Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Tắt thở?! Chỗ hiểm?! Nàng rốt cuộc là đang nghe thấy cái gì vậy?!

" Tống Mạnh, huynh đang nói nhầm rồi có phải không. Huynh nói nhầm rồi... Lúc ngã xuống hắn chưa từng tắt thở mà, huynh mau nói lại đi! "

" Những lời ngươi nói là thật? "

" Thảo dân không dám nửa lời gian dối! ". Tống Mạnh dõng dạc, từng chữ kiên định.

Cẩm Ninh cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Nàng không tin, Tống mạnh hắn là nói nhầm rồi! Hắn không thể nào, không thể nào làm như thế được!!

" Tống Mạnh, huynh đừng như vậy mà... Huynh nói nhầm rồi, huynh mau nói là huynh nhầm rồi đi... Huynh mau nói đi!!!! "

" Câm miệng! "
Quan nha quát một tiếng. Khuôn mặt nghiêm nghị.

" Nhân chứng vật chứng đều có đủ, rõ ràng. Tội trạng đã rõ ràng. Tội sát hại người vô tội, không thể dung tha, giam giữ vào đại lao, đợi ngày xử trảm. "

Quan nhan gõ bàn một tiếng, bãi đường.

Cẩm Ninh sững sỡ, cả người như mất hồn. Rốt cuộc bỗng bùng phát, nổi điên lao đến Tống mạnh. Trương thẩm vội vàng can ngăn.

" Tống Mạnh! Rốt cuộc như vậy là sao?! Rõ ràng ngươi đã hứa với ta làm chứng cho Mạc Quân, rõ ràng ngươi hứa sẽ ra sự thật. Rốt cuộc tại sao lại như vậy!! "

Tống Mạnh đứng im mặc nàng đánh. Không phản kháng, không trả lời. Mạc Quân bị đưa đi, nhìn thấy bộ dạng của nương tử liền muốn xông qua, rốt cuộc thể lực mấy ngày trong đại lao đã chẳng còn bao nhiêu, bị thị vệ đánh một đòn bất tỉnh.

Cẩm Ninh cảm thấy nàng hiện tại chính là phát điên rồi. Hy vọng, ánh sáng, tương lai, ở ngay phía trước, nàng đã cho rằng  nàng sắp chạm tới nó rồi, nàng có thể chạm đến rồi. Nhưng cuối cùng, trong phút chốc, ánh sáng ấy vừa chạm tới ngón tay nàng, liền tắt vụt đi.

Nàng không biết cảm giác trong lòng hiện tại là như thế nào. Phẫn nộ..., thất vọng..., bất lực..., buồn bã,....
Nàng không biết!

Nàng cảm thấy bản thân hiện tại thật nực cười. Nàng quá ngây thơ, quá ngu ngốc. Nàng vậy mà còn nghĩ chỉ cần nỗ lực, chỉ cần quyết tâm, mình đều có thể làm được, dù Tiêu Vượng hắn có quyền, có thế, nàng cũng có thể vượt qua, đều có thể giúp A Quân. Nhưng sự thật, nàng chỉ là một con người, một nữ nhân vô dụng mà thôi. Nàng chẳng làm được gì cả.

Thật nực cười biết bao!

Thật giống như nàng đang tự biên tự diễn, diễn một vở hài kịch mua vui cho hắn. Kết quả đều bị hắn xoay trong lòng bàn tay.

Rốt cuộc, tất cả cố gắng của nàng, đổi lại được gì đây?

Rốt cuộc, là được gì?..

Động tác Cẩm Ninh dần đình chỉ.
Đầu nàng ong ong, hỗn loạn.
Ánh mắt dần mờ đi
phía trước cảnh vật nhòe dần,
bỗng chốc rơi vào hắc ám. ...

***

" Rốt cuộc nàng ấy bị làm sao? "

Đại phu bắt mạch, một lúc sau thu hồi lại tay, cúi đầu cung kính nói :

" Thiếu gia, đều không có gì đáng lo ngại. Chỉ là nhiều ngày làm việc quá sức, thể chất suy nhược, dẫn đến thiếu máu. Chỉ cần an ổn nghỉ ngơi tẩm bổ vài ngày, liền sẽ hồi phục.

Tiêu Vượng gật đầu, ra lệnh cho người đưa đại phu ra ngoài. Sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn chút, đáy lòng buộc chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.

Hắn đi đến ngồi xuống bên giường. Đưa tay vén lọn tóc phất trên mặt nàng. Gương mặt nhỏ trắng bệch, tiều tụy, ngủ không an ổn, mày liên tục nhíu chặt. Hắn trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, có lẽ bản thân đã quá trớn hại nàng thành ra như vậy.

Cẩm Ninh ngón tay hơi giật. Cảm thấy có người đang ở vuốt ve mặt nàng, khó chịu mở mắt.

Ánh mắt đầu tiên có chút lờ mờ không rõ, sau đó dần dần sáng lên, nhìn rõ khuôn mặt đối diện.

Nhìn thấy mặt hắn, Cẩm Ninh cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Lập tức vươn dậy, muốn rời đi.

Tiêu Vượng đưa tay giữ vai nàng lại, không cho nàng đứng dậy.

" Nàng vừa mới tỉnh lại, lại muốn đi đâu? "

" Ta muốn đi đâu liên quan gì tới ngươi? Miễn nơi nào có ngươi, ta đều không muốn ở lại! "

Tiêu Vượng gương mặt có chút mất mát.

" Nàng ghét ta đến vậy sao? "

" Không ghét! "
Tiêu Vượng bất ngờ. Không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt đều lấp lánh.

Cẩm Ninh cũng nhìn vào mắt hắn. Từng câu từng chữ tựa hồ như nghiến răng mà ra : " Không ghét! Mà chính là căm hận!! "

Hắn như quả bong bóng xì hơi. Hắn cũng biết rõ, nàng làm sao có thể không ghét hắn cho được. Vậy mà không hiểu sao giây phút nghe nàng nói " Không ghét ", hắn lại có thể ngu ngốc cho là thật.

Cẩm Ninh cũng không thèm quam tâm đến tâm tư của hắn. Nàng đẩy tay hắn ra, đến giày cũng không xỏ mà xuống giường chạy đi.

" Nàng muốn nhìn thấy tướng công nàng bị xử trảm sao? ". Tiêu Vượng không chạy theo cản nàng, mà ngồi yên, lên tiếng.

Cẩm Ninh đứng sững tại cửa. Nàng dừng bước, không tiếp tục rời đi, bởi vì, nàng có lựa chọn nào khác sao?! Câu nói hắn vừa nói ra, chính là điều mà nàng sợ nhất. Nàng muốn cứu A Quân sao? Bây giờ nàng rời đi, nàng có thể cứu được hắn sao? Nàng còn làm gì được nữa đây?

Hai tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt, đau nhức. Nhưng nỗi đau thể xác này, có lẽ so với nỗi lòng của nàng hiện tại, cũng chẳng đáng là bao.

Nàng từng nói, A Quân! Ta chắc chắn sẽ cứu chàng!

Bây giờ nàng chỉ còn một lựa chọn, nàng phải làm sao đây.

Hai mắt nàng nhắm chặt. Cổ họng động động, như đang cố nén lại một nỗi nghẹn khuất. Bờ môi run run, hai tay càng siết chặt. Nàng không muốn trở nên yếu đuối. Trong đầu hàng trăm suy nghĩ rối tung, ngổn ngang, không ngừng quấy phá. Nàng sắp phát điên mất.

Nhưng rốt cuộc, ván bài đã định, nàng còn có thể phản kháng nữa sao?...

Không!... Nàng làm sao có thể phản kháng nổi ...

Cho dù ngày hôm nay nàng rời khỏi đây, cho dù nàng có thể cứu được A Quân, hắn có thể buông tha cho nàng sao?!..

Có thể sao?....

Cẩm Ninh thở dài một hơi. Bàn tay buông lỏng. Ngoảnh lại nhìn hắn.

Nàng...cam chịu rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro