Đệ 3 chương
[ Ta còn muốn ăn thêm, được sao ]
[ Tuỳ tiện ngươi ]
...
[ Ta cảm thấy vẫn còn đói đâu ba ba ]
[ ... ]
...
Ở Nặc Đinh Thành một cái tấp nập con đường. Hai cái một tiểu một đại song hành bước đi.
Tiểu nhân chỉ mới là thoạt nhìn có vẻ có chút dinh dưỡng bất lương như 4 tuổi hài tử, thực chất nàng đã muốn 6 tuổi cô nương, một đầu ba ngàn hắc sợi tóc tuỳ ý rũ lên nàng bé nhỏ bối, nàng khuôn mặt cũng không quá tinh xảo chỉ được tính thanh tú bất quá nàng thành thục xám tro đôi tròng mắt lại cuốn hút ngoại nhân tầm mắt.
Bên cạnh nàng đại nhân lại thoạt nhìn có vẻ đã là trung niên nhân sở hữu cái tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt, hắn một đầu ngắn bạch phát. Đi cùng với nữ hài tử lại lầm tưởng một cái lão gia gia dẫn cháu gái ở ngoạn đâu.
Ngọc Tiểu Nhu đang vây ở thất thần bên trong. Bất quá nàng không phải để ý ngoại nhân cho nàng cùng ba ba có cái gì đánh giá, chính là nàng cũng không biết bọn họ có cái gì suy nghĩ. Nàng chỉ đơn thuần hồi tưởng về mới nãy sự kiện.
Nhớ đến toả ra nhợt nhạt ánh sáng lam thuỷ tinh cầu. Nàng nghĩ thiên tiên hồn lực hẳn là 2,3 cấp. Ân, khởi đầu rất tốt đâu. Nàng không nghĩ cường đại cái gì liên quan gì đến cốt truyện chính, hội tử tử điệu không khả nghi ngờ.
Chưa nói đến, nàng chính là một cái bình thường người nhóm bên trong chi nhất, vũ lực giá trị đều vì linh. Một cái đơn giản nhất vũ lực động tác cũng không biết, chỉ có một cái tài mọn đầu óc hơn chút người bình thường cũng chỉ nghĩ ra hai ba cái trò vặt đùa con nít, nói cái gì đình chỉ mảnh đại lục này chiến tranh(?)[ bao năm giáo dưỡng của Ngọc Tiểu Cương đều đem trêu con nít ^^ ]
Vô luận Ngọc Tiểu Nhu sở hữu cái gì mạc danh kì diệu vũ hồn, nàng cũng không nghĩ trở nên cường đại. Làm một cái hiểu biết là được.
Ngọc Tiểu Nhu là còn tưởng, đều tu luyện đến Đại Hồn Sư không sai, này tu vi cùng dùng chính mình hiểu biết mưu sinh. Trưởng thành hội tìm một cái một chút đẹp mắt nhưng lại chung thuỷ nam nhân cùng một chỗ, xây một cái bình thường lại ấm áp gia, sau lại vì hắn sinh một đáng yêu cục cưng. Bao nhiêu liền đủ cho nàng cái thứ hai cuộc sống!
Nàng tin tưởng Ngọc Tiểu Cương hẳn là hiểu cho nàng. Hắn hội không ép buộc nàng phải đi theo trở thành cái gì cường đại hồn sư lộ
Còn cái gì cứu rỗi này mảnh đại lục, để nhân vật chính bọn họ làm tốt lắm. Nàng cũng chỉ là cái ngoại nhân.
Bất quá Ngọc Tiểu Nhu không biết là, sau cùng nàng chính là người khăng khăng muốn cùng mọi người cùng một chỗ mà chính mình cố gắng hơn mình a.
Nhìn còn đang trong thất thần nữ nhi Ngọc Tiểu Cương. Hắn trầm giọng "Là nó nói sao?". Đôi đồng tử liếc nhìn nhỏ nhắn thân ảnh.
"A?" Ngọc Tiểu Nhu từ bên trong thất thần đi ra. Không hiểu nàng ba ba đột nhiên mở lời, mà lại là một cái câu hỏi không đầu không đuôi cái gì. Nàng bên trong một trận phun tào.
Nàm tào, ba ba a, ngươi là đang nói cái gì đi? Đột ngột hỏi ngươi nữ nhi một cái không rõ ràng đầu đuôi, ngươi không ngại bất quá là ngươi nữ nhi ngại động não a! Ngươi có thể thêm một ít ngữ vào cũng không được sao? Này cũng không là chiến trường cái gì, ngươi cũng không cần dùng úp úp mở mở, sợ địch nhân phát hiện tín hiệu đi?
Thấy nàng một mặt khó hiểu nhìn hắn. Ngọc Tiểu Cương biết, hắn nữ nhi đương ở trong lòng nàng ở phun tào hắn bất quá ngại vạch trần mà thôi. Hắn kiên nhẫn hỏi lại cái 'trì độn' nhi nữ, lần này câu hỏi thập phần rõ ràng.
"Của ngươi vũ hồn ở nói chuyện với ngươi? Nó nói nó gọi Cầm?"
"Là" Ngọc Tiểu Nhu lúc ấy rõ ràng nghe bên tai nàng vang lên một trận 'khanh khách' cười, một tiếng không phân biệt vẫn là nam hay nữ đặc biệt bổng, lại có cảm giác non nớt chút gì "Ngọc Tiểu Nhu a, lần đầu gặp mặt, ta gọi Cầm"
"Cầm còn nói gì sao?" Lần này Ngọc Tiểu Cương thay đổi đối với nàng vũ hồn hô. Hắn gọi một tiếng 'Cầm' vì hắn chỉ biết hồn sư cùng với vũ hồn phải có cái mật thiết liên hệ hoặc cái cài gì mạc danh kì diệu có linh tính vũ hồn mới có thể cùng hồn sư câu thông trò chuyện. Tuyệt đối là không thể khinh thường.
Bởi vì là hắn thu nhận Tiểu Nhu, vẫn là không biết nàng trước kia gia thế, hắn vẫn không thể khẳng định nàng cùng thân nhân có hay không vũ hồn truyền thừa đi xuống, một gia tộc có vũ hồn cùng bọn hắn có mật thiết liên hệ.
Nói chẳng hạn như Thất Bảo Lưu Ly Tháp truyền thừa nhiều đời, vẫn là Lam Điện Bá Vương Long gia tộc...bọn họ gia tộc đều có vũ hồn cùng bọn hắn quen thuộc, có thể phát huy được toàn bộ uy lực của vũ hồn.
Bất quá cái gọi là vũ hồn truyền thừa chẳng qua là bao đời thế hệ đến tìm hiểu gia tộc vũ hồn đem truyền thừa đi xuống đến phát huy toàn bộ lực lượng ra, cũng chưa nghe đến có cái vũ hồn cùng hồn sư câu thông trò chuyện loại này.
Còn sở hữu cái mạc danh kì diệu vũ hồn cái gì, hắn vẫn nghĩ Tiểu Nhu là như thế. Một cái có trí tuệ đến vũ hồn, thực đáng để hắn gợi lên của hắn bao năm say mê để quên đi đau đớn quá khứ.
Bất quá hắn vẫn là nghĩ về đến nhà sau, nói chuyện vẫn là tốt hơn. Hắn cũng lâu lắm không ở ngoạn Nặc Đinh Thành, mỗi ngày cũng chỉ chạy tới chạy lui trường học cùng gia, chỉ là chút gì đi chợ đều mua ở gần gia có cái nho nhỏ buôn bán bất quá đầy đủ các loại. Nhân tiện hôm nay, đem Tiểu Nhu ngoạn tốt lắm.
Hiện tại thái dương cũng đến giữa thiên, Ngọc Tiểu Cương dẫn nàng đi tới một cái bình thường ven đường quán ăn nhỏ, tuỳ tiện Ngọc Tiểu Nhu gọi món.
Đồ ăn tới miệng, còn cái gì ngượng ngùng khách khí? Nàng từ lúc thức tỉnh 'Cầm' đến giờ đều đã muốn đói, không biết vẫn là do nàng bữa sáng quá ít vẫn là do thức tỉnh vũ hồn mang đến, bụng liên tục 'cô lỗ lỗ' kêu, chẳng qua kêu quá nhỏ bên ngoài là không nghe thấy. Nhưng nàng là có thể cảm nhận được a.
Kêu món ăn không sai, nàng cho gọi món với khẩu phần thường ngày. Đằng được một lúc, lão chủ tiệm bưng ra thực. Vừa ăn nàng lại suy nghĩ.
Khả năng nàng bữa ăn sáng ít hiện tại đói là rất thấp. Bởi vì, nàng kiếp trước vì mong muốn giữ dáng liền ăn theo chế độ ăn kiêng, tập mãi thành quen. Xuyên qua đến Đấu La Đại Lục sau cũng là một thói quen, cái gì cũng vừa đủ phân lượng nàng một chút không ăn hơn.
Cho nên Ngọc Tiểu Nhu liền nghĩ đến nàng vũ hồn khiến nàng đói!! Nàng từng đọc qua vũ hồn hội khiến cho hồn sư cũng sẽ ảnh hưởng đặc tính của vũ hồn.
Này đó hội có lợi cũng có hại, có thể phát huy nhiều hơn uy lực vũ hồn, khắc chế được chuyển biến hướng xấu cái gì vũ hồn. Bất quá cũng là hại nhiều mặt. Chẳng hạn thuộc loại thú vũ hồn thì lại sợ hãi thiên địch vẫn là thú vũ hồn áp chế bọn nó... Chẳng lẽ nàng vũ hồn đặc tính khiến nàng mau đói sao(?) Đó là một cái kinh khủng sự!!! orz.
Như vậy của nàng kiếp này này 6 năm trung cùng kiếp trước dốc sức ăn kiêng đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ a. Đừng nói ba năm, ta kiếp trước cộng với kiếp này tuổi chính là muốn hơn 30 năm giữ dáng, mập lên chỉ bởi vì một khắc đồng hồ thức tỉnh cái quỷ gì vũ hồn a.
Ngọc Tiểu Cương một bên thú vị xem nàng các loại sắc thái biểu cảm. Cũng không có lên tiếng nhắc nhở cái gì, để Ngọc Tiểu Nhu chính mình giải quyết bản thân tâm tình tốt lắm.
Ngọc Tiểu Nhu ăn xong nàng thực. Bất quá, nàng cũng chỉ cảm thấy no chưa được nửa cái bụng. Một trận mạc danh kì diệu dắt lừa thuê, nàng nhìn một hồi vẫn là tao nhã tư thế ăn chính mình thực Ngọc Tiểu Cương, lại tưởng—— ta còn đói, như thế nào, ăn tiếp sao(?)
Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?Ăn tiếp sao?........Vẫn là ăn tiếp sao?——Bên trong Ngọc Tiểu Nhu tinh thần hải!! orz
Cảm nhận được Tiểu Nhu kì dị ánh mắt nhìn chính mình Ngọc Tiểu Cương hồi đầu nhìn lại nàng "Ngươi làm sao a, Tiểu Nhu?"
"A, ta tưởng muốn ăn tiếp!!" Tựa hồ theo quán tính trả lời Nhận thức được chính bản thân ở nói cái gì, nàng một hồi ngượng ngùng cúi thấp đầu không nhìn đến Ngọc Tiểu Cương, nàng nghĩ đến hắn hẳn có cái gì kì diệu vẻ mặt.
Kì thực, Ngọc Tiểu Cương đúng là một hồi kì diệu sắc mặt xem nàng. Hắn làm sao không biết nàng đối với chính mình khẩu phần ăn vô cùng để ý đâu.
———[ Ta là hồi ức phân cách tuyến ] ———
Hắn còn nhớ một hồi bề bộn Nặc Đinh học viện công việc, dĩ nhiên về nhà trễ đâu. Bất đắc dĩ mua một cái tiện lợi lợn quay làm lưỡng nhân bữa tối. Ngọc Tiểu Nhu nhìn đến lợn quay loại này đồ ăn một trận bạch sắc thanh sắc sắc mặt.
Ngọc Tiểu Cương lúc ấy xem không hiểu nàng đổ cái gì bệnh, hỏi thăm nàng. Nàng cũng chỉ lắc đầu bảo không sao, tất cả đều tốt, bất giọng nàng có chút run run. Nàng cầm lên đũa, hắn nhìn rõ nàng tay run lên gắp mấy miếng nho nhỏ lợn quay thịt ăn.
Tiểu Cương còn tưởng, nàng là không thích ăn lợn quay đâu, bất quá bởi vì trong nhà không có cái gì ăn bất đắc dũ ăn cái này tiện lợi.
Nhìn Ngọc Tiểu Nhu ăn đến gian nan mấy miếng nho nhỏ lợn quay. Hắn nghĩ, lợn quay cái gì khó ăn lắm sao? "Khó ăn lắm sao?"
"A?... Không, là cảm thấy có chút lạ miệng thôi" Nhìn Ngọc Tiểu Nhu khuôn mặt bắp thịt có chút cương, khoé miễn cứng ngắc cười. Dĩ nhiên loại này thấp kém lời nói dối làm sao lừa được cái vạn sự thông như hắn.
Bất quá cũng không đem nàng vạch trần cái gì, lưu nàng cái đường lui tốt lắm. Đem chính mình thực ăn xong cùng nàng ăn xong bát đĩa dọn dẹp. Lại nhìn thấy nàng vào nhà vệ sinh làm cái gì, rồi lại đi ra.
"Ngươi làm cái gì?" Hắn phải hỏi, ít nhất biết nàng có hay không dị ứng cái gì món ăn hay không thích cái gì. Hắn cũng không cần mua lọai này nữa.
"Ta chỉ đi vệ sinh. Làm sao a, ta đi cũng không được sao?" Thấy Tiểu Nhu bất an không nhìn hắn trả lời, hắn liền biết nàng lại nói dối cũng không giận chỉ nghiêm giọng "Không cần thiết lại nói dối"
Ngọc Tiểu Nhu lại nhìn hắn, cúi đầu suy nghĩ cái gì, cắn thần mở miệng ngập ngừng "Ta...ta là kích thích yết hầu...tưởng phun đồ ăn!" Tiểu Nhu cũng không nhìn đến Ngọc Tiểu Cương sắc mặt, bảo trì cúi đầu động tác.
Ngọc Tiểu Cương một hồi quạ bay thượng hắn đầu. Hắn kì diệu ánh mắt xem nàng nhỏ gầy thân ảnh.
"Vì cái gì?"
"Là...là ta tưởng không cần tăng thêm cái gì trọng a. Ta cũng là giảm bớt đại lục trọng tốt lắm. Nó cũng không cần chìm vào đại hải trung vì quá tải trọng đâu nhỉ ha hả" Ngọc Tiểu Nhu chính trực nói. Tựa hồ nàng đang làm cái gì nghĩ cho Đấu La đại lục cái gì vĩ đại đúng đắn sự.
———
"Tốt, ngươi cứ thoải mái, không cần giữ gìn cái gì" Ngọc Tiểu Cương mặc dù không có cái nồng đậm yêu thương hành động ôm ấp bồng bế hay thân mật hôn loại này. Bất quá hắn cũng không keo kiệt là dành cho nàng thiết thực tình yêu thương.
"Ân, ba ba tốt nhất, ta gọi món" Được sự đồng ý, nàng thế nào không ăn. Một phần ăn no chưa được nửa bụng, vậy thì nhiều một chút hảo. Phỏng chừng an khoảng thêm nữa hai món. Lưỡng phụ tử mới bắt đầu tiếp tục Nặc Đinh thành vui ngoạn.
Trên đường tấp nập, Ngọc Tiểu Nhu xung quanh nhìn ngó. Bất quá nàng nhìn cái gì đều vì đồ ăn
"Ba ba, ta muốn ăn chút màn thầu"
"Tốt"
"Ba ba, ta muốn hồ lô kẹo"
"...Tốt"
"A, là thang viên chè, ba ba ta muốn"
"..."
"Ba ba ta muốn ăn..."
"Ba ba..."
Ngọc Tiểu Cương có chút thắc mắc nhìn xuống nàng bụng. Khiến hắn thất vọng rồi, Ngọc Tiểu Nhu bụng chính là không hề có dấu hiệu đầy bụng vẫn là căng ra.
Nhìn một chút phố nhỏ ăn vặt hàng quán, cái nào Tiểu Nhu cũng đều đã ghé vào. Mặc dù chỉ là ăn vặt loại này, bất quá nhìn đến nàng bụng cón không có chút dấu hiệu căng lên hắn liền biết việc này hội còn kéo dài. Tiền lương của hắn là không cho phép a ( T^T)
[tội nghiệp lão ba Tiểu Cương chỉ cho con ăn cũng sạt nghiệp nga]
_oOo_
Vì thương tiếc thay cho số phận làm ba ba của Ngọc Tiểu Cương mọi người cho bill cái ngôi sao nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro