Chương 21 đến chương 30
CHƯƠNG 21: PHẢN BỘI.
Tuy nói đây chỉ là rừng nhân tạo nhưng lần này Lâm Minh là lấy toàn thân thể đi vào, chứ không phải chỉ linh hồn như trong Thăng Linh Đài.
Với mục tiêu là sống càng lâu càng tốt nên ba người đội Lâm Minh đa phần đều tránh xung đột. Tuy nhiên không biết có phải do học viện tác động hay không mà cho dù trốn kỷ đến đâu đi nữa, thì đám người Lâm Minh đều bị Hồn Thú phát hiện. Đám Hồn Thú trong đây khi chết sẽ ngay lập tức tan biến đi, chứ không có linh hồn chư bình thường.
"Được bao lâu rồi" Lâm Minh hỏi.
"Sắp qua một giờ rồi" Phùng Thiếu Hoa trả lời. Chỉ cần xíu nữa thôi là sẽ vượt qua khảo hạch này, Lâm Minh âm thầm quyết tâm.
Bổng nhiên lúc này từ xa có ba người đi lại.
"A u, vẫn còn ba con gà đang trốn ở đây nè" cô gái trong số đó vừa mở miệng nói đã không lọt tai rồi. Liếc mắt ra hiệu cho Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa chuẩn bị chiến đấu, Lâm Minh bước nhẹ lên một bước đề phòng ba người.
"Chỉ biết trốn không có tư cách trở thành học viên của Sử Lai Khắc" tên tóc vàng cao lớn, ánh mắt thâm thúy cười nhếc môi khinh thường.
"Vây Khốn" Phùng Thiếu Hoa sao chịu được sỉ nhục này, ngay lập tức hắn sử dụng hồn kỹ tấn công.
Tên tóc vàng cũng có đề phòng nên khi Hồn Hoàn của Phùng Thiệu Hoa chớp sáng lên thì hắn đã tập trung tinh thần ngăn cản.
"Ta đón không sai là tinh thần hệ nhưng còn kém lắm" hắn vẫn nhếc cười.
Ngay sau đó cả ba tên đó đều xuất ra Võ Hồn của mình, tên tóc vàng là một con hổ lớn, cô gái là một con mèo còn tên tóc đen thì là một con điểu lông vàng óng ánh.
"Tà Mâu Bạch Hổ, U Minh Linh Miêu, Kim Sí Đại Bằng. Này... bọn chúng là người của Tinh La Đế Quốc" Phùng Thiếu Hoa sợ hãi lui về sau.
Tinh La Đế Quốc? Đây không phải là một trong tứ đại Đế Quốc của Đại Lục sao. Còn về phần Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu là Võ Hồn của Hoàng gia Tinh La Đế Quốc mà, nó cũng được gọi là Thần Võ Hồn bởi vì tổ tiên của bọn họ đã có người tu luyện thành Thần.
Võ Hồn vừa xuất, bọn chúng đã tấn công ngay lập tức. Lâm Minh cũng không chậm, cậu đã khống chế những tản đá ngăn cản lại.
"Nguyệt Hoa, cô đứng nhìn gì đó" thấy Nguyệt Hoa vẫn đứng ngẫn ngơ Lâm Minh quát lên.
Nghe tiếng quát Nguyệt Hoa giựt mình lấy lại tinh thần, một chiêu Hoa Tuyết được tung ra.
Nhíu mày nhìn Nguyệt Hoa một cái, Lâm Minh khống chế mười tản đá lớn bắn nhanh tới đổi thủ. Bổng nhiên lúc này cậu quát lên:
"Chạy mau". Có mười tản đá ngăn cản, đội của Lâm Minh thành công thoát đi.
"Kim Trữ, mau đuổi theo" cô gái tức giận quát tên Võ Hồn Kim Sí Đại Bằng.
"Chu Tú Phương, thôi bỏ đi" tên tóc vàng lắc đầu. Hắn có linh cảm sẽ còn gặp lại đám người Lâm Minh.
"Đoái Hạo Nhiên, huynh làm sao vậy" Chu Tú Phương khó chịu cằn nhằn.
"Sợ chết ta", chạy một đoạn khá xa Phùng Thiếu Hoa vuốt vuốt ngực thở ra, hình như hắn rất sợ bọn họ.
Còn Lâm Minh thì không giống Phùng Thiếu Hoa, không phải cậu sợ bọn họ. Cậu chạy bởi vì cảm nhận được chiêu thức của Nguyệt Hoa không như bình thường, uy lực của nó rất yếu ớt, giống như sợ đối thủ bị thương vậy. Trong tình thế thù trước, địch sau như vậy Lâm Minh chỉ còn cách từ bỏ mà chạy trốn thôi.
Đúng là oan gia ngỏ hẹp, cách đó không bao xa Lâm Minh lại thấy đám người Đoái Hạo Nhiên, bọn chúng đang vây công hai cô gái. Núp một bên đợi thời cơ, Lâm Minh quyết định lần này phải trả thù bọn chúng thích đáng.
Khi Lâm Minh vừa thả Võ Hồn ra, định kích hoạt "Tê Liệt" thì bổng nhiên ngồi một bên Nguyệt Hoa hét toáng lên:
"Cẩn thận". Tiếng hét của cô ta đã thành công giúp cho bọn Đoái Hạo Nhiên phòng thủ, tránh xa tầm bắn của Lâm Minh.
"Nguyệt Hoa, ngươi làm gì đó" Lâm Minh tức giận quát, cậu đã nghi ngờ rồi nhưng không dám tin cô ta lại bán đứng mình như vậy.
"Ta chỉ không quen nhìn người ta bị đánh lén mà thôi" Nguyệt Hoa vẫn cố cải lại.
Nhìn qua bên này, Chu Tú Phương tức giận:
"Lại là đám chuột nhắc các ngươi dám đánh lén ta", cô ta vừa nói vừa xuất trảo tấn công tới.
"Tê Liệt...bang..." Chu Tú Phương bị trúng đòn đau đớn hét một tiếng. Lâm Minh định bòi thêm một tản thì thì tên Kim Trữ đã nhanh chóng cứu được cô ta.
Nếu không ám sát được thì đánh trực diện, Lâm Minh chẳng sợ ai. Bước đến bên cạnh hai cô gái cười một cái, hai người hiểu là Lâm Minh muốn nhập đội nên gật gật đầu đồng ý. Phùng Thiếu Hoa nhìn hai bên một chút cũng cắn răng đi về phía Lâm Minh, chỉ có một mình Nguyệt Hoa vẫn đứng đó.
"Nguyệt Hoa, nếu cô giúp bọn chúng thì đừng trách ta vô tình" Lâm Minh cảnh cáo trước, cậu đã mất niềm tin vào cô ta rồi.
"Hay lắm, vậy để ta xem đám vô dụng các ngươi có bản lĩnh gì" Đoái Hạo Nhiên kiêu ngạo nói ra, tuy ba đánh với bốn nhưng hắn không hề sợ hãi.
CHƯƠNG 22: KHẢO HẠCH CUỐI.
Hai cô gái chung đội của Lâm Minh cũng hừng hựt lửa giận, khó khăn lắm mới đi đến đây vậy mà lại bị ba tên khốn khiếp này chắn ngang. Lập tức một cô gái Võ Hồn Xà Nữ đã lao vào đánh với tên Kim Trữ, cô gái còn lại Võ Hồn là Hắc Chu đối chiến với Chu Tú Phương, còn riêng Đoái Hạo Nhiên thì do Lâm Minh và Phùng Thiếu Hoa lo liệu.
"Mê Loạn - Tê Liệt" biết Đoái Hạo Nhiên sẽ đề phòng nên Tê Liệt của Lâm Minh được bắn sau Mê Loạn của Phùng Thiếu Hoa. Hắn trúng chiêu Tê Liệt của Lâm Minh vậy mà chỉ hơi loạn choạng một xíu thôi.
Đoái Hạo Nhiên không ngờ Tê Liệt của Lâm Minh lại mạnh vậy, phải biết hắn đã mang theo vật bảo hộ linh hồn rồi.
Một bên Xà Nữ và Kim Trữ đang đánh loạn xạ, ai cũng không nhường ai, nhưng dường như Xà Nữ thực lực lại hơn một bậc đánh cho Kim Bằng liên tục lui về sau.
"Bạch Hổ Kim Cang" đột nhiên Đoái Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, vòng hồn hoàn màu tím thứ ba của hắn hiện ra, hắn lao thẳng vào Lâm Minh. Đây không phải lần đầu Lâm Minh đối chiến với ba hoàn Hồn tôn, nhưng phải công nhận rằng áp lực mà Đoái Hạo Nhiên mang đến cho cậu nhiều hơn những người khác rất nhiều.
"Độc Trận", hồn hoàn thứ ba của cô gái Hắc Chu cũng lóe lên, độc từ tám chân nhện của cô ta bắn ra liên tục nhằm ngăn cản Đoái Hạo Nhiên.
"Đánh với ta mà dám phân tâm" Chu Tú Phương định chớp thời cơ lao đến, nhưng bắt ngờ một luồng độc đen sì đã đổi hướng bắn tới cô ta.
"Phốc..." khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ngay lập tức hiện lên một mãng đen lớn, cô ta đã trúng độc rồi, mà tác giả gây ra không phải ai khác chính là Lâm Minh. Biết thế nào Chu Tú Phương cũng đánh lén nên cậu đã chuẩn bị Niệm Lực sẳn.
"Không ổn rồi, đi thôi" Kim Trử thành công thoát ra khỏi cuộc đơn đấu tay đôi với Xà Nữ, thấy Chu Tú Phương như vậy lớn tiếng nói.
Đoái Hạo Nhiên hình như vẫn không cam tâm, hắn hai mắt phát hỏa nhìn đám người Lâm Minh. Nhưng liếc qua thấy Chu Tú Phương đang khó chịu ôm mặt nên hắn cũng cắn răng bỏ đi.
Thấy đám người Đoái Hạo Nhiên bỏ đi, mấy người Lâm Minh cũng không đuổi theo, mà ngồi tại chổ dưỡng thần. Một bên Nguyệt Hoa khẻ cắn môi suy nghĩ gì đó, nhưng sau đó cô ta vẫn đi lại ngồi bên Phùng Thiếu Hoa. Lâm Minh không thèm để ý Nguyệt Hoa nữa, loại người như cô ta cậu cực kỳ ghét.
Một trận đánh thành quen, Lâm Minh mới biết tên hai cô gái này, Xà Nữ có tên là Tử Cầm còn Hắc Chu là Thanh Yến.
"Boong..." tiếng chuông vang lên, Lâm Minh thở phào một hơi. Vậy là 1 tiếng 40 phút đã qua, cũng có nghĩa Lâm Minh được 10 điểm trong phần khảo hạch này.
Ra ngoài, Phùng Thiếu Hoa muốn giải thích giúp Nguyệt Hoa nhưng Lâm Minh không nghe, cậu bỏ về đóng cửa phòng lại ở bên trong một đêm chờ khảo hạch cuối cùng. Đến lúc này Tinh Tú học viện còn lại ba người Lâm Minh, Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa; đây là một kết quả vượt mong đợi của mọi người nên Viện Trưởng rất vui vẻ tán dương một phen.
Sáng sớm trời trong xanh nhưng bên trong Sử Lai Khắc lại cực kỳ ngột ngạt, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng kể cả Lâm Minh. Bây giờ chỉ còn lại hơn 500 người được dẫn đến một lôi đài lớn, bên trên đã có 20 người đang đứng đợi sẳn.
"Các ngươi phải chọn một đối thủ cho mình, chấm điểm dựa trên sự thể hiện của các ngươi. Tuy nhiên nếu đánh bại đối thủ sẽ được mười điểm trọn" một vị đạo sư nói lớn.
Sau đó mọi người được đưa ra ngoài đứng đợi, đến lượt ai thi đấu sẽ được gọi tên vào. Điều này giúp cho phần khảo hạch này càng thêm bí mật, vì không ai biết đối thủ của mình là ai.
"Tinh Tú học viện, Lâm Minh" đã có tiếng gọi Lâm Minh, bên cạnh Phùng Thiếu Hoa cũng chúc cậu may mắn.
Vào trong, Lâm Minh nhìn qua một lượt các đối thủ, cuối cùng cậu lựa chọn một thiếu nữ đứng ngoài cùng. Nhìn thấy Lâm Minh chọn mình, cô ta tỏ ra vui vẻ cực kỳ, đánh bại một đối thủ cô ta sẽ được nhiều thêm một phần cống hiến, đây là công việc dể dàng kiếm cống hiến a.
Tóc cũng chính là Võ Hồn của cô ta, vừa vào trận cô ta đã xuất ra Hồn Kỹ nhằm trối Lâm Minh lại. Không hề nương tay, Lâm Minh đã sử dụng Niệm Lực khống chế nó lại, tiếp đó một đạo Tê Liệt được bắn ra.
"Bang..." cô ta lui lại vài bước, cẩn trọng nhìn Lâm Minh. Cô không ngờ đối thủ của mình là tinh thần hệ Hồn Tu, còn Lâm Minh thì muốn tốc chiến tốc thắng để được điểm cao, nên không hề nương tay.
"Rực Cháy" vòng hồn hoàn thứ ba của cô ta sáng lên, những sợi tóc đen bắt đầu bốc cháy đánh tới Lâm Minh.
"Niệm Lực" tập trung hết sức lực kể cả việc dung hợp Hồn Linh, Lâm Minh muốn tung ra đòn cuối cùng kết thúc trận đấu này. Cậu cực hạn khống chế nhúm tóc đang rực cháy, "bùm..." nhúm tóc đó đánh ngược về phía cô ta.
Lúc này quần áo của cô ta đã cháy rụi một phần, cô ta mở to mắt nhìn xuống thân thể mình rồi hét toáng lên một tiếng chạy mất hút. Bởi vì đối thủ chạy khỏi lôi đài nên trận này tính Lâm Minh toàn thắng được 10 điểm.
CHƯƠNG 23: KẾT QUẢ.
Thi đấu xong Lâm Minh được dẫn đến một nơi khác, ở đây cậu phải đợi những người khác thi xong mới được ra ngoài.
Một đêm không chơp mắt, sáng hôm sau Lâm Minh mang theo hai mắt thâm quằn, khuôn mặt lo lắng đi đến Sử Lai Khắc chờ kết quả. Cứ ngở có mình cậu nhưng không ngờ đám người ở đây ai cũng giống cậu.
"Bốn phần khảo hạch đã qua, chỉ những người có điểm số trên 32 thì mới đậu" một vị đạo sư thông báo. Vậy tính ra mỗi khảo hạch phải trên 8 điểm, cũng có nghĩa trong đám người ở đây sẽ còn bị loại tiếp.
"Đây là danh sách những người thi đậu", theo lời đạo sư nói, một bảng danh sách được chiếu lên.
Lâm Minh nuốt một ngụm nước bọc, cố lấy bình tĩnh tìm tên của mình.
"170, Lâm Minh" một cái tên xuất hiện ở gần cuối, thấy được tên mình Lâm Minh vui vẻ nhảy loạn lên.
Kế bên Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa cũng nhảy lên hoan hô, thì ra hai bọn họ cũng thi đậu, Phùng Thiếu Hoa hạng 194 còn Nguyệt Hoa đứng cuối bảng hạng 196.
Trái với khủng cảnh vui vẻ của những người đậu là khuôn mặt u sầu, khóc lóc của những người thi trượt. Lâm Minh hiểu cảm giác ấy, giống như gục ngã trước cửa thiên đường vậy, bọn họ phấn đấu đến lúc này vậy mà lại trượt vì điểm số.
Tin tức ba người Lâm Minh đều đậu đã nhanh chóng truyền đến tai Viện Trưởng, cả đoàn người của Tinh Tú Học viện đều vui mừng nhảy dựng lên. Cuối cùng sau bao nhiêu năm cùng nhau phấn đấu bọn họ đã thu được trái ngọt rồi, có học học sinh thi đâu Sử Lai Khắc nếu truyền ra ngoài thì ở Thăng Long Đế Quốc có học viện nào dám khinh thường bọn họ nữa chứ.
Mở buổi tiệc chia tay nho nhỏ, Viện Trưởng cho ba người một ít tiền rồi cũng chia ra, ba người Lâm Minh phải vào Sử Lai Khắc còn Viện Trưởng dẫn đoàn người chở về Thăng Long Đế Quốc.
Lúc này ở Lâm gia.
"Thăng Long học viện đã chốc sổ rồi, bây giờ Lâm Minh có xuất hiện cũng vậy thôi" Lâm Ngọc ngồi một bên thêm dầu vào lửa.
Không khí Lâm gia lúc này cực kỳ ngột ngạc, Lâm Trường Thiên ngồi giữa đang âm trầm như ngọn núi lửa sắp bộc phát vậy.
"Liên lạc được với Tiêu Minh chưa" ông trầm giọng hỏi.
"Vẫn chưa" Lâm Hải trả lời, một bên Lý Bích Trâm vẫn còn khóc.
"Thật là vô phép tắc, nuôi nó bao nhiêu năm thật uổn công" Lâm Sơn bĩu môi nói cho Lâm Trường Thiên càng tức giận hơn.
Trong khi Lâm Sơn vẫn còn đang hả hê thì lão quản gia hớt hãi chạy vào.
"Lão gia, lão gia có thư từ học viện Sử Lai Khắc"
"Cái gì Sử Lai Khắc, mau đưa ta xem" Lâm Trường Thiên cũng bất ngờ, một học viện lớn nhất Đại Lục gửi thư đến làm gì.
"Không lẽ học viện Sử Lai Khắc nhìn trúng thiên tư của Tiểu Ngọc" Lâm Sơn tự kỷ mở miệng.
Lâm Trường Thiên từ từ mở thư ra đọc, đột nhiên hai mắt ông mở to, miệng cười ha hả nhảy dựng lên, thật là mất hình tượng.
"Cha, là Sử Lai Khắc mời Tiểu Ngọc vào học hã" Lâm Sơn hỏi nhanh.
"Không phải, là Tiểu Minh đã thi đậu Sử Lai Khắc học viện" Lâm Trường Thiên giọng vẫn còn rung rung, chưa kịp bình tĩnh trả lời.
"Cái gì, Lâm Minh thi đậu Sử Lai Khắc, không bao giờ có chuyện đó" Lâm Sơn hai mắt đổ lửa định giựt lấy thư.
Nhưng Lâm Trường Thiên đã ép ông ta văng ra xa.
"Ngươi nói gì? Ngươi không muốn Tiểu Minh thi đậu à". Bây giờ Lâm Minh là hy vọng của cả gia tộc, ai dám đụng đến cậu ông ta sẽ giết kẻ đó.
Biết được mình đã lỡ lời nên Lâm Sơn vội giải thích nhằm đánh lạc hướng Lâm Trường Thiên.
Lâm Trường Thiên đã ngạc nhiên đến vậy thì cả Lâm gia như nổ tung lên, không bao lâu tin tức Lâm Minh thi đậu Sử Lai Khắc đã truyền khắp Kim Du tỉnh. Tuy Lâm Minh không ở đây nhưng Lâm gia vẫn tổ chức một buổi ăn mừng linh đình. Vì vậy kế hoạch làm Lý Bích Trâm bất ngờ của Lâm Minh đã phá sản, khi cậu điện thoại về còn bị mắng một trận té tát.
Học viên của Sử Lai Khắc đều phải sống nội trú trong trường, gồm hai khu nam và nữ, nam không được qua ký túc xá nữ nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi học viện. Lâm Minh được sắp xếp vào một phòng cùng với Phùng Thiếu Hoa và hai người nữa.
CHƯƠNG 24: LẬP ĐỘI.
Ngày đầu tiên đi học, Phùng Thiếu Hoa hết bá vai thì lại ôm cổ Lâm Minh, hắn vui vẻ như vậy bởi vì học chung lớp với Lâm Minh và cả Nguyệt Hoa.
Bởi vì khúc mắc vẫn còn nên Lâm Minh ngồi rất xa Nguyệt Hoa, sau một hồi nhìn tới nhìn lui Phùng Thiếu Hoa cũng đu lại ngồi cạnh Lâm Minh.
"Lâm Minh, chúng ta lại gặp nhau" một giọng nữ tử bất chợt vang lên, Tử Cầm và Thanh Yến tươi cười đi lại chào cậu. Cùng lúc này đám Đoái Hạo Nhiên cũng bước vào, thấy mấy người Lâm Minh vui vẻ trò chuyện bọn chúng lập tức "hừ" một tiếng, mắt thù hận nhìn chầm chầm.
Lướt mắt nhìn quanh lớp học, không ngờ Lâm Minh lại gặp người quen nữa a, đó là Hoàng Quân và Đặng Phong. Hai người thấy Lâm Minh cũng gật đầu chào, bọn họ không đi lại bởi vì đạo sư đã vào.
"Chào các em, ta là chủ nhiệm lớp nhất này, tên của ta là Trịnh Khôi". Lâm Minh không ngờ chủ nhiệm của mình lại đẹp trai đến vậy luôn á, ông ta cười nhẹ thôi cũng đủ khiến cho đám thiếu nữ và thiếu nam trong lớp sôi trào lên rồi.
Lần này Sử Lai Khắc thu vào 196 học viên, chia làm bốn lớp. Lớp của Lâm Minh là lớp thứ nhất, nhưng cậu không biết lớp nhất có phải là mạnh nhất hay không.
Cũng như thường lệ, buổi học đầu tiên nào cũng sẽ để các học viên giới thiệu làm quen và bầu ra cán sự lớp. Sau khi kiểm tra hết thành tích thi vào của học viên, cuối cùng Trịnh Khôi chọn Đoái Hạo Nhiên làm lớp trưởng còn lớp phó là người tên Đường Nhật Tân.
"Bây giờ các em tự lập đội bảy thanhg viên cho mình đi, ngày mai báo lại cho thầy" Trịnh Khôi bước ra ngoài lớp để học viên tự xử lý.
Đội của Lâm Minh cũng nhanh chóng được lập ra, ngoài Lâm Minh và Phùng Thiếu Hoa còn có Tử Cầm, Thanh Yến, Hoàng Quân và Đặng Phong. Riêng Nguyệt Hoa là do Phùng Thiếu Hoa đề cử vào, cậu cũng chưa hỏi ý kiến cô ta.
Đột nhiên Nguyệt Hoa đi lại, kéo Phùng Thiếu Hoa ra ngoài:
"Đội của Đoái Thái Tử còn có hai vị trí cho Khống Chế hệ, ta đã xin rồi. Ngươi chỉ cần nhận lỗi sai lần trước là được" Nguyệt Hoa nói trước.
"Chúng ta và Lâm Minh là một đội mà" Phùng Thiếu Hoa ngạc nhiên.
"Lâm Minh? Ở Sử Lai Khắc học viện này hắn là gì chứ, ngươi coi đội của Đoái Thái Tử có hai người là Thập Tân Tinh đó" Nguyệt Hoa chửi ầm lên.
"Nhưng..." Phùng Thiếu Hoa nói chưa hết câu đã bị Nguyệt Hoa cướp lời.
"Với lại, ở cùng Lâm Minh chúng ta mãi mãi là phó khống mà thôi, hắn luôn giành chủ khống, chẳng lẻ ngươi muốn mãi là cái bóng của hắn"
Lâm Minh không hề biết cuộc trò chuyện của hai người, cậu chỉ hơi lo lắng khi thấy vẻ mặt buồn rừi rựi của Phùng Thiếu Hoa sau khi trở vào mà thôi. Cậu nghĩ chắc Nguyệt Hoa chia tay với hắn rồi, nhúng không ngờ tối đó Nguyệt Hoa đến tìm Phùng Thiếu Hoa một lần nữa.
Lần này Phùng Thiếu Hoa đã có quyết định.
"Ta xin lỗi, ta và Nguyệt Hoa sẽ rút khỏi đội" hắn ái ngại không nhìn thẳng vào Lâm Minh nói ra.
"Lý do?" Lâm Minh nhíu mày, chẳng lẻ do Nguyệt Hoa tác động.
"Bởi vì ta muốn trở thành một vị Khống Chế Hồn Tu chân chính, ở lại đây ta không thể nào làm được" Phùng Thiếu Hoa nói ra lý do.
Lâm minh nghe xong chỉ gật đầu không nói gì cả, mỗi người một chí hướng, cậu cứ coi như mất một đồng đội ăn ý vậy.
"Hai người chúng ta có thể gia nhập đội của ngươi không?" Đúng lúc này hai người cùng phòng của Lâm Minh chợt lên tiếng. Không suy nghĩ nhiều Lâm Minh đã đồng ý mà không hề biết hai người này ra sao.
Hôm sau Lâm Minh mới biết Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa chung đội với Đoái Hạo Nhiên, thật sự cậu rất tức giận, có cảm giác như bị đâm lén sau lưng vậy.
"Bình tĩnh nào" Thanh Yến vổ vai Lâm Minh, cô ta cũng biết một ít chuyện.
Lúc này Phùng Thiếu Hoa đang cúi mặt xuống nên không hề nhìn thấy vẻ mặt mưu mô của Đoái Hạo Nhiên. Tại sao hắn cho phép một tên vô dụng như Phùng Thiếu Hoa vào đội, đáp án chỉ có một là cắt đứng Võ Hồn Dung Hợp Kỷ của Lâm Minh, còn kẻ cho hắn biết điều này không ai khác chính là Nguyệt Hoa.
Đến trưa đội của Lâm Minh hẹn nhau ra căn tin để làm quen, trao đổi với nhau. Đội hình của đội bây giờ cũng khá hoàn hảo với hai Khống Chế là Lâm Minh và Thanh Yến. Phụ trợ là Đặng Phong, Võ Hồn của hắn là Quang Trượng. Hai cường công là Hoàng Quân với Võ Hồn Bạch Nhạn và thành viên mới Vương Nhã Khiêm với Võ Hồn Nữ Chúa.
Võ Hồn Nữ Chúa là loại nữ tính Võ Hồn vì vậy khi Vương Nhã Khiêm phụ thể nó lên thì cơ thể và khuôn mặt cũng biến đổi rất giống phụ nữ. Võ Hồn Bạch Nhạn của Hoàng Quân cũng rất đáng lưu ý, thật sự mà nói đây là một loại Võ Hồn yếu về công lẫn thủ, Lâm Minh không biết tại sao hắn lại đi theo con đường cường công như vậy nữa. Còn lại là hai mẫn công Xà Nữ - Tử Cầm và Khúc Nhân - Người Rơm.
CHƯƠNG 25: QUÀ TỪ BoBo.
Thời gian sau đó Lâm Minh thường cùng đội của mình luyện tập nên chỉ về phòng vào buổi tối, cậu cũng ít nói chuyện với Phùng Thiếu Hoa. Được vài ngày không biết có phải do ái ngại với Lâm Minh không mà hắn đã xin đổi phòng.
Trong học viện Sử Lai Khắc cũng có dạy các ngành phụ, với tấm bằng cấp C Y khoa Lâm Minh đã được tuyễn vào vừa công tác vừa học. Ở các học viện khác học viên chọn Y khoa rất nhiều, nhưng ở Sử Lai Khắc lại cực kỳ ít. Vào đây học được thì ai cũng là thiên kiêu làm sao có thể chọn một ngành mang tính phụ trợ vậy chứ.
Vậy là một tháng đã qua đi, chỉ ba hôm nữa thôi sẽ là xếp hạng Tân Sinh thi đấu. Hôm nay Lâm Minh đang tu luyện, cậu đã sắp được 30 cấp Hồn Lực rồi, nhưng mãi vẫn không đột phá được.
"Bobo, ngươi ngặm cái gì vậy" chợt chó con Bobo dúi một thứ vào tay Lâm Minh. Cậu cầm lên nhìn kỷ thì thấy đó chỉ là một viên đá màu tím.
"Đây là gì?" Lâm Minh hỏi, lúc này cậu truyền Hồn Lực của mình vào thì phát hiện bên trong có một luồng linh khí gì đó đang ba động.
Lúc này Bobo ôm viên đá tím vào lòng, làm động tác như hấp thu lấy nó.
"Ngươi muốn ta hấp thu nó" Lâm Minh nhíu mày đoán, không ngờ nó gật đầu thật.
Suy nghĩ một chút Lâm Minh cũng quyết định thử, không tự nhiên mà Bobo mang viên đá về cho cậu, nó là một Hồn Thú chắc nhận ra đồ gì tốt đây.
Sau đó Lâm Minh thử hấp thu viên đá tím, cậu không ngờ bên trong viên đá lại ẩn chứa nhiều Hồn Lực nhie vậy. Hồn Linh Không Linh Xà cũng đã chiu ra cùng Lâm Minh hấp thu lấy viên đá.
Thời gian một đêm trôi qua, "boong..."
"Đột phá, ta đã đột phá rồi" Lâm Minh hưng phấn nghĩ. Nhưng niềm vui nhân đôi khi cậu nhận ra sự biến đổi của Không Linh Xà, vốn đôi mắt màu vàng bây giờ đã chuyển sang tím, thân thể dài thêm một chút nữa, nhìn linh động hơn rất nhiều.
"Không Linh Xà cũng đột phá thành Ngàn năm Hồn Linh rồi" Lâm Minh kinh hỷ.
Lâm Minh ôm Bobo lên, tuy cậu thắc mắc không biết nó lấy viên đá này ở đâu nhưng cậu tin Bobo sẽ không hại mình.
Một đêm không ngủ nhưng tinh thần của Lâm Minh lại hưng phấn lạ thường, kể từ khi vào Sử Lai Khắc cậu chưa bao giờ được vui như vậy.
Không chỉ các đồng đội mà Phùng Thiếu Hoa lúc này ngồi cạnh Nguyệt Hoa cũng nhận ra, hắn cắn cắn môi nhìn Lâm Minh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
"Lâm Minh à, có phải ngươi đột phá hay không" Thanh Yến hỏi nhỏ.
Lâm Minh chỉ gật đầu nhẹ nhưng cả đội lại hưng phấn theo cậu rồi, cậu đột phá đến Hồn Tôn thì cơ hội vào top 10 của chiến đội lại tăng cao hơn.
Trong một chiến đội kẻ khó chơi nhất không phải Cường Công hay Mẫn Công, mà đó là Khống Chế. Họ không đấu trực diện nhưng lại là linh hồn của chiến đội, nếu một Khống Chế có tài thì họ còn có thể điều phối cả trận đấu. Bây giờ thêm Lâm Minh nữa thì chiến đội đã có bốn Hồn Tôn, trong đó hai Khống Chế Hồn Tôn sẽ khiến cho các đội khác phải dè chừng à.
Ngồi một bên Đoái Hạo Nhiên nhìn đội của Lâm Minh rồi nhíu mày suy nghĩ gì đó, không biết tại sao hắn lại có một linh cảm rất xấu.
Rồi thi đấu cũng tới, bốn lớp 28 chiến đội đã sẳn sàng tập trung tại khu Lôi Đài lớn. Thi đấu lần này theo hình thức loại trực tiếp nên các chiến đội đều phải tập trung cao độ.
Lâm Minh là đội trưởng nên cậu phụ trách việc bóc thăm chọn đối thủ, không biết có phải ngày xui hay không mà đối thủ đầu của cậu lại là đội có hai Tân Tinh của lớp hai. Khi hai đội được xếp cặp với nhau, bên kia còn rất vui vẻ, nhưng nụ cười vụt tắt chỉ mấy giây sau khi trận đấu bắt đầu.
"Quỷ Trảo" chỉ sử dụng duy nhất Hồn Kỷ đầu tiên nhưng Vương Nhã Khiêm đã đánh bại hai tên Phòng Thủ và một tên Cường Công của đối thủ rồi, phải biết tên Cường Công xếp hạng bốn thi đầu vào đó.
"Thật mạnh a" nhìn Vương Nhã Khiêm lơ lững trên cao, khán giả đều trầm trồ khen ngợi. Võ Hồn Nữ Chúa không hề có cánh nhưng lại điều khiển được lực lượng không gian nên Vương Nhã Khiêm có thể bay được. Cũng nhờ vậy mà một Hồn Kỹ nhìn bình thường như Quỷ Trảo lại đánh vở lớp phòng ngự của tên Võ Hồn Kim Quy.
Vương Nhã Khiêm mạnh mẽ như vậy nhưng ở phía song song Hoàng Quân đang cố chịu những vế thương để tấn công đối thủ. Hắn theo hướng Cường Công nên bắt buộc phải đi đầu, nhưng Võ Hồn Bạch Nhạn vốn đã yếu không hợp với con đường tấn công trực diện này, chính vì vậy ở mõi trận đấu hắn đều liều mạng để giành được chiến thắng.
Nhưng ở Sử Lai Khắc này có kẻ nào là yếu chứ, như bây giờ Hoàng Quân đang bị một tên có Võ Hồn Trường Thương liên tục đánh cho bị thương.
Sau lưng Hoàng Quân, Tử Cầm thấy không ổn nên đã lao ra trước đón nhận một thương của đối thủ.
"Bang..." Trường Thương bị một trảo của Tử Cầm đánh bạt ra sau. Hắn không tin nhìn Tử Cầm một chút.
"Thì ra ngươi mới là Cường Công" hắn lầm tưởng. Như vậy có thể thấy lực lượng của Hoàng Quân còn yếu hơn cả Tử Cầm.
CHƯƠNG 26: MỜI CHÀO.
Tên Võ Hồn Trường Thương nhận lầm như vậy càng khiến Hoàng Quân tức giận hơn. Sau khi được Đặng Phong buff cho một cái Trị Liệu, ngay lập tức Hắn đã nhào lên đánh tiếp. Một mình Tử Cầm đã là địch nhân lớn, giờ lại thêm Hoàng Quân, chẳng bao lâu sau tên Trường Thương đã bại trận.
Trận này bởi vì không muốn lộ ra mình đã đột phá tu vi lẫn Hồn Linh nên Lâm Minh không hề ra tay, Thanh Yến hoan toàn nắm chủ khống. Với thực lực Hồn Tôn như cô ta không khó để kiềm chế tên Khống Chế Hệ và tên Phụ Trợ của đối thủ.
Thấy đồng đội của mình thãm hại như vậy tên đội trưởng Võ Hồn Tuyết Sư đang bị Khúc Nhân cầm chân gầm lớn một tiếng, Hồn Hoàn thứ ba của hắn chớp sáng.
"Cuồng Bạo", vốn đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp bây giờ đã biến thành màu đỏ máu, hắn là muốn nhanh chóng đánh bại Khúc Nhân đây mà.
"Thánh Quang Thanh Lọc" đột nhiên một vầng sáng chiếu thẳng vào hắn, đôi mắt đang đỏ ngầu từ từ biến lại như củ. Đây là Hồn Kỹ thứ hai của Đặng Phong sau Trị Liệu, nó không chỉ hóa giải các trạng thái bất lợi cho đồng đội mà còn khiến mọi vật trở nên ô hòa.
Chớp lấy cơ hội này Khúc Nhân đánh một trảo thẳng vào lồng ngực đối phương, Vương Nhã Khiêm kế bên cũng bồi thêm một trảo. Uy lực của Vương Nhã Khiêm cực mạnh nên với một trảo này tên Tuyết Sư đã bay ngược ra lôi đài. Cùng lúc đó Thanh Yến cũng kết thúc trận đấu bằng Hồn Kỹ Độc Trận.
Sau chiến thắng vẻ vang này, đội của Lâm Minh được rất nhiều nhiều chú ý, trở thành một trong những chiến đội cạnh tranh ngôi vị Quán Quân lần này.
Ngoài ra cùng với việc rơi rụng của mấy đội Tân Tinh nữa đã làm cho vị trí Thập Tân Tinh bị lung lây đáng kể.
Đến trận kế tiếp, đối thủ đã có chuẩn bị kỷ hơn rất nhiều, bọn chúng chỉ cho một tên du đấu cầm chân Vương Nhã Khiêm còn lại tập trung vây đánh Hoàng Quân và Khúc Nhân. Theo bọn họ thì hai người là yếu nhất đội nhưng người tính sao bằng trời tính. Tên du đấu với Vương Nhã Khiêm chưa kịp bung tốc độ đã bị đánh văng ra khỏi lôi đài.
"Quái vật a, cuối cùng hắn là Cường Công hay Mẫn Công vậy" mọi người đều giựt mình khi thấy tốc độ của Vương Nhã Khiêm. Hắn không dùng Hồn Kỹ tăng tốc độ mà còn nhanh hơn cả tên Mẫn Công bên kia.
"Võ Hồn mạnh thật, ngươi hãy liên lạc với hắn cho ta" ngồi dưới xem trận đấu Đoái Hạo Nhiên căn dận Kim Trữ.
"À không, để ta đích thân đi" đột nhiên hắn đổi ý. Thân là Thái Tử Tinh La Đế Quốc mà Đoái Hạo Nhiên còn đích thân đi mời, có thể thấy hắn coi trọng Vương Nhã Khiêm đến mức nào.
Trở lại với trận đấu, một đối thủ đã nhanh chóng bị đánh bại càng khiến cho tinh thần cả đội tăng cao. Chẳng qua bao lâu, trận đấu đã kết thúc nhưng Lâm Minh lại chưa từng xuất thủ qua. Điều này càng khiến cậu trở nên bí hiểm hơn bao giờ hết.
Tối đó, Vương Nhã Khiêm hý hững trở về phòng, nhìn Lâm Minh và Khúc Nhân ha hả cười.
"Ngươi phát bệnh à" Khúc Nhân bĩu môi.
"Hai ngươi đoán xem ta mới gặp ai" Vương Nhã Khiêm nhãy lên giường, ôm gối cười hỏi.
"Không lẽ ngươi đã có người yêu" Khúc Nhân mở ta mắt nói: "không được a, ngươi hứa chừng nào ta có người yêu thì ngươi mới có mà".
"Khùng quá đi, là tên Đoái Hạo Nhiên muốn ta gia nhập đội của hắn".
Nghe đến đây Lâm Minh trở nên nghiêm túc hơn hẳn, Đoái Hạo Nhiên đúng là âm hồn không tan của cậu. Nếu hắn đã bỉ ổi như vậy thì đừng trách Lâm Minh ỷ lớn hiếp nhỏ, ở Sử Lai Khắc này một tên Thái Tử chẳng là gì cả.
Hôm sau nối tiếp tinh thần hưng phấn, Lâm Minh lên bóc thăm chọn đối thủ, bởi vì chỉ còn bảy đội nên sẽ có một đội may mắn đi thẳng vào bán kết.
"A, sao ta lại gặp bọn chúng chứ" một tên khóc thét lên khi biết đội của Lâm Minh là đối thủ của mình. Học viện nghiêm cấm việc nhân thua nên hắn phải đánh thôi dù biết là sẽ ăn hành sấp mặt.
Không ngoài dự liệu, giữa một đội không có một tên Hồn Tôn và một đội có ba tên Hồn Tôn thì đó là một sự cách biệt lớn. Đến tận bây giờ Lâm Minh vẫn không xuất thủ nên không ai biết thực lực chân chính của cậu.
"Hừ cố ra vẻ bí ẩn" Chu Tú Phương hừ lạnh. Cô ta chưa quên mối thù lần trước bị đánh đâu.
CHƯƠNG 27: THẤT BẠI, NHỤC NHÃ.
Đoái Hạo Nhiên cũng không từ bỏ ý định, đêm đó hắn vẫn tiếp tục mời chào Vương Nhã Khiêm. Theo thuật lại, nếu Vương Nhã Khiêm đồng ý theo hắn thì chỉ cần sau này hắn lên ngôi Hoàng Đế, Vương Nhã Khiêm sẽ là tể tướng Tinh La Đế Quốc. Phải biết chỉ có tứ đại Đế Quốc mới được xưng Hoàng Đế, còn lại đều là Quốc Chủ.
Lúc thuật lại câu chuyện, Vương Nhã khiêm chỉ cười ha hả nào có chút nào quan tâm đến lời hứa hẹn của Đoái Hạo Nhiên. Theo Lâm Minh phân tích, thứ nhất Vương Nhã Khiêm là người không ham mê quyền thế, thứ hai hắn có một chổ dựa rất mạnh nên không coi lời hứa của Đoái Hạo Nhiên vào mắt.
Bán Kết diễn ra, trong bốn đội lại đó ba đội của lớp nhất rồi, chỉ có một đội của lớp hai thôi. Dưới khán đài ba lớp khác đều thở dài không thôi, ở những năm trước tỷ lệ chênh lệch thực lực giữa các lớp cũng không lớn như vậy. Học viện xếp lớp dựa trên thứ hạng để chang cho đều, nhưng năm nay lớp một không biết từ đâu toát ra mấy tên top dưới mà thực lực lại khinh khủng như vậy, làm mấy lớp khác đỏ mắt không thôi.
"Ta sẽ đợi ngươi ở trận chung kết, đến lúc đó ngươi sẽ biết đối nghịch với ta là điều ngu xuẩn đến thế nào", lúc đi ngang Lâm Minh, Đoái Hạo Nhiên nói nhỏ vào tai cậu. Đội của hắn sẽ thi đấu đầu tiên, đối thủ là đồng học Đường Nhật Tân.
"Ta đợi, nói được thì nên làm được, đừng để thua cuộc nhục lắm" Lâm Minh nói khẩy.
Mấy phút sau trận đấu cũng bắt đầu, xét về tổng lực thì đội của Đoái Hạo Nhiên mạnh hơn Đường Nhật Tân, đội của hắn ngoài Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa ra thì ai cũng đã là Hồn Tôn.
Nhưng diễn biến trên lôi đài thì hoàn toàn tương phản, với một cây búa nhỏ trong tay Đường Nhật Tân chỉ với một chiêu đã đánh văng Kim Trữ ra ngoài.
"Hơ, hắn dám khinh thường Hạo Thiên Tông - Hạo Thiên Trùy thì thua là đúng" chủ nhiệm lớp một Trịnh Khôi lắc đầu.
Ngồi một bên Vương Nhã Khiêm thấy Lâm Minh nghe Trịnh Khôi nói mà không hiểu đã nói nhỏ với cậu. Thì ra Hạo Thiên Tông là một trong Tứ Đại Tông Môn thời cổ đại, bây giờ họ rất ít xuất hiện, Võ Hồn của bọn họ gọi là Hạo Thiên Truy, đứng đầu trong bảng xếp hạng loại Búa Võ Hồn. Đừng nhìn nó nhỏ như vậy nhưng thật ra uy lực cực lớn, đã từng có một vị Phong Hào Đấu La của Hạo Thiên Tông không dùng Hồn Kỹ mà đánh nát cả quả núi ấy.
Quay lại trận đấu, thấy Kim Trữ bị đánh bại một cách nhẹ nhàng như vậy Đoái Hạo Nhiên gầm lên một tiếng nhào tới đấu tay đôi với Đường Tân Nhật. Lúc này đây hai tên Khống Chế của đội Đoái Hạo Nhiên là Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa đang hết sức lúng túng, bọn họ đang bị hai vị Khống Chế Sư của đối phương công kích liên tục.
"Ta muốn dùng nó cho Lâm Minh nhưng là ngươi đã ép ta" Đoái Hạo Nhiên bị Đường Nhật Tân đánh liên tục lui về sau, tức giận quát lên.
Đột nhiên lúc này Chu Tú Phương đã đến bên cạnh Đoái Hạo Nhiên.
"Bọn chúng sắp dùng tới Võ Hồn Dung Hợp Kỹ" mấy vị đạo sư đều đồng loạt đứng lên.
Như dư đoán, khi Đoái Hạo Nhiên và Chu Tú Phương nắm tay nhau thì một luồng ánh sáng trắng, xanh đan xen nhau xuất hiện bao quanh hai người.
"U Minh Bạch Hổ", một con Hổ lớn có hai cánh xuất hiện, đây là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ truyền thừa của hai tộc. Chính vì vậy từ thời cổ đại nến bây giờ, Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu đều kết hợp với nhau.
Cùng lúc đó Đường Tân Nhật đã rút lui về sau, hai Khống Chế Sư của đội cũng đã nắm tay nhau. Cô gái với Võ Hồn Âm Minh Cầm cùng với chàng trai Tử Vong Trượng đã tạo ra một khung cảnh hết sức u ám.
"Lại là Võ Hồn Dung Hợp Kỷ" mọi người hít khí lạnh, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, mà đây lại là hai cái đối kháng nhau a.
"Con Đường Chết" hai người hét lên, đây là
Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ.
Một Hổ, một luồng sáng đen va chạm nhau, "bùm..." U Minh Bạch Hổ văng ngược ra sau, hai tên Khống Chế Sư hộc máu tại chổ.
"Hạo Thiên Vạn Cân Trùy" chớp lấy thời cơ Đường Tân Nhật phan một búa vào U Minh Bạch Hổ, khiến cả hai Đoái Hạo Nhiên và Chu Tú Phương văng ra khỏi lôi đài.
Ba tên chủ lực của đội đối thủ đã thất bại, không lâu sau đội của Đường Tân Nhât đã dọn luôn những tên còn lại.
"Hình như học viên đó và Lâm Minh ngày xưa là một đội phải không" có vị đạo sư chỉ vào Phùng Thiếu Hoa hỏi.
"Đúng vậy, học viện lấy được thông tin hai người cũng có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ tên là Tinh Thần Ma Võng" Trịnh Khôi thành thật nói.
"Có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ mà lại tách đội thật đáng tiếc" có vị đạo sư lắc đầu.
Trận đấu thất bại khiến Đoái Hạo Nhiên cực kỳ nhục nhã, nhất là lúc trước hắn còn hẹn Lâm Minh ở Chung Kết. Không biết tại sao hắn lại đảo mắt nhìn Lâm Minh một cái đúng ngay lúc cậu nhìn hắn.
Thấy Đoái Hạo Nhiên nhìn mình, Lâm Minh cười khẩy một cái, nhép miệng nói:
"Hẹn gặp Chung Kết nha", khiến cho Đoái Hạo Nhiên tức giận đến xanh mặt.
CHƯƠNG 28: CHUNG KẾT KHÚC DẠO ĐẦU.
Sau trận đấu giữa hai đội Đoái Hạo Nhiên và Đường Tân Nhật, thì trận đấu sau của đội Lâm Minh kém hấp dẫn hơn rất nhiều. Vừa bắt đầu trận đấu thì tình thế một chiều đã diễn ra, đối thủ liên tục phải triển khai phòng ngự nhưng không bao lâu cũng bị đánh tan tát, trận đấu cũng kết thúc nhẹ nhàng.
"Xem như các ngươi may mắn" Chu Tú Phương cắn môi không phục. Đội của cô ta nếu gặp đội yếu như bên kia thì cũng sẽ thắng rồi.
"Đi thôi" Đoái Hạo Nhiên mặt hầm hầm bỏ đi.
"Bọn chúng cũng sẽ thua ở trận Chung Kết thôi" Chu Tú Phương bỏ thêm một câu.
Thật sự mà nói đội của Đường Tân Nhật là một đối thủ mạnh, theo Lâm Minh quan sát thì chắc chắn họ chưa bung hết sức mình, đó còn chưa nói đến đội của Lâm Minh phải tìm cách giải quyết Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ đấy.
Sáng hôm sau, mặt trời mới ló dạng thì sàn đấu đã đông nghẹt người, ngoài năm nhất đến xem trận Chung Kết còn có những học viên và đạo sư lớp trên.
"Hạo Thiên Tông muốn xuất thế rồi đây" có một vị đạo sư nhìn tương quan hai đội nói ra.
Bên phía đội của Đường Tân Nhật, ngoài hắn và hai tên Khống Chế Sư Phong Kình, Thu Nhi ra còn lại là hai Phòng Ngự, một Phụ Trợ và một Mẫn Công. Trong đó đáng lưu ý là hai tên Phòng Ngự với Võ Hồn Đại Lực Thần Viên - Thái Vinh, Thiết Giáp Tê Ngưu - Hồng Lịch và cô gái Mẫn Công Võ Hồn Thanh Yến - Yến
Ngọc đều là hộ vệ của Đường Tân Nhật.
"Từ khi Cữu Thải Thần Nữ rời đi thì Thất Bảo Lưu Ly tông ngày càng suy sụp, không biết còn có thể quật khởi được không đây" đám đạo sư chuyển qua bình luận về cô gái Phụ Trợ bên đội Đường Tân Nhật. Nắm giữ Võ Hồn phụ trợ mạnh nhất Thất Thải Lưu Ly Tháp, cô ta luôn nằm trong top chăm sóc đặc biệt của các đối thủ.
Đám đạo sư bình luận chưa xong thì trên lôi đài đã bắt đầu cuộc chiến. Đúng như dự đoán, mở màng cho cuộc chiến là cuộc đấu tay đôi giữa Vương Nhã Khiêm và Đường Tân Nhật.
Ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ bên phía đội của Đường Tân Nhật đều là ba hoàn Hồn Tôn. Cứ như vậy áp lực từ hàng công của đội Lâm Minh rất lớn, liên tục bị đánh lui về sau.
"Haha, bọn chúng sắp thua rồi" Chu Tú Phương vui vẻ khi nhìn thấy đội Lâm Minh bị đánh tơi tả. Nhưng ngồi kế bên Đoái Hạo Nhiên lại có vẻ mặt âm trầm, đám người Đường Tân Nhật không hề xuất hết lực khi đánh với hắn, lại xuất hết khi đánh với Lâm Minh. Chẳng phải nói rỏ hắn thua Lâm Minh hay sao, nghĩ đến điều này hắn cực kỳ tức giận.
Lúc này đột nhiên trên lôi đài, đang tấn công dũng mãnh thì bổng tên Võ Hồn Đại Lực Thần Viên hét lên một tiếng đau đơn.
"Thái Vinh, ngươi sao vậy?" Cô gái Võ Hồn Thanh Yến lớn tiếng hỏi.
"Yến Ngọc tập trung đánh" Thu Nhi tung ra một Hồn Kỹ thành công chặn lại Tử Cầm, cứu thoát Yến Ngọc.
Cùng lúc đó, mọi ánh nhìn lại tập trung về phía Lâm Minh, chỉ thấy một đôi cánh Hồ Điệp lung linh ánh tím đang lây động, Lâm Minh đã xuất thủ rồi.
"Tập trung tinh thần, hắn là Khống Chế Sư Tinh Thần Hệ" Phong Kình hét lớn. Cùng lúc đó "bang...", một vòng Hồn Hoàn Tím chớp sáng, Lâm Minh thành công bắn Tê Liệt trúng Phong Kình khi hắn mất tập trung.
Có Lâm Minh nhập cuộc, trận đấu trở lại thế căn bằng hơn hẳn. Xét về phương diện Khống Chế thì bên phía Lâm Minh hơn hẳn, bên kia Phong Kình với Tử Vong Trượng chuyên nguyền rủa, bỏ trớ chú coi như đã phế trước chiêu "Thánh Quang Thanh Lọc" của Đặng Phong rồi.
Về phía Vương Nhã Khiêm và Đường Nhật Tân vẫn đang bất phân thắng bại, nhưng Đường Nhật Tân lại lâm vào tình trạng cực kỳ khó khăn khi Lâm Minh liên tục quấy rối hắn.
"Ta phải công nhận ngươi mạnh hơn tên Đoái Hạo Nhiên nhiều, đáng để ta xuất toàn lực".
Nghe Đường Nhật Tân nói mà Đoái Hạo Nhiên bên dưới nóng rát cả mặt, chưa bao giờ có kẻ nhục nhã hắn như vậy.
"Trời ạ, Đường Nhật Tân còn có lá bài chưa lặc sao" bên dưới xôn xao.
"Loạn Thiên Trùy" đột nhiên Đường Nhật Tân tách khỏi Vương Nhã Khiêm, một vòng Hồn Hoàn Tím phát sáng lên.
"Ông trời ơi, Hồn Hoàn thứ tư, hắn đã là Hồn Tông" mọi người ai cũng hét lên, kể cả các đạo sư đều kinh ngạc mà.
Nhưng Hồn Kỹ của hắn lại không đánh vào Vương Nhã Khiêm mà nhắm ngay Lâm Minh.
Nhíu mày chậc lại, Lâm Minh cực hạn thôi động Niệm Lực. Cậu cũng không nắm chắc mình có thể ngăn cản được Loạn Thiên Truy hay không nữa.
"Bang..." thân thể Lâm Minh bị áp lực của Loạn Thiên Truy đánh lui về mép lôi đài.
"Cản được rồi, thật sự cản được rồi" bên dưới hô lên, Đường Nhật Tân cũng không dám tin với Hồn Kỹ thứ 4 mà lại đánh bất ngờ Lâm Minh vẫn có thể cản được.
"Kẻ này không đơn giãn" đây là suy nghĩ của tất cả mọi người, phải biết Lâm Minh còn chưa sử dụng Hồn Kỹ thứ ba của mình nữa đấy.
"Quỷ Trảo" lợi dụng lúc này Vương Nhã Khiêm định đánh úp nhưng Đường Nhật Tân đã kịp phản ứng, ngăn cản được.
CHƯƠNG 29: ÁC ĐẤU.
Đến tận lúc này trận đấu vẫn còn có bất ngờ xảy ra, không ai có thể tưởng tượng được Vương Nhã Khiêm lại còn có thể đấu ngang tay với một Hồn Tông như Đường Nhật Tân, trong khi hắn còn được Thất Bảo Lưu Ly Tháp buff cho hai chiêu tăng tấn công và tốc độ.
Bên cạnh Khúc Nhân vẫn đang cố gắng cầm chân Hồng Lịch, tuy chênh lệch một Hồn Hoàn nhưng với sự quỷ dị của Hắc Khí ăn mòn nên Khúc Nhân vẫn khiến cho hắn không thoát ra được.
"Độc Võng" lúc này Thanh Yến sử dụng Hồn Kỹ đầu tiên của mình, nhắm ngay Phong Kình trước mặt. Thấy vậy Thu Nhi đứng kế bên định ra tay giúp Phong Kình thì đột nhiên Độc Võng lại đổi hướng đến Hồng Lịch.
"Bang..." ngay lập tức Thu Nhi đã đánh tan Độc Võng. Nhưng lúc này Đặng Phong đã cấp cho Tử Cầm một cái Thánh Quang Thanh Lọc, cô ta đã dùng thêm Hồn Kỹ Tăng Tốc của mình đánh thẳng đến Trữ Linh - cô gái Thất Bảo Linh Lung Tháp đang đứng sau Thu Nhi.
Quá bất ngờ, Phong Kình định cứu vãng tình thế bằng một chiêu Nguyền Rủa nhưng vô dụng, bên cánh trái Yến Ngọc đã bị Hoàng Quân vây lấy không thể thoát ra cứu viện được.
Trữ Linh bị hạ tình thế của đội Đường Nhật Tân càng nguy khó. Vì vậy để kế thúc nhanh trận đấu Thu Nhi và Phong Kình đã sử dụng đến Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của mình.
"Bọn chúng chết chắc rồi" Chu Tú Phương hưng phấn đứng dậy.
"Ầm...." Con Đường Chết bắn ra một luồng Hắc Khí thẳng đến chổ Lâm Minh, Thanh Yến và Đặng Phong đang đứng.
"Kết thúc rồi sao?" Mọi người đều hồi hợp.
Nhưng khi hắc khí tan ra.
"Á...á..." hai tiếng hét đau đớn đã vang lên. Mọi người nhìn lại thì thấy Thu Nhi và Phong Kình đang nằm sấp xuống đất, mất khả năng chiến đấu.
"Nhìn đó kìa" có người còn minh mẫn chỉ tay về phía Lâm Minh đang đứng phía sau Thu Nhi và Phong Kình nhưng vẻ mặt hơi xanh, thân thể lung lây sắp ngã, bên cạnh cậu Thanh Yến và Đặng Phong vẫn an toàn.
"Sao có thể?" Mọi người không tin vào mắt mình.
"Là Thuấn Di, chắc chắn Hồn Kỹ thứ ba của Lâm Minh là Thuấn Di" Trịnh Khôi nói ra nghi hoặc của mọi người.
Thật sự là ông ta đã đoán đúng, Hồn Kỹ thứ ba của Lâm Minh là Thuấn Di. Lợi dụng sơ hở của Con Đường Chết là chỉ bắn thẳng nên Lâm Minh đã trốn được. Vốn dĩ Thuấn Di rất tiêu hao Hồn Lực, cậu còn kéo theo hai người nên tất cả Hồn Lực sắp cạn kiệt rồi.
"Rầm..." trong khi mọi người còn hoang mang Hoàng Quân đã tiễn Yến Ngọc xuống lôi đài.
Trên lôi đài bây giờ là bảy đánh ba, Khúc Nhân vẫn đang cầm chân Hồng Lịch, còn Hoàng Quân và Tử Cầm thì vây công Thái Vinh.
Tuy phòng ngự của Thái Vinh rất mạnh nhưng dưới thế tấn công liều mạng của Hoàng Quân và độc tính từ Tử Câmf thì không lâu sau hắn đã bị thương tích đầy người.
Đường Nhật Tân rất muốn cứu người, nhưng mõi lần hắn kịp thoát ra thì Vường Nhã Khiêm lại bắt kịp hắn.
"Nanh Độc" Hồn Hoàn màu tím của Tử Cầm sáng lên, hai luồng nanh độc ghim thẳng vào cổ Thái Vinh.
"Thiết Dực" lúc này Hoàng Quân cũng đã kịp tung ra Hồn Kỹ của mình, đôi cánh trắng của Bạch Nhạn đã hóa thành kim loại cắt ngang người Thái Vinh.
Thái Vinh bị hạ, không lâu sau Hồng Lịch cũng nối gót theo sau.
Nhìn trên sân bây giờ chỉ còn lại Đường Nhật Tân đấu với bảy người đội Lâm Minh, nhưng lúc này đột nhiên hắn nỗi điên lên bỏ qua công kích của Vương Nhã Khiêm mà lao đến đám người Tử Cầm.
"Ầm..." chỉ với một búa Hoàng Quân đã bị đánh thổ huyết văng ra lôi đài.
Lâm Minh bây giờ lực bất tòng tâm, thấy Hoàng Quân như vậy cũng không thể giúp gì được. May mắn là Tử Cầm và Khúc Nhân là Mẫn Công tốc độ nhanh nên thoát được hai búa sau đó.
Lúc này Đường Nhật Tân lại chuyển qua đám Lâm Minh, thấy tình thế không ổng Vương Nhã Khiêm đã dùng thế Hồn Kỹ Thị Huyết. Hai mắt hắn đỏ ngầu, trong tình trạng này tâm tính sẽ không ổn định, dù có bị thương cũng không đau. Nhưng khi hết Thị Huyết thì toàn thân sẽ vô lực, đau đớn gấp đôi.
Thấy Vương Nhã Khiêm như vậy, Tử Cầm, Khúc Nhân, Thanh Yến đều tập trung lại vây đánh Đường Nhật Tân. Mọi người đều biết khi Thị Huyết kết thúc mà không giải quyết được Đường Nhật Tân thì sẽ thua.
"Á..." Vừa nhào tới Khúc Nhân đã lĩnh trọn một búa của Đường Nhật Tân.
"Nanh Độc - Độc Trận" hai chiêu độc tính cao liên tiếp bắn tới, dùng có mạnh đến đâu nhưng dưới độc tính cao như vậy Đường Nhật Tân cũng phải bị thương.
"Tê Liệt" sử dụng luôn phần Hồn Lực còn sót lại, Lâm Minh tạo cho Vương Nhã Khiêm vài giây tấn công trực diện.
Không phụ lòng Lâm Minh, với mấy giây ngắn ngủi Vương Nhã Khiêm đã đánh bay Đường Nhật Tân ra lôi đài, nhưng lần này là dùng chiếc đuôi to lớn phía sau của hắn.
Trận đấu vừa kết thúc, Lâm Minh và Vương Nhã Khiêm đồng loạt ngã xuống, ngắc đi.
CHƯƠNG 30: GẶP LẠI BẠN CŨ.
Cứ tưởng chiếc đuôi của Vương Nhã Khiêm chỉ để trang trí nhưng không ngờ nó còn có uy lực mạnh đến vậy.
Vốn trao thưởng sẽ diễn ra ngay sau khi trận Chung Kết kết thúc, nhưng vì Lâm Minh và Vương Nhã Khiêm xĩu nên bị hoãn lại hơn hai giờ sau.
Phần thưởng đối với Lâm Minh là khá lớn, được 1000 điểm cống hiến ngoài ra còn có thêm ba giờ vào Rừng Nhân Tạo để luyện tập. Điểm cống hiến là loại tiền tệ duy nhất ở Sử Lai Khắc này, phải biết một ngày cơm cũng chỉ tốn 1 điểm mà thôi. Tuy nhiên học viện vẫn cho phép đổi tiền liên bang ra điểm công hiến, nhưng với tỷ lệ là 1-1000. Loại này chủ yếu những đại tộc mới gánh nổi chứ như Lâm gia thì đừng tưởng cung cấp được cho Lâm Minh.
Trong trận giành hạng ba đội của Đoái Hạo Nhiên đã chiến thắng nhưng trên vẻ mặt bọn họ đều không vui vẻ. Lúc đội Lâm Minh lên nhận, trừ Phùng Thiếu Hoa ái ngại ra ket nào cũng dùng ánh mắt hận thù nhìn.
"Đều tại hai tên vô dụng các ngươi, ta chưa từng thấy Khống Chế Sư nào vô dụng như các ngươi" Chu Tú Phương tức giận đổ hết lỗi cho hai người Nguyệt Hoa và Phùng Thiếu Hoa.
"Hạo Nhiên, ta đã cố hết sức rồi, ta thật sự xin lỗi" Nguyệt Hoa khóc thút thít.
Nhìn cảnh này Phùng Thiếu Hoa chỉ biết quay mặt đi, bây giờ hắn đã biết vì sao Nguyệt Hoa phải kéo mình ra khỏi Lâm Minh rồi. Cô ta không chỉ để lấy lòng Đoái Hạo Nhiên giành một phần tình cảm, mà còn dùng hắn như một quân cờ để cạnh tranh cho đội. Giờ đây hắn đã thật sự hối hận rồi, nhưng đã không còn kịp nữa.
"Ngươi diễn cho ai coi đó, đồ hồ ly tinh" Chu Tú Phương thừa biết âm mưu của Nguyệt Hoa, nhưng mõi lần như vậy Đoái Hạo Nhiên lại ra mặt khiến cô ta không làm gì được.
"Thôi bỏ đi" cũng như lúc này đây, Đoái Hạo Nhiên lại gạt ngang lời của Chu Tú Phương.
"Lâm Minh? Là ngươi sao" mấy ngày sau, trên đường đi học trở về đột nhiên có người gọi Lâm Minh. Quay lại thì thấy đó là một thanh niên 19, 20 tuổi.
"Ta là Lê Thành đây" thấy Lâm Minh không nhận ra mình người đó nói.
"A, là Lê Thành ca ca, huynh cũng học ở đây sao" Lâm Minh vui vẻ cười nói, Lê Thành không chỉ là ân nhân còn là người bạn đầu tiên của Lâm Minh. Sau bao nhiêu năm vẫn gặp lại, xem ra hai người có duyên thật.
Lê Thành là học viên khóa hai của Sử Lai Khắc, ở đây năm năm được tính là một khóa. Nếu năm 25 tuổi được 40 cấp Hồn Tông sẽ đủ điều kiện khảo hạch vào nội viện. Hôm trước Đường Nhật Tân cũng tham gia khảo hạch nội viện nhưng đã thất bại, tuy nhiên bây giờ hắn mới 15 tuổi chỉ cần vài năm nữa chắc chắn hắn sẽ thành công thôi.
Lê Thành nhìn bảng xếp hạng năm nhất, thấy trên bảng Khống Chế Sư tên Lâm Minh đứng đầu nên hắn đi tìm thử xem sao, không ngờ đã đúng người.
Qua thi đấu học viện bắt đầu xếp hạng lại gồm 1 bảng Thâp Đại Tân Sinh và 5 bảng xếp hạng nhỏ.
Lâm Minh xếp hạng nhất Khống Chế bảng và hạng bốn trên Tân Sinh bảng, ba người đứng đầu là Đường Nhật Tân, Vương Nhã Khiêm và Đoái Hạo Nhiên. Bởi vì Lâm Minh chỉ xuất thủ vào Chung Kết nên phải xếp sau Đoái Hạo Nhiên.
Trong đội của Lâm Minh, ngoài cậu và Vương Nhã Khiêm ra còn có Đặng Phong và Tử Cầm leo lên Tân Sinh Bảng thứ 8 và 9. Sự xuất sắc của hai người đã được thể hiện rỏ ràng qua từng trận đấu. Nhưng không ai ngờ Đặng Phong lại vượt qua Trữ Linh để đứng đầu bảng Phụ Trợ, tuy nhiên đáng tiếc nhất là Thanh Yến xếp hạng 4 Khống Chế bảng nhưng lại không vào được Tân Sinh bảng.
Đang ngồi nói chuyện vui vẻ đột nhiên Hoàng Quân đi vào, Lâm Minh định giới thiệu hắn cho Lê Thành thì nhận ra sắc mặt hơi tái của hắn.
"Chẳng lẻ hai người xảy ra chuyện gì sao" Lâm Minh thoáng nghĩ.
Nhưng sau đó Hoàng Quân đã kịp lấy lại bình tĩnh, tỏ ra như không có việc gì chào hỏi cả hai rồi bỏ đi nhanh.
Sắc mặt của Lê Thành cũng không tốt lắm, nói vội mấy câu cũng bỏ đi.
Thời gian sau đó Lâm Minh luyện tập còn chăm chỉ hơn trước nhiều. Khi ở trên cao thì càng có nhiều người muốn đạp mình xuống, Lâm Minh biết rỏ điều này nên càng dũng mãnh tiến lên.
Vào một ngày nọ Đặng Phong hý hửng chạy lại thông báo cho mọi người biết hắn đã được 30 cấp Hồn Tôn phải thu thập Hồn Linh mới.
Đạt đến 30 cấp Hồn Tôn muốn thu thập Hồn Linh không chỉ đến Truyền Linh Tháp mua là có, mà phải vào Rừng Nhân Tạo đích thân giết Hồn Thú. Bởi vì Ngàn Năm Hồn Thú đã có linh tính, nếu không đánh bại bọn nó thì sẽ không có cách nào hấp thu được.
Đặng Phong là Phụ Trợ Sư nên được đặt cách dẫn thêm đồng đội vào Rừng Nhân Tạo để giúp hắn giết Hồn Thú.
"Mẹ, con được 30 cấp Hồn Tôn rồi".
Đặng Phong dẫn đám người đến Truyền Linh Tháp ở Sử Lai Khắc Thành. Phải nói đây là tòa Truyền Linh Tháp lớn nhất Lâm Minh từng thấy.
Mẹ của Đặng Phong làm việc ở nơi này, bà cũng từng là học viên của Sử Lai Khắc và là một vị Phụ Trợ Hồn Đế. Nghe Đặng Phong kể bởi vì cha hắn ngoại tình mà mẹ hắn tức giận đã dẫn hắn đến đây, mấy năm rồi ông ta vẫn chưa đến thăm hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro