Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Ngày Lee Sang Hyeok tỉnh lại anh biết được tin Han Wang Ho đã nghỉ học ở trường, cậu đã làm xong các thủ tục cần thiết để ra nước ngoài.

Anh nằm trên giường bệnh đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt của anh dán chặt vào một con chim nhỏ đang đậu ở trên một cành cây gần đó, nó có vẻ lo lắng, mất phương hướng. Nó liên tục nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Anh có thể thấy được sự sợ hãi trong tiếng kêu kia, anh muốn giúp nó nhưng không biết cách. Anh rời khỏi giường bệnh đến bên cửa sổ, đưa tay ra muốn giúp đỡ chú chim nhỏ kia nhưng rồi đột nhiên nó lại lao đầu xuống đất chết ngay tức khắc.

Có giọng nói phát ra từ sau lưng của anh là giọng của Bae Junsik

"Con chim đó nó vừa mất đi con của mình vào hôm qua, có mấy con chim khác đã đến và ăn mất con của nó. Chắc có lẽ nó không còn hy vọng nào để sống tiếp được nữa"

Bae Junsik mặc trang phục bác sĩ, trên tay là báo cáo sức khỏe. Bae Junsik ngao ngán lắc đầu, cái thằng bạn mà suốt ngày bảo vệ sức khỏe kia đâu rồi? Sao lại hành hạ bản thân như thế.

"Ngày mai mày xuất viện được rồi đó, lần sau đừng như vậy nữa. Nếu không lại phải súc ruột"

Mặc kệ Bae Junsik càm ràm, anh vẫn đang nhìn ra cửa sổ với tâm trạng rối bời.

Vậy là anh đã mất cậu thật rồi sao?

Từ khi xuất viện trở về nhà, Lee Sang Hyeok lao đầu vào làm việc. Anh cũng đã nghỉ việc dạy mà chú tâm vào công việc ở công ty nhiều hơn, lý do để anh ở lại ngôi trường đó là cậu, nhưng giờ cậu đã rời đi thì anh không còn lý do gì để ở lại.

Anh làm việc từ sáng sớm đến tối mịt mới về nhà, tần suất Min-hyung và Hyeon-jun gặp được anh cũng rất ít, đôi lúc chúng còn tự hỏi có phải anh đang sống trong ngôi nhà này hay không nữa.

Trong một khoảnh khắc anh cũng muốn dừng lại để nghỉ ngơi nhưng những lúc như thế anh lại nhớ về cậu, nhớ về cái ôm lúc ở bệnh viện. Anh không thể quên đi được điều đó, anh muốn xóa nó ra khỏi ký ức, càng muốn quên thì nó càng sâu đậm hơn.

Đồng hồ bây giờ đã điểm hai giờ sáng, anh gỡ cặp kính ra khỏi mắt mà xoa nhẹ mi tâm. Trên bàn vẫn còn ngổn ngang rất nhiều giấy tờ chưa hoàn thành xong, anh thở dài mệt mỏi, dựa lưng vào chiếc ghế phía sau.

Theo thói quen, anh mở hộc bàn ra. Bên trong trừ những con giấu và các loại bút thì có một hộp nhung đen tuyền được đặt ở tít bên trong. Anh cầm lấy nó mà vân vê một hồi rất lâu mới mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Anh đã định tặng cho nó khi cậu tốt nghiệp xong, anh muốn cầu hôn cậu, anh sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cậu. Cuộc sống của Wang Ho đã vất vả rồi, vậy mà anh lại làm nó rối rắm hơn nữa, chắc cậu ghét anh lắm nhỉ? Cậu ghét anh đến mức không muốn nhìn thấy gương mặt này của anh nên mới chọn rời đi mà không một lời từ biệt.

Cuộc đời anh đã phạm rất nhiều sai lầm, việc mất đi người mình yêu chính là sai lầm lớn nhất mà anh không bao giờ quên.

Có lẽ đến cuối đời, Han Wang Ho chính là cái tên mà Lee Sang Hyeok yêu nhất, yêu đến muốn moi hết tim gan ra cho cậu.

Anh muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất cho người thiếu niên ấy, muốn cho cậu những thứ cậu xứng đáng có được. Chứ không phải những vết thương do anh và thế giới này gây ra.

Việc thiếu vắng tình thương cha mẹ đã khiến anh từ bao giờ đã khao khát cái thứ được gọi là hơi ấm gia đình kia, hằng đêm anh đặt tay lên trán tưởng tượng đến khung cảnh gia đình hạnh phúc bên cậu. Có đứa con nhỏ chạy loanh quanh nhà, sà vào lòng anh gọi "Bố ơi". Khi ấy cậu sẽ cười thật tươi bước ra từ căn bếp nghi ngút mùi thơm, nhẹ nhàng ôm lấy anh và đứa bé vào lòng mà hôn lên trán họ.

Cậu sẽ nói

"Chào mừng anh về nhà"

Rồi anh sẽ đáp lại

"Anh về rồi đây"

Cứ thế gia đình ba người sẽ quay quần bên cạnh nhau trên chiếc bàn lớn, anh sẽ kể cho người mình yêu nghe những gì mình làm cả ngày, về nỗi nhớ nhà của anh. Anh chỉ muốn về nhà với cậu và đứa con nhỏ của cả hai.

Vào những ngày lễ, anh sẽ ở nhà, thức dậy thật sớm, nấu một bữa sáng ngon miệng cho cậu. Anh sẽ đưa vợ mình đến những nơi cậu muốn, cùng nhau nuôi dạy con cái nên người.

Sẽ nuôi thêm vài con mèo, cậu từng nói rằng muốn nuôi mèo vì chúng rất đáng yêu.

Mộng tưởng đó thật đẹp, nhưng những thứ đẹp đẽ chỉ xuất hiện ở trong giấc mơ khi ta đi ngủ. Và khi ta tỉnh giấc, thì thứ chờ đợi ta chỉ là hiện thực khắc nghiệt. Không có cậu, không có đứa con của hai người, không có một gia đình hạnh phúc, chỉ có anh ở đây cùng với nỗi nhớ cậu.

Lee Sang Hyeok mỉm cười chua chát, từ khi nào mà nước mắt anh đã rơi xuống khuôn mặt. Anh đưa tay muốn gạt đi nhưng nó vẫn cứ tiếp tục rơi.

________________________

Hai năm sau

Hai năm thật sự không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng nó đủ để một thiếu niên ngây thơ nào đó trưởng thành.

Han Wang Ho mỉm cười tay ôm bó hoa bước trên đường phố Thụy Sĩ, cảnh vật và không khí trong lành khiến cậu cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.

Điện thoại được đựng trong túi áo rung lên, cậu mỉm cười nghe máy.

"Anh Kyung-ho em nghe đây"

"Wang Ho à, khi nào em về đấy?"

"Chắc là tuần sau đó anh"

"Tuần sau hả? Vậy anh sẽ gửi địa chỉ nhà mới qua cho em nhé.Muốn anh đến sân bay đón không?"

"Không cần đâu, em tự lo được. Dù sao em cũng lớn rồi mà"

Kyung-ho cười vài tiếng rồi cũng cúp máy, Wang Ho mỉm cười thở dài một hơi bỏ điện thoại lại vào túi. Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới ngày nào cậu chỉ là một thiếu niên chỉ biết quanh quẩn ở những địa điểm quen thuộc, mà bây giờ đã là một người tự lập ở nơi đất khách quê người.

Cậu thật sự rất nhớ hai đứa em nhỏ của mình, bọn nó thường gọi vào cuối tuần. Min-seok nói nhớ anh trai nhiều lắm, Woo-je thì cứ mè nheo hỏi khi nào anh trai trở về Hàn Quốc. Những lúc đó cậu chỉ có thể an ủi bọn nhỏ rằng mình sẽ về sớm thôi.

Cậu cảm thấy may mắn vì anh Kyung-ho đã nhận lời chăm sóc bọn nhỏ giúp mình. Nếu không thì cậu không thể nào đành lòng rời đi.

Về đến nhà, Wang Ho bước đến một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ có ánh nắng ấm áp, nơi này được đặt một bức ảnh nhỏ. Cậu mỉm cười đặt bó hoa vừa mua lên bên cạnh tấm ảnh.

"Ba về rồi đây"

Tên đứa bé được cậu đặt là Sae-byul có nghĩa là tỏa sáng như những ngôi sao mới mọc, nhưng đứa trẻ đáng thương này vẫn chưa kịp toả sáng lấp lánh đã vội vụt tắt đi như một ngôi sao băng.

Han Wang Ho không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần khi nhìn tấm hình siêu âm, đây là thứ duy nhất để gợi nhớ cho cậu rằng bản thân từng có một Sae-byul bé nhỏ bên trong mình.

"Sae-byul à, ba vô dụng lắm đúng không? Đến cả con, ba cũng không giữ được. Sae-byul đừng trách ba nha, ba yêu con nhiều lắm. Người bố kia, chắc cũng rất yêu con, nếu người đó biết con tồn tại trên thế gian này thì chắc chắn người đó sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?"

Cậu mỉm cười ngây ngốc trước tấm hình.

Sae-byul của cậu không biết sẽ giống cậu hay anh nhiều hơn, đứa nhỏ có nghịch ngợm hay là đềm tĩnh như anh, nó có thông minh hay ngốc nghếch như cậu. Sae-byul của chúng ta, rốt cuộc là con trai hay con gái? Cậu còn không biết được giới tính đứa bé thì đã vội đặt cái tên Sae-byul vì nó rất hay. Sae-byul sao có thể bỏ ba một mình như thế, ba còn chưa được ôm con vào lòng nữa.

Cậu vẫn còn nhớ dáng vẻ bản thân đứng trong trung tâm thương mại, kỹ càng lựa chọn những bộ quần áo sơ sinh cho Sae-byul. Bởi vì lần đầu làm ba, nên Wang Ho còn nhiều thứ vẫn chưa học.

Cậu đã lên mạng tìm hiểu, xem qua những lời chia sẻ của các chuyên gia. Còn xem qua các bệnh lý mà thai phụ có thể mắc phải gây bệnh tật đến con cái trong bụng, khiến cậu tự tưởng tượng ra mà doạ sợ chính bản thân mình.

"Sae-byul thật khổ khi đầu thai làm con ba, lần sau Sae-byul nhớ chọn một gia đình tốt mà đầu thai nhé. Sae-byul nhỏ của ba"

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro