Chương 51 đến chương 60
CHƯƠNG 51: CỨU VIỆN
Trở về Sử Lai Khắc, Lâm Minh nghe được tin Hoàng Quân và Khúc Nhân đã nhận nhiệm vụ mạo hiễm nên đã đi khỏi. Lâm Minh hiểu cảm giác của hai người, chung một đội mà chỉ có mình phải ở lại không được tham dự thi đấu, thì cảm giác đó giống như bị bỏ rơi vậy.
Về khối Hồn Cốt mà Lâm Minh được ban thưởng cậu đã luyện hóa rồi, đó là Hồn Cốt Xương Chân của Tặc Ảnh Miêu, khi kích hoạt nó sẽ giúp Lâm Minh tăng tốc độ, cực hạn có thể tạo ra một ảo ảnh. Không chỉ vậy nhờ luyện hóa Hồn Cốt mà Hồn Lực của Lâm Minh lại tăng thêm hai cấp nữa.
Hai năm trôi qua không hề nghe tin tức của hai người Hoàng Quân và Đặng Phong, đột nhiên có một ngày hai người điện về cầu cứu viện.
Hai người đã gia nhập một đoàn thợ săn được hai năm nay nhưng mấy hôm trước tòa thành trì mà họ đang cư trú đã bị Hồn Thú vây khốn. Đây là một thành trì nằm cạnh Hắc Ám Đại Cấm Địa, nên thường xuyên rơi vào tình trạng chiến đấu với Hồn Thú nhưng tình trạng như hiện nay đã mấy trăm năm rồi mới tái diễn lại a.
Hắc Ám Đại Cấm Địa có tên gọi như vậy không phải nó có màu đen mà bởi vì nơi nay đang có sáu đại hung thú cư ngự. Nơi đây chính là một mãnh hắc ám mà nhân loại chưa từng khai phá được.
Trên Đại Lục chỉ có thập đại hung thú tu vi đều trên mười vạn năm, nhưng riêng ở Hắc Ám Đại Cấm Địa này đã có sáu con cho nên có thể thây nơi đây khinh khủng như thế nào.
Vây khốn thành tất cả đều là Hồn Thú trên vạn năm, chỉ huy chúng là một con Hỏa Sư ba mươi vạn năm.
"Nhân loại các ngươi tàn sát Hồn Thú vô cớ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết cảm giác bị săn giết là như thế nào" giọng nói của Hỏa Sư vang vọng khắp thành, nó dường như rất hận nhân loại a.
Khi đoàn người Sử Lai Khắc đến cứu viện thì thành trị đã sắp cầm cự không được rồi.
"Cữu Vĩ Hồng Trần" Thiên Hồ Đấu La vừa đến nơi đã xuất thủ đánh tới Hỏa Sư.
"Siêu cấp Phong Hào Đấu La, rất tốt, ta sẽ đích thân giết ngươi" Hỏa Sư không lùi bước, nó càng nổi lên thú tính mà đánh tới. Từ 96 cấp Hồn Lực trở nên được gọi là Siêu Cấp Phong Hào Đấu La.
Cuộc chiến giữa Siêu cấp Phong Hào Đấu La và 30 vạn năm Hồn Thú không phải những người như Lâm Minh có thể tham dự được, vì vậy cậu và những học viên khác lựa chọn nơi khác mà chiến đấu.
Ngày càng có nhiều Hồn Thú đánh tới, phía bên này cũng có càng nhiều cường giả đến trợ thủ.
"Thiên Hồ Đấu La, xin người hãy mời Lạc Phượng Đấu La xuất thủ" một vị Phong Hào Đấu La nói lớn. Lạc Phượng Đấu La chính là Ngoại Viện Viện Trưởng, còn về những vị bên trong Nội Viện của Sử Lai Khắc rất ít khi xuất hiện nên ông ta không nghĩ đến.
"Lạc tỷ đang bị kẻ khác cầm chân không đến được" Thiên Hồ Đấu La lắc đầu, chín chiếc đuôi của bà cùng lúc đó cũng đánh tới Hỏa Sư.
Ở một nơi khá gần đó một lão phụ đang đứng đối mặt với một con Hắc Hùng cực lớn.
"Hùng Quân, ngươi muốn nhân tộc và Hồn Thú trở mặt thành thù thật sao" Lạc Phượng Đấu La không hề bị khiếp sợ trước hình thể to lớn của Hắc Hùng.
"Hừ, giữa hai bên còn không phải kẻ thù sao" Hắc Hùng mở miệng gầm lên. Trăm vạn năm nay nhân loại giết không biết bao nhiêu Hồn Thú chỉ vì tăng thực lực cho bản thân mình, nhưng chỉ như vậy đám Thập Đại Hung Thú sẽ không nhúng tay vào. Chỉ là những năm gần đây nhân loại ngày càng quá đáng, bọn họ thường xuyên giết chết Hồn Thú, phá hoại Sâm Lâm chỉ để phục vụ cho nhu cầu của mình.
"Tốt, vậy thì chiến đi" Lạc Phượng Đấu La không nói hai lời liền đánh tới, Võ Hồn của bà cũng có tên là Lạc Phương, một nhánh của Phượng Hoàng Nhất Tộc cho nên uy lực rất mạnh.
Tuy nhiên với Võ Hồn mạnh mẽ như vậy cộng thêm 97 cấp Hồn Lực nhưng Lạc Phượng Đấu La cũng chỉ đánh ngang tay với Hắc Hùng, nhiều lúc bà còn rơi vào thế hạ phong.
CHƯƠNG 52: THÚ HOÀNG - LONG ĐẾ.
Ngày càng có nhiều vị Siêu Cấp Đấu La tiến đến trợ giúp nhưng tất cả bọn họ đều bị Hồn Thú ngăn cản lại.
Lúc này, trong một tòa tháp nằm giữa một hòn đão nhỏ ở Sử Lai Khắc, một ông lão mở hai mắt nhìn ra phía xa thở dài một hơi. Sâu trong Hắc Ám Đại Cấm Địa, lúc này cũng có một nam tữ mắt xanh nhìn về phía Sử Lai Khắc. Hắn ta và ông lão cứ như canh chừng nhau vậy.
Trở lại với cuộc chiến, bây giờ nhân tộc hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Cửa thành đã bị hạ, Lâm Minh mang theo thương tích đang vừa đánh, vừa lùi lại.
"Ầm.... khặc khặc, giết hết chúng cho ta"
"Là Tà Hồn Tu, các ngươi đáng chết" Thiên Hồ Đấu La tức giận, một chiếc đuôi của bà đánh về phía phát ra tiếng cười, nhưng cú đánh của bà đã bị chặn lại.
Đánh Tà Hồn Tu này đến đã lâu rồi nhưng bọn chúng chờ cả hai bên nhân tộc và Hồn Thú đánh nhau sống chết, khi đó mới làm ngư ông đắc lợi.
"Mọi người chạy đi" Thiên Hồ Đấu La hét lớn. Những người có mặt ở đây vì cứu giúp nhân tộc mà đến, họ tử chiến với Hồn Thú là một điều vinh quang, nhưng nếu biết cái chết ở trước mặt mà vẫn nhào tới thì đó là ngu ngốc.
Theo Thiên Hồ Đấu La, chỉ cần giữ được mạng sống thì mới có thể trả thù được cho những người đã ngã xuống ở đây.
Lúc này đội của Lâm Minh đã tán loạn hết rồi, cậu bây giờ đang chạy theo Bobo vào sâu trong Hắc Ám Cấm Địa. Không hiểu tại sao vào thời khắc ấy cậu đã lựa chọn tin tưởng tuyệt đối vào nó.
Sâu trong Cấm Địa có rất nhiều Hồn Thú nhưng tất cả đều né ra khi Lâm Minh và Bobo chạy đến.
"Có kẻ lọt lưới, giết hắn" một đám Tà Hồn Tu nhận ra Lâm Minh chạy trốn nên đã đuổi theo.
"Gru...." nhưng thật lạ kỳ, đánh Hồn Thú đứng xung quanh lại chặn bọn Tà Hồn Tu lại giúp cho Lâm Minh chạy thoát.
Chạy mãi đến khi lọt vào một hang động thì Bobo cũng dừng lại, nó quay lại nhìn Lâm Minh rồi cắn quần cậu kéo vào trong. Nhưng vừa đi vào được vài bước thì Bobo đột nhiên ngừng lại, thân thể nó rung lên.
Lâm Minh ôm nó vào lòng mình, cảnh giác nhìn quanh. Cậu lui về vài bước định chạy ra ngoài nhưng lúc này có một lực hút vô hình kéo cả hai vào sâu bên trong.
Ở nơi này Lâm Minh chỉ thấy một đôi mắt thật to đang chớp chớp mình cậu. Nuốt nước bọt một cái, Lâm Minh sợ hãi thật rồi.
"Vô Diện Thú Hoàng, ngươi lại dám mang theo nhân loại đến chổ ta" con mắt lớn ồn ồn lên tiếng.
"Long Đế tha lỗi, ta không biết người ở đây" Bobo cắt tiếng nói làm Lâm Minh vô cùng ngạc nhiên, nói chuyện được cũng phải là Vạn Năm Hồn Thú, chẳng lẻ Bobo là Vạn Năm Hồn Thú?
"Hắn là ai?" Long Đế lúc này liếc qua nhìn Lâm Minh, nó mang đến cho cậu một áp lực cực lớn khiến cậu thở không nổi.
"Đây là chủ nhân của ta a" Bobo bước ra phía trước cản áp lực giúp Lâm Minh.
"Hỗn đãn, đường đường là một tôn Thú Hoàng lại nhận một tên Hồn Tông làm chủ nhân, ngươi khiến thú tộc thật mất mặt" Long Đế chỉ tức giận thở mạnh một cái đã làm cho Lâm Minh và Bobo văng đập vào vách đá phía sau. Bởi vì đa phần đã chịu áp lực cho Lâm Minh nên cú va đập của Bobo là rất mạnh, làm nó không thể gượng dậy được.
"Ai cũng có lựa chọn riêng, hà cớ gì ngươi ép nó" Lâm Minh ôm Bobo lên nói lớn, cậu đã chết một lần rồi nên có gì phải sợ chứ.
"Ngươi chưa đủ tư cách để nói chuyện với ta, cút ngay" Long Đế thở mạnh một cái nữa, lần này không có Bobo cản lại nên Lâm Minh va vào đá hộc máu.
"Haha, ngươi cũng chỉ là kẻ biết dùng đến vũ lực để sinh tồn thì có tư cách gì nói nhân loại" Lâm Minh cười lớn làm Long Đế nhíu mắt lại. Chưa có ai dám nói chuyện với nó như vậy kẻ cả người kia.
CHƯƠNG 53: Bobo và Lâm Minh.
Bị Long Đế nhìn thẳng như vậy Lâm Minh phải chịu một áp lực rất kinh khủng nhưng cậu không lùi bước, vẫn cố đứng vững trên đôi chân rung rẫy của mình.
"Khá lắm, chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy" Long Đế thu hồi ánh mắt, nói ra.
Thấy Lâm Minh im lặng Long Đế mới nói tiếp:
"Ngươi không sợ chết sao?"
"Sợ, nếu được sống ai lại muốn chết chứ, nhưng nếu bất buộc phải đối diện với nó thì ta sẽ coi đó là một sự giải thoát giữa cuộc đời đầy đau khổ này"
"Cuộc đời đầy đau khổ. Nói hay lắm, ta sống trăm vạn năm nay nhưng thật sự chưa bao giờ có niềm vui trọn vẹn a" Long Đế cười khổ.
Lúc này thân hình của hắn từ từ thu nhỏ lại, xuất hiện trước mắt Lâm Minh là một con rồng bạc mắt vàng, nhìn rất oai hùng.
"Vô Diện, sao ngươi lại biến thành một con chó con thế này" Long Đế dường như đã không còn nỗi giận nữa.
"Thật ra, đây là diện mạo thật của ta a. Chỉ la ta sợ các ngươi chê cười nẻn mới..." Bobo vùi mặt vào ngực Lâm Minh nói nhỏ.
"Haha, Vô Diện Thú Hoàng lại là một con chó" Long Đế cười lớn làm Lâm Minh phải dùng Hồn Lực phong tỏa hai tai mình lại.
"Vậy sao ngươi nhận hắn làm chủ nhân" Long Đế hỏi tiếp.
"Là vì..." Bobo hồi tưởng lại.
Mấy trăm năm trước, trong một lần đi săn Bobo tình cờ phát hiện một mãnh đá trạm khắc hoa văn rất lạ. Khi hắn đem nó về hang động của mình thì lâm vào tình trạng ngủ sây.
Linh hồn nó thoát ra, lơ lững trăm năm thì nhập vào một con chó ở thế giới xa lạ, đó chính là Địa Cầu. Ở nơi này nó chỉ là một thú cưng bình thường, không có năng lực sinh tồn phải dựa dẫm vào nhân loại.
Vào một ngày nọ đột nhiên có mấy kẻ bắt nó đi nhưng chính lúc này Lâm Minh đã xuất hiện cứu nó, với thân thể yếu ớt của mình nhưng cậu đã không hề sợ hãi mà vẫn nhào vào đánh nhau với bọn chúng. Kết quả nó được cứu ra nhưng Lâm Minh phải chịu thương tích khắp thân thể.
Rồi Lâm Minh mang nó về nuôi, cậu yêu thương nó, chăm sóc nó. Những lúc đau đớn tuyệt vọng nhất cậu luôn tâm sự với nó. Ở Địa Cầu nhiều năm nó đã có một cái nhìn khác về cuộc sống này. Khi xưa trong tâm lý của nó chỉ có giết và bị giết, nhưng bây giờ lại có thêm sự yêu thương và hy sinh.
Ngày Lâm Minh bị xe đụng chết, cũng là ngày tên kia đang cùng vợ mình tổ chức lễ kỹ niệm ngày cưới. Nó đã điên lên chạy nhanh vào trong muốn cắn chết tên đó, nhưng với một thân thể bé tý của mình, chỉ với một cú đá của tên đó nó văng ra xa. Thân thể nhỏ bé của nó đập vào cạnh tủ, nó thấy đầu óc mình quay cuồng rồi khi mở mât ra nó lại trở về là Vô Diện Thú Hoàng.
Một ngày nọ bởi vì quá buồn chán nên Bobo đã chạy vào thành, với năng lực che dấu thiên hạ đệ nhất của nó nên sẽ không có ai nhận ra được. Ở đây đột nhiên có nhận ra khí tức của Lâm Minh, rồi nó bắt đầu sắp đặt mọi chuyện cho đến khi Lâm Minh mua nó về.
Nó muốn ở bên Lâm Minh nhưng lại sợ cậu thây đổi, thật may mắn cậu vẫn yêu thương nó như xưa.
Long Đế không nói nữa, không biết hắn suy nghĩ gì mà rất tâm trạng. Hắn không nói, Lâm Minh lại càng không, bên ngoài còn có kẻ thù nên cậu phó mặc số mạng cho trời mà ở lại đây.
Vài ngày trôi qua, Lâm Minh cảm nhận được bên ngoài có động tỉnh. Một đám mười tên Tà Hồn Tu lúc này đang đi vào hang động.
"Gruw...." Bobo hai mắt đỏ lên, nó xù lông lên canh giữ trước người Lâm Minh.
"Haha, thật may mắn lại là một con Hồn Thú trên mười vạn năm" mấy tên Tà Hồn Tu cười lớn.
"Tên kia chắc cũng là mười vạn năm Hồn Thú trùng tu a" có kẻ nhìn Lâm Minh nói.
Hồn Thú khi đến mười vạn năm sẽ có thể trùng tu hóa thành người, nhưng lúc này tu vi sẽ vị xóa hết, trừ phi đạt đến Hồn Thánh mới chân chính trở thành nhân loại nếu không cũng sẽ bị giết lấy Hồn Hoàn. Bởi vì Lâm Minh ở chung với Bobo nên bọn chúng đã hiểu lầm như vậy.
"Ầm..." Bobo tấn công về phía trước, nhưng mười tên Tà Hồn Tu đã đánh bật nó ra. Nếu xét về thực lực thì bọn chúng không phải là đối thủ của Bobo, nhưng khi bọn chúng kết trận lại có thể đối kháng được nó.
"Bắt tên đó lại" một kẻ đổi mục tiêu về phía Lâm Minh, còn chín tên còn lại thì giữ chân Bobo.
Khi tên đó vừa chụp tới Lâm Minh thì đột nhiên cánh tay của hắn bị đứt đoạn. Chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó cả thân thể của hắn bị nổ tung đột ngột.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
CHƯƠNG 54: NGẠI NGÙNG.
Một vị Phong Hào Đấu La thế mà chết trong tích tắc khiến cho chín tên còn lại hốt hoảng trong thôi. Bây giờ bọn chúng chỉ còn lại ba vị Phong Hào Đấu La vừa mới tấn cấp và sáu tên Hồn Đấu La, cho nên rất cảnh giác.
"Phụt..." lại một tên nữa mất mạng.
"Chạy" tên Phong Hào Đấu La mạnh nhất lên tiếng, hắn cũng tiên phong chạy ra ngoài. Nhưng Bobo đã ngăn cản ngay trước cửa hang, từ bên trong Long Đế cũng từ từ xuất hiện.
"Trăm... vạn năm Hồn Thú" một tên nuốt nước bọt sợ hãi té ngồi xuống đất.
"Hồn Thú đại nhân tha mạng, tha mạng a" cả đám quỳ xuống dập đầu xin tha, lúc này ý chí chiến đấu của chúng đã mất hết rồi.
"Tha mạng, hừ" không đợi Long Đế xuất thủ, Bobo đã lấy mạng hết tất cả bọn chúng.
"Đa tạ" Lâm Minh thành khẩn cảm ơn Long Đế, cậu công tư rất phân minh, nếu có cơ hội cậu chắc chắn sẽ trả lại mối nhân tình này.
"Xem ra ta cần thanh lọc lại khu rừng này rồi" Long Đế nói rồi biến mất. Còn lại Lâm Minh và Bobo, nó thì thôn phệ hết những tên Tà Hồn Tu này, còn cậu thì vẫn yên lặng tu luyện. Tài sản của bọn chúng rất nhiều, Lâm Minh cũng không có ý định lấy, cậu để đó để Long Đế về định đoạt.
Tối đó Long Đế trở về thì Lâm Minh biết những tên thâm nhập vào Hắc Ám Cấm Địa này đã tử vong hết rồi.
Long Đế trở về liếc nhìn đóng nhẫn trử vật vẫn còn đó trong lòng lại có thêm một đánh giác khác về Lâm Minh. Đối với một người có tu vi thấp như cậu mà đối diện nhiều bảo vật như vậy vẫn không đọng lòng thật là đáng nể a.
"Những thứ này ngươi lấy đi, ta không cần chúng" Long Đế nói ra mà không hề nhìn Lâm Minh.
Còn Lâm Minh khi nghe câu này đột nhiên có một cảm giác rất lạ, cậu nhận ra trong giọng nói của Long Đế có ẩn chứa điều gì đó giống như ngại ngùng.
"Là ta nghĩ nhiẻu rồi" Lâm Minh lắc đầu.
Thời gian sau đó cuộc sống của Lâm Minh luôn tĩnh lặng vô sự nhưng thĩnh thoãng cậu vẫn bắt gặp được ánh mắt Long Đế đang nhìn mình. Khi thấy cậu quay qua thì hắn lại nhanh chóng lãng tránh sang chổ khác.
Ở lại một tháng, cuối cùng Long Đế cũng thả Lâm Minh trở ra, khoảng thời gian dài chỉ ở trong hang động nên khi thấy ánh mặt trời Lâm Minh bất giác đã nở một nụ cười. Cậu không biết là nụ cười của cậu đã làm cho trái tim ai kia ở một nơi gần đó đập nhanh liên hồi.
Lâm Minh không đi Sử Lai Khắc mà trở về Lâm gia, vốn cậu định tạo cho cha mẹ một sự bất ngờ nhưng khi đến bệnh viện Lâm Minh thì lại nghe được tin tức đã lâu rồi Lâm Hải và Lý Bích Trâm không còn xuất hiện nữa. Bây giờ cả Lâm gia này đều do Lâm Ngọc cai quản.
Biết đã có chuyện không ổn xảy ra, Lâm Minh nhanh chóng chở về, dùng tinh thần lực của mình cảm nhận nhưng Lâm Minh không hề phát hiện Lâm Hải và Lý Bích Trâm.
"Minh... thiếu gia" tên gác cổng sợ hãi khi thấy Lâm Minh.
Lâm Minh không để ý hắn mà đi thẳng vào phòng gặp Lâm Ngọc.
"Cha mẹ ta đâu"
"Ngươi chưa chết" Lâm Ngọc nhảy dựng lên. Tháng trước hắn nghe tin Lâm Minh mất tích trong thú triều và Tà Hồn Tu đột kích, vì vậy hắn mới thực hiện kế hoạch của mình sớm hơn.
"Ta hỏi lại, cha mẹ ta đâu" Lâm Mimh âm trầm cực độ.
"Ta không biết" Lâm Ngọc đối cứng với Lâm Minh.
"Ngươi muốn làm gì, ta nói cho ngươi biết gia gia đã để lại chức gia chủ này cho ta. Nếu ngươi dám làm bạy sẽ bị quy tội chết a" Lâm Ngọc la toáng lên khi Lâm Minh bước tới gần.
"Tốt nhất ngươi đừng làm gì cha mẹ ta" Lâm Ngọc để lại một câu rồi đi ra.
Lâm Minh không muốn mất thời gian cho Lâm Ngọc, cậu còn có Bobo mà. Nó là khuyển nên việc tìm người là chuyện rất đơn giãn.
Không lâu sau Bobo dẫn Lâm Ngọc vào một căn hầm tối được xây dưới Lâm gia, ở đây cậu nhìn thấy Lâm Hãi và Lý Bích Trâm đang bị trói trên giá, thân thể thì bị đánh be bét máu.
"Lâm Ngọc, ta giết ngươi" Lâm Minh thấy cha mẹ bị hành hạ như vậy, căm phẫn thét lớn một tiếng.
CHƯƠNG 55: NHỚ.
Từ ngày Lâm Sơn chết Lâm Ngọc đã quyết tâm trả thù, hắn hận Lâm Trường Thiên không bảo vệ được cha mình, hắn hận vợ chồng Lâm Hải đã sinh ra Lâm Minh và hơn hết hắn hận Lâm Minh đã che lấp ánh hào quang của hắn.
Khi Lâm Minh vừa dùi cha mẹ ra khỏi cửa hầm thì lập tức có mấy đạo thân ảnh tấn công cậu.
"Ầm..." những đòn tấn công ấy tạo ra một lỗ hõng thật lớn nhưng Lâm Minh đã kịp thời lui về sau tránh được.
"Lâm Minh, hôm nay ngươi sẽ chôn thây ở đây, haha" Lâm Ngọc xuất hiện nhìn Lâm Minh như một người đã chết. Hắn tốn bao nhiêu công sức hạ độc Lâm Trường Thiên để ông trở nên mụ mị cũng chỉ vì nắm được quyền hành trong tay.
Lâm Ngọc vốn định bắt vợ chồng Lâm Hải để dụ Lâm Minh xuất hiện nhưng khi nghe nói Lâm Minh đã chết thì hắn đã thây đổi kế hoạch. Hắn muốn vợ chồng Lâm Hải sẽ sống không bằng chết, nhưng không ngờ Lâm Minh vẫn sống mà trở về.
Tuy nhiên cũng chẳng sao, Lâm Ngọc bây giờ đã là một tôn Hồn Tông lại có thêm những sát thủ này thì chắc chắn Lâm Minh sẽ chết.
"Ngươi nghĩ với mấy tên Hồn Vương này sẽ giết được ta? Ngươi quá ngu ngốc rồi" Lâm Minh cười khẫy.
Khi nụ cười của cậu vừa tắt cũng là lúc Bobo xuất thủ, nó giết từng người từng người một, cho đến khi chỉ còn lại một mình Lâm Ngọc.
"Sao có thể, ngươi không được lại đây" Lâm Ngọc hoảng sợ định chạy đi. Hắn tuy cũng có một chút thông minh vặt nhưng rất tiếc lại không có lá gan đủ lớn để gánh chịu.
Lâm Minh cũng không giết Lâm Ngoc mà giao hắn cho Liên Minh, với tội trạng rõ ràng không lâu sau hắn đã bị xử tử.
Lâm Trường Thiên sau nhiều lần được trị liệu tuy không còn mơ hồ, lú lẫn như trước nhưng giờ lại như một đứa trẻ. Đại bá thì từ trước đến nay không tranh giành vì vậy gia chủ đã truyền đến tay Lâm Hãi.
Ở lại Lâm gia một thời gian nữa Lâm Minh cũng về Sử Lai Khắc, qua việc này cậu đã biết thực lực của mình nhỏ bé đến đâu. Ngày trước cậu chỉ đặt mục tiêu trở thành một vị Phong Hào Đấu La nhưng bây giờ lại khác, cậu muốn như Long Đế một chụp giết chết những tên Tà Hồn Tu kia.
Ngày tháng cậu ở lại Sử Lai Khắc cứ như vậy trôi qua, nhưng Lâm Minh không biết tại sao thĩnh thoãng lại nhớ đến đôi mắt của Long Đế khi hắn nhìn mình.
Lúc này ở Hắc Ám Đại Cấm Địa, một con kim nhãn long cũng đang nhìn về phía Sử Lai Khắc.
"Long Đế, ngươi biết yêu rồi, haha" một tệ nam tử chấp tay sau lưng cười trêu ghẹo.
"Ngân Đế, ngươi im ngay" thấy vậy mà da mặt của Long Đế mõng thật, bị chọc chút xíu đã ngại ngùng rồi.
"Ta có cảm giác hắn sẽ giúp ta trở về nhà được" đôi mắt của Long Đế trở nên xa xăm hơn.
"Ngươi đã đợi trăm vạn năm rồi vẫn chưa chết tâm sao?" Ngân Đế thở dài.
"Đã có bao nhiêu kẻ thành thần nhưng có mấy ai dám nghịch thiên" Long Đế buồn rười rượi rồi quay vào hang động.
CHƯƠNG 56: NGÂN ĐẾ - LAM NGÂN ĐẾ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua hai năm, bây giờ Lâm Minh đã là 49 cấp Hồn Tông nhưng dù có cố như thế nào cậu vẫn không thể đột phá đến Hồn Vương được.
"Chẳng lẽ đây là điểm cuối của ta sao?" Lâm Minh than thở, cậu biết Võ Hồn của mình yếu kém có thể tu luyện đến giờ đều nhờ tinh thần lực chống đở. Nhưng đến lúc này đây điểm yếu ấy lại hiện ra rỏ ràng hơn, đã mấy tháng rồi cậu không hề tăng thêm một tý Hồn Lực nào, cứ như cái ly đã đầy nước vậy.
"Chủ nhân, ta có cách này" Bobo thấy Lâm Minh buồn nên nãy ra một sáng kiến.
"Bobo có cách gì nói ta nghe" Lâm Minh ôm nó lên vuốt nhẹ.
"Sâu trong Hắc Ám Cấm Địa có một tòa thần tích, bên trong có một linh đàm nếu người vào đó tu luyện sẽ cải tạo được Võ Hồn của mình a"
"Ngươi vào đó được không?" Lâm Minh hai mắt sáng lên.
"Không a, nơi đó là của Ngân Đế, ta không vào được" Bobo ái ngại vùi mặt vào tay Lâm Minh.
"Nhưng nếu Long Đế nói một tiếng thì Ngân Đế sẽ nể mặt cho người vào thôi".
"Vô công bất thụ lộc, ta và Long Đế không có bao nhiêu quan hệ, với lại ta còn thiếu hắn một cái nhân tình nên không thể tiếp tục nhờ vã nữa" Lâm Minh nhìn xa xăm.
"Để ta đi liên lạc với Long Đế xem sao" Bobo định quay đi nhưng đã bị Lâm Minh bắt lại.
"Không cần đâu, từ từ cũng sẽ có cách thôi".
Tuy Lâm Minh nói vậy nhưng trong đêm đó Bobo vẫn bỏ đi tìm Long Đế, nó rất sợ Long Đế nhưng vì Lâm Minh nó sẽ đối diện nỗi sợ này a.
Sáng hôm sau Lâm Minh rất lo lắng tìm kiếm Bobo nhưng lại không tìm ra, đến một tuần sau nó trở về vui vẻ báo cho cậu biết tin tức Long Đế đã chấp nhận giúp Lâm Minh.
"Long Đế có điều kiện gì không?" Lâm Minh không tin sẽ có chuyện dể dàng như vậy.
"Long Đế nói gặp mặt sẽ nói tiếp a" Bobo cũng hơi nghi ngờ, lần này Long Đế sao lại dể tính như vậy chứ.
Mang theo nghi hoặc Lâm Minh đi gặp Long Đế, hắn vẫn vậy lạnh lùng cao ngạo, đứng trước hắn Lâm Minh có cảm giác mình thật nhỏ bé.
"Ta chỉ cần ngươi hứa với ta một điều kiện thôi" Long Đế bắt đầu nói điều kiện.
"Điều kiện gì? Điều Long Đế không làm được thì một kẻ nhỏ nhoi như ta có thể làm được sao" Lâm Minh nhíu mày.
"Chuyện này ta không làm được nhưng ngươi... chắc là làm được đi" Long Đế thất vọng nhiều lần rồi nên không dám đặt hết niềm tin.
"Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, khi nào ngươi trở thành Siêu Cấp Đấu La ta sẽ nói cho ngươi biết là chuyện gì"
Nói xong Long Đế mang theo Lâm Minh và Bobo đến một nơi thật xinh đẹp, có suối có sông còn có một căn nhà nhỏ.
"A, Long Đế mang theo tiểu tình nhân giới thiệu cho ta biết à" ngồi cạnh một gốc cây đào, một vị nam tử áo trắng mở lời.
Nghe hắn nói không chỉ Lâm Minh đỏ mặt mà Long Đế cũng vậy, tuy nhiên mặt rồng của hắn sẽ không biểu hiện ra rồi.
"Ngân Đế ngươi im ngay" Long Đế quát lên.
Mặc Long Đế nổi giận, Ngân Đế bây giờ đang đánh giá Lâm Minh.
"Ngươi mang lại cho ta một loại cảm giác rất giống với đứa cháu ấy" Ngân Đế mở miệng.
Trước khi đến đây Lâm Minh đã hỏi Bobo về Ngân Đế, hắn là một gốc Lam Ngân Đế có tu vi Trăm Vạn Năm, thực lực không thua kém Long Đế. Đứa cháu là hắn nói chính là Hãi Thần Đường Tam, người sáng lập ra Đường Môn cũng chính là vị thần đầu tiên của Sử Lai Khắc học viện.
Theo Bobo kẻ, năm đó mẹ của Hãi Thần Đường Tam - Lam Ngân Hoàng hóa thành người, sau đó gặp và lấy cha hắn. Nhưng không lâu sau khi Đường Tam ra đời bà đã bị giết chết nhằm cướp đoạt linh hồn, bởi vì luôn phản đối việc em gái mình hiển hóa thành người và đi yêu nhân loại nên Ngân Đế cũng không đi trả thù cho bà.
Lâm Minh suy đoán cảm giác mà Ngân Đế cảm nhận được từ cậu giống với Đường Tam bởi vì hai người đều đến cùng một nơi, đó là Địa Cầu.
"Ta muốn mượn nhờ động phủ của ngươi cho hắn đột phá Hồn Vương" Long Đế nói ra yêu cầu của mình.
"Ngươi đúng là chưa chết tâm a, nhưng thôi được, ta sẽ giúp ngươi lần này nữa" Ngân Đế lắc đầu nhưng vẫn dẫn Lâm Minh vào một hang động.
CHƯƠNG 57: THẦN LỰC QUÁN TRÚ.
Nói là hang động nhưng thật ra phải gọi là một toà cung điện sẽ đúng hơn, nó được trạm khắc rất hoa lện khắp nơi đều toát lên vẻ thoát tục. Thần tích là nơi Thần từng cư ngụ để lại, vậy là từng có thời điểm Thần có thể ở lại Đấu La Đại Lục ư? Nhưng bây giờ tại sao không thể? Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu Lâm Minh.
Bất giác Lâm Minh đã theo Ngân Đế vào trong một căn phòng lớn, bên trong có một đài linh tuyền xanh biếc. Ở đây Lâm Minh có thể cảm nhận được linh khí tinh thuần hơn bên ngoài rất nhiều.
"Ta rất ít tiếp xúc với nhân loại, nhưng nể mặt Long Đế ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chuyện còn lại thì ngươi tự cố gắng đi" Ngân Đế nói rồi đi ra ngoài.
Lâm Minh đảo mắt nhìn một vòng rồi cởi hết y phục trên người bước xuống linh tuyền. Một luồng linh khí lạnh buốc bắt đầu chạy dọc khắp cơ thể Lâm Minh, cắn răng hấp thu lấy nó cậu biết đây là cơ hội ngàn năm có một a.
Không chỉ Lâm Minh mà Không Linh Xà và Dạ Nguyệt Ma Điệp cũng chui ra hấp thu lấy linh tuyền.
Một tiếng trôi qua, Lâm Minh có cảm giác như cơ thể mình đông cứng lại thì lúc này tâm trí của cậu bắt đầu loạn lên, từng đạo hình ảnh đáng sợ liên lục xuất hiện.
"Không ổn, là ý chí của Thần còn sót lại đang muốn thôn phệ hắn" Ngân Đế hốt hoảng, nếu Lâm Minh có bề gì thì hắn biết trả lời cho Long Đế sao đây. Nhưng lúc này hắn không thể giúp gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi.
Từng đạo hình ảnh giết chóc, máu tươi, cắn nuốt chạy qua não bộ của Lâm Minh. Cậu nhìn thấy đây là một hồi tận thế, thây chất thành đống, những sinh vật quái dị đang không ngừng cắn nuốt nhân loại và muôn thú, bầu trời cũng đã sụp đổ, thiên địa gầm thét trong sự tuyệt vọng.
"Thần" - những vị chí cao vô thượng được mọi người kính nể lúc này đây cũng từ từ ngã xuống. Một, hai, ba.... rồi cuối cùng kẻ đang muốn khống chế Lâm Minh cũng ngã xuống.
"Á..." Lâm Minh hét lớn một tiếng, cậu điều động tinh thần lực của mình đi ngăn chặn lại những hình ảnh này, nhưng vô dụng.
Hình ảnh càng lúc càng mờ hơn, cậu thấy một đám Thần linh từ trên không trung hạ xuống, chúng lấy đi tất cả những thứ quý giá rồi cuối cùng mãnh đại lục này cũng nổ tung thành từng mãnh nhỏ.
Lúc này không hiểu vì sao trong tâm trí của Lâm Minh lại xuất hiện tâm lý muốn bảo vệ, bảo vệ nơi này tránh khỏi tai ưng.
Đột nhiên Lâm Minh cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp đang chảy vào cơ thể cậu.
"A...."
Lâm Minh thét lớn, Võ Hồn của cậu hiện ra, từng luồng linh khí đang xâm nhập vào nó.
"Bang...." Lâm Minh đột phá đến Hồn Vương. Võ Hồn Hồ Điệp cũng trở nên rực rở, nó dường như đã được thây mới vậy. Từng đạo linh khí đang xoay quanh đôi cánh, bây giờ chỉ cần lây động nhẹ cũng phát ra một luồng sức mạnh khinh khủng.
"Là đang truyền thừa sao" Ngân Đế nhíu mày khi thấy cảnh này.
Linh khí chạy vào cơ thể Lâm Minh vẫn chưa dừng lại, không chỉ cậu mà Không Linh Xà và Dạ Nguyệt Ma Điệp cũng được lợi rất nhiều.
"Bang...." lại một lần nữa Lâm Minh tấng cấp, bây giờ cậu không phải là Hồn Vương nữa mà đã là Hồn Đế.
"Xin ngươi đừng từ bỏ nơi này" đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu Lâm Minh, rồi uồng linh khí cũng dần tiêu tán.
"Bảo vệ nơi này sao? Ta sẽ làm như vậy" Lâm Minh mở mắt ra kiên định nói, dường như cậu đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
"Xíu nữa ta đã thăng cấp thành Mười Vạn Năm rồi, a thật đáng tiếc" bất chợt Ma Điệp thở dài, nhưng Không Linh Xà lại đang rất vui vẻ nó đã trở thành Vạn Năm Hồn Linh rồi a.
"Ngươi được thần lực quán trú tu vi tăng nhanh nhưng sẽ không ổn định, ngươi hãy ở lại đây một thời gian đi" Ngân Đế mở lời làm Lâm Minh khá ngạc nhiên. Nhưng lúc này cậu đã không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, đúng là tu vi tăng nhanh làm cậu không kịp thích ứng.
CHƯƠNG 58: MỘT NĂM.
Một năm, thế là Lâm Minh đã ở lại Hắc Ám Cấm Địa này được một năm. Khoảng thời gian đầu cậu ở lại trong thần tích mượn nhờ thần lực bình ổn tu vi, thời gian tiếp theo Lâm Minh sống cùng Bobo ở động phủ của Long Đế. Trong khoảng thời gian này Bobo thường xuyên cùng Lâm Minh luyện tập, nó xuất chiêu rất chuần mực nên Lâm Minh không có bị thương tích gì.
Tuy nhiên càng về sau Lâm Minh thu hoạch càng ít, bởi vì không phải chiến đấu sinh tử nên lực chiến của cậu cũng không tăng thêm là bao. Chính vì vậy Lâm Minh đã một mình đi ra ngoài chiến đấu với các Hồn Thú khác, đám Hồn Thú này tu vi ít nhất cũng là Vạn năm đã mở ra linh trí thuần thục hết rồi. Lúc đầu đánh nhau còn rất dử dội nhưng về sau bọn chúng biết Lâm Minh ở cùng Long Đế nên đều nhường cậu, riết rồi chúng cũng quen với Lâm Minh.
Bây giờ ở lại đây cũng không còn giúp gì nhiều cho Lâm Minh nữa, nên cậu quyết định trở về Sử Lai Khắc, trước khi đi Long Đế có đưa cho cậu một chiếc vẩy rồng của hắn, nó sẽ bảo vệ cậu khi gặp nguy hiểm.
Nhận vẩy rồng mà tâm trạng của Lâm Minh rất khó tả, đột nhiên cậu nghĩ đến tính vật định tình a.
"Không phải đâu, tuy hắn rất tốt với mình nhưng chỉ là trao đổi thôi a" Lâm Minh lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ngay lập tức.
Về học viện sau một năm mất tích Lâm Minh làm Nội viện nhốn nháo cả lên, bình thường các đệ tử cũng thường xuyên ra ngoài vài năm mới về nhưng đều có xin phép, còn Lâm Minh lại biến mất bất ngờ không có liên lạc với ai.
"Ta còn tưởng ngươi bị hiếp chết ở đâu rồi" Vương Nhã Khiêm trề môi.
"Haha, là ta quên, xin lỗi a" Lâm Minh chỉ biết cười trừ.
"À đúng rồi Hoàng Quân và Khúc Nhân đã thi đậu nội viện rồi á. Ngày mai hai người bọn họ sẽ giành vị trí để đi Đấu Hồn Đại Tái lần sau a" Thanh Yến chen vào.
"Lại có chuyện này, đi, đi gặp hai người bọn họ" Lâm Minh kéo cả đám chạy đi.
"Đứng lại, ngươi biết chổ đâu mà chạy nhanh thế" Vương Nhã Khiêm kêu toáng lên.
Khi đến chổ Hoàng Quân thì đã thấy Khúc Nhân và Đặng Phong ở đây. Nhiều năm không gặp bây giờ hai người nhìn phong trần hơn rất nhiều, nhất là Hoàng Quân. Khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp của hắn, bây giờ đã có thêm sự nghiêm nghị và một chút tà mị rất hấp dẫn. Còn Khúc Nhân thì trên mặt có thêm một vết sẹo thật lớn, nhưng hắn không hề buồn mà còn vui vẻ nói "như vậy mới ra dáng nam tử hán".
Cùng nhau tán gẫu cho đến đêm mọi người mới chia tay nhau, ai về phòng náy. Lâm Minh lúc này chỉ còn biết cầu chúc và tin vào thực lực của Hoàng Quân và Khúc Nhân mà thôi.
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, xung quanh lôi đài đã tụ tập rất nhiều người. Nội môn thường rất bình lặng nên mõi khi có sự kiện gì đó diễn ra thì mọi người đều rất háo hức.
Hoàng Quân và Khúc Nhân tu vi cũng chỉ là 42, 43 cấp Hồn Tông, đều thua đối thủ nhưng hai người lợi thế ở chổ đã vào sinh ra tử nhiều lần nên khi chiến đấu rất dể dàng nắm bắt được sơ hở của đối phương.
Không hiểu tại sao khi thấy Hoàng Quân chiến đấu Đặng Phong ngồi dưới khán đài đã rơi lệ.
"Ngươi sao vậy?" Tử Cầm hỏi nhỏ.
"Hoàng Quân đã rất cố gắng để đuổi kịp chúng ta a".
CHƯƠNG 59: ĐÊM XUÂN SẮC.
Sau cùng kết quả cũng thật tốt, cả Hoàng Quân và Khúc Nhân đều thành công giành được vị trí, cho dù chỉ là dự bị.
"Chúng ta đi ăn mừng đi, ta khao hết" Lâm Minh hí hững.
"Ngươi dạo này giàu quá ha" Vương Nhã Khiêm bĩu môi.
"Giết người cướp của không giàu mới lạ a" Lâm Minh cười thầm trong bụng, chỉ với số tài sản của đám Tà Hồn Tu mấy năm trước cậu có được cũng đã đủ cho cậu sống cả đời không lo nghĩ rồi.
Bởi vì cả đội lâu rồi mới có dịp tập hợp đông đủ lại với nhau cho nên hôm đó bảy người đều uống đến say mềm. Trong cơn say Lâm Minh chỉ biết là mình loạng choạng đi về phòng, rồi đột nhiên có kẻ đẩy ngã cậu xuống giường. Hắn bắt đầu hôn hít lên thân thể cậu, bàn tay thì đang xé y phục của cậu nghe.
Trong lúc đang cố gắng đẩy hắn ra thì Lâm Minh chỉ nghe một tiếng "ngao" rồi một tiếng thét vang lên.
"Chủ nhân, hôm qua có kẻ định dở trò với người, nhưng đã bị Bobo đánh văng ra ngoài rồi. Nếu đây không phải là Sử Lai Khắc thì ta đã giết hắn rồi" sáng hôm sau khi Lâm Minh vừa tĩnh lại thì Bobo đã nói nhanh.
"Kẻ đó là ai" Lâm Minh nhìn những vết đỏ trên ngực của mình nhíu mày. Đây là Sử Lai Khắc cậu thật không dám tin có kẻ to gan như vậy.
"Là kẻ chủ nhân ngươi gọi là Thành ca ấy"
"Lê Thành? Hắn dám làm vậy sao?" Đúng là hắn từng cứu mạng cậu thật nhưng nếu hắn làm như vậy thì quá lắm rồi.
Mang theo tâm trạng không tốt Lâm Minh đi tìm mọi người nhưng chỉ gặp Thanh Yến và Tử Cầm mà thôi.
"Đi gọi bọn chúng, ăn với ngủ như heo vậy" Thanh Yến xung phong đi đập cửa phòng của Vương Nhã Khiêm trước.
Tuy nhiên đập vào mắt ba người bọn Lâm Minh lại là một đóng quần áo hỗn độn.
"Bọn họ, bọn họ, á...." Tử Cầm ôm mặt chạy ra ngoài.
"Chuyện gì vậy, ta đang ngủ mà" Vương Nhã Khiêm dụi mắt ngồi dậy nhưng một cảm giác đau đớn từ hậu đình truyền đến làm hắn phải nằm lại ngay lập tức.
Lúc này cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tán, Vương Nhã Khiêm quay qua nhìn kẻ đang nằm ngủ bên cạnh mình hét toáng lên.
"Khúc Nhân, tên chết tiệc nhà ngươi đã làm gì ta hã"
"Ngủ đi, ngoan" Khúc Nhân mắt vẫn nhấp chặc tay thì tràn qua ôm lấy thân thể Vương Nhã Khiêm.
Thanh Yến nhìn cảnh này hai mắt càng sáng rực rở, thấy cô ta như vậy Lâm Minh chắc chắn cô ta là hủ nữ luôn rồi.
"Á...." đột nhiên Tử Cầm lại hét lên một tiếng nữa, thì ra cô ta đi đập cửa phòng Hoàng Quân thì phát hiện cảnh tượng cũng y như vậy. Nhưng điều làm Lâm Minh không thể tưởng tượng được là Đặng Phong lại là kẻ nằm trên a.
"Các ngươi, các ngươi... hư mắt ta hết rồi" Tử Cầm chạy mất dạng còn Thanh Yến thì thích thú, hí hững thu thập "vật chứng".
Một lát sau khi cả bốn người quần áo đã chỉnh tề thì cả đám mới ngồi lại nói chuyện với nhau, nhưng ngoài Thanh Yến hai mắt đang dáo dát sôi mối và Lâm Minh bình thãn ra thì năm người còn lại mặt đều đỏ như "đít khỉ".
"Ta không ngờ bốn người các ngươi lại nhanh như vậy a" Lâm Minh trêu chọc.
"Đừng nói nữa" Vương Nhã Khiêm ngày thường dũng mãnh, thiện chiến lúc này thì cứ như một cô gái sắp ra mắt nhà chồng vậy.
"Làm chuyện đó với Khúc Nhân cũng được đi, nhưng tại sao hắn lại là kẻ nằm dưới chứ?" Vương Nhã Khiêm càng nghĩ càng giận. Còn Khúc Nhân thì cứ liếc nhìn sang hắn cười tũm tĩm.
Cặp đôi của Hoàng Quân và Đặng Phong nãy giờ cứ im lặng, hai người cũng liếc mắt nhìn nhau vài lần nhưng rất nhanh đã thu hồi lại.
"Ta thấy đến Hãi Thần Hội năm nay các ngươi kết hôn luôn đi" Thanh Yến nãy ra sáng kiến. Nghe cô ta nói bốn người càng đỏ mặt hơn nữa, nhưng mõi người lại có một tâm trạng khác nhau a.
CHƯƠNG 60: CÀN NGUYÊN TÔNG.
Ở nội viện có một hòn đão nằm giữa một cái hồ nhỏ, đó chính là Hải Thần Đảo, trên đó là Hải Thần Các. Nơi đây có tên như vậy là để tưởng niệm vị Thần đầu tiên của Sử Lai Khắc Hải Thần - Đường Tam.
Mõi năm ở đây đều tổ chức một hồi Hải Thần Hội hay còn được gọi là Hải Thần Duyên, lúc này là cơ hội cho những cặp đôi thổ lộ với nhau. Còn nếu chưa có đối tượng thì có thể tham gia vào một trò chơi "Cướp Duyên", ở đây các cô gái sẽ che mặt lại còn các chàng trai phải đánh thắng cô gái mình chọn thì mới có cơ hội tháo che mặt của người đó ra.
Ngày trước chỉ là những cuộc tỏ tình giữa nam và nữ nhưng xã hội ngày càng phát triển cho nên Sử Lai Khắc đã cho phép nam - nam, nữ - nữ được tỏ tình với nhau trong lễ hội này.
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, cứ mỗi lần Hải Thần Hội diễn ra Lê Thành đều tỏ tình với Lâm Minh nhưng cậu đều từ chối.
Hải Thần Hội năm nay cũng không ngoại lệ, Lê Thành cũng đến tỏ tình với Lâm Minh.
"Thành ca, nếu huynh còn muốn ta gọi huynh như vậy thì huynh nên biết dừng lại. Chuyện đêm hôm đó ta coi như không có nhưng nếu còn xảy ra thì đừng trách ta".
"Là ta quá yêu đệ nên..." Lê Thành chống chế.
"Cái huynh yêu là tiềm lực của ta và địa vị trong tương lai của huynh mà thôi"
"Không phải, ta..." không để Lê Thành nói hết câu Lâm Minh đã nói tiếp.
"Huynh từng cứu ta một mạng nên ta sẽ trả lại cho huynh một ân tình, nếu sau này trên con đường đi đến ngôi vị Đế Vương của huynh có gặp khó khăn gì thì ta sẽ sẳn sàng giúp đở huynh".
"Tiểu Minh, chẳng lẽ đệ không thể cho ta một cơ hội sao" Lê Minh cố níu kéo.
"Tình cảm là thứ không phải cứ cho đi là được" Lâm Minh lắc đầu bỏ đi.
Trái ngược với Lâm Minh và Lê Thành, Khúc Nhân đã rất dũng cảm cầu hôn Vương Nhã Khiêm, vốn cứ tưởng Vương Nhã Khiêm sẽ không đồng ý thì hắn lại chấp nhận. Tuy nhiên may mắn đã không đến với Đặng Phong, hắn đã bị Hoàng Quân từ chối.
"Khi nào trở thành Phong Hào Đấu La thì ta mới nghĩ đến chuyện này" đây là câu nói của Hoàng Quân khi từ chối Đặng Phong, xem ra hắn vẫn chưa quên sự kiện ngày hôm đó giữa hắn và Lê Thành.
Bởi vì đội của Lâm Minh đã tập hợp lại đông đủ nên khoảng thời gian sau đó mọi người thường luyện tập cùng nhau. Điều này làm cho Đường Nhật Tân và hai người khác rất bất mãn, nên họ đã đi khiếu nại với các đạo sư.
Đến bây giờ các đạo sư vẫn còn rất đau đầu vấn đề này, nhưng khi chỉ có riêng đội của Lâm Minh luyện tập với nhau thì hiệu quả lại rất tốt, khiến cho bọn họ muốn dung hợp thêm ba người khác là không thể.
Tuy vậy nhưng các đạo sư cũng đã cảnh cáo tất cả mọi người lần nữa, qua đó thì mười người đã thường luyện tập cùng nhau nhiều hơn.
Vào một ngày nọ, đột nhiên trên bầu trời Sử Lai Khắc có năm người hạ xuống, uy áp của họ mang lại khiến cho tất cả học viên ngoại viện đều hít thở không thông. Nhưng đúng lúc này một vầng sáng từ sau trong Nội viện tỏa ra đánh bật hết tất cả uy áp.
"Càn Nguyên Tông đến Sử Lai Khắc mà không báo trước, đây không phải là phong phạm của một đại tông a" Lạc Phượng đấu la dẫn thêm ba người nữa đi ra mĩa mai nói. Trong ba người này ngoài Thiên Hồ Đấu La là Lâm Minh biết ra, còn lại hai vị khác rất xa lạ nhưng linh cảm cho cậu biết thực lực của bọn họ không hề thua kém bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro