Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Han Wang Ho khóc không thành tiếng khi người lớn phía trên cứ liên tục đụ mạnh vào bên trong, khoang sinh sản vừa mới được hình thành đã bị người kia hung hăng làm cho hạ xuống.

“Không được đâu…ahh.. sẽ có thai”

Anh hôn nhẹ lên đuôi mắt của cậu, cố gắng xoa dịu cơn đau đang âm ĩ. Chuông điện thoại của Wang Ho reo lên, là Min-seok gọi đến, bởi vì thời gian trôi qua lâu rồi không thấy anh trai về nhà em liền lo lắng gọi điện. Nhưng người bắt máy lại không phải là anh trai em mà là chất giọng khàn đặc của Lee Sang Hyeok.

“Em ấy đang bận rồi, có gì thì gọi lại sau”

Min-seok chỉ kịp ú ớ vài tiếng đã bị cúp máy, khỏi phải nói thì khuôn mặt của em đen như đít nồi. Đúng là chú cháu, Lee Sang Hyeok và Lee Min-hyung không khác gì nhau là mấy.

Sau khi hành hạ cậu xong, Lee Sang Hyeok vẫn còn chút tình người mà bế bạn nhỏ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi thỏa mãn ôm lấy cậu mà ngủ say.

Đến khi Wang Ho tỉnh lại đã là ba giờ chiều, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi nhìn sang chỗ lõm ở bên cạnh mình. Mùi hương của anh vẫn còn ở đây nhưng tiếc là hơi ấm thì không, Wang Ho bất chợt bật khóc nức nở. Vài giờ trước cậu vẫn còn là một Alpha mà bây giờ lại bị phân hóa thành Omega, mà cái con người gây ra chuyện này bây giờ chắc là đã co giò chạy mất bỏ cậu lại một mình ở đây.

“Lee Sang Hyeok, anh là tên khốn”

Han Wang Ho cứ nằm đó ôm lấy gối của anh khóc rất lâu, cho đến khi bụng đói lả rồi mới dừng khóc. Cậu ngồi dậy thay quần áo đã được giặt sạch sẽ xếp gọn ở bàn gần đó, vì không để ý nên cậu làm rơi một tờ giấy nhắn anh để lại xuống gầm giường.

Cậu thay xong quần áo liền ra khỏi khách sạn mà bắt xe buýt về nhà, trên xe có rất nhiều hành khách quay đầu nhìn chằm chằm cậu. Wang Ho có chút sợ hãi khi mọi người cứ nhìn cậu như vậy, không lẽ mặt cậu dính gì trên đó sao? Một Omega tốt bụng ở gần đó kéo nhẹ tay áo cậu, đưa cho cậu một miếng dán ngăn mùi.

“Cậu là Omega sao mà bất cẩn vậy, sau này ra đường nhớ dán miếng dán nhé”

Wang Ho ngơ ngác cầm lấy miếng dán rồi gật đầu cảm ơn lòng tốt của người kia, cậu vụng về dán miếng dán ra sau gáy. Ngón tay thon dài chợt chạm vào vết cắn, khiến cậu như chết lặng, vì không tin đây là sự thật nên cậu cứ chạm vào nó kĩ hơn để chắc chắn.

Rốt cuộc vết cắn vẫn ở đó, nó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng của cậu. Cậu bây giờ là Omega, cậu cảm thấy mình không còn như trước. Wang Ho nhìn ra cửa sổ xe buýt, nơi dòng người hối hả đang chạy khỏi cơn mưa lớn. Cảnh tượng rất giống bản thân cậu đang cố gắng chạy trốn khỏi cơn bão trong lòng.

Sau ngày hôm đó Wang Ho cứ như cái xác không hồn trốn mình trong phòng mà không bước ra nửa bước, hai em trai có hỏi thì cậu chỉ trả lời do mình mệt nên cần nghỉ ngơi. Cậu cũng đã viết giấy xin nghỉ ốm gửi đến trường, khỏi cần phải nói. Sau khi thấy tờ giấy đó Lee Sang Hyeok đã ghé qua nhà cậu rất nhiều lần không đếm xuể nhưng điều bị cậu từ chối gặp mặt.

Bao nhiêu tin nhắn từ bạn bè nhắn đến thì cậu cũng chỉ trả lời một cách sơ sài, viện đủ thứ lý do để bọn nó an tâm. Nếu cậu nói sự thật chắc chắn Choi Siwoo sẽ chạy đến nhà Lee Sang Hyeok mà phóng hỏa đốt nhà người ta.

Wang Ho tựa đầu vào đầu gối của mình mà nhìn xa xăm vào bốn bức tường. Cuộc đời cậu như vậy là đã chấm hết. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu luôn được biết đến là một Alpha mạnh mẽ, người có thể dang rộng vòng tay bảo vệ hai đứa em Omega nhỏ bé của mình. Nhưng chỉ vì tên ác ma Lee Sang Hyeok, ai mà biết được anh ta lại là Enigma. Có nằm mơ đi chăng nữa thì Wang Ho vẫn không thể mơ đến cái kết cục mình nằm dưới thân anh ta, bị anh ta phân hóa thành Omega.

Wang Ho thật sự hận chết anh ta, Wang Ho muốn khóc thật lớn để người ta biết rằng cậu đang rất đau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Min-seok và Woo-je còn nhỏ dại, cậu thật sự không can tâm nhìn thấy hai đứa nhỏ lo lắng. Wang Ho nhìn lên đồng hồ, bây giờ là tám giờ tối. Đáng ra Min-seok và Woo-je đã về nhà sau giờ học từ lâu, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng. Vài phút sau đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Hai đứa làm gì mà giờ này mới về? Có biết anh lo lắm không hả?”

Wang Ho chưa kịp la mắng đã nhìn thấy Min-seok quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bầm tím, nước mắt rơi lã chã. Woo-je ở bên cạnh cũng khóc nức nở ôm lấy Wang Ho mà gào lên.

“Anh ơi, em sợ lắm”

Wang Ho mở to mắt ngạc nhiên cậu bất giác run rẩy ôm lấy Woo-je. Ở bên cạnh hàng rào, Wang Ho nhìn thấy hai đứa cháu của Lee Sang Hyeok. Là min-hyung và Hyeon-jun, khiến máu trong người Wang Ho nóng lên.

Min-hyung bước vào trong sân cúi đầu nắm lấy tay Min-seok.

“Anh Wang Ho, em sẽ chịu trách nhiệm”

Mặc cho Woo-je và Min-seok can ngăn, Wang Ho tức giận lao đến muốn đánh Min-hyung. Hyeon-jun thấy tình hình không ổn liền kéo Min-hyung rời đi theo lời của Min-seok.

Đêm hôm đó trời mưa như trút nước, Wang Ho chết lặng nhìn tuyến thể của Min-seok bị đánh dấu tạm thời bởi vết cắn. Min-seok cứ khóc nấc lên mà không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Một tiếng trước khi Woo-je cùng Min-seok tan trường về nhà đã bị một đám Alpha bao quanh, chúng muốn cưỡng hiếp Min-seok. Woo-je sợ hãi cố gắng bảo vệ anh mình nhưng không thể. May mắn rằng min-hyung và Hyeon-jun đã ở đó để cứu lấy họ. Min-seok bị đám Alpha cưỡng ép vào kỳ phát dục, liên tục khóc nức nở với Min-hyung.

Min-hyung nhìn người trong lòng khó chịu mà không biết phải làm gì. Hyeon-jun nhìn thấy liền nắm tay Woo-je rời đi để họ có không gian riêng, Min-hyung liên tục nói xin lỗi với Min-seok, nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm với em.

Gã nhẹ nhàng bao phủ lấy em bởi mùi  rượu Brandy, khiến em bắt đầu ngà ngà say. Min-hyung bật cười hôn lên mí mắt ướt của em.

"Em bé của anh dễ say thật đó"

Min-seok khẽ kêu lên vài tiếng khó chịu, muốn đẩy con gấu to lớn ở trên người mình ra. Người gì mà đè em sắp nghẹt thở đến nơi rồi đây.

Min-hyung bế em lên, tìm một nơi kín đáo và xa một chút để hai con người còn lại không nghe thấy tiếng rên rỉ dụ dỗ của em. Gã cảm thấy thật có lỗi khi lần đầu của em được trao cho gã ở một nơi tồi tàn như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ, em của gã đã không chịu được mà muốn cùng gã làm chuyện chăn gối.

"Min-seok nếu đau thì phải nói anh biết, anh không muốn làm em đau"

Chờ đợi Min-seok gật đầu xác nhận Min-hyung mới chậm rãi gỡ từng nút áo sơ mi của em ra, môi hôn lên làn da mà ngày đem gã khao khát được chạm vào. Đôi tay to lớn đưa xuống dưới chạm vào bên trong quần của em.

Em giật nảy mình khi Min-hyung đưa tay vào trong lỗ nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc với vật lạ liền có chút đau. Em nỉ non bên tai gã.

"Anh, nó lạ quá."

Min-hyung gật đầu hôn lên khắp khuôn mặt em mà dỗ dành, ngón tay từ từ đưa vào sâu hơn để mở đường. Min-seok bắt đầu thở hổn hển bên tai anh, mùi hương của hoa cát cánh tràn ngập trong lá phổi của Min-hyung.

"Em bé nhà ai mà thơm vậy nhỉ? Cho anh cắn một cái nhé"

Min-hyung mỉm cười trêu chọc, cắn nhẹ lên cổ em, để lại vài thứ chói mắt trên cái cổ trắng ngần. Min-seok đanh đá đánh vào vai gã một cái khi thấy gã đang bắt đầu chiếm tiện nghi của mình.

Quần áo vẫn được giữ trên người của em, gã đưa một góc áo cho em cắn lấy rồi bắt đầu đưa đẩy dương vật vào trong. Em chau mày, mồ hơi bắt đầu túa ra khiến gã có chút hốt hoảng muốn dừng lại. Nhưng em lắc đầu khẳng định mình không sao, gã mới ngập ngừng đi tiếp.

Min-seok nhìn chằm chằm vào mắt Min-hyung có thật sự tên này là lần đầu làm tình không? Sao mỗi lần đụ liền đụ đúng vào điểm mẫn cảm của em, làm em không thể nghĩ được bất cứ điều gì trong đầu ngoài rên rỉ xin tha mạng.

"Chậm lại....ahh....anh...chậm lại"

Min-hyung nghe theo lời em mà cũng nhấp nhả chậm rãi, nhưng cái chậm này là chậm rãi rút ra rồi đâm mạnh một phát vào trong.

Omega phát tình trước mặt gã như quả đào vừa chín tới, thơm ngon mọng nước. Khiến thân dưới của Min-hyung liên tục gào thét đâm vào trong mạnh hơn. Tiếng rên rỉ phát ra từ em như khúc nhạc êm tai mà gã muốn nghe cả đời.

"Sao em nhiều nước vậy? Ở dưới là một con suối sao?"

Min-hyung mỉm cười hôn vào môi em, chiếc lưỡi to lớn lôi kéo cái lưỡi rụt rè kia ra chơi cùng mình. Tham lam mút lấy nó không cho nó đường chạy thoát.

Sợ em ma sát lưng với mặt đất sẽ đau nên gã ôm em lên trên, tay đặt ở eo em liên tục thúc vào. Cái bụng nhỏ gồ lên hình dạng của gã, gã xấu xa ấn vào đó khiến em hét lên khóc lóc.

Ở bên này Hyeon-jun đang dỗ dành nhóc con Woo-je, Hyeon-jun đưa tay muốn chạm vào má sữa của nhóc thì bị nhóc quay sang lườm mình.

"Người lớn gì mà không đúng đắn gì cả"

Hyeon-jun cảm thấy cái miệng mình bắt đầu giật giật, nếu người trước mặt không phải nhóc thì chắc chắn hắn đã chửi thề rồi. Hyeon-jun thở dài nuốt xuống mấy lời định nói.

"Sao nhóc dám ăn nói như vậy với người vừa cứu nhóc hả?"

Hyeon-jun gõ nhẹ vào mũi nhóc, thành công làm người bên cạnh xù lông muốn đáp trả lại.
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro