Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Những ngày gần đây, mẹ kế của Lee Sang Hyeok liên tục gọi anh đến gặp, bịa đủ lý do để kéo anh quay lại công ty. Dù biết rõ bà ta không có ý tốt, nhưng vì chút nể nang cha mình, Sang Hyeok đồng ý đến một buổi gặp mặt. 

Bà ta chọn một nhà hàng sang trọng, nơi ánh đèn vàng ấm áp đối lập hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng giữa họ. Khi Sang Hyeok vừa ngồi xuống, mẹ kế lập tức đi thẳng vào vấn đề: 

"Sang Hyeok, công ty đang trên bờ vực sụp đổ. Cha con không còn sức để lo liệu nữa. Con là người thừa kế, con phải chịu trách nhiệm." 

"Con không làm việc ở đó đã lâu. Những chuyện đó giờ không liên quan đến con nữa," anh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết. 

"Không liên quan? Đây là tài sản gia đình, là công sức cả đời của cha con! Con định đứng nhìn mọi thứ sụp đổ sao?" 

Sang Hyeok thở dài: "Mẹ muốn gì? Cứ nói thẳng đi." 

Ánh mắt bà ta lóe lên một tia tính toán: "Gia đình tập đoàn Kang đã ngỏ ý hợp tác, nhưng họ có một điều kiện. Họ muốn con kết hôn với con gái của họ." 

Câu nói khiến Sang Hyeok lạnh cả người. Anh đặt mạnh cốc nước xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh: 

"Con đã kết hôn. Điều kiện đó là không thể." 

"Chỉ là một cuộc hôn nhân danh nghĩa! Cậu Han đó có gì mà con phải bận lòng? Cậu ta không giúp ích được gì cho con, cũng chẳng có giá trị gì với gia đình này." 

"Đủ rồi!" Sang Hyeok đột ngột đứng dậy, giọng nói to đến mức khiến vài vị khách gần đó quay lại nhìn. Anh cúi người xuống, nói chậm rãi nhưng đầy phẫn nộ: 

"Đừng bao giờ nói về Wang Ho như thế nữa. Em ấy là gia đình duy nhất mà con cần. Nếu công ty phải sụp đổ, con chấp nhận, dù sao con làm việc này cũng chỉ để trả hiếu. Con sẽ không bán hạnh phúc của mình để cứu nó." 

Bỏ lại mẹ kế ngồi chết lặng, Sang Hyeok lái xe thẳng về nhà. Trên đường, tâm trí anh vẫn còn rối bời. Anh biết quyết định của mình sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nhưng mỗi khi nghĩ đến gương mặt của Wang Ho, lòng anh lại dịu đi. 

Về đến nhà, ánh sáng trong bếp vẫn còn sáng. Wang Ho đang loay hoay sắp xếp vài chiếc bánh táo lên đĩa. Nhìn thấy anh, cậu nở nụ cười rạng rỡ: 

"Anh về rồi! Hôm nay em thử làm bánh táo, có muốn ăn thử không?" 

Nụ cười ấy như phá tan mọi u ám trong lòng anh. Anh bước tới, ôm chặt lấy cậu từ phía sau. 

"Wang Ho, anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai chia rẽ chúng ta. Hãy tin anh." 

Cậu ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, như muốn an ủi: "Em luôn tin anh." 

---

Những ngày sau đó, Wang Ho bắt đầu nhận thấy cơ thể mình có những thay đổi bất thường. Cậu thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, nhạy cảm với mùi hương, thậm chí có lần còn nôn khan ngay khi vừa ngửi thấy mùi cà phê. 

Ban đầu, cậu nghĩ mình bị cảm hoặc làm việc quá sức. Nhưng khi những triệu chứng ngày càng rõ ràng hơn, cậu quyết định đến gặp bác sĩ. 

Kết quả khiến cậu không thể tin nổi: **cậu đã mang thai.** 

Cầm tờ xét nghiệm trên tay, Wang Ho ngồi chết lặng trong phòng khám. Làm sao điều này có thể xảy ra? Cậu không nghĩ rằng bản thân có thể mang thai lần nữa.

Cậu mỉm cười hạnh phúc, tay chạm vào chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.

Trở về nhà, Wang Ho không dám nói chuyện này với Sang Hyeok. Anh đã quá bận rộn và căng thẳng với những chuyện của công ty. Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cậu sẽ chọn một ngày thích hợp để nói ra.

---

Bởi vì không thể giấu được sự vui sướng, cậu quyết định gọi Minseok và Wooje đến nhà. Cả hai đứa em đều ngạc nhiên khi thấy anh trai mình trông gầy hơn trước. 

"Hyung, có chuyện gì sao? Anh nhìn mệt mỏi lắm," Minseok lên tiếng, vẻ mặt lo lắng. 

Wang Ho im lặng một lúc, sau đó lấy hết can đảm nói: "Anh có thai." 

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Wooje nhìn anh trai mình chằm chằm, còn Minseok thì há hốc miệng. 

"Hyung… Anh vừa nói gì cơ?" Wooje lắp bắp. 

"Anh nói, anh có thai." Wang Ho lặp lại, giọng bình tĩnh hơn. 

Minseok nhíu mày: "Nhưng… anh là Alpha. Điều này không thể nào…" 

Wang Ho đột nhiên trở nên bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt Minseok: "Anh đã phân hóa lần hai"

Wooje hét lên: "Phân hóa lần hai? Thật sự có chuyện này sao?!" 

"Đừng làm ồn!" Wang Ho mắng nhẹ. "Anh chưa nói với Sang Hyeok. Hai đứa không được tiết lộ chuyện này, nghe chưa?" 

Minseok nhìn anh trai mình một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: "Được. Nhưng anh phải nói với anh rể sớm. Đây không phải chuyện có thể giấu mãi." 

--- 

Kể từ khi biết mình mang thai, Wang Ho cẩn thận hơn trong mọi việc. Cậu vẫn làm việc ở quán ăn nhưng tránh những việc nặng nhọc, đồng thời chăm sóc bản thân kỹ lưỡng hơn. 

Có lần, Sang Hyeok về nhà muộn và thấy Wang Ho ngủ gục trên bàn bếp. Anh vội vàng lay cậu dậy: 

"Wang Ho, em sao thế? Có phải em làm việc quá sức không?" 

Cậu mỉm cười yếu ớt: "Em chỉ hơi mệt chút thôi. Không sao đâu." 

Ánh mắt lo lắng của Sang Hyeok khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Nhưng cậu không thể nói ra sự thật lúc này. 

---

Từ ngày Lee Sang Hyeok quyết định rời bỏ công ty, cuộc sống của anh và Han Wang Ho dần trở lại nhịp điệu yên bình vốn có. Họ dành nhiều thời gian hơn bên nhau, quản lý quán ăn nhỏ và cùng chăm sóc chú chó Shiba đáng yêu Mochi. 

Mỗi sáng, họ dậy sớm, cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu, mở cửa quán và chào đón những vị khách quen thuộc. Những buổi tối, họ lại ngồi bên nhau, trò chuyện, cười đùa về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. 

Nhưng ẩn sâu trong sự bình yên ấy, Wang Ho vẫn giữ bí mật về việc mình mang thai. Cậu chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói với Sang Hyeok, nhất là khi anh vừa trải qua một quyết định khó khăn. 

Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài lâu. Mẹ kế của Sang Hyeok, bà Ji Ah, vẫn không ngừng tìm cách làm phiền họ. Sau khi thất bại trong việc ép anh kết hôn với tiểu thư Kang, bà chuyển hướng nhắm vào Wang Ho. 

Một buổi sáng, khi quán ăn vừa mở cửa, bà Ji Ah xuất hiện với chiếc xe sang trọng và ánh mắt sắc lạnh. Bà bước vào, không thèm liếc nhìn thực khách xung quanh, mà tiến thẳng đến quầy. 

"Wang Ho, chúng ta cần nói chuyện." 

Wang Ho mỉm cười lễ phép: "Chào bác Ji Ah. Bác muốn dùng gì ạ?" 

Bà không trả lời, chỉ khoanh tay đứng trước mặt cậu: "Cậu có biết cậu đã phá hủy tương lai của Sang Hyeok không? Nếu không có cậu, nó đã có thể cứu lấy công ty, giữ vững danh dự gia đình. Nhưng giờ thì sao? Tất cả đều sụp đổ!" 

Khách trong quán bắt đầu chú ý. Wang Ho vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói cậu trở nên chắc chắn hơn: 

"Cháu nghĩ bác đang nhầm lẫn. Quyết định của anh Sang Hyeok là vì anh ấy muốn bảo vệ hạnh phúc của mình. Cháu không ép anh ấy từ bỏ bất cứ điều gì." 

Bà Ji Ah cười nhạt: "Hạnh phúc? Cậu nghĩ thứ tình cảm trẻ con đó có thể giúp nó sống tốt sao? Một ngày nào đó, nó sẽ nhận ra cậu chẳng mang lại gì ngoài rắc rối." 

Mochi từ dưới quầy nhảy lên, sủa ầm ĩ như muốn bảo vệ chủ. Wang Ho cúi xuống bế chú chó lên, giọng điềm đạm: 

"Nếu bác nghĩ như vậy, cháu không biết phải giải thích thế nào. Nhưng cháu sẽ không để ai làm tổn thương anh ấy, kể cả bác." 

Nhận ra không thể lay chuyển cậu, bà Ji Ah tức giận rời đi, nhưng không quên để lại một ánh mắt đầy thách thức. 

--- 

Khi biết được chuyện mẹ kế đến quán làm phiền Wang Ho, Sang Hyeok rất tức giận. Tối hôm đó, anh nắm chặt tay Wang Ho, ánh mắt đầy lo lắng: 

"Anh xin lỗi vì để em phải chịu đựng những điều này. Nếu bà ấy còn dám đến, anh sẽ giải quyết." 

Wang Ho cười nhẹ, tay vuốt ve Mochi đang ngủ trong lòng: "Em không sao. Em biết anh đã cố gắng rất nhiều. Em chỉ cần anh hứa với em một điều." 

"Điều gì?" 

"Đừng để những lời nói của bà ấy làm anh nản lòng. Chúng ta đã đi qua bao nhiêu khó khăn rồi, em tin chúng ta sẽ vượt qua được tất cả." 

Sang Hyeok mỉm cười, ôm cậu vào lòng. "Anh hứa. Em là điều quý giá nhất với anh, Wang Ho." 

--- 

Dù ngoài mặt cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong, Wang Ho vẫn luôn lo lắng. Cậu biết rằng việc mang thai của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, và khi đó, mọi chuyện có thể trở nên rắc rối hơn rất nhiều. 

Một tối, khi Minseok và Wooje đến thăm, cả ba anh em ngồi lại nói chuyện. 

"Hyung, anh tính khi nào sẽ nói với anh rể?" Wooje hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. 

"Anh chưa biết. Anh không muốn gây thêm áp lực cho anh ấy." 

Minseok lắc đầu: "Nhưng anh phải hiểu rằng, anh rể là người xứng đáng biết điều này đầu tiên. Nếu anh cứ giữ bí mật, nó sẽ trở thành một quả bom nổ chậm." 

Wang Ho trầm ngâm, ánh mắt đầy tâm sự. Cậu biết Minseok nói đúng, nhưng nói ra sự thật này không hề dễ dàng. 

Trong khi đó, Mochi ngày càng nghịch ngợm hơn. Một hôm, khi Wang Ho đang chuẩn bị bữa tối, chú chó nhỏ đột nhiên cắn lấy một miếng bánh mì trên bàn và chạy biến. 

"Trả lại đây, Mochi!" Wang Ho đuổi theo nó khắp nhà, nhưng Mochi nhanh nhẹn né tránh mọi cú bắt của cậu. 

Đúng lúc đó, Sang Hyeok bước vào, nhìn thấy cảnh Wang Ho vừa chạy vừa hét, còn Mochi thì ngoạm bánh như chiến thắng. Anh không nhịn được cười: 

"Em và Mochi đúng là một cặp trời sinh. Đứa thì nghịch, đứa thì hậu đậu." 

Wang Ho quay lại lườm anh: "Nếu anh không giúp, thì đừng nói!" 

Sang Hyeok cười lớn, bước tới ôm lấy cậu từ phía sau: "Được rồi, để anh giúp em bắt Mochi. Nhưng đổi lại, tối nay anh được ăn món em thích nhất, được không?" 

Cả hai bật cười, còn Mochi thì vẫn nhảy nhót khắp phòng như muốn thách thức chủ nhân. 

---

Dù cuộc sống của họ có vẻ bình yên, nhưng bà Ji Ah không hề bỏ cuộc. Bà bắt đầu lan truyền những lời đồn xấu về Wang Ho trong giới kinh doanh, rằng cậu là người đã phá hủy gia đình Lee. 

Dần dần, những lời đồn đó đến tai một số khách quen của quán ăn.
Một ngày nọ, có vị khách lớn tuổi nhìn Wang Ho và nói: 

"Nghe nói cậu là lý do khiến công ty Lee sụp đổ. Đúng là tuổi trẻ chẳng biết nghĩ gì ngoài bản thân." 

Wang Ho sững người, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp lại: "Cháu nghĩ bác đã nghe nhầm. Nhưng nếu bác muốn tin điều đó, cháu không thể cản." 

Lời đáp lịch sự nhưng đầy ẩn ý của cậu khiến vị khách đó không nói được gì thêm. 

Cuối ngày, khi quán đóng cửa, Wang Ho ngồi nhìn Sang Hyeok đang dọn dẹp. Nhìn thấy anh vẫn luôn cười dù phải chịu nhiều áp lực, lòng cậu đau nhói. 

Cuối cùng, cậu quyết định: "Sang Hyeok, em có chuyện muốn nói với anh." 

Sang Hyeok ngước lên, ánh mắt lo lắng: "Chuyện gì thế, Wang Ho?" 

Cậu hít một hơi sâu, cố giữ giọng mình bình tĩnh: "Em… em đang mang thai." 

Câu nói của cậu khiến cả không gian như đóng băng. Sang Hyeok tròn mắt nhìn cậu, không thốt nên lời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro