4
4, Đấu giá.
Tám đứa trẻ được ở riêng trong một căn phòng nơi chỉ có giường, bàn trang điểm và gác sách, đơn giản thô sơ nhưng không mất đi mỹ cảm. Ánh đèn vàng lập loè treo lơ lửng trên trần nhà, phủ lên người Kurapika một lớp ánh sáng mờ ảo. Hắn ngồi trên giường, nhìn chăm chú vào bàn tay phải, nơi vốn phải tồn tại những sợi xích những ngón tay hắn.
Đó là xích sắt được cụ thể bởi Niệm, dựa trên ý nghĩ và nỗi hận của Kurapika mà hình thành. Vốn dĩ hắn chậm trễ không muốn cụ thể Niệm thành nó vì Kurapika đã nghĩ mình có thể buông xuống hận thù khi bên mẹ. Nhưng giờ đây, nỗi hận quen thuộc ấy lại trở về, lại làm bạn với hắn.
Kurapika rơi vào trạng thái thiền định, hình dạng xích sắt xuất hiện trong tâm trí một cách rõ ràng. Từng chút từng chút một, hình dạng sợi xích dần hình thành rõ trên tay hắn. Thế nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Vốn dĩ xích phải nằm trên tay phải, nay lại nằm bên tay trái. Sợi xích mỏng hơn, mềm mại nhưng trông có vẻ nguy hiểm hơn. Đặc biệt nhất là các kỹ năng đều được lưu giữ, thậm chí số lượng Khí tiêu hao cũng giảm xuống kha khá khiến Kurapika ngạc nhiên. Tuy vẫn cần phải triển khai Thời Khắc Đế Vương, nhưng di chứng để lại không còn nặng như trước. Kurapika còn tinh ý phát hiện, Xích Phán Quyết ở ngón út khi thi triển hắn cũng không cần dùng nó với mình. Xích Trói Buộc nằm ngay ngón giữa cũng chẳng ràng buộc với ai.
Hơn thế, chỉ cần Kurapika khởi động Niệm, bán kính của Viên đã lan rộng tầm một trăm mét. Hắn giật mình sửng sốt, năng lực Niệm mạnh như thế này, liệu có tốt không? Nhất là đối với một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi như Kurapika? Hắn lắc đầu, nằm lên nệm, lấy chăn đắp kín người tạo sự ấm áp, lấp đầy khoảng trống cô đơn, như thể mẹ vẫn còn ở bên.
"Mẹ ơi."
...
Kurapika tròn bốn tuổi, cùng với tám đứa trẻ kia, được đưa lên Sàn Đấu Giá. Ánh sáng chói mắt chiếu rọi vào người chín đứa bé. Ai nấy đều hoảng sợ rụt rè, kể cả thằng nhóc luôn to mồm như Bộc Thạch. Nó rụt cổ, cả cơ thể to hơn các bạn đồng trang lứa co rút lại như tôm luộc. Thanh niên mặc áo trắng đứng bên cạnh, mặt gã đeo mặt nạ, tay cầm micro nói với những vị khách quý ngồi trên những dãy ghế sa lông đắt tiền.
"Vật phẩm số 1 là cô bé chúng tôi tìm được ở Đế Quốc Thiên Đấu, cô bé này là Thú Nhân của Miêu Tộc. Các vị có thể thấy được tai và đuôi của cô bé."
Gã ta líu ríu nói, trong lúc sờ soạng người con bé. Đó là Tiểu Tiên, một đứa bé ngại ngùng luôn tránh xa mọi người vì dòng dõi Thú tộc. Con bé sở hữu gương mặt ưa nhìn, vốn dĩ bộ dáng dễ thương đã đáng mấy ngàn kim hồn tệ nay lại thêm bộ gen Thú tộc. Không cần nói Kurapika cũng biết, chỉ cần để Tiểu Tiên rơi vào tay lũ quý tộc háo sắc kia, chắc chắn chết không toàn thây. Chúng gọi họ là vật phẩm, đồng nghĩa trong mắt chúng, họ chỉ là món hàng không hơn không kém. Cay nghiệt làm sao!
"Các vị có thể dùng làm sủng vật, nô lệ, miễn là các vị muốn thì vật phẩm số 1 sẽ phục vụ tận tình chu đáo. Giá khởi điểm là hai vạn kim hồn tệ!"
Giọng nói bén nhọn xuyên qua micro, lũ người háo hức nhấn chuông giơ bảng.
"Vị khách ở dãy ghế trắng số hiệu 75 ra giá hai vạn năm trăm kim hồn tệ!!!"
"Vị khách ở dãy ghế xanh số hiệu 20 ra giá ba vạn kim hồn tệ!!!"
"Vị khách ở dãy ghế đỏ ra số hiệu 43 ra giá mười vạn kim hồn tệ!!!"
"Một cái giá vô cùng xứng đáng cho vật phẩm số 1!!!"
"Ai ra giá nữa không!!?"
Gần như toàn Sàn Đấu yên tĩnh trong phút chốc, ai chẳng biết những người ngồi ở dãy ghế đỏ có địa vị cao vô cùng trong giới Hồn Sư, có thể đó là người của các Đại Gia Tộc cũng nên.
"Mười vạn kim hồn tệ lần một!!!"
"Mười vạn kim hồn tệ lần hai!!!"
"Mười vạn kim hồn tệ lần ba!!!"
"Chúc mừng khách quý, vật phẩm số 1 đã thuộc về ngài!!!"
Tiểu Liên bị kéo đi, đôi mắt nó ứa nước, tiếng kêu cứu vang lên vụn vặt, chỉ đổi lại tràng cười đến từ khán đài. Tàn khốc làm sao!
"Tiếp đến là vật phẩm thứ 2---"
"Vật phẩm thứ 3---"
"Vật phẩm thứ 4---"
Lần lượt từng người bị đấu giá, ai nấy đều rời đi với bộ dạng sợ sệt không gì luyến tiếc. Cho đến khi tên chủ trì gọi tên vật phẩm số 8, Bộc Thạch thì thằng nhỏ sợ tới ngất xỉu ngay tại chỗ. Người nó co giật, mặt không còn giọt máu. Gã ta chậc lưỡi khó chịu, ra hiệu một tên tiến lên giật điện nó. Cả người nó run lên bần bật, Bộc Thạch suy yếu nửa quỳ nửa ngồi trên sàn. Roi da quất xuống, nó đau đến mức nhe răng trợn mắt, lũ ấy bắt nó phải đứng lên, nếu không nó sẽ chết.
Bộc Thạch sợ chết lắm, nó sợ cô đơn vô cùng. Thế nên khi vừa tới nó đã gây sự khắp nơi, chỉ muốn được chú ý và làm bạn với mọi người. Chỉ là cách nó thể hiện không phù hợp, ngược lại còn khiến cho nó bị ghét hơn.
"A Tạp..." Nó thì thào với Kurapika, vật phẩm số 9, món hàng cuối cùng được đấu giá và khép lại màn kịch hài hước này. Kurapika trao cho nó ánh nhìn lạnh lùng, nhưng miệng lại mấp máy.
"Không sao, tao ở đây."
Lời trấn an đó khiến cho Bộc Thạch bình tĩnh trong giây lát, nó đứng thẳng người, ưỡn ngực không ngại ngần đón nhận tầm mắt mọi người.
"Vật phẩm số 8, khởi điểm một vạn kim hồn tệ!!!"
Khán đài có những ánh đèn lập loè, hầu như chúng đều đến từ những dãy ghế màu trắng và xanh lá, nơi mà những kẻ thấp cổ bé họng năng lực yếu kém tồn tại, đến Đấu Trường tìm kiếm cảm giác hư vinh không có thật.
"Một vạn kim hồn tệ, lẻ một đồng tệ."
Tiếng cười ồ vang lên khắp khán đài. Người ra giá là tên mang số hiệu 23 ở dãy ghế màu trắng. Đó là một gã mập, nở nụ cười đê hèn lấy lòng những vị khách ở dãy ghế xanh lá, xanh lam và đỏ.
"Một vạn kim hồn tệ, lẻ hai đồng!"
Đó là sự sỉ nhục!
Bộc Thạch phẫn nộ, nó gằn giọng.
"Các người đừng có quá đáng!!!"
"Hả? Mày nói ai quá đáng?"
Kẻ ra giá một vạn kim hồn tệ lẻ hai đồng cũng là tên đến từ dãy ghế màu trắng mang số hiệu 45.
"Tao sẽ cho mày biết thế nào là quá đáng!!!"
"Một vạn kim hồn tệ lẻ hai đồng lần một!"
"Một vạn kim hồn tệ lẻ hai đồng lần hai!"
"Một vạn kim hồn tệ lẻ hai đồng lần ba!"
"Chúc mừng vị khách mang số hiệu 45 ở hàng ghế màu trắng, vật phẩm số 8 thuộc về ngài."
Ngay khi gã chủ trì vừa định giới thiệu Kurapika, thì 45 lên tiếng.
"Vật phẩm số 8 hân hạnh được phục vụ quý vị."
"Số 8, để vật phẩm số 9 giết mày đi!!!"
Nói rồi gã ta nhìn về hàng ghế đỏ cao vút, cười nịnh nọt, "Kẻ hèn này mong sẽ mang lại tiếng cười cho quý vị. Hãy để cho số 8 làm vui lòng các ngài."
Gã chủ trì tiến lên, tiêm chất lỏng vào tay Bộc Thạch, cả người nó mềm oặt không tự chủ, nhìn về phía Kurapika với ánh mắt van nài.
"A Tạp!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro