chap46-50
chap46: MỘT TAY DIỆT THÁNH
Đối với những lời nói hung hăng càn quấy của tên thủ lĩnh, Tiêu Viêm không thèm để ý hỏi: "Các ngươi do ai phái tới?"
"Ai phái tới? Hắc hắc, một kẻ chuẩn bị chết như ngươi không cần phải biết, ngươi cứ việc thanh thản ra đi thôi!"
"Nói cho ta biết ai sai các ngươi đến, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!"
Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, nội tâm Ly Quắc đột nhiên có một tia khiếp đảm nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống. Thoáng dò xét linh hồn lực của Tiêu Viêm một chút, hiện tại thực lực của hắn là Lục tinh Đấu Thánh.
"Hừ, thực lực của người này bất quá mới Lục tinh Đấu Thánh, tại sao ta với thực lực Bát tinh Đấu Thánh đứng trước hắn lại có cảm giác này? Chẳng lẽ hắn ẩn dấu thực lực là Cửu tinh Đấu Thánh? Không thể nào, trừ phi hắn là Đấu Đế. Nhưng tên trẻ tuổi này nếu là Đấu Đế mà nói thì làm sao trong phạm vi trăm dặm mới phát hiện được chúng ta? Khẳng định hắn không phải Đấu Đế, cho dù Cửu tinh Đấu Thánh cũng không thể nào ẩn dấu thực lực trước mặt mình được, khẳng định hắn chỉ có thể là Lục tinh Đấu Thánh, có lẽ khi nãy hắn lợi dụng linh hồn lực để xuyên tạc mà thôi." Nghĩ thông suốt đến đây, Ly Quắc càng thêm đắc ý.
"Các hạ, mưu kế của ngươi Ly Quắc ta đã rõ rồi. Mặc cho ngươi nói như thế nào thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!"
"Hiểu rõ? Hiểu rõ cái gì?"
"Hừ, đừng vờ vịt nữa. Thực lực của ngươi bất quá mới chỉ Lục tinh Đấu Thánh mà lại dám trước mặt đông đảo Thất tinh, Bát tinh Đấu Thánh chúng ta lừa dối. Ngươi nghĩ rằng chúng ta tưởng ngươi là một tên Đấu Đế sao chứ? Đáng tiếc, mưu kế này của ngươi không qua mắt được ta."
Ly Quắc nói xong còn đắc ý nhìn Tiêu Viêm một chút, tựa hồ muốn nói: "Các hạ, ngươi xong đời rồi!"
Nghe thấy Ly Quắc nói vậy thì Tiêu Viêm không khỏi mỉm cười, nhưng nụ cười rất nhanh chuyển thành nụ cười lạnh. Tiêu Viêm chậm rãi nói: "Thật sao?"
"Ha ha, chẳng lẽ không phải."
Ly Quắc cười cười: "Các hạ, xuống hoàng tuyền cũng không nên oán ta nha, ai bảo ngươi dám chống lại bọn ta. Long Nham vệ, lên cho ta!"
Ly Quắc vừa nói xong thì ngay lập tức mười một gã Long Nham vệ hướng về phía Tiêu Viêm bao vay thành một vòng tròn.
Nhìn thấy mười một tên Long Nham vệ đang bao vây mình, trong đôi mắt Tiêu Viêm hiện lên một vòng hàn ý, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng lạnh xương sống: "Các ngươi, đừng nói trước bước không qua!"
một khí thế thao túng thiên địa tuôn ra từ thân hình mảnh mai của Tiêu Viêm, trong lúc nhất thời không khí đã chút đọng lại. Tiêu Viêm lúc này vung tay lên, đấu khí mỏng manh ở chung quanh trong nháy mắt ngưng kết thành mấy đạo đấu khí như một tấm lụa tiến tới chỗ những tên Long Nham vệ đang bao vây mình.
"Trông thấy khí thế khủng bố quanh thân thể Tiêu Viêm, Ly Quắc sợ tới mức quay người bỏ chạy, không muốn dừng lại chút nào, trong miệng còn run rẩy lẩm bẩm: "Sao lại... tại sao lại... sao hắn lại là cường giả Đấu Đế cơ chứ! Thật sự mới nãy mình vừa mắng một vị cường giả Đấu Đế, ôi trời!"
"Còn tưởng nhận được phi vụ gì ngon lắm, không nghĩ tới lại nhận phải cái chuyện cửu tử nhất sinh (nguy hiểm chết người) như thế này a!" Giờ phút này, Ly Quắc hối hận vô cùng, cố gắng bỏ chạy thục mạng.
Nhưng đã chậm...
Đấu khí mỏng manh ngưng kết thành đấu khí dạng tấm lụa kết thành dây thừng, hung hăng ném về phía trước giống như những dây cương cưỡi ngựa của người Mông Cổ hiện đại, hướng về phía Ly Quắc. Mặc dù Ly Quắc chạy cực nhanh nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một gã Đấu Thánh mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của một vị cường giả Đấu Đế chứ. Huống hồ Đấu Đế và Đấu Thánh khác nhau một trời một vực. Với khả năng của Ly Quắc, căn bản hắn trốn không thoát.
Trong quá trình chiếc dây thừng bay vụt về phía Ly Quắc, không khí chung quanh ma sát sinh ra những tiếng vang đinh tai nhứt óc. Cuối cùng dây thừng quấn quanh thân thể Ly Quắc, kéo hắn từ trên không trung quay ngược trở lại. Mà giờ phút này, mười một tên Long Nham vệ đang không ngừng công kích tấm lụa đang bao phủ lấy bọn hắn hòng trốn đi nhưng không thể thoát nổi.
Bất quá qua mấy cái hô hấp , Ly Quắc tựu đã bị cuốn trở về, ném về phía trước mặt Tiêu Viêm. Giờ phút này Ly Quắc sắc mặt thập phần tái nhợt, cái này cũng khó trách, vốn là muốn sống nên mới có một hồi chạy như điên, ngay sau đó lại bị Tiêu Viêm ngưng kết dây thừng hình dạng đấu khí tấm lụa dùng Đấu Đế cường giả phi hành tốc độ kéo về, sắc mặt có thể không tái nhợt sao? ? ?
"Ngươi tên gì?" Tiêu Viêm nhìn vẻ mặt tái nhợt Ly Quắc chậm rãi mà hỏi.
Ly Quắc biết mình đã đắc tội với người trước mặt thì tuyệt đối khó mà thoát khỏi cái chết, đành dứt khoát chắp tay cung kính trả lời Tiêu Viêm: "Vãn bối Ly Quắc, bái kiến tiền bối."
"Ly Quắc? Nói đi, là ai phái ngươi tới đây? Nếu ngươi dám nói dối, ta tất nhiên sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
Đối với sự uy hiếp của Tiêu Viêm, phản ứng của Ly Quắc cũng không quá mãnh liệt. Có lẽ hắn biết rõ chính mình khó thoát khỏi cái chết a.
"Ai phái ngươi tới đây?"
Ngưng lại thật lâu, Ly Quắc mang vẻ mặt tái nhợt chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiền bối, thứ cho vãn bối không thể trả lời."
"Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?" Tiêu Viêm có chút kinh ngạc nhìn Ly Quắc. Dù sao một kẻ tu luyện đến Bát tinh Đấu Thánh thật không dễ dàng chút nào, đa phần đều rất quan tâm đến mạng sống của bản thân. Còn trường hợp tương tự như Ly Quắc thì đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm gặp phải.
"Sợ chết? Chết thì sao chứ? Ta đã sớm đắc tội với ngài, chẳng lẽ ngài sẽ bỏ qua cho ta sao!"
"Nếu như ngươi nói cho ta biết ai phái ngươi tới, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi ngươi làm!"
"Nếu ta nói cho ngài biết, cho dù ngài thật sự tha cho ta một mạng nhưng kẻ đứng sau ta có thể tha cho ta sao? Tính đi tính lại, ta nguyện chết trong tay ngài!"
"Nha, vì cái gì? Chỉ cần ngươi không nói thì sẽ không có ai biết cả." Tiêu Viêm hứng thú hỏi.
Ly Quắc nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy một chút, tựa hồ vô cùng kiêng kỵ với kẻ đứng sau.
"Ngươi không nói, không có nghĩa là bọn hắn cũng sẽ không nói." Nói xong, Tiêu Viêm huơ huơ tay chỉ về phía mười một tên Long Nham vệ đang bị nhốt trong cái lồng giam do tấm lụa kết thành.
"Bạn hắn còn biết rõ sự đáng sợ của kẻ đứng đằng sau chúng ta, ngài hỏi được sao!"
"Hừ, không hỏi thì sao biết được!"
"Thực lực mười một người các ngươi đều không kém, tu luyện tới hiện tại cũng không dễ dàng gì, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, nói ra kẻ đứng đằng sau sai khiến các ngươi thì ta sẽ tha cho một con đường sống, còn không sẽ chết ngay tại chỗ!"
Tiêu Viêm vừa nói xong, nhiệt độ khắp sơn mạch nơi Tiêu Viêm thoáng lạnh đi, mười một tên Long Nham vệ bị giam trong tấm lụa sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Đây không phải bởi vì tức giận mà do khí tức khủng bố của Tiêu Viêm phát ra.
"Thấy sắc mặt mọi người lúc trắng lúc xanh, Tiêu Viêm một lần nữa hỏi: "Các ngươi nghĩ xong chưa? Bây giờ nói còn kịp đấy!"
Thật lâu sau, mười một gã Long Nham vệ cũng không có ai lên tiếng.
"Ha ha rất tốt, xem ra các ngươi đều rất trung thành ah . Ta muốn nhìn xem miệng của các ngươi còn có thể khép tới lúc nào? Từ giờ trở đi, các ngươi hảo hảo suy nghĩ kỹ đi, tùy thời mở miệng nói. Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian một phút, qua một phút mà vẫn chưa có kẻ nào nói ra thì cứ cách một phút ta sẽ giết một tên!"
Nói xong, Tiêu Viêm không để ý đến hết thảy lặng im đứng trên không trung.
...
"Một phút đồng hồ đã qua, các ngươi nghĩ xong chưa? Nếu không ai nói, ta sẽ giết tên đầu tiên!"
"Yên tĩnh. Vẫn là hoàn toàn yên tĩnh."
"Tốt, đây là do các ngươi tự tìm lấy cái chết đấy nhé!"
Tiêu Viêm bắt đầu khởi động đấu khí, một tấm lụa to được đấu khí ngưng tụ thành hóa thành một nắm đấm giống như sao băng đánh về một tên trong mười một tên Long Nham vệ.
Không ngoài dự tính, nắm đấm mang năng lượng cực đại qua đi, trong lồng giam chỉ còn lại mười tên Long Nham vệ. Mà tên Long Nham vệ thứ mười một đã bị một đấm của Tiêu Viêm giết chết, biến thành đống tro tàn!
Một cú đấm một người chết! (One hit one kill) Chỉ có thể dùng cụm từ "một tay diệt thánh" để miêu tả mà thôi.
chap47: THIÊN HỒ MỊ HOẶC ĐẠI PHÁP
"Một phút nữa qua đi, nếu không có ai nói thì ta sẽ giết thêm một người nữa!" Tiêu Viêm nhìn mười người, vừa cười vừa nói. Bất quá điệu cười đó thật âm trầm đáng sợ.
Thời gian tích tắc cuối cùng cũng đến, sắc mặt Ly Quắc cùng mười tên Long Nham vệ càng thêm tái nhợt.
Tựa hồ mỗi một cái hô hấp cũng sẽ ở mọi người tâm trên đầu cảm thấy một sám, bởi vì thời gian qua đi một giây, sẽ có một người nối gót theo tên Long Nham vệ vừa nãy. Hơn nữa còn không biết là ai sẽ đi theo tên đó. Nói cách khác, mỗi người bọn hắn còn sống ở đây, có lẽ sau một phút nữa sẽ chết.
Hiện trường hào khí thập phần áp lực, cơ hồ khiến người hô hấp không nổi. Tựa hồ không có qua một giây, trái tim của bọn hắn đều không tự chủ được nhảy lên thoáng một phát. Tiêu Viêm, đây là lợi dụng trong nội tâm áp lực đang tiến hành tra hỏi.
"Đã đến giờ rồi, vẫn không có ai mở miệng sao? Ha ha, thật sự nhìn không ra, cả đám các ngươi trung thành đến vậy a. Nhưng đáng tiếc là các ngươi chọn sai chủ tử rồi, nhớ kỹ, nếu có kiếp sau thì nên chọn cho tốt."
Bàn tay lớn hất lên, dùng Tiêu Viêm làm trung tâm chung quanh thiên địa năng lượng lập tức bị điều động lên. Không ngừng bốc lên lấy, toát ra, thiên địa năng lượng lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ ngưng tụ lấy. Trông thấy ngưng tụ thiên địa năng lượng, Tiêu Viêm hai tay vung lên. Quát lạnh một tiếng chi tiếng vang lên: "Cứng lại! Chuyển hóa! Tụ hình!"
"Năm phút đồng hồ, ta cho các ngươi thời gian năm phút. Qua năm phút mà vẫn không có ai mở miệng nói ra vậy thì các ngươi cũng không cần sống nữa." Tiêu Viêm khẽ cười nói, lộ ra một loạt răng trắng như tuyết, thoạt nhìn có chút khát máu.
Hơn mười người bọn hắn nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy. Cũng khó trách, Tiêu Viêm đều có một chiêu giết chết một người thì bọn hắn cũng không chau mày chút nào, nhưng hiện tại nếu một hơi giết hết thì bọn họ ai nấy đều sợ hãi. Loại này khiêu chiến nhân tâm lý sống chết kiểu này cho dù kém hơn kẻ đứng đằng sau bọn họ nhưng thực sự cũng không kém bao nhiêu.
Lúc này, kịch liệt bốc lên thiên địa năng lượng cũng là tại Tiêu Viêm dưới sự chỉ huy, biến thành một điều ước không ai dài hơn mười trượng cự đại năng lượng Cự Mãng, ở đằng kia mười tên Long Nham vệ không xa chỗ bàn cư lấy. Trong miệng cái kia cực đại lưỡi rắn càng là đang không ngừng co rút lại, rất có ăn một miếng mất mọi người cử động.
Năng lượng Cự Mãng bàn cư trên không trung, do thiên địa năng lượng ngưng tụ mà thành mãng vĩ không ngừng chập chờn lấy. Theo thiên địa năng lượng ngưng tụ mãng xà không ngừng lắc lư, cả tòa núi mạch thiên địa năng lượng pha tạp không chịu nổi, hỗn loạn vô cùng. Nhất phái tận thế chi cảnh. Cái này lại để cho bị vây mười tên Long Nham vệ trong nội tâm hàn ý càng đậm!
...
Tứ huyết chi địa phương. Một cái sơn mạch dày đặc thiên địa năng lượng nồng hậu ở trong, một cái thất tuần lão giả đứng ở chỗ này, cặp mắt đục ngầu, nhìn qua phía nam, tựa hồ muốn phá vô tận hư không để xem, nhìn về phía địa phương của mình. Nếu là Tiêu Viêm tại nơi này, nhất định sẽ chấn động, người này so với Lâm Vân ở U Minh cốc giống nhau như từ 1 khuôn đúc ra. Nhưng thực lực thì lại không bằng Lâm Vân.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?" Lão giả kia thản nhiên nói.
"Đã chuẩn bị xong, nhưng thưa đại trưởng lão, chúng ta thật sự phải liên hợp với người nọ sao? Hắn dù sao cũng là một kẻ tính tình thất thường a!"
"Khặc khặ-x-xxxxx... Sợ cái gì? Tính tình thay đổi thất thường thì sao? Chúng ta chẳng qua lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ngươi không cần lo lắng. Các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, ta đã chờ đến ngày hôm nay rất lâu rồi."
...
"Năm phút trôi qua, các ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Trông thấy như cũ không có người đáp lại, Tiêu Viêm cũng là không nói hai lời, đấu khí một hồi bắt đầu khởi động. Cự Mãng năng lương hướng 10 tên Long Nham vệ rít gào xông đến. Trong nháy mắt, mười tên Long Nham vệ hài cốt không còn.
Một chiêu một người chết, một chiêt mười người chết! (One hit more kill :]])
Bởi vậy đó có thể thấy được Đấu Thánh cùng Đấu Đế cường giả ở giữa chênh lệch lớn thế nào. ở tại Đấu Giả, ngươi có thể bằng vào cường hoành đấu kỹ vượt cấp chiến đấu, thậm chí có thể vượt giai chiến đấu. Nhưng là một khi đã đến Đấu Tôn về sau, vượt cấp chiến đấu trên cơ bản tựu là không thể nào, dù là ngươi đấu kỹ có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng là ngươi thực lực bản thân dù sao quá thấp. Cho nên nói Đấu Tôn hướng lên, vượt cấp chiến đấu không có khả năng, vượt cấp chiến đấu chỉ có yêu nghiệt 1 phương mới có thể.
Đến đây, mười một tên Long Nham vệ cùng với Ly Quắc đuổi giết Tiêu Viêm thì ngoại trừ Ly Quắc ra, toàn bộ đã chết, hài cốt cũng không còn.
Đây là do Tiêu Viêm muốn truy ra kẻ sau lưng bọn hắn nên mới không hạ thủ giết chết hết tất cả. Nếu dựa theo lẽ thường mà nói thì Tiêu Viêm đã giết hết bọn chúng từ đầu rồi chứ không cần phải phiền toái đến vậy, hoàn toàn có thể một kích giết hết. Dù sao, Đấu Thánh cùng Đấu Đế cường giả chênh lệch là làm cho người ta sợ hãi.
"Ly Quắc, nghĩ thông suốt chưa? Nói cho ta biết kẻ đứng đằng sau ngươi, nói nếu ra hắn thì ngươi có thể còn giữ được mạng, ngươi cao chạy xa bay thì cho dù hắn thực lực có mạnh đến đâu cũng không thể tìm ra ngươi. Nhưng hiện tại, nếu ngươi không nói cho ta biết thì ngươi sẽ chết ngay lập tức. Mà không, trước tiên ta sẽ đem linh hồn của ngươi ra, dùng Dị hỏa của ta thiêu đốt linh hồn ngươi, đây chính là so chết còn muốn đáng sợ." Nói xong, Tiêu Viêm ngón tay chỗ đầu ngón tay, một đám gần như trong suốt hỏa diễm tuôn ra, đây chính là năm đó theo Hắc Giác Vực Già Nam học viện trong nội viện đạt được loại thứ hai bổn nguyên Dị hỏa ---- Vẫn Lạc Tâm Viêm!
Nghe được Tiêu Viêm những lời này, có nhìn nhìn Tiêu Viêm ngón tay đầu ngón tay cái kia một đám hỏa diễm, đồng tử không chỉ có có chút rụt rụt. Ngọn lửa này cho hắn cảm giác trí mạng.
Nhưng Lyy Quắc vẫn là lắc đầu, nói: "Tiền bối, ta không nói đâu."
Tiêu Viêm giận dữ. Hắn chưa thấy qua loại người như Ly Quắc, thật sự không biết hắn là tu luyện như thế nào đến Bát tinh Đấu Thánh. Coi như Tiêu Viêm chuẩn bị câu hạ Ly Quắc linh hồn, sau đó dùng Vẫn Lạc Tâm Viêm hỏi hắn thì đột nhiên nhớ tới trên mình lần đánh chết Tiêu Ứng, Nạp Linh giới chỉ của hắn có rất nhiều đấu kỹ. Tựa hồ trong đó có một môn tâm pháp giống như tên gì "Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp".
Chợt, linh hồn lực dũng mãnh vào Tiêu Ứng cái kia một quả Nạp Linh giới chỉ sưu tầm lên. Một thời gian uống cạn chun trà đi qua, Tiêu Viêm cuối cùng từ trong giới chỉ đã tìm được một quả cổ hoàng chi sắc ngọc giản có chút phong cách cổ xưa.
Cái này ngọc giản ở trong, ghi lại đúng là "Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp!"
Thiên Hồ. Bên trong hồ hình ma thú, tự xa xưa đến nay, vẫn luôn là Viễn Cổ Thiên Long nhất tộc phụ thuộc chi tộc. Tuy nói là phụ thuộc chi tộc, nhưng là Thiên Hồ nhất tộc thực lực cũng là thập phần mạnh mẽ. Tại Viễn Cổ trong chủng tộc, cũng coi như là một cái nhất lưu đại tộc. Thiên Hồ nhất tộc lại chia làm lưỡng mạch: một mạch là Hồ tộc, một mạch khác thì là Mị tộc.
Mà "Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp" chính là tâm pháp trấn tộc của Mị tộc trong Thiên Hồ nhất tộc.
Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp, quả thật chính là tâm pháp khống chế tâm linh.
Khống chế tâm linh chính là khống chế nguyên thần. Dò xét tất cả những gì nguyên thần từng trải qua.
chap48: KHỐNG TÂM PHÁP, PHONG ẤN TRÍ NHỚ
Đọc hết khẩu quyết Khống tâm pháp, Tiêu Viêm nhíu mày: "Ở trong nguyên thần, dò xét, lại Dùng tâm muốn tu luyện tâm pháp này, trước hết phải tu luyện thần, mà "Thần" Giống như bình thường chỉ chính là linh hồn. Ý tứ này có lẽ tựu là muốn tu luyện Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp, nhất định phải trước tu luyện linh hồn. Linh hồn chi lực cường đại rồi, liền là có thể trực tiếp ngăn chặn linh hồn ý chí người khác, do đó thi triển mị hoặc."
Tiêu Viêm phối hợp phân tích nói: "Việc dò xét này chính là dung hồn lực thay cho đấu khí chạy khắp kinh mạch toàn thân, khiến cho người bị khống chế linh hồn ý chí hình thành một cái phong bế tuần hoàn, từ đó đạt đến năng lực không chế hành động của người khác. Về phần "Nại tại tâm" đoán chừng tựu là có thể khống chế người khác hết thảy. Do đó đạt tới thân tùy tâm động, tâm khống thân hình!"
Khống tâm pháp luyện đến cảnh giới cao nhất vậy mà có thể khống chế siêu cấp cường giả Đấu Tổ. Không hổ là tâm pháp trấn tộc của Hồ tộc, xem ra trên đường đến Hồng Viễn phủ ngược lại là có thể hảo hảo nghiên cứu một phen, tương lai rất có chỗ trọng dụng, Tiêu Viêm nhìn nhìn ngọc giản.
"Khống tâm pháp bác đại tinh thâm, hiển nhiên không phải một ngày hay hai ngày có thể học được. Nếu mang theo Ly Quắc cùng đi tới Hồng Viễn phủ mà nói... trên đường đi đoán chừng phiền toái sẽ không ít, còn không bằng..."
Nếu như là bình thường thì có ba loại phương pháp: Loại thứ nhất là Tiêu Viêm mới dùng cái chủng loại kia, lợi dụng người tâm Lí Đặc chinh, dùng uy hiếp, đe dọa các loại phương pháp để tra hỏi, bất quá, loại phương pháp này chỉ thích hợp với những người coi tính mạng mình cao hơn hết thảy thì mới có thể thành công. Loại thứ hai là được cùng loại với tâm khống chi pháp đồ vật, lợi dụng mị hoặc dẫn đường, lại để cho chính hắn bất tri bất giác nói ra, có chút cùng loại với thuật thôi miên. Mà loại thứ ba phương pháp so sánh tàn nhẫn, cũng là Tiêu Viêm sắp sử dụng phương pháp - cưỡng ép dò xét.
Cưỡng ép dò xét trí nhớ người khác. Bình thường muốn thành công thì thực lực 2 người phải cách xa nhau, nhưng đối với người bị dò xét trí nhớ thì sẽ tổn thương rất lớn. Nhẹ thì khiến cho người bị dò xét linh hồn nhộn nhạo do đó biến thành ngu ngốc. Nặng thì linh hồn trực tiếp bị nghiền nát, hồn phi phách tán. Phương pháp điều tra này thập phần tàn ác, bình thường chỉ có những người cực kỳ hung ác mới sử dụng.
Tiêu Viêm sở dĩ sử dụng loại phương pháp này, nhưng không phải nói hắn cùng hung ác cực, là vì thời gian của hắn không đủ mới có thể chọn dùng loại này tổn hại người phương pháp, nếu là có thời gian lời mà nói... Tiêu Viêm tuyệt đối sẽ đoán đúng loại thứ hai phương pháp. Hơn nữa, có thể tùy tiện phái ra một đội thực lực đều tại Ngũ tinh Đấu Thánh chi người, cái kia thực lực của hắn sẽ kém sao?
Cho nên, xét thấy đã ngoài đủ loại nguyên nhân, Tiêu Viêm không thể không áp dụng loại này ác độc phương pháp tiến hành điều tra trí nhớLy Quắc.
, Tiêu Viêm chưởng ấn cấp tốc xoay tròn, nguyên một đám huyền diệu vô cùng ấn ký theo Tiêu Viêm trong lòng bàn tay hiển hiện. Đó là một đạo cự đại bích lục năng lượng thủ ấn bỗng nhiên hiện lên, chợt mang theo đáng sợ âm thanh xé gió, cuối cùng giống như một quả lưu hành giống như, hung hăng oanh tại Ly Quắc trên đầu, lập tức, tại một đạo mông hừ trong tiếng, Ly Quắc cả người tại lúc này đều là tại lúc này hung hăng run rẩy lên, .
Trông thấy Ly Quắc thống khổ bộ dạng, Tiêu Viêm trên mặt cũng có một tia không đành lòng, bất quá bị hắn lập tức đè xuống. Đúng lúc này, có thể không phải thời điểm mình nhân từ nương tay, chính mình phải theo trong trí nhớ của hắn sắp xếp biết được người kia tột cùng là ai? Việc này chính là liên quan đến sinh tử tồn vong của bản thân.
Một tiếng quát trầm thấp vang lên: "Khống tâm pháp, mở!"
Tiếng quát trầm thấp của Tiêu Viêm vang lên, Ly Quắc thống khổ tiếng gầm vang lên, ngay sau đó cả người cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.
Thời điểm này, sắc mặt Tiêu Viêm thập phần ngưng trọng. Cũng không phải bởi vì lo lắng Ly Quắc thân người an toàn, linh hồn lực của mình tùy tiện tiến vào linh hồn hải của Ly Quắc có thể hay không có thể làm cho linh hồn hải của hắn bị nghiền nát. Dù sao, hắn chỉ là một gã Bát tinh Đấu Thánh mà thôi, linh hồn lực của mình trải qua cái này hơn mười năm tu dưỡng đã sớm đạt đến đã đến đế kính linh hồn đỉnh phong, mà trái lại Ly Quắc, linh hồn của hắn lực lượng bất quá chỉ là khó khăn lắm đạt đến thiên kính mà thôi.
Như vậy có thể khiến linh hồn chi lực của mình tiến vào bên trong linh hồn của Ly Quắc , làm cho linh hồn chi hải của hắn sụp đổ, như vậy cái được không bù lại được với cái mất. Cho nên nói, Tiêu Viêm giờ phút này có thể nói là thập phần thận trọng, linh hồn lực từng chút một theo mi tâm tuôn ra, chợt, ngưng kết thành một quả so với tú hoa châm từng có chi mà đều bị và kim sắc quang mang. Cái này đạo quang mang màu vàng là được như vậy tiến vào linh hồn hải của Ly Quắc. May mắn mà chính là, không khiến linh hồn hải của Ly Quắc sụp đổ. Bên trong linh hồn hải của Ly Quắc, một đám sương mù thấy không rõ bất kỳ vật gì.
" Tại sao linh hồn của Ly Quắc lại có bộ dạng như thế này? Chẳng lẽ là có nguyên nhân gì sao?" Kim sắc quang mang hình thành Tiêu Viêm tại bên trong linh hồn hải của Lỳ Quắc lẩm bẩm.
"Ồ, đây là cái gì?" Ánh vào Tiêu Viêm tầm mắt chính là một cái cự đại linh hồn đoàn thể. Tại đây đúng là chỗ Ly Quắc chứa đựng tất cả trí nhớ, nhưng là bây giờ cái linh hồn quang đoàn bị rất nhiều phù triện cổ quái bao phủ.
"Cái này... cái này, dĩ nhiên là thủ pháp phong ấn linh hồn!"
Phù triện kỳ dị cổ quái khiến Tiêu Viêm nhịn không được hô lên một tiếng sợ hãi. Thủ pháp phong ấn này Tiêu Viêm chưa từng gặp qua, sở dĩ hắn biết được là vì Tiêu Viêm đã từng đọc qua một quyển sách viễn cổ. Thủ pháp phong ấn linh hồn đã sớm thất truyền tại thời kỳ thượng cổ, như thế nào hôm nay sẽ xuất hiện trên người Ly Quắc.
Pháp quyết phong ấn linh hồn. Theo tên của hắn có thể phán đoán đi ra. Đây là một loại có thể phong ấn trí nhớ người khác đặc thù đấu kỹ hoặc là nói là tâm pháp. Thi triển này thuật có thể phong ấn chặt một ít trí nhớ, nhưng lại sẽ không đả thương hại đến bị phong ấn cái kia người.
Trông thấy thần bí pháp quyết phong ấn linh hồn phía trên linh hồn quang đoàn của Ly Quắc, việc này khiến cho Tiêu Viêm cực kỳ tò mò đối với thân phận của Ly Quắc lúc trước khi bị phong ấn hay chính xác hơn mà nói thì là tò mò không biết là thứ mà linh hồn Ly Quắc ẩn dấu đến tột cùng là thứ gì?
Ta hôm nay liền phá giải phong ấn linh hồn của ngươi. Xem xem đến cùng ngươi giấu bí mật gì?
"Bách Nhu kỹ!"
Đây là loại đấu kỹ Tiêu Viêm căn cứ năm đó Lâm Tu Nhai tại nội viện thi triển một triền một cương cải tạo mà ra một loại lấy nhu thắng cương khác.
Tiêu Viêm lạnh cùng thanh âm rơi xuống, chợt, một cái bàn tay to lớn xuất hiện, một bả câu tại phù triện phía trên linh hồn quang đoàn hình thành,ý đồ đem khóa sắt mở ra.
Nhưng là, hắc sắc phù triện biến thành khóa sắt không chút sứt mẻ, thậm chí đấu kỹ của Tiêu Viêm còn biến thành bàn tay to lớn cũng xuất hiện một chút uốn lượn. Ta cũng không tin, ta không làm gì được ngươi!
"Bách Nhu kỹ, lấy nhu thắng cương, âm dương tương tế, Phá Vọng pháp!"
Tiêu Viêm vừa nói xong, bàn tay to lớn tại lúc này biến thành vàng óng ánh chi sắc, thoạt nhìn thập phần thánh khiết,khiến cho người ta có cảm giác xúc động mà cúng bái. Màu vàng bàn tay lần nữa chộp tới khóa sắt màu đen phía trên hắc sắc phù triện, ý đồ đem nó bỏ đi.
Hào quang thánh khiết bao phủ tại phía trên khóa sắt màu đen, màu vàng kim óng ánh cùng màu đen tạo thành Huyền Minh đối lập. Thời điểm này, màu vàng kim óng ánh tựa hồ chiếm cứ thượng phong, theo thời gian trôi qua, màu đen phù triện biến thành màu đen khóa sắt cũng là thời gian dần qua đã bắt đầu tan rã. Cuối cùng biến thành dòng nước màu đen. Nhưng dòng nước màu đen đó rõ ràng bắt đầu ăn mòn bàn tay óng ánh màu vàng kim.
Tiêu Viêm vội vàng rút bàn tay về, nhưng vẫn có một ngón tay bị ăn mòn.
Phong ấn giải khai!
Cởi bỏ phong ấn trí nhớ cho Ly Quắc xong, Tiêu Viêm mới biết được Ly Quắc là ở phu trưởng đại nhân chủ động xin đi giết giặc, Nhưng là chưa từng ngờ tới lại bị kết quả như bây giờ!
Coi như Tiêu Viêm chuẩn bị tiếp tục điều tra lúc, phía trên linh hồn quang đoàn Ly Quắc đột ngột bộc phát ra một cổ hơi thở, đem Tiêu Viêm đẩy ra, làm Tiêu Viêm lại lần nữa nhìn sang phát hiện một lần nữa xuất hiện một sợi dây xích, lần này có chút bất đồng là khóa linh hồn không phải màu đen nữa mà có tới bảy màu!
Tiêu Viêm thử lại mấy lần, cũng không có cách nào đánh vỡ cái Thất Thải khóa, vì vậy không thể không buông tha. Được rồi, mang hắn lên a, đến lúc đó có cơ hội nhất định phải đem cái thất thải khóa kia đánh vỡ. Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm lại một lần nữa chậm rãi thối lui ra khỏi linh hồn của Ly Quắc.
chap49: ĐI ĐẾN HỒNG VIỄN PHỦ
Nghĩ ngơi một chút, Tiêu Viêm xác định phương hướng rồi đi về phía Hồng Viễn phủ, đương nhiên là mang theo Ly Quắc.
Hồng Viễn phủ, tọa lạc ở phía đông của Viễn Cổ đại lục. Đại bộ phận thế lực ở mảnh địa vực này cơ hồ đều là các môn phái phụ thuộc tứ đại gia tộc ở Đấu vực. Đương nhiên, thậm chí còn có một số thủ lĩnh thế lực tựa hồ đối với bốn đại thế lực này vô cùng xa cách. Bọn hắn duy nhất biết đến chính là tồn tại bốn vị Thái thượng hoàng, có thực lực khủng bố. Muốn tại đây bao la vô tận Viễn Cổ đại lục đông vực trà trộn, trên đỉnh đầu có tứ đại thế lực trụ cột che chở, tóm lại là một kim bài miễn tử chính hiệu.
Tứ đại gia tộc ở Đấu vực. Theo thứ tự là Vương gia, Lưu gia, Tuyết gia cùng Quản gia.
Tứ đại gia tộc vô cùng cường thế và kỳ bí, được truyền thừa từ thời Viễn Cổ đến nay. Bọn hắn có được thiên phú mà người thường vô cùng hâm mộ. Với người thường, con đường tu luyện lắm gian truân nhưng với bọn hắn thì lại bằng phẳng vô cùng. Bọn hắn chỉ tu luyện một chút đã có thể trở thành cường giả trong mắt người thường, nhanh chóng vượt qua những kẻ cùng thế hệ ngày đêm dốc sức liều mạng tu luyện, bao nhiêu ánh hào quang, những cái nhìn ngưỡng mộ đều tập trung lên bọn hắn. Bởi vậy có thể thấy được thế lực của tứ đại gia tộc này khủng bố cỡ nào.
Bởi vì vậy nên trong mắt người thường, hay thậm chí là ở những vực xa xôi, bọn họ đều coi bọn hắn như thần linh tồn tại. Cuồng nhiệt đến trình độ người bình thường khó có thể tin nổi, bởi vì ai cũng biết thế gian này vốn không có thần tồn tại.
Vị trí hiện tại của Tiêu Viêm cách phía Đông của Viễn Cổ đại lục tương đối xa, mặc dù tốc độ của Tiêu Viêm rất nhanh, hơn nữa lại sử dụng không gian trùng động để đi nhưng muốn đến Đấu vực còn cần phải tốn một tháng.
Đối với loại tình huống này, Tiêu Viêm chỉ có thể cười khổ. Vừa đi vừa tập luyện Thiên Hồ Mị Hoặc đại pháp.
"Xùy~~!"
Trên bầu trời xanh thẳm, một bóng đen bay lướt qua nhanh chư tia chớt mang theo từng trận gió reo vun vút, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được từng đợt khí lưu đang phát tán trên không trung.
"Dựa theo tốc độ của chúng ta hiện tại, hẳn ngày mai có thể đến Đông vực Viễn Cổ đại lục, tiến vào cảnh nội Hồng Viễn phủ!"
"Hồng Viễn phủ, Minh Đức thành?"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn đã từng nghe qua cái tên này. Tại Đông vực Viễn Cổ đại lục, thành phố này rất có tên tuổi, thậm chí thanh danh của nó còn hơn Vân thành của Vân phủ rất nhiều lần. Bởi vì, nơi này có không gian trùng động có thể đến tứ đại gia tộc ở Đấu vực.
"Hồng Viễn phủ, Minh Đức thành là thành thị nghiêm cấm ngoại nhân tiến vào trong thành, ở trong đó có không ít cường giả của tứ đại gia tộc trấn thủ. Bất quá đối với chúng ta mà nói thì chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì. Bởi vì trong Đấu vực cũng có không ít thành phố cỡ lớn đều có không gian trùng động đi đến tứ đại gia tộc."
Tiêu Viêm nghe vậy thì gật đầu, mắt nhìn Ly Quắc nói: "Không có việc gì sao?"
"Vâng, không có gì!" Ly Quắc chẳng hề để ý trả lời, không có ý kiến gì với lời Tiêu Viêm nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười cười: "Đã thế thì chúng ta nhanh tăng tốc thôi!"
Tiêu Viêm vừa nói xong, con cự mãng do năng lượng trời đất tạo thành quất đuôi lên, thân thể cao lớn của nó lướt nhanh trên mặt đất tựa như sao băng, trong chớp mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.
Một đường tiến lên, đám người Tiêu Viêm ngay sáng sớm ngày thứ hai đã tiến vào lãnh địa của Đông vực Viễn Cổ đại lục. Lúc ở trong không gian trùng động, đám người Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc phát hiện quanh không gian trùng động này rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có nhiều người tiến vào, đôi lúc còn nhìn thấy một số cường giả trực tiếp phi hành. Ở nơi này, Tiêu Viêm nhìn thấy kẻ thấp nhất cũng có thực lực Đấu Thánh. Hiển nhiên, những người này có lẽ đi về phía tứ đại gia tộc nhưng lại không biết những người này đến tột cùng là thuộc về phe nào hay là những người thuộc thế lực khác. Đám người Tiêu Viêm không hề nói chuyện với những người xung quanh, cứ yên tĩnh đi trong không gian trùng động suốt năm ngày rồi biến mất.
Xa xa đằng trước trùng động xuất hiện ánh sáng, Tiêu Viêm lẩm bẩm: "Hồng Viễn phủ, ta đến rồi!"
Nơi này là một mảnh rừng bao la bát ngát dài vô tận, những chiếc lá thanh thúy xanh rờn tràn đầy sinh cơ. Ở trong này có một quảng trường nguy nga bằng đá đứng sừng sững, bên dưới trăm trượng có vô số cột đá to lớn chống đỡ. Từ xa nhìn lại để cho người ta cảm thấy như một người khổng lồ, nguy nga đồ sộ.
Trên quảng trường thỉnh thoảng lại xuất hiện không gian bị vặn vẹo ở một số nơi, ánh sáng lập lòe, từng đạo thân ảnh từ trong đó nhanh chóng bay ra hạ xuống quảng trường. Giờ phút này đây, trên quảng trường tràn ngập thân ảnh, huyên náo khắp nơi.
"Xùy~~"
Không gian trên không trung, lúc này đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, vài đạo thân ảnh từ trong đó lướt đi ra vừng vàng hạ xuống trên bình đài, đưa mắt nhìn chung quanh, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ta hiện tại hẳn là đang ở cảnh nội Hồng Viễn phủ đi, xem ra ta không có đi nhầm nơi!"
Tiêu Viêm nhìn lướt qua bình đài, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể phát hiện ra vài cổ khí tức tương đương thậm chí là hơn hẳn hắn.
"Không biết người tên Tiêu Viễn đó đến tột cùng là ở chỗ nào? Tiêu tộc có hay không tồn tại trên mảnh đại lục này nhỉ? Ở đằng kia có nhiều người vậy hẳn có thể hỏi thăm được chút gì đó." Nghĩ vậy nên Tiêu Viêm nhanh chóng đi đến nơi tập trung đông người dò la tin tức.
"Vị huynh đệ này, ngươi có biết người nào tên là Tiêu Viễn không?"
"Tiêu Viễn? Ngươi muốn tìm Đoạt hồn đế giả Tiêu Viễn của Hồng Viễn phủ chúng ta sao?"
"Hẵn là vậy, ngươi biết hắn ở đâu không?"
"Đương nhiên biết chứ. Đoạt hồn đế giả Tiêu Viễn rất nổi tiếng tại Hồng Viễn phủ chúng ta, ta làm sao có thể không biết được. Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
"Ta không biết cho nên mới hỏi thăm đây này, không biết người đó ở nơi nào?"
"Lâm thành, nhưng Tiêu Viễn tiền bối đâu phải ai muốn gặp cũng gặp được đâu. Ngươi muốn gặp người sao, đừng có đùa."
"Ai, ta chỉ muốn thử xem thôi! Cảm ơn!"
Lâm thành cách chỗ Tiêu Viêm hiện tại cũng không xa lắm, cách có một ngày đường mà thôi. Bất quá trên đường đi đến sẽ đi qua một ít thành khác, Tiêu Viêm có chỗ dừng chân, bởi hắn đang cần thu thập một số dược liệu.
Bất quá, không thể không nói Hồng Viễn phủ không hổ là khu vực trung tâm của Đấu vực. Ở nơi này, hết thảy đồ vật đều có thể dễ dàng tìm được so với nơi khác, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền hoặc có đồ vật phù hợp có thể đổi được.
Một đường đi đến Lâm thành, Tiêu Viêm dừng lại ở năm tòa thành thị, thu hoạch được một số vật phẩm phong phú ngoài dự đoán, một số dược liệu dùng để luyệ chế Đế Phong Thánh đan hắn cũng tìm được không ít. Mang tâm trạng vui vẻ vì thu hoạch thắng lợi, sắc mặt Tiêu Viêm thoáng tươi lên một chút.
Tiêu Viêm nắm bắt thời gian đem những thứ dược liệu kia mua hết vào trong giới chỉ, đợi đến khi phân loại hoàn tất các dược liệu, Tiêu Viêm mới đi đến Lâm thành, một tòa thành nguy nga thuần sắc đen.
"Đến rồi sao!"
chap50: PHONG BA LÚC VÀO THÀNH
Đập vào mi mắt chính là một tòa hắc thành cực lớn, lần đầu tiên trông thấy tòa thành thị này, Tiêu Viêm liền là có chút sững sờ,nhưng mà tòa thành thị này cũng không tràn ngập khí phách như sự tưởng tượng của hắn, cả tòa thành thị do nham thạch xanh nhạt kiến tạo, có lẽ là bởi thời gian ăn mòn khiến thoạt nhìn tòa thành có chút mục nát nhưng mang một loại khí tức cổ xưa dị thường, tự trong thành thị tràn ngập mà ra, làm cho người thoáng lãnh hội được hương vị Viễn Cổ.
"Ha ha, không hổ là Viễn Cổ đại lục thành thị, thành thị này tràn đầy hương vị cổ xưa."
Tiếp cận gần đến nơi, đám người Tiêu Viêm mới phát hiện tòa thành cổ xưa này được bao bọc bởi 1 tầng hào quang trong suốt, màn hào quang nhìn như bạc nhược yếu kém, nhưng lại phảng phất đem đến một nguồn uy áp đến từ linh hồn, làm cho sắc mặt không ít người đều là có chút biến hóa, trừ một ít kẻ biết lai lịch của tòa thành thì trên mặt lại ẩn chứa một vẻ kính sợ.
"Loại cường đại uy áp này, khiến cho thực lực đạt đến Nhị tinh Đấu Đế Tiêu Viêm cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn."
"Tòa Lâm thành này là do một vị thực lực đạt tới Bát tinh Đấu Đế cường giả để lại từ thời Viễn Cổ, nghe nói là do một vị Bát tinh Đấu Đế cường giả của Đấu vực Quản gia kiến tạo mà thành, và màn hào quang kia có ẩn chứa một tia Đấu Đế bổn nguyên chi lực của Bát tinh Đấu Đế thủ hộ. Tòa Lâm thành này, chỉ cần không phải cường giả thực lực Bát tinh Đấu Đế trở lên xâm phạm, thì khi đến gần sẽ bị uy áp của màn hào quang kia ảnh hưởng." Ly Quắc thấp giọng nói ra, xem ra đối với tòa thành thị này, hắn hiểu rất rõ.
"Ah, thì ra là thế, có thể tạo ra đấu đế uy áp, nguyên lai bên trong ẩn một chút Đấu Đế bổn nguyên chi lực của Bát tinh Đấu Đế ah."
Tiêu Viêm lúc này mới chợt hiểu, khó trách càng tiếp cận tòa thành thị này, hắn càng cảm giác được trong linh hồn uy áp càng ngày càng đậm.
"Vì vùng này kính sợ vị Bát tinh Đấu Đế cường giả này , nên ở trong Lâm thành Phương Viên ngàn trượng, cấm bất luận cái gì thực lực thấp hơn Bát tinh Đấu Đế có thể bay vào, chúng ta cũng đi bộ đi qua đi, nói cách khác, cái loại nầy uy áp, sẽ càng ngày càng mạnh." Ly Quắc cười cười, sau đó liền dẫn đầu tiếp đất, đám người phía sau Tiêu Viêm cũng là nhanh chóng đuổi kịp.
Một đoàn người sau khi hạ xuống, tốc độ không chút nào giảm, hóa thành từng đạo thân ảnh mơ hồ, như gió bay điện chớp đối với này tòa cổ xưa thành thị lao đi.
Tại cổng vào Lâm thành, đám người Tiêu Viêm thân hình cũng là từ từ dừng lại mà xuống, Lâm thành thực sự không phải là có thể tùy ý tiến vào thành thị.
Nếu không phải là thực lực đạt tới Đấu Thánh cường giả trở lên mới có tư cách vào Lâm thành, cho nên nói người thường chưa đạt đến cảnh giới đấu thánh giống như là bị cấm đi vào, mặc dù thủ tục vào thành có chút rườm ra bất quá thế lực của tứ đại gia tộc cũng cực kỳ khủng bố, tên tuổi vang dội nên không người dám can đảm ở chỗ này giương oai.
Tiêu Viêm mấy người theo đội ngũ chậm rãi mà vào, sau một lúc lâu, rốt cục đi đến chỗ cửa thành , ánh mắt quét qua, chỉ thấy được ở cửa thành hai bên, gần trăm tên đang mặc màu đen áo giáp bóng người cầm trong tay trường thương, thẳng tắp mà đứng" ánh mắt lạnh như băng, không ngừng ở chung quanh đảo qua, một cổ cường hãn khí tức, tự những người này trong cơ thể tràn ngập mà ra, làm cho người không thể không cảm thán, cái này Viễn Cổ đại lục đấu khí tu luyện giả thực lực thật đúng là cường hãn. Liền thủ vệ binh sĩ thực lực ngược lại là thuần một sắc đạt đến Đấu Thánh trở lên.
Tại trải qua cửa ra vào binh sĩ nghiêm khắc kiểm tra về sau, Tiêu Viêm cũng là bị chậm rãi để vào Lâm thành ở trong.
"Chờ một chút." Coi như Tiêu Viêm vừa mới đi hai bước thời điểm, một tiếng nhàn nhạt thanh âm theo Tiêu Viêm sau lưng vang lên. Nghe được câu này, vốn là đi về phía trước Tiêu Viêm bước chân không không khỏi dừng lại, xoay người lại, nhìn thoáng qua nơi người mới lên tiếng.
Một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất là tục tằng, hơn nữa quanh người hắn như có như không đấu khí chấn động, ngược lại là cho người ta một loại bưu hãn cảm giác. Bất quá đối với Tiêu Viêm mà nói, cái này không đáng kể chút nào. Dùng thực lực hiện tại của Tiêu Viêm, tự nhiên đó có thể thấy được, trước mắt người này tướng mạo tục tằng đàn ông trung niên thực lực cũng không lớn, khó khăn lắm mới đạt đến Lục tinh trung kỳ Đấu Thánh mà thôi, so với Tiêu Viêm hiển lộ ra thực lực Lục tinh sơ kỳ Đấu Thánh thì cao hơn một chút. Bất quá, cái này cũng chỉ là mặt ngoài hiện tượng mà thôi. Nếu theo như thực lực chân thật tính toán, tựu là có mười cái thậm chí là 100 cái đàn ông trung niên cùng một chỗ vây công Tiêu Viêm, cũng không đạt được chỗ tốt nào.
Nhìn lướt qua đàn ông trung niênvừa mới nói chuyện, Tiêu Viêm có chút nhíu mày.
"Người kia là ai? Ta tựa hồ không biết hắn a?" mà đã không biết thì cũng không cần phải quan đến hắn ta, mình còn phải bận đi tìm nơi ở của Tiêu Viễn
Trong nội tâm quyết định, Tiêu Viêm là được lại lần nữa quay lại thân thể, hướng nội thành bước đi...
"Ngươi, ta gọi ngươi đấy, tiểu tử đằng trước kia, đứng lại!"
Trông thấy Tiêu Viêm không để ý gì tới mình, hán tử trung niên kia không khỏi giận dữ, hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa nói: "Tai ngươi bị điếc hay sao? Không nghe ta bảo ngươi à?"
Nghe được đàn ông trung niên hừ lạnh thanh âm, Tiêu Viêm cũng là chưa từng để ý tới, vẫn là không ngừng hướng nội thành đi đến.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Người đàn ông trung niên xấu hổ, đấu khí dũng mãnh vào bàn tay, chợt, là được hướng phía Tiêu Viêm đập đi, tựa hồ muốn một chưởng đem Tiêu Viêm chụp chết.
"Bành!"
Người đàn ông trung niên chưởng phong múa, nhưng mà còn không đợi hắn oanh tại Tiêu Viêm trên người, trước mắt là một bông hoa, một đạo thối ảnh nhanh như như thiểm điện trùng trùng điệp điệp oanh tại hắn trên lồng ngực, khí lực khủng bố vô cùng, trực tiếp là đem hắn oanh được bay ngược mà ra, trùng trùng điệp điệp đụng vào trên tường thành.
"Phốc! Phốc!"
Theo trên tường thành rơi xuống, gã xì ra một ngụm máu tươi, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi như không muốn tin " Thực lực của mình đã có thể đạt tới Lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, mà trước mặt Tiêu Viêm bất quá cũng chỉ là Lục tinh Đấu Thánh sơ kỳ mà thôi, giữa mình và hắn còn tồn tại một cái tiểu giới ah, mặc dù cùng là Lục tinh Đấu Thánh, nhưng là thực lực của mình rõ ràng cao hơn tiểu tử trước mặt,thế nhưng làm sao mà 1 chiêu của hắn ta cũng không thể đỡ được? Ngược lại chính mình còn bị thụ thương rất nghiêm trọng.
Nếu hắn biết rõ vừa mới đánh trả hắn chính là một gã Đấu Đế thì không biết còn có thể hay không nghĩ như vậy. Nhưng tiếc là, chính hắn cũng không biết, hơn nữa Tiêu Viêm giờ phút này cũng hoàn toàn chính xác chỉ là dùng Lục tinh đấu thánh thực lực mà thôi.
Thế nhưng tên kia không biết, còn tưởng rằng Tiêu Viêm dựa vào Lục tinh Đấu Thánh thực lực một chiêu đánh bại chính mình. Loại tình huống này, khiến hắn vốn là 1 gã trời sinh tính cao ngạo lại tức đến thổ huyết.
Chung quanh những người kia nhìn thấy Tiêu Viêm một chân liền đem Lục tinh Đấu Thánh trung kỳ cao thủ chấn tổn thương, trong mắt cũng là hiện lên có chút ít kinh ngạc, hiển nhiên là chưa từng ngờ tới Tiêu Viêm đấu khí trên việc tu luyện còn có tạo nghệ như vậy.
Nghe gặp người chung quanh bình luận, ánh mắt người đàn ông trung niên lại là lập tức thông đỏ lên, giận dữ hét.
"Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!"
Người đàn ông trung niên đang định đánh thì một tiếng quát vang lên từ nơi cổng thành: "Nơi này cổng Lâm thành, không phải nơi các ngươi đánh nhau. Nếu các ngươi có thâm cừu đại hận gì thì đi Tứ phương chiến đấu đài giải quyết ân oán. Hiện tại, nhanh chóng đi chỗ khác chơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro