Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Ngày hôm sau, khi cả hai vừa dọn quán xong, Wang Ho bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng: 

“Anh biết không, em nghĩ là nhà mình thiếu cái gì đó…” 

“Thiếu cái gì cơ? Tủ lạnh mới à?” Sang Hyeok hỏi, vừa xếp ghế lên bàn. 

“Không, em muốn nuôi… một chú chó!” 

Wang Ho vừa nói xong, ánh mắt sáng như trẻ con đòi quà. Sang Hyeok ban đầu còn ngập ngừng, nhưng nhìn biểu cảm đáng yêu của vợ, anh chỉ biết thở dài đầu hàng. 

“Được rồi, nuôi chó thì nuôi. Nhưng em hứa là phải tự chăm sóc nó, không được bắt anh dọn bãi chiến trường đâu đấy.” 

“Anh yên tâm! Chồng em làm được hết!” 

Vậy là buổi tối hôm đó, họ đi đến trung tâm thú cưng và chọn một chú chó Shiba Inu. Nhưng chuyện hài hước xảy ra ngay sau khi họ mang chú cún về nhà. Shiba nhỏ tên Mochi rất nghịch ngợm, vừa vào cửa đã lao thẳng đến sô pha và nhảy lên giường Wang Ho nằm dài. 

“Xem này, nó giống em ghê chưa? Vào nhà là tìm chỗ thoải mái ngay.” 

“Ừ, đúng là *như em* thật. Nghịch phá y hệt!” 

Câu nói của Sang Hyeok khiến Wang Ho không nhịn được cười, nhưng tối hôm đó, anh vẫn phải là người bế Mochi ra khỏi giường, để nó ngủ trong nệm riêng. 

Sáng hôm sau, khi đến quán, Mochi cũng được đi theo. Chú chó nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của khách hàng. Có một cô bé nhỏ tuổi vừa nhìn thấy Mochi đã reo lên: 

“Cún đáng yêu quá! Chú ơi, quán mình có bán… Mochi không?” 

“Có chứ. Bán *Mochi cún*, nhưng chỉ cho thuê ôm thôi!” Wang Ho nhanh nhảu đáp lại, khiến cả quán cười rần rần. 

Không chỉ khách hàng thích thú, mà Mochi còn giúp hai vợ chồng gần nhau hơn. Có lần Wang Ho vô tình để Mochi chạy mất ra sau bếp, nơi Sang Hyeok đang chuẩn bị đồ ăn. Anh loay hoay đuổi theo nó mà không để ý, cuối cùng cả hai đều trượt ngã, bột mì văng khắp người. 

Wang Ho bật cười ngặt nghẽo, rồi nhanh chóng chụp lại một bức hình làm kỷ niệm. “Em nói rồi, *Mochi đúng là phiên bản thu nhỏ của em!*” 

Mỗi ngày sau giờ làm, hai người luôn cùng nhau dọn dẹp quán. Một buổi tối nọ, khi mọi thứ gần xong, Wang Ho bỗng quay sang nhìn Sang Hyeok với nụ cười ranh mãnh. 

“Chồng à, em đố anh cái này nhé.” 

“Đố gì cơ?” 

“Nếu em là món ăn trong quán, anh nghĩ em là món gì?” 

Sang Hyeok vừa lau bàn vừa nghĩ, rồi đáp ngay: “Là bánh phô mai!” 

“Sao lại là bánh phô mai?” 

“Vì em mềm mại, ngọt ngào, nhưng cũng rất béo…” 

Câu trả lời khiến Wang Ho suýt nghẹn. “Béo? Ý anh là em béo?” 

“Không phải! Ý anh là em đầy đặn, đáng yêu như bánh phô mai vậy.” 

Wang Ho lườm chồng, nhưng vẫn không nhịn được cười. Sang Hyeok bước tới ôm cậu từ phía sau, thủ thỉ: 

“Vợ anh là món ăn tinh thần ngon nhất rồi.” 

---

Đến ngày kỷ niệm sáu tháng cưới, Wang Ho quyết định tự tay chuẩn bị một bữa tối bất ngờ cho chồng. Cậu tỉ mỉ nấu những món ăn yêu thích của Sang Hyeok, trang trí bàn ăn bằng nến và hoa hồng. 

Nhưng đến phút cuối, khi bưng món cuối cùng ra bàn, cậu lỡ tay làm đổ nguyên đĩa mì Ý lên sàn. Wang Ho hốt hoảng, còn chưa kịp dọn thì Sang Hyeok bước vào, nhìn thấy cảnh tượng và bật cười. 

“Em tính làm anh cảm động bằng cách trượt chân vào bữa tối à?” 

Wang Ho đỏ mặt, vừa dọn vừa lẩm bẩm: “Đừng cười! Lần sau em sẽ không để thế này đâu.” 

Nhưng Sang Hyeok chỉ cười, rồi nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống ghế: “Không sao. Với anh, chỉ cần em là được rồi.” 

---

Cuộc sống hôn nhân của họ cứ thế trôi qua, không cần những điều lớn lao mà chỉ với những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Từ việc cùng nhau dọn quán, chăm sóc Mochi, hay những lời trêu đùa nhỏ nhặt, họ đã cùng nhau xây dựng một tổ ấm đúng nghĩa. 

Đêm đến, khi cả hai nằm bên nhau, Wang Ho nhìn lên trần nhà, khẽ nói: 

“Em nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới đấy.” 

“Không phải nghĩ. Em *là* người hạnh phúc nhất. Vì chồng em là người yêu em nhất mà.” 

Trong ánh đèn ngủ dịu dàng, hai người ôm nhau, chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Và đó, chính là cuộc sống họ mong muốn – vừa ngọt ngào vừa đong đầy tiếng cười.

---

Cuộc sống hôn nhân của Sang Hyeok và Wang Ho vẫn tiếp tục trôi qua trong những khoảnh khắc ngọt ngào, vui vẻ. Căn nhà nhỏ của họ luôn tràn ngập tiếng cười, từ những buổi sáng ăn sáng cùng nhau cho đến những buổi tối dọn dẹp quán nhỏ và chăm sóc Mochi. Mọi thứ thật hoàn hảo, và có lẽ không ai có thể tưởng tượng được rằng, một cơn bão lớn sẽ ập đến và thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ.

Ngày hôm đó, khi cả hai đang dọn dẹp quán sau giờ làm, điện thoại của Sang Hyeok bỗng rung lên. Một số lạ. Anh nghi ngờ một chút, nhưng vẫn nhận máy.

"Chào, tôi là Kim Ji Yeon, trợ lý của ông Lee Seung Ho," giọng nói bên đầu dây kia vang lên, giọng điệu vội vàng.

Sang Hyeok khẽ cau mày, dù không hiểu lý do, nhưng anh vẫn đáp lại. "Có chuyện gì vậy?"

"Thưa anh, ông Lee Seung Ho... ông ấy gặp vấn đề lớn với công ty. Chúng tôi đang vỡ nợ, và cần sự trợ giúp khẩn cấp của anh."

Sang Hyeok cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Công ty của cha anh, Lee Seung Ho, một doanh nhân thành đạt, bỗng nhiên lâm vào tình trạng nợ nần nghiêm trọng? Chuyện này không hề đơn giản.

"Ông ấy đâu?" Sang Hyeok hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Ông ấy không thể liên lạc được, và chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh ngay bây giờ. Nếu không, công ty sẽ bị phá sản." Ji Yeon nói với giọng khẩn cầu.

Sang Hyeok cúp máy, tay run rẩy. Anh nhìn Wang Ho, không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt.

"Chồng... có chuyện gì sao?" Wang Ho hỏi, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Sang Hyeok.

"Cha anh... công ty của ông ấy... vỡ nợ," Sang Hyeok nói, giọng trầm xuống. "Anh phải đi ngay, có thể không kịp nữa."

---

Khi Sang Hyeok đến công ty, không khí ở đó hoàn toàn khác thường. Các nhân viên trông căng thẳng, mọi người vội vã chạy qua lại, bàn tán về tình hình tài chính thảm hại mà công ty đang gặp phải. Trong khi đó, người mẹ kế của anh, bà Yoo Ji Ah, đang đứng ở góc phòng, lo lắng nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh.

Bà Ji Ah, một người phụ nữ với vẻ ngoài thanh lịch nhưng lại mang trong mình nhiều toan tính, nhìn thấy Sang Hyeok bước vào liền vội vàng tiến lại gần. Ánh mắt bà ta đầy vẻ cầu xin.

"Sang Hyeok... con đến rồi à?" Bà Ji Ah nói, giọng nghẹn ngào.

Sang Hyeok không kịp phản ứng, anh chỉ cảm thấy như một cơn sóng lớn đang dâng lên trong lòng. "Mẹ... mẹ không sao chứ?" Anh hỏi, nhưng ánh mắt anh không khỏi lạnh lùng.

Bà Ji Ah vội vã giải thích: "Con không biết đâu, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Chúng ta sắp mất tất cả rồi. Mẹ không biết phải làm sao. Con... con có thể giúp mẹ được không?"

Sang Hyeok im lặng một lúc. Anh không quên được những gì bà Ji Ah đã làm trong quá khứ – cách bà đã chen vào gia đình anh, không ngừng làm tổn thương mẹ ruột của anh. Nhưng giờ đây, tình thế buộc anh phải đối diện với bà.

"Con có thể giúp một phần, nhưng con cần hiểu rõ ràng tình hình hiện tại. Mẹ muốn gì?" Sang Hyeok hỏi, giọng điệu không thể hiện cảm xúc.

Bà Ji Ah nắm lấy tay anh, đôi mắt đầy vẻ van nài. "Con là hy vọng duy nhất của gia đình này. Nếu không có con, mọi thứ sẽ tan tành."

Sang Hyeok không biết phải làm gì. Anh cảm thấy bị giằng xé giữa sự trách nhiệm với gia đình và sự thù hận đối với những kẻ đã làm tổn thương mình. Nhưng trong lòng, anh biết mình không thể bỏ mặc tất cả. Công ty của cha anh không phải chỉ là một công ty bình thường – đó là gia sản mà anh đã lớn lên cùng, nơi có những ký ức gắn bó sâu sắc.

Bà Ji Ah và những người trong công ty đã yêu cầu Sang Hyeok tham gia vào các cuộc họp khẩn cấp. Anh cố gắng giữ bình tĩnh khi nghe những báo cáo tài chính thảm hại, khi các khoản nợ đã vượt quá khả năng chi trả, và công ty đứng trên bờ vực phá sản. Bà Ji Ah liên tục đưa ra những lời cầu xin, nhưng Sang Hyeok không dễ bị lay chuyển.

"Mẹ không thể làm gì được nữa sao?" Sang Hyeok hỏi.

"Con là đứa duy nhất có thể cứu công ty. Nếu không có con, chúng ta sẽ mất hết," bà Ji Ah đáp, với giọng đầy mệt mỏi và lo sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro