Chương 47: Ngươi tin nàng ta không?
Cẩm Ninh xuống ngựa,chậm rãi lẻn vào một bụi cây cách đó một đoạn khá xa. Nàng không dám tiến lại quá gần, cả Cố Lam cùng Mạc Quân đều là người có võ, họ sẽ có thể phát hiện có người tới gần.
Đợi một lúc, Cố Lam dường như nói gì đó với Mạc Quân, hai người liền tách ra. Nàng liền nhanh chóng đi theo phía sau Cố Lam.
Nàng ta đi được một đoạn, liền dừng bước chân, đứng trước sườn núi.
" Đến lấy mạng ta? "
Cẩm Ninh ngẩn người, bước ra. Nàng không hề cố tình bịt mặt hay ngụy trang, vẫn một thân cung trang váy lụa bước tới.
" Ngươi từng là nương tử của Mạc Quân? "
Nàng nhíu mày : " Mạc Quân nói cho cô? "
Cố Lam người đắc ý, xoay người nhìn phong cảnh xa xa dưới sườn núi : "Đúng vậy. Huynh ấy không bao giờ giấu ta chuyện gì cả. "
Cẩm Ninh cười khổ, nhấc chân bước tới đứng bên cạnh nàng ta, cũng nhìn về phía phong cảnh hùng vĩ phía trước.
Đến cả chuyện quá khứ trước kia, Mạc Quân cũng nói cho nàng ta biết, nàng ta thật sự đã rất quan trọng với hắn.
" Tại sao biết ta muốn lấy mạng cô ?"
" Từ lần đầu tiên gặp ngươi, nhìn thấy vết chu sa trên trán, ta cũng nhận ra thân phận của ngươi rồi. "
Cẩm Ninh có chút nghi hoặc nhìn nàng ta
" Cô có liên quan đến Thư các? "
Thư các chính là tổ chức của kẻ kia, là nơi nàng đã bị giam cầm ba năm, tối tăm, lạnh lẽo.
Cố Lam khẽ cười, khóe môi nhếch lên.
" Ta cũng là nằm vùng hắn ta gài tới đây. "
Cẩm Ninh thật sự bị bất ngờ. Xoay mặt nhìn nàng ta. Nữ nhi của tướng quân một nước, cũng có thể là gián điệp được sao?
" Cô cũng đừng quá bất ngờ như vậy. Hắn ta...có cái gì là không làm được?!!"
" Vậy tình cảm của cô với Mạc Quân...?!"
" Là thật! Cũng chính vì thế mà ta không muốn dính níu đến Thư các nữa. Ta muốn được ở bên cạnh hắn! "
Cố Lam cao giọng nói, ý tứ chắc nịch. Hai mắt đều tràn đầy kiên định, tình cảm.
Cẩm Ninh nhìn nàng ta, tròng mắt sâu thẳm. Giây phút này, nàng cảm thấy rất ngưỡng mộ Cố Lam. Nàng ta rất dũng cảm, kiên cường, có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Mạc Quân có người như vậy, nàng cũng cảm thấy vui thay.
Cẩm Ninh mím môi, kim độc từ ngón tay thu hồi lại.
Nàng đã có lỗi với A Quân quá nhiều, bây giờ làm sao lại có thể ra tay với người hắn yêu nữa đây. Nàng không thể, coi như lần này, nàng trả nợ cho hắn.
Nàng khẽ cười, định xoay người rời đi, nàng cũng muốn một lần dũng cảm, làm theo ý quyết của mình.
Bỗng đột nhiên ' xoạt '
Aaaaaaa
Cố Lam ở phía sau hét lên một tiếng. Nàng ta trượt chân ngã xuống, bàn tay liền theo phản xạ tự nhiên kéo lấy vạt áo Cẩm Ninh. Hai người mất trọng tâm mà ngã về phía sau, theo đà lăn xuống sườn núi.
Cẩm Ninh chỉ thấy đầu choáng váng, cơ thể liên tục lăn về phía sau, lăn rất nhanh, cảm giác mất khống chế rất đáng sợ. Cố lam ở phía trước liên tục đè lên người nàng, cành cây liên tục xẹt qua, cứa vào da thịt.
Bống phía dưới có một hòn đá to chặn lại, nàng lăn mạnh xuống, đầu đập mạnh vào tảng đá, Cố Lam đè vào người nàng, rốt cuộc hai người cũng may mắn bị chặn lại, không tiếp tục lăn xuống nữa.
Đầu Cẩm Ninh ong ong, phía sau gáy bị đập mạnh đau nhói. Nàng thử nhích người, cố gắng vươn người dậy.
" Cố lam, cô có sao không? "
Cố Lam theo động tác lay của nàng mà vượng người dậy, nàng ta tự kiểm tra qua một lượt, cũng may mắn chỉ bị trầy sát ngoài da, y phục trên người cũng bị rách một số chỗ.
Ánh mắt nàng ta lạnh băng, nhìn chằm chằm Cẩm Ninh.
" Là ngươi đẩy ta xuống? "
Cẩm ninh liền vội vàng lắc đầu giải thích : " Không phải ta, không phải lúc đó ta đã xoay người định rời đi rồi sao?"
" Nhưng ta chính mắt thấy là người ra tay đẩy ta! "
" Cô...??! "
Cẩm Ninh hít sâu, cố gắng giữ tỉnh táo: " Ý cô là gì? Cô muốn vu oan cho ta? "
" Đúng vậy! "
Cố Lam hếch cằm. Nàng ta chính là muốn vu oan cho Cẩm Ninh. Chẳng vì lí do gì, chỉ muốn Mạc Quân càng trở nên căm ghét nữ nhân trước mắt này.
Cẩm Ninh đầu quay như chong chóng, trong lòng vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc. Nàng đang định lên tiếng, phía trước liền có tiếng bước chân dẫm lên lá khô loạt xoạt.
Mạc Quân ở cách chỗ hai người không xa, nghe thấy tiếng hét của Cố Lam liền thúc ngựa quay trở lại. Mới phát hiện có dấu vết người lăn xuống dốc núi, liền lần theo dấu vết mà đi xuống.
Nhìn thấy hai người dựa trên tảng đá, hắn đồng tử hơi co, chạy đến trước mặt Cố Lam.
" Muội có sao không? Xảy ra chuyện gì? "
Hắn vội vã kiểm tra khắp người Cố Lam, giọng điệu vội vã ân cần, thần sắc lo lắng, hoàn toàn làm như không nhìn thấy Cẩm Ninh ở bên cạnh.
Cố Lam vừa phút trước còn hất cằm đắc ý, Mạc Quân vừa đến liền sa vào lòng hắn, nước mắt như trân trâu rơi xuống.
" Mạc Quân, muội thật sự sợ quá, muội còn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại huynh được nữa "
Mạc Quân đau lòng vươn tay vuốt tóc nàng ta : " Đừng ngốc như vậy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? "
Cố Lam khẽ nức nở xoay mặt nhìn Cẩm Ninh. Lòng nàng bỗng chốc trở nên căng thẳng không thôi.
" Ta đã nói rồi, không phải ta cố tình quyến rũ Mạc Quân, tại sao cô còn không tin ta, cố tình đẩy ta xuống?!. Cũng tại vì ta không phòng bị, mà bị cô hại !"
Cẩm Ninh trong lòng khẽ run, cũng không thể ngờ nàng ta có thể trợn mắt nói dối trắng trợn như vậy được. Nàng đưa ánh mắt nhìn Mạc Quân, hắn cũng nhìn nàng. Nàng muốn biết, liệu A Quân, có tin tưởng nàng không.
Nhưng mà nàng thất vọng rồi. Mạc Quân hai tròng mắt sâu trầm, ánh lên ngọn lửa giận. Hắn đi đến trước mặt nàng, vươn tay bóp chặt khớp hàm ép nàng ngẩng đầu.
" Là ngươi đẩy nàng xuống? "
Giọng hắn trầm thấp, như nghiến từ kẽ răng. Ánh mắt như nổi lửa. Nàng có cảm giác, nếu nàng dám trả lời là có, chỉ một giây sau thôi hắn sẽ bóp nát nàng.
" Ngươi tin lời nàng sao? "
" Tin! ". Hắn lập tức trả lời, không chút do dự.
Cẩm Ninh khẽ cười tự giễu :
" Vậy còn hỏi ta làm gì? Không phải quá rõ ràng rồi sao? "
Bàn tay nắm cằm nàng liền lập tức siết chặt hơn. Cẩm Ninh cảm thấy xương hàm của mình sắp bị hắn siết vỡ rồi.
Hắn nhìn nàng, nhìn chằm chằm, lồng ngực phập phồng phẫn nộ.
" Ngươi thật sự chính là độc phụ. Luôn luôn chỉ biết hại người. Sao? Không phải trước kia một lòng vứt bỏ ta đi theo Tiêu thiếu gia sao, bây giờ nhìn thấy ta có chút công danh, liền lại muốn trèo lên người ta? Đoan vương vẫn chưa đủ thỏa mãn ngươi sao?!. "
Hắn đai nghiến, từng lời nói như rít từ khẽ răng. Cẩm Ninh khẽ cười, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn :
" Mạc Tướng anh dũng khí phách như vậy, ta làm sao có thể cưỡng lại được đây? "
" Ti tiện!! "
Hắn gần như nổi điên, bàn tay rời xuống bóp chặt lấy cổ nàng. Cẩm Ninh mặt nhỏ liền lập tức đỏ bừng, cổ họng cảm nhận được mùi vị tanh ngọt. Nàng nhắm mắt cam chịu, không một chút chống cự. Tốt lắm! Nếu hắn nhẫn tâm mà có thể ra tay bóp chết nàng, nàng cũng cam tâm.
Cố Lam từ phía sau chạy tới, cố gắng giữ lấy tay hắn.
" Mạc Quân, huynh đừng quá tức giận. Tha cho nàng ta lần này đi, dù sao ta cũng không bị thương nhiều, vả lại, nàng ta là thị thiếp của Đoan vương, huynh đừng làm bừa! "
Mạc Quân làm như không nghe đến tiếng gọi của nàng ta. Cánh tay hất mạnh nàng ta ra.
Cố Lam bị hất ngã về phía sau, cánh tay đập trúng một hòn đá nhô lên. Nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn.
" Mạc Quân...! "
Mạc Quân lúc này mới giật mình buông Cẩm Ninh ra, chạy về đỡ nàng ta dậy.
Cẩm Ninh cảm người vô lực ngã xuống, nàng ho khan, liên tục hít sâu.
" Ta xin lỗi! "
" Muội không sao, nghe lời muội, tha cho nàng ta lần này đi!"
Mạc Quân yêu thương nhìn nàng ta :
" Muội đúng là quá thiện lương! "
Mạc Quân ôm ngang Cố Lam lên, nàng ta nhắm mắt gục vào vai hắn, vẻ mặt mệt mỏi.
Hắn xoay người đi lên sườn núi, thân ảnh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro