại phẫn nộ mà gào thét quanh người, ở trên hư không chính giữagiống như sắp chết mà giãy dụa, một đôi huyết hồng long nhãn, tựa hồtrừng mắt ở trước mặt của hắn , lại để cho hắn toàn thân cao thấp đều tràn đầy hàn ý, giờ khắc này, hắn thậm chí đều quên chính mình đang tại cùng người khác chiến đấu.
Bên ngoài, khi nhìn thấy Cổ Minh Thủy bị đánh đến liên tiếp lùi về phía sau, Bạc Tử Dương sắc mặt lập tức vui vẻ, đây chính là thời điểm thu lấy thắng lợi, lợi dụng tình huống hiện tại của đối phương, nếu lúc này không ra tay thì lúc nào mới có thể ra tay?
Huyết sắc trường đao bỗng nhiên giơ lên, Bạc Tử Dương có thể thật sự gặp may rồi, hôm nay trong trận chiến này, hắn có thể đem 1 cái đối thủ cạnh tranh thủ tiêu, vì trong lòng hắn biết rõ: Tuy luôn mồm mắng đối phương là phế vật, nhưng Bạc Tử Dương trong nội tâm lại tinh tường, Cổ Minh Thủy có thể tuyệt đối không phải phế vật, trái lại, đối phương cũng giống như mình, đều là thiên tài trong thiên tài, mà hắn có thể thủ thắng, chính là nhờ huyết sắc trường đao trong tay dẫn động đấu kỹ: Long Ngâm Bát Phương
"Cổ Minh Thủy, kiếp sau nhớ rõ không nên làm đối thủ của bổn thiếu gia nhé!"
Trường đao gấp rơi xuống, mắt thấy tựa như muốn đem Cổ Minh Thủy một đao phân thành hai, lúc này ở phía dưới tất cả mọi người ngừng lại rồi hô hấp, mọi người đều biết, nếu như một đao kia chém chết Cổ Minh Thủy thì toàn bộ Lâm Thành từ hôm nay sẽ tuyệt đối náo nhiệt,
Nhưng mà, ngay tại Bạc Tử Dương huyết sắc trường đao cơ hồ kề đến sợi tóc trên đầu Cổ Minh Thủy, tại trên cổ Cổ Minh Thủy, đột nhiên sáng lên một hồi màu tím hoa quang, màu tím hoa ánh sáng thập phần cực nhanh, lập tức, liền hóa thành một vòng tử sắc quang màn đem Cổ Minh Thủy bao vây trong đó.
Mà lúc này thanh Huyết sắc trường đao của Bạc Tử Dương cuối cùng cũng đã ở trên đầu Cổ Minh Thủy.
"Bành!"
Bạc Tử Dương liền bị người đeo đao đẩy lùi thật xa, xem xét lại là Cổ Đức Hóa xuất thủ.
Nhìn thấy cháu mình bị đánh bật ra, Bạc Vân Thăng lúc ấy liền nổi giận chỉ vào Cổ Đức Hóa lớn tiếng mắng: "Lão già kia, ngươi không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ? Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn cháu mình bị tử tôn nhà ngươi đánh chết sao? Nếu không phải hắn học tập các ngươi Bạc gia trấn tộc đấu kỹ: Long Ngâm Bát Phương. Cháu của ta há có thể bại?"
"Ngươi, ngươi..."
chap55: THƯƠNG LONG SƠN MẠCH
Sắc mặt Bạc Vân Thăng tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía lôi đài, cầm huyết sắc trường đao của Cổ Minh Thủy. Khuôn mặt khô héo, một đôi mắt tam giác, đồng tử màu đen nổi lên một chút màu xanh sẫm, tựa như một đầu tự cơ mà thực độc xà, cho người một loại sởn hết cả gai ốc cảm giác.
Một thân tu vi củaBạc Tử Dương đã đạt đến cấp bậc Đấu Đế, hơn nữa hắn đã học được tuyệt học của gia tộc: "Long Ngâm Bát Phương". Tuổi trẻ như thế, tu vi như thế, tính ra trong phương viên mấy mươi vạn dặm quanh Lâm thành chính là nhân tài kiệt xuất rồi.
Nhưng với cái nhìn soi mói của Bạc Vân Thăng, Lục tinh Đấu Đế thì phảng phất như tiến vào trong một hố đen không đáy, không dám động đậy, thậm chí còn không thể khống chế thân thể của mình. Khiến cho bản thân Cổ Minh Thủy ở trên lôi đài đầu không khỏi run lên một hồi! Thế cho nên trên trán đều hiện đầy một tầng tinh tế mồ hôi. Hơn nữa cái kia gương mặt đỏ bừng cùng có chút run lên hai chân, đó có thể thấy được, lúc này Cổ Minh Thủy thừa nhận lấy bao nhiêu áp lực.
Cái này, chính là cảnh giới áp bức cảnh giới thấp, thượng cấp cường giả áp bức hạ cấp cường giả! Không cần ra tay, cũng không cần phóng xuất ra toàn thân khí thế. Chỉ cần đứng ở nơi đó, có thể cho người một loại cảm giác cao không thể chạm.
Bạc Vân Thăng chính là một cường giả như vậy, hắn một ánh mắt, cũng đủ để lại để cho người khác bị như là như núi cao áp lực. Đây chính là áp bức từ sâu trong linh hồn, cường giả tâm chí không kiên định chỉ cần 1 ánh mắt cũng có thể bị đánh bại!
Cái này được gọi là "Thế!"
Tựu như quân vương, quân vương không cần nói chuyện, chỉ cần đứng ở nơi đó, có thể khiến cho bình dân run run rẩy rẩy. Cái này, là được một loại thế! Một loại kính sợ của hạ vị giả đối với thượng vị giả, kẻ yếu đối với cường giả!
Trông thấy một màn chiến đấu quỷ dị như thế, Tiêu Viêm ở trong đám người đồng tử mãnh liệt co rụt lại, lẩm bẩm: "Cái này, thực lực của Bạc Vân Thăng thật là mạnh, gần kề một ánh mắt thì có thể làm cho Nhất tinh Đấu Đế Cổ Minh Thủy không chịu được như thế, xem ra giữa các cấp bậc Đấu Đế đều có chênh lệch như trời và đất vậy! Nếu như ta cùng hắn giao thủ, cho dù ta đem hết toàn lực cũng không thể địch nổi hắn. Cái này, mới chỉ là Lục tinh Đấu Đế mà thôi, như vậy, các cấp Đấu Đế phía trên và thậm chí là Đấu Tổ thì lực lượng còn cường hãn đến như nào?"
Tiêu Viêm là cường giả mạnh nhất trên Đấu Khí đại lục nhưng mà tại Viễn Cổ trên đại lục, chuẩn xác mà nói là ở trong một ngôi thành của một phủ lại có cảm giác vô lực. Hắn đã không còn khả năng có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình. Ở chỗ này, tánh mạng của hắn tùy thời đều gặp phải uy hiếp. Ở chỗ này, hắn gặp phải một mớ phiền toái.
Tuy nhiên, Tiêu Viêm thực chất bên trong vẫn là tôn trọng nhiệt huyết chính mình, mặc dù bạo lực đấy. Nhưng là, không có thực lực nên cái gì cũng không phải, AIcũng có thể khi dễ chính mình, khi dễ người mình quan tâm. Một loại ý niệm bỗng dung tuôn trào từ tận đáy lòng Tiêu Viêm: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn trở nên càng mạnh hơn nữa! Nếu không, ta lấy cái gì bảo hộ người thân của ta? Ta phải nhanh nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn nữa!"
Nhìn thấy sắc mặt cháu trai mình đỏ bừng, hai chân giống như cái sàn kịch liệt lay động. Nếu không có chuôi kiếm dài ba xích chèo chống cái này thân thể của hắn, lúc này, sợ là hắn Cổ Minh Thủy cũng sớm đã bị người phía trước áp bách té ngã trên đất.
Trông thấy một màn này gia gia Cổ Minh Thủy đứng ngồi không yên, nguyên vốn hắn định để cho cháu của mình chịu đựng "Thế" của Bạc Vân Thăng.
Dưới sự áp bách của Bạc gia, hắn xem thử ý chí và nghị lực của cháu hắn chịu được bao lâu? Nếu như hiện tại hắn ra tay mà nói, tên Bạc Vân Thăng nhất định sẽ toàn lực ra tay. Biểu hiện của đứa cháu này của mình quả thực rất tốt. Nhưng mà tên Bạc Vân Thăng này lại quá nổi nóng rồi.
Chợt, một tiếng hừ lạnh vang lên. Rồi sau đó, "Thế" trên người Cổ Minh Thủy bỗng dưng biến mất. Cổ Minh Thủy biết rõ chuyện này là do gia gia mình xuất thủ, hắn \ thở phào nhẹ nhỏm.
Không để ý đến mặt mũi bản thân, hắn giống một tên lưu manh nhanh chóng ngồi xuống lôi đài. Chuôi huyết sắc trường đao dài hơn một mét kia cũng tùy tiện rơi xuống bên cạnh, hắn cũng lười nhặt lên. Trạng thái của Cổ Minh Thủy toàn thân thoát lực, mặt tái nhợt, mồ hôi như suối chảy ra, lồng ngực phập phồng không ngừng, thở hổn hển.
Thấy bộ dáng cháu trai mình như vậy, Cổ Đức Hoa không khỏi tức giận, quát: "Bạc lão thất phu, lấy thực lực Lục tinh Đấu Đế của ngươi vậy mà lại thi triển trên người một đứa tiểu bối, thi triển Thế ,áp bách hắn. Ngươi tính làm gì? Ngươi không muốn bị mất hết mặt mũi sao?"
"Hừ, nếu như không phải cháu của ngươi khích tướng thì làm sao có thể tiếp cận cháu ta! Hơn nữa, chúng ta mới rồi nói sẽ để cho chúng nó thử sức một chút, điểm đến là ngừng. Vậy mà cháu ngươi lại vọng tưởng muốn giết cháu ta, nếu không phải cháu ta thi triển tuyệt học : Long ngâm bát phương, chỉ sợ cháu ta giờ này đã là một cỗ thi thể mất rồi. Ta giáo huấn nó một chút thì có gì không đúng? Cổ Đức Hoa, ngươi chất vấn ta là có ý gì? Chẳng lẽ Bạc gia chúng ta dễ bị khi dễ vậy sao?"
Lúc Bạc Vân Thăng nói đến câu cuối, giọng nói to dần lên, bên trong còn xen lẫn một chút sóng âm khiến cho tràng diện lâm vào cảnh nặng nề.
"Ta nhổ vào, Bạc lão thất phu ngươi mặt thật dày a. Cháu của ta thắng cháu ngươi chỉ có thể nói rõ cháu của ta lợi hại. Ngươi không phục thì để cho cháu của ngươi học tập đi. Về chuyện cháu ta hạ sát thủ cũng là chuyện đương nhiên. Chiến đấu là phải toàn lực ứng phó, nếu không, trên mảnh đại lục lấy thực lực vi tôn như nơi này thì còn có thể sống được bao lâu? Trên đại lục này không có chỗ cho sự nhân từ, nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình. Cho nên trong chiến đấu, tình trạng ngươi chết ta sống là chuyện bình thường, làm gì có chuyện chỉ điểm đến là ngừng? Đây mới là chuyện đáng chê cười! Ngươi ra tay ngăn cản trận đấu này thì cũng đã làm trái với quy tắc của lôi đài. Về phần muốn giáo huấn cháu của ta, chuyện này không cần người Bạc gia các ngươi xen vào! Ngươi nên nghĩ kỳ như thế nào đối phó với vị quy tắc giả kia đi! Ha ha ha..."
Nghe thấy Cổ Đức Hoa nhắc đến người nọ, sắc mặt Bạc Vân Thăng không khỏi biến đổi, tiếp theo trong nháy mắt lại lần nữa hồi phục bình thường.
Bạc Vân Thăng cao giọng nói: "Giải thích thế nào đó là chuyện của ta, nhưng chuyện cháu ngươi hạ sát thủ với cháu ta ta sẽ nhớ kỹ. Các ngươi sẽ trả giá thật nhiều đấy, chờ đó, cáo từ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro