Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151 đến chương 160

CHƯƠNG 151: LIÊN BANG NHÚNG TAY.
Một vị Đấu La tự bạo không phải là chuyện nhỏ, nó có thể làm sụp đổ cả một thành trị lớn.
Đột nhiên từ trên trời giáng xuống một thủ ấn, đánh cho Cơ Bình lún xuống mặt đất.
"Ma Thủ Đấu La" Cơ Bình miệng phun ra một ngụm máu. Ông biết hắn là muốn ngăn cản ông tự bạo.
Lúc này bên trong sân lớn Cơ gia cũng hết sức căng thẳng, nhưng không phải với Tà Hồn Điện mà là với người của Liên Bang
"Diệt Hồn Liên Minh trách nhiệm đến đây là kết thúc, phần còn lại sẽ do Liên Bang lo liệu" một tên Siêu Cấp Đấu La của Liên Bang cản phía trước.
"Hừ, đều là đến cứu giúp có cần phải phân biệt trách nhiệm như vậy không" Bên phía Liên Minh, Trục Nguyệt Đấu La chấp tay hỏi ngược lại.
"Cút hoặc chết" tên Đấu La của Liên Bang hóng hách ra lệnh.
"Ngươi đây là cố ý ngăn cản để Cơ gia diệt môn" Trục Nguyệt Đấu La không hề sợ hãi. Dù bà chỉ là 95 cấp Đấu La, tên kia đến 97 cấp nhưng nếu đấu một trận bà vẫn có tự tin.
"Vậy chết đi" vừa nói, hắn vừa xuất Võ Hồn đánh tới. Một con Kim Ô óng ánh hung lệ xuất hiện, nó làm cho cả mãnh không gian này nóng như Hỏa Diệm Sơn.
"Trục Nguyệt Tinh Di" trái ngược với Kim Ô là một mặt trăng đầy hàn khí.
Mặt trăng va vào Kim Ô nhưng người bị đánh bay lại là Trục Nguyệt Đấu La.
"Lão già chim ba chân, khi dể một nữ nhân thì có gì là hảo hán chứ" tiếp lấy Trục Nguyệt Đấu La là một nam nhân uy phong lẫm liệt. Ông ta chính là phu quân của Trục Nguyệt Đấu La, phong hào Trục Nhật.
Cùng với vợ mình, tuy đều là 95 cấp Đấu La nhưng nếu cả hai cùng hợp lực thì có thể đánh ngang với một vị 97 cấp Đấu La.
Nghe Trục Nhật gọi mình là chim ba chân, Kim Ô tức giận nhiệt độ xung quanh càng tăng cao.
"Đến, Nhật Nguyệt Luân Hồi"
Phía ngoài Cơ gia, Lâm Minh lắc đầu ngán ngẳm. Diệt Hồn Liêm Minh xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Liên Bang, nhưng mà cậu không ngờ bọn chúng nhẫn tâm đến vậy.
Đây không đơn giản chỉ là ngăn cản Liên Minh, mà bọn chúng muốn lấy sinh mạng của toàn bộ Cơ gia làm một cái cớ công kích Liên Minh.
Trong lịch sữ đại lục từng ghi chép, ngày xưa có một tổ chức tên là Võ Hồn Điện, những ngày đầu thành lập với mục đích cao cả là diệt trừ Tà Hồn Tu. Nhưng sau này bọn chúng đã âm mưu nắm giữ toàn đại lục, cũng như Liên Bang bây giờ. Nó đã quá thối nát.
Đang đánh nhau kịch liệt bổng Kim Ô lui về sau.
"Không Gian rung động. Này... Là tên đó"
Hắn cảm nhận được Lâm Minh đang ở gần đây nhưng không thể rời khỏi cuộc chiến.
Trong khi đó tình cảnh của Cơ Bình và Cơ Vĩnh Nghiệp lại rất nguy cấp.
Cơ Vĩnh Nghiệp thì bị trói gô một chổ, còn Cơ Bình đang bị một sợi dây màu đen chui vào đầu.
"Lão già này cũng kiên định lắm, lâu như vậy mà Xích Hồn Tỏa vẫn chưa khống chế được hắn"
Ma Thủ không giết Cơ Bình vì coi trọng năng lực bói toán của ông, nếu nắm giữ ông thì còn có lợi hơn cả giết ông. Dù Bát Cực Bàn là Thần Khí nhưng Thần Khí cũng cần người có năng lực tương đương sử dụng mới hiệu quả được.
"Không ổn" chợt Ma Thủ vung tay đánh về một phía. Chưởng lực màu đen chạm vào mũi tên màu đen, khiến cả hai cùng phát nổ.
"Hắc Ám Tù Lung"
"Phá"
Trong khoảnh khắc Ma Thủ đánh tan tù lung thì Lâm Minh đã tới chổ Cơ Bình và Cơ Vĩnh Nghiệp.
"Chạy đi đâu" Cơ Vĩnh Xương và Cơ Vĩnh Thanh cùng dùng một Hồn Kỹ vây khốn Lâm Minh.
"Hừ, Chết" liên tiếp hai mũi tên bắn ra nữa, đầu lâu của cả hai đã bị đánh nổ.
Nhưng lúc này từ hai chiếc cổ trống rổng hàng loạt sợi ma khí tuông ra, dần kết lại thành đầu lâu.
"Ma Tổ Trọng Tố" biến mất sau màng không gian, Lâm Minh bỏ lại một câu. Đây là một Thần Kỹ của Ma giới, tu luyện bí pháp này sẽ có một lần trọng tố cơ thể. Không ngờ Tà Hồn Điện lại giữ được bí pháp này.
Lâm Minh vừa cứu được cha con Cơ Bình đi thì vợ chồng Nhật Nguyệt Đấu La cũng biết được. Hai người cười lớn trêu chọc Kim Ô rồi dẫn người rút lui.
"Liên Bang sắp sóng gió rồi đây" Kim Ô thở dài.



CHƯƠNG 152: TRIỆT ĐỂ VẠCH MẶT.
Tin tức Cơ gia diệt môn tạo nên oanh động lớn, nhưng đáng chú ý hơn nữa là tin Liên Bang nhúng tay ngăn cản Diệt Hồn Liên Minh cứu người. Nếu không phải kẻ ngu thì chắc hẳn ai cũng đoán được nguyên do sâu sa bên trong.
Mặc dù Liên Bang đã nhiều lần phủ nhận, tuy nhiên hầu hết mọi người đều bắt đầu lo ngại. Tà Hồn Tu ngày càng lộng hành, khó khắn lắm mới có một tổ chức đứng ra diệt trừ bọn chúng thì lại bị chèn ép.
Phủ nhận đã không được thì dùng đến quyền lực, không lâu sau đó Liên Bang đã ban lệnh cấm xếp Diệt Hồn Liên Minh vào hành ngũ một tổ chức phi chính phủ. Dù không công khai nói Liên Minh là phản động, nhưng Liên Bang cũng không thừa nhận.
Vốn đối thủ chỉ có một Tà Hồn Điện đã khó khăn, giờ lại thêm một Liên Bang khiến cho Liên Minh mọi bề đều thụ địch.
Nhìn chung thì do lực lượng của Liên Minh còn quá mõng, nếu có vài Siêu Cấp Đấu La nữa thì Liên Bang đã không dám trắng trợn chèn ép như vậy.
Nhưng không dừng lại ở đó, Liên Bang còn gữi tối hậu thư đến cho Quỷ Hoàng và Sử Lai Khắc. Bọn chúng ép Quỷ Hoàng rời khỏi Liên Minh, ép học viện gạch tên Lâm Minh khỏi Sử Lai Khắc.
Liên Bang đã điên rồi!
Ba ngày sau Vạn Quỷ Quốc tuyên bố rút Liên Bang, Quỷ Hoàng ra lệnh trục xuất tất cả người của Liên Bang ra khỏi lãnh thổ nước mình. Đây là quốc gia đầu tiên trong ngàn năm nay rời khỏi Liên Bang a.
Riêng Sử Lai Khắc, Trần lão đã tự mình đứng ra vạch mặt với Liên Bang. Ông tuyên bố Liên Bang chưa có đủ quyền để nhúng tay vào học viện.
Là Minh chủ, Lâm Minh lúc này ánh mắt nhìn xa xăm trên bầu trời. Một bên Tuyết Mạng đang đứng nhìn cậu.
"Lá thư này, ngươi hãy về đưa cho phụ hoàng ngươi"
"Ngươi muốn hy sinh mình, đừng. Ta sẽ mạnh mẽ, sẽ bảo vệ ngươi và Liên Minh này. Ngươi đừng làm vậy" Tuyết Mạng gắp gáp, tay không muốn nhận thư.
"Ngươi nghĩ điên khùng gì đó. Trong thư này là bí mật mà Tuyết gia ngươi tìm kiếm bấy lâu nay"
Nếu không phải mọi chuyện tiến triển ngày càng xấu thì Lâm Minh đã không làm vậy. Cậu đánh đổi một phần bí quyết mở ra Tuyết Thần Cung cho Tuyết gia, thứ nhận lại sẽ là sự ủng hộ của Thiên Đấu Đế Quốc.
Tuyết Mạng không dám chậm trể mang thư về cho Tuyết Hoàng. Đọc thư xong, Tuyết Hoàng liền mời tất cả lão tổ Tuyết gia ra bàn bạc. Trong đêm, một vị Tuyết gia lão tổ đã đến gặp Lâm Minh, ngay hôm sau Thiên Đấu Đế Quốc tuyên bố rời khỏi Liên Bang và trở thành một thành viên của Diệt Tà Liên Minh.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đại lục đã biến đổi không ngừng nhưng lại hướng tới sự diệt vong.
"Lễ cưới của Tử Cầm, ngươi dự không?"
"Dự, tức nhiên phải dự"
"Nhưng nếu gặp Thanh Yến ở đó, ta và ngươi..."
"Không quan trọng, nếu không trên chiến trường thì chúng ta vẫn là bạn"
Lâm Minh và Vương Nhã Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện trong một không khí ngột ngạc như vậy.
Thanh Yến, một đồng đội của mọi người nhưng bây giờ lại đứng khác chiến tuyến. Cô xuất thân từ một gia tộc trung thành với Liên Bang, mọi người trong gia tộc cô đều làm việc cho Liên Bang và cô cũng vậy.
Nhắc đến Tử Cầm cũng bất ngờ, cô đột ngột kết hôn, mà người đó lại là Long Xà Tông Thiếu chủ Vũ Trì. Năm đó gặp nhau trên lôi đài Tử Cầm không hề để Vũ Trì vào mắt nhưng bây giờ tại sao lại như vậy?
Tử gia không có Phong Hào Đấu La nhưng Long Xà Tông dù sao cũng là một môn phái lớn. Hôn lễ của Thiếu Tông chủ vẫn có rất nhiều người đến tham dự, chủ yếu là nể mặt Long Xà Tông.
So với dàn khách mời của Long Xà Tông thì bên phía Tử gia lại thua kém hơn hẳn. Không chỉ số lượng ít mà một vị Phong Hào Đấu La còn không có.
"Nghe nói Thiếu Tông chủ Vũ Trì đã có hai tiểu thiếp, bây giờ lại nạp chính thê, không biết cô ta có gì đặc biệt a"
"Tử Cầm của Tử gia ngươi không nghe, nhưng chắc ngươi nghe Tử Cầm của Sử Lai Khắc đi"
"Là người đó, đồng đội của Sát Điệp Lâm Minh"
"Đúng vậy a"
Ngồi trong phòng chờ đại hôn Tử Cầm hai mắt nhắm hờ, mặt không hề có tý gì là vui mừng, hạnh phúc.
"Cuộc hôn nhân này sẽ đưa ta về đâu đây?" cô tự hỏi.
Ngày xưa, ước mơ lớn nhất đời cô là đạp bước đỉnh phong, khôi phục lại cơ nghiệp của gia tộc, nắm giữ vận mệnh của mình. Nhưng bây giờ, không ngờ cô lại cam tâm lấy một kẻ mình không hề yêu.
"Bây giờ đã không thể thây đổi được nữa, cô buồn phiền cũng chẳng có ít gì" đột nhiên Vũ Trì bước vào.
Tử Cầm đẹp, hắn công nhận đều đó, nhưng hắn không yêu cô. Người hắn yêu là hai tiểu thiếp của mình nhưng cả hai đều không thể thoát khỏi sự sắp đặt của gia tộc.
Vũ gia cần huyết mạch, Võ Hồn mạnh mẻ của Tử Cầm để duy trì đời sau. Còn Tử gia cần Long Xà Tông bảo vệ mình. Cả hai chỉ là những quân cờ bên bàn cờ lợi ích.



CHƯƠNG 153: THANH GIA MUỐN LẬP CÔNG.
Đứng ở một gốc sau lể đài, hai nữ nhân với khuôn mặt thất thần đang đứng đó. Nếu bây giờ Lâm Minh ở đây sẽ nhận ra hai người chính là đối thủ củ của mình, hai cô nàng mang Võ Hồn Mạn Đà La Xà năm xưa.
"Một chút nữa thôi, Vũ Trì sẽ là của người khác" một cô gái nước mắt lả chả rơi.
Nếu hai người là Phong Hào Đấu La, nếu hai người gia thế mạnh mẽ, nếu hai người huyết mạch kinh khủng thì bây giờ sao phải đứng đây khóc.
Từ nhỏ hai tỷ muội sống trong Long Xà Tông, tuy nói thiên phú rất tốt nhưng tiềm lực Võ Hồn lại có hạn. Dù cố gắng đến mấy thì vẫn thua kém các thiên tài một phần.
Nhìn Tử Cầm đã là Hồn Thánh, còn mình vẫn là Hồn Vương, cả hai càng đau khổ.
Hận, tức nhiên cả hai đều hận. Lúc đầu là hận bản thân yếu kém, hận Tử Cầm đoạt phu quân của mình, hận Vũ Trì không dám cải lại gia tộc. Nhưng cuối cùng mối hận nhất vẫn là các lão tổ Vũ gia đã biến tất cả thành những con rối.
Thời đại biến thiên đã đến, ai cũng muốn bảo vệ mình. Vũ gia, Tử gia cũng vì lợi ít của gia tộc, là con dâu cả hai đành phải chấp nhận.
"Giờ lành đã đến, xin mời tân lang và tân giai nhân" đột nhiên tiếng của người chủ trì hôn lễ vang lên cắt đứt suy nghĩ hai người.
Từ bên trong Tử Cầm khoát tay Vũ Trì bước ra, bên tai vẫn nghe tiếng chỉ trích cô "trèo cao", "tiểu tam".
Gia chủ Tử gia, cũng là cha của Tử Cầm khuôn mặt đắng chát. Đứa con gái ông thuơng nhất bây giờ lại phải trở thành vật hy sinh.
"Thanh gia đại tiểu thư đến"
Từ bên ngoài một đội ngũ gồm mười người đi vào. Trong đó dẫn đầu là một cô gái và một bà lão, còn tám người khác khiên bốn chiếc rương thật lớn.
"Đó là Thanh gia Ban Chu Đấu La a"
Bà lão không quan tâm những người xung quanh chỉ đi theo cô gái.
"Tử Cầm, hạnh phúc nhé" cô gái đó chính là Thanh Yến.
Cuối cùng Tử gia cũng mời đến một vị Đấu La, vị thế trên lễ đường cũng nâng lên đáng kể.
"Sát Điệp Đấu La, Vạn Quỷ Thái Tử, Vạn Quỷ Phò Mã đến"
Lúc này Lâm Minh, Vương Nhã Khiêm và Khúc Nhân mới đến. Nghe tên ba người Thanh Yến hơi khựng lại một xíu, nhưng Tử Cầm đã vỗ tay cô mĩm cười.
"Tử Cầm, sống tốt nhé, có gì hãy đến tìm chúng ta"
"Thanh Yến đã lâu không gặp, hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu như ngày xưa" Lâm Minh cười với Thanh Yến.
Thanh Yến chỉ mĩm cười, cô biết bây giờ hai người đã ở hai chiến tuyến khác nhau.
Tiếp theo Hoàng Quân và Đặng Phong cũng đến. Như vậy cả đội đã tập hợp lại với nhau.
"Hôm nay là ngày vui của Tử Cầm, chúng ta hãy quên những chuyện bên ngoài đi. Bây giờ chúng ta là bạn của nhau" Đặng Phong biết Thanh Yến ái ngại Lâm Minh và Vương Nhã Khiêm nên đứng ra hòa hoãn.
"Đúng vậy, chúng ta là bạn. Cùng nâng ly chúc mừng nào" Vương Nhã Khiêm là ngươi nâng ly đầu tiên, tiếp theo cả đám đều vui cười.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, đột nhiên từ bên ngoài bốn vị Đấu La đi vào đứng bao vay Lâm Minh.
"Lui ra, các ngươi làm gì đó" Thanh Yến đứng lên quát lớn.
Lúc này Ban Chu Đấu La kéo Tử Cầm qua một bên.
"Tiểu thư mau lui ra, Lâm Minh là kẻ đang bị Liên Bang truy nã nếu Thanh gia bắt được hắn thì địa vị sẽ tăng lên rất nhiều a"
"Lui ra" Thanh Yến gạc tay bà ra.
Đừng nhìn cô chỉ là một Hồn Thánh, nhưng địa vị ở Thanh gia còn cao hơn những Đấu La ở đây rất nhiều. Bởi vì lão tổ Thanh gia rất yêu thương cô, hơn cả...con của mình.
"Tiểu thư..."
"Mau lui ra"
Nhìn Thanh Yến tức giận, bốn tên Đấu La nhìn Ban Chu Đấu La một cái rồi định lui ra. Đột nhiên Long Xà Tông Tông chủ Vũ Hình Long đứng ra mời bốn người ở đại dự tiệc.
Nhìn vậy Lâm Minh chỉ mĩm cười, còn vẻ mặt Thanh Yến càng ngượng ngùng.
"Là bạn ta khuyên cô một lần, nếu bọn chúng ra tay với ta thì ta sẽ không nương tay" Lâm Minh nhìn Thanh Yến khẻ nói.
"Ta biết" cô là đang muốn bảo vệ đám người ngu ngốc kia.



CHƯƠNG 154: CHA CON QUÁI LẠ.
Đúng là Liên Bang không dể gì buông tha cho Lâm Minh và Diệt Tà Liên Minh. Dù bên ngoài chỉ không công nhận nhưng trong nội bộ vẫn ban lệnh truy nã cách thành viên của Liên Minh. Điều này cậu biết chứ, chỉ là không nghĩ tới Thanh gia ngu ngốc dám công khai như vậy thôi.
Bị năm tên Đấu La nhìn chằm chằm nhưng Lâm Minh vẫn vui vẻ ăn uống, không hề để chúng trong mắt.
Tiệc tan, Lâm Minh và vợ chồng Vương Nhã Khiêm vừa rời khỏi Long Xà Tông đã bị đám người Thanh gia chặn lại.
"Tiểu thư đã bị gia chủ ngăn lại, để coi còn ai cứu được các ngươi" Ban Chu Đấu La cười khẩy.
"Một đám ô hợp cũng muốn giữ chân ta, nực cười"
Năm tên Đấu La đều ở mức 92, 93 cấp Hồn Lực không biết chúng lấy đâu ra tự tin như vậy.
"Tên nhãi con, xem đây. Ngũ Độc Trận"
Ngũ Độc Trận là một trận pháp nổi danh của Thanh gia, gồm Xà, Nhện, Cóc, Bọ Cạp, Rết tổ hợp lại. Ở đây ngoài Ban Chu Đấu La mang Võ Hồn Hoa Ban Độc Chu thì bốn tên khác cũng có Võ Hồn phù hợp để mở trận pháp.
"Thì ra đây là thứ các ngươi dựa vào"
"Hắc Ám Hàng Lâm, Vong Mộng"
Rơi vào thế giới hắc ám của Lâm Minh tạo ra, Ngũ Độc Trận dần dần bị nó hấp thụ hết. Chưa kể đến từng đạo hắc ám giáng xuống, chỉ riêng Vong Mộng đã khiến năm người khốn đốn.
"Hắn sao mạnh như vậy chứ, mau Võ Hồn Dung Hợp Kỹ" Ban Chu hét lớn.
Hợp Kỹ của Thanh gia tên là Ngũ Độc Quái, uy lực còn hơn Ngũ Độc Trận. Nhưng rất tiếc bọn chúng không thể dung hợp được nữa bởi vì tên Võ Hồn Xà đã bị bắn chết.
"Tiếp theo là ngươi" Lâm Minh chỉ vào tên Võ Hồn Độc Thiềm. Thấy bị điểm thẳng mặt, hắn tức giận không thôi, dù gì hắn cũng là một Phong Hào Đấu La trên vạn người.
"Độc Thiềm Uy Vũ" con Độc Thiềm trở nên to lớn hơn nữa, thêm nữa là một lớp độc dược bao phủ lấy thân thể nó.
"Phốc..." thân thể to lớn thì đã sao chứ, vẫn là một mũi tên Lâm Minh đã lấy được mạng hắn.
Thấy hai người chết trong tích tắc, Ban Chu sợ hãi rồi.
"Sát Điệp Đấu La xin hãy nể mặt tiểu thư tha cho chúng ta một mạng. Từ nay chúng ta không dám đối nghịch ngài nữa a"
"Nếu Thanh Yến muốn các ngươi được sống thì đã không đứng nhìn vậy rồi"
Đúng vậy lúc này bên ngoài Thanh Yến đang dựa vào một gốc cây xem trận chiến. Mõi một tên Thanh gia Đấu La ngã xuống, cô đều không hề có chút gì đau buồn mà còn ẩn ẩn vui vẻ.
"Đó là.." Ban Chu định nói gì đó, nhưng hai bên bà hai tên Đấu La còn lại đã ngã xuống bởi những con Hắc Điệp.
"Ngươi là chủ mưu, vốn nên chết đau đớn hơn rất nhiều nhưng ta sẽ không giết ngươi" Lâm Minh nhếc môi cười.
Tiếp theo đó, là một loạt kỹ năng cậu đánh vào bà ta. Đầu tiên là phá hủy lục phủ ngũ tạn, sau đó là phá nát thần trí, cuối cùng chọc mù đôi mắt, bẻ gãy hết tay chân.
"Lâm Minh rất đáng sợ, cô đừng đối đầu với cậu ấy" bên ngoài Vương Nhã Khiêm khuyên Thanh Yến. Nhưng cô chỉ cười mà không đáp.
Việc Thanh gia bị chết bốn tên Đấu La, một người bị đánh tàn phế, ngu dại không lâu sau đã truyền khắp mọi nơi.
Lúc này đây, đại điện Thanh gia không khí âm u khó tả.
Ngồi giữa đại điện là gia chủ Thanh gia đang đỏ mắt nhìn Thanh Yến.
"Ngươi đã biết tội của mình chưa"
"Ta tội gì?" Thanh Yến khinh khỉnh nhìn ông ta, nào phải là ánh mắt con gái nhìn cha mình.
"Ngươi trơ mắt nhìn các vị tiền bối bị giết mà không ngăn cản, ngươi đáng tội chết" bị quy chụp như vậy Thanh Yến càng cười lớn.
"Ông ngồi trên vị trí gia chủ này lâu quá nên bị điên rồi hả. Thử hỏi ông có tha cho kẻ muốn giết mình không?"
Thanh Yến nhìn đám cao tầng xung quanh rồi nói tiếp:
"Với lại ta đã ngăn cản rồi nhưng ông ta không nghe, dùng vị trí gia chủ ép ta nhượng bộ. Bọn họ chết là do ông ngu ngốc"
"Ngươi..., bắt nó lại" bị chửi như vậy ông ta tức đến mặt xanh lét.
"Ai dám, ta đã truyền tin cho lão tổ rồi. Thanh Hạo, ông tự nghĩ cách giải quyết đi" Thanh Yến đã gọi thẳng tên cha mình luôn rồi.
Nghe đến lão tổ, Thanh Hạo hai mắt hiện lên sự lo sợ. Nhanh chóng ông đã xuống nước năn nỉ Thanh Yến:
"Yến nhi, con gái thông minh của ta. Con là con gái của ta, con phải giúp cha a"
"Con gái, phải không?"
Nghe cha con hai người đối thoại, đám người xung quanh chỉ biết thở dài. Đúng là sai một ly, đi một dặm. Chuyện này nếu bị lộ ra Thanh gia còn mặt mũi gì nữa chứ.



CHƯƠNG 155: BÍ MẬT.
Một hồi sóng gió của Thanh gia chỉ là khúc dạo đầu, bởi vì Thanh gia công khai Liên Bang đang truy nã Lâm Minh nên cậu đã có cớ chống lại bọn họ.
Đầu tiên là việc Lâm Minh kết hợp với Quỷ Hoàng, Tuyết Hoàng thâu tớm hết tất cả các quốc gia vùng Đông Bắc Đại Lục.
Thứ hai, Diệt Hồn Liên Minh chính thức giương cờ khởi nghĩa chống lại Liên Bang. Với 18 điều tội của Liên Bang do Lâm Minh lập ra đã làm cho dân chúng nhìn thấy phần tối của chúng. Chính vì điều này mà Liên Bang đã tiến công đánh tới nhưng không thành công.
Không biết có phải muốn tìm thêm lực lượng hay trả thù Sử Lai Khắc mà Liên Bang cho phép Bản Thể Tông trở về. Bởi vì có Liên Bang hậu thuẩn mà Bản Thể Tông trắng trợn khiêu khích Sử Lai Khắc khắp nơi. Bọn chúng là muốn Sử Lai Khắc không kiềm được mở ra cuộc chiến, rồi lợi dụng cơ hội này loại bỏ Sử Lai Khắc.
Trong mắt Liên Bang từ lâu Sử Lai Khắc đã là cái đinh trông mắt, vì bọn không thể nắm giữ học viện trong tay.
"Liên Bang điên rồi, thế mà lại đối nghịch với Sử Lai Khắc" lúc này Thanh Yến đang ngồi nhấp một chén trà, trước mặt cô là một ông lão.
"Càng loạn chúng ta càng có lợi" ông lão mĩm cười.
"Yến nhi à, số mệnh của con từ khi sinh ra chú định đã là vương, là hoàng. Lâm Minh và đám bạn học của con chỉ là những cục đá cho con lót đường đi lên vương vị mà thôi"
Vương vị? Vì cái ảo mộng này mà cô chưa từng được một phút yên ổn. Trong cái Thanh gia này cô là niềm hy vọng, nhưng cũng là một ác quỷ.
Tại sao ở đời này của Thanh gia chỉ có Thanh Yến là nữ nhân.
"Nhất Nữ Vi Tôn" ngày cô sinh ra, trên bài vị liệt tổ, liệt tông của Thanh gia đã hiện lên bốn chữ sáng trói. Vận mệnh của cô cũng bắt đầu từ đây.
"Yến nhi à, ta biết con hận ta nhưng mà con hãy vì Thanh gia mà cố gắng. Với thiên phú của con, mấy tên Lâm Minh, Vương Nhã Khiêm có là gì chứ"
Nghe ông ta nói Thanh Yến chỉ biết cười trong lòng.
Ngày xưa cô cũng rất tin vào "Nhất Nữ Vi Tôn" này, nhưng khi quen biết Lâm Minh và Vương Nhã Khiêm, cô tự hỏi có phải nó đã sai lầm.
Cô tự nhận cho dù mình cố gắng hơn nữa thì cũng sẽ khó mà vượt qua Vương Nhã Khiêm, chứ nói gì đến Lâm Minh.
Chẳng qua cả Thanh gia này còn rất u mê mà thôi.
"Ông ra ngoài đi, ta sắp đột phá Hồn Đấu La rồi" Thanh Yến không nể mặt đuổi thẳng ông ta.
Thở dài một hơi, đi ra ngoài ông lão nào giống một lão tổ trên vạn người, mà lúc này chỉ mang nét buồn khổ.
"Mẹ, con sẽ trả thù cho mẹ"
"Các tỷ muội, ta sẽ trả thù cho các ngươi"
Từ nhỏ Thanh Yến chưa từng nghĩ cuộc đời của mình lại thảm thương như vậy. Mẹ mất, cha thờ ơ, có những lúc ông ta nhìn cô đầy hận ý cũng như sơ hãi. Cô ngày xưa không hiểu, luôn muốn tìm lý do, nhưng bây giờ cô lại ước giá như không biết thì tốt hơn.
Kỷ vật mà mẹ cô để lại chỉ là một tấm ảnh chụp của bà khi còn trẻ. Bà rất đẹp, đẹp như một thiên thần, nào ngờ thiên thần đó lại rơi vào tay ác quỷ.
Nếu Thanh Hình Long không nhu nhược, nếu hắn không ham mê danh vọng, nếu hắn bảo vệ mẹ cô thì bà đâu chết tức tưởi như vậy.
Có người chồng nào lại đẩy vợ mình vào tay người đàn ông khác không? Mà người đó lại là lão tổ của mình.
Kết quả Thanh Yến được sinh ra, sinh ra trong sự ô nhục và tội lỗi. Cô tự hỏi nếu ngày đó không có bốn chữ "Nhất Nữ Vi Tôn" đó thì có lẽ cô đã bị giết để che đậy cho tội ác này rồi.
Ngày cô ra đời cũng là ngày mẹ cô điên dại, chắc bà hận cô lắm. Rồi cả ngày bà ngồi la khóc trong phòng kín, nào còn một thiên thần như xưa.
Một hôm bà chạy trốn được, vì sợ tội lỗi bị phơi bày, chính tay ông ta - lão tổ đã giết chết bà. Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra, có bí mật nào mà giữ kín được mãi.
Cái tòa Thanh gia này là địa ngục, mà Thanh Yến chính là đao phủ gián tiếp giết chết tất cả những đứa bé gái trong này.
"Nhất Nữ Vi Tôn", Thanh gia không cho phép có thêm một đứa bé gái nào sống sót nữa, vì sợ ảnh hưởng đến vận mệnh của Thanh Yến, mà hơn hết là ảo mộng của bọn chúng.
Trong khi đó ở Sử Lai Khắc cũng đang lâm vào tình trạng trầm mặc. Mới hôm qua Liên Bang lại ra thông báo Sử Lai Khắc phải mở cửa cho chúng giám sát hoặc là đóng học viện.


CHƯƠNG 156: SỬ LAI KHẮC RÚT LUI.
Đâu biết Liên Bang lấy đâu ra dũng khí mà ra lệnh như vậy. Tức nhiên nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến học viện nhưng muốn đè bẹp Sử Lai Khắc còn không được.
Sau một tháng, lại đến phiên Truyền Linh Tháp có động tỉnh. Không ngờ bọn họ lại hợp tác với Liên Bang rút hết các phân tháp của mình ra khỏi Sử Lai Khắc và vùng Đông Bắc.
Cũng trong hôm đó, một nhân ảnh xuất hiện ở trong Hắc Ám Đại Cấm Địa. Không biết chuyện gì nhưng sau bửa đó tất cả người của Liên Bang và Truyền Linh Tháp đều bị giết chết khi vào các Cấm Địa săn Hồn Thú.
"Đúng là Sử Lai Khắc có quan hệ với tên Long Đế" cao tầng của Liên Bang dù đã nghi ngờ từ lâu, nhưng bây giờ mới chắc chắn, dù trước đó Bản Thể Tông đã nói qua.
Thế chân vạc giữa Liên Bang, Liên Minh và Tà Hồn Điện cưa diễn ra như vậy cho đến mười năm sau, một mồi lửa nhỏ đã dẫn đến chiến tranh thật sự.
Năm nay, Liên Bang lại nghiêm cấm Sử Lai Khắc và các Quốc gia vùng Đông Bắc tham gia Đấu Hồn Đại Tái. Nhưng đôi bên chưa động tỉnh thì Hạo Thiên Tông xuất thế và đã đập nát cái Đại Tái lần này.
Ngay tức khắc Liên Bang quy chụp cho Hạo Thiên Tông cấu kết với Sử Lai Khắc và Diệt Hồn Liên Minh.
Chiến tranh nổ ra khi Liên Bang chính thức dẫn binh tiến đánh Sử Lai Khắc.
Chuẩn bị mười năm, đôi bên đều chờ đến ngày này. Dù Sử Lai Khắc chỉ là một học viện nhưng thực lực và tính hiệu triệu lại là bậc nhất đại lục.
"Viêm Long Đấu La, nhưng cũng là học viên Sử Lai Khắc vạy mà lại đem quân đánh vào học viện, ngươi có còn là con người không?"
Trước đại quân và 20 vị Đấu La của Liên Bang, bên Sử Lai Khắc cũng không hề yếu thế. Từ khắp mọi nơi, hơn mười vị Đấu La cũng đã trở về bảo hộ học viện.
"Mõi người một trí hướng, ta chỉ là làm theo lệnh" Viêm Long Đấu La chính là người dẫn đầu bên Liên Bang, còn kẻ vừa nói là Khiếu Thiên Đấu La. Cả hai đều có 98 cấp Hồn Lực và là bạn học của nhau.
Từ ngày chiến tranh nổ ra, người ta mới biết Đại Lục còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ.
"Không hay rồi. Đường Môn đang bị Truyền Linh Tháp chặn lại, còn Diệt Hồn Liên Minh thì đang giao chiến với Tà Hồn Điện nên không đến được" đột nhiên bên phía Sử Lai Khắc có người truyền tin tới.
Theo lịch sử thì Truyền Linh Tháp có chung nguồn gốc với Đường Môn, người thành lập ra nó cũng là môn chủ Đường Môn - Hoắc Vũ Hạo. Nhưng trước đến nay chưa bao giờ Truyền Linh Tháp và Đường Môn thân cận cả, tuy vậy nhưng không ai ngờ cả hai lại thành kẻ thù như bây giờ.
Lúc này, biên cảnh Vạn Quỷ Quốc Lâm Minh đang chỉ huy tác chiến. Dường như Tà Hồn Điện không thật sự muốn đấu nhau mà chỉ muốn giữ chân mọi người.
"Ngươi có nghĩ Liên Bang và Tà Hồn Điện đang hợp tác không" Vương Nhã Khiêm hỏi.
"Dù là thật sự nhưng chúng ta vẫn không thể lấy nó làm một cái cớ được"
Tà Hồn Điện vẫn là kẻ thù của Sử Lai Khắc, hôm nay giữ chân Diệt Hồn Liên Minh chỉ có thể nói là bọn chúng muốn góp phần diệt Sử Lai Khắc mà thôi. Như vậy chưa đủ để lôi Liên Bang vào chuyện này.
Trong khi đó chiến tranh đã nổ ra ở Sử Lai Khắc. Một cuộc hỗn chiến giữa các Siêu Cấp Đấu La diễn ra đầy máu lửa, một mình Trần lão đã giết chết hai tên, bên Sử Lai Khắc cũng đang áp đảo đối thủ.
Nhưng lúc này phía sau Bản Thể Tông và đồng bọn đã úp tới.
"Hôm nay Sử Lai Khắc tất diệt" Viêm Long ha hả cười.
"Bang..." tiếng cười chưa dứt một cây búa đã đánh tới. Hắn nhanh tay dùng vuốt rồng chặn lại nhưng hắn cũng phải lui ra hơn mười trượng.
"Hạo Thiên Tông đến"
Hạo Thiên Tông lần này đến với năm vị Siêu Cấp Đấu La, Hạo Thiên Tông Chủ và bốn vị cung phụng.
Một mình Trần lão đã đủ khiến bọn chúng mệt mõi, bây giờ lại thêm Hạo Thiên Tông chủ cao thủ ẩn thế, chẳn bao lâu Liên Bang đã bị đánh tan tác.
Cuộc chiến tạm chấm dứt với sự rút lui của Liên Bang, nhưng nó không kết thúc. Ba ngày, tin tức mới lại truyền đến. Gia tộc, tông môn của những vị đến bảo hộ học viện đều bị tiến đánh.
Trần lão không thể vì học viện mà bắt mọi người chết chung nên ông đã khuyên họ trở về.
"Bây giờ chỉ có thể rút đi mà thôi"
Sáng hôm sau Liên Bang lại đến nhưng Sử Lai Khắc đã không còn một bóng người.
"Đại nhân, Hải Thần Các đã biến mất"
"Hừ nhanh tay lắm, lục soát mọi nơi những gì có giá trị đều lấy hết cho ta" Viêm Long ra lệnh.
Khi hạ lệnh này không biết hắn có nghĩ đến khoảng thời gian học tập ở đây không nhỉ. Danh vọng không chỉ che mắt người mà nó còn lấy đi lương tri vốn có.



CHƯƠNG 157: CỨU ĐẶNG PHONG.
Theo thông đạo truyền tống đã lắp sẳn từ trước, mọi người của Sử Lai Khắc lúc này đã ở Vạn Quỷ Quốc gặp Lâm Minh.
"Không ngờ có một ngày chúng ta phải chạy trốn vậy a" Ly Phượng Đấu La cảm thán.
"Sử Lai Khắc cũng không phải lần đầu đứng bên bờ diệt vong, chỉ cần chúng ta không tự diệt thì Sử Lai Khắc mãi tồn tại" Trần lão nhìn xa xăm.
"Bốp, bốp...Trần lão nói hay lắm. Nếu Vương Nhã Tình còn sống một ngày sẽ không để Sử Lai Khắc bị diệt vong" người vào chính là Quỷ Hoàng.
"Quỷ Hoàng thực lực lại tăng tiến a" Trần lão mĩm cười.
Vốn Quỷ Hoàng 98 cấp Hồn Lực nhưng nhờ tài nguyên của Lâm Mimh tặng mà trước đó không lâu đã đột phá 99 cấp Cực Hạn Đấu La.
"Mọi người đến đông đủ rồi, cũng nên cho bọn người của Liên Bang nếm chút đau khổ đi" Quỷ Hoàng muốn đánh lâu lắm rồi. Những năm qua chỉ phòng thủ đã làm bà nhịn không nổi nữa.
Ngày hôm sau, đến phiên đại quân của Liên Minh tiến công ra lãnh thổ Đông Bắc. Sau đó từ nội phận Đường Môn cũng khởi công hợp lực với Liên Minh và tuyên bố là thành viên của Liên Minh.
Hơn một năm thế tiến công mới ngừng lại, bây giờ toàn đại lục bị chia làm hai nữa, phía tây do Liên Bang nắm quyền, phía đông do Liên Minh tiếp quản.
"Bang..." trên bầu trời mây đen giằng giũ, sấm chớp liên hồi. Đứng ngoài xa Quỷ Hoàng và mấy vị của Sử Lai Khắc đang đứng nhìn.
"Không bao lâu nữa Lâm Minh sẽ đuổi kịp chúng ta rồi a" nói vậy nhưng vẻ mặt Trần lão hết sức vui vẻ.
"Dung hợp Hồn Cốt chân của Bôn Lôi Mã chắc đủ đột phá đến 95 cấp Hồn Lực a" Quỷ Hoàng suy đoán.
Nhưng bà đã sai Hồn Lực của Lâm Minh bây giờ là 96 vì Tinh Linh đã giải phong thêm. Nếu không phải cậu sợ Hồn Lực bị pha loãng thì không chỉ là 96 đâu, vì cậu đã có thể tiếp nhận được toàn bộ tu vi của Tinh Linh rồi.
Khi vừa đột phá xong, Lâm Minh lại nhận được tin cầu cứu từ Hoàng Quân.
"Đặng Phong đã bị Đặng gia bắt"
Tuy Hoàng Quân không nói rỏ lý do nhưng xem ra Đặng gia không hề có ý tốt. Ngày đó bọn chúng dùng mẹ để cưỡng ép Đặng Phong theo chúng, nói là về nhận tổ quy tông. Tuy nhiên với linh cảm của một lính đánh thuê như Hoàng Quân thì hắn không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Vốn định rủ Vương Nhã Khiêm cùng đi, nhưng hắn lại đang bế quan đột phá nên Lâm Minh chỉ có thể đi một mình.
Đặng gia nằm ở Đấu Linh Đế Quốc, một trong tứ đại đế quốc bây giờ vẫn theo phe Liên Bang.
Lâm Minh cũng không dám trắng trợn, công khai đi vào mà cậu phải chùm một bộ áo choàng lên người.
Ngồi ở tửu quán gần Đặng gia, ánh mắt Lâm Minh càng nhíu chặc, cậu cảm nhận được Tà Hồn Tu ở bên trong.
"Chẳng lẻ bọn chúng bắt Đặng Phong để thực hiện âm mưu gì đó?"
Đêm đến, Đặng gia đã mở ra đại trận cấm người ra vào. Dù Đặng gia đã xuống dốc nhưng cũng từng là đại tộc, nhờ đại trận tổ tiên để lại này mà đã tránh được rất nhiều sóng gió.
Lúc này bên trong Đặng Phong và mẹ cậu đang bị trói trên cột gổ.
"Đặng Nam Thiên, ngươi là súc sinh, ngươi không phải là con người" Đặng mẫu gào khóc, chửi bới.
"Bốp, mụ điên ngậm miệng lại cho ta" Đặng Nam Thiên đi lại tán bà một bạt tai, khiến khóe môi bà một dòng máu tuông ra.
"Hổ dử còn không ăn thịt con, ngươi lại đem Phong nhi làm vật hiến tế, ngươi sẽ chết không toàn thây"
"Nó sinh ra là người Đặng gia, chết vì Đặng gia là vinh dự của nó. Mụ điên ngươi im miệng cho ta, nếu không ngươi sẽ chết không toàn thây" không ngờ Đặng Nam Thiên lại tuyệt tình như vậy.
"Haha, Đặng gia đã làm được gì cho mẹ con ta? Đặng Nam Thiên, dù ta chết ta cũng sẽ ám ngươi suốt đời"
Khi Đặng Nam Thiên định cho bà một bạt tay nữa thì một tên áo đen đã lên tiếng.
"Đến giờ rồi, đem nó đặt vào tế đàn đi"
Đặng Nam Thiên nghe vậy hừ lạnh nhìn Đặng mẫu rồi phất tay sai người mang Đặng Phong đang hôn mê lên tế đàn.
"Cung thỉnh lão tổ" Đặng Nam Thiên hô lớn, cả đám người Đặng gia đồng loạt quỳ xuống. Sau đó có một cổ kiệu bốn người khiên đi ra, trong kiệu là một ông lão, không phải nói là một quỷ vật nữa sống, nữa chết.
Kiệu đến tế đàn thì ông ta bay lên nằm cạnh Đặng Phong.
"Huyết Tế bắt đầu" tên áo đen hô lên.
Không biết hắn làm bí pháp gì mà ánh trăng trên cao chiếu thẳng xuống người Đặng Phong, cậu lúc này đã bay lơ lững.
"Rút Huyết Thuật" theo bí pháp, một sợi dây màu đỏ nối liền Đặng Phong và tên quỷ vật kia.
"Ầm..."
"Có kẻ tập kích"
Đột nhiên tế đàn bị đánh nổ, Đặng Phong bị một người nắm trong tay. Tiếp theo cột gổ trói Đặng mẫu cũng bị phá nát.
"Đặng gia lại cấu kết với Tà Hồn Tu, đáng chết" Lâm Minh đã đến.
"Lâm Minh, chúng ta chờ ngươi lâu lắm rồi" tên áo đen khặc khặc cười. Sau đó là một đám Đấu La xuất hiện bao vây lấy cậu.


CHƯƠNG 158: CỨU NGƯỜI KHÓ KHĂN.
Trong đám Đấu La này, Lâm Minh lại nhận ra người quen a, đó là tên có Võ Hồn Cực Quang Kính năm xưa xém giết được cậu.
"Tà Hồn Điện xuất hiện với quy mô như vậy mà không ai biết, nhất định có vấn đề" Lâm Minh thầm nghĩ.
Tức khắc Lâm Minh chợp lấy Đặng Phong và Đặng mẫu, cậu định mở không gian trốn đi nhưng rất nhanh cậu phải nhíu mày lại. Không gian như một tản đá vậy, nó cứng rắn đến độ cậu không thể mở được.
"Bên ngoài đã bố trí Tỏa Không Trận, ngươi chạy được sao?" tên Cực Quang Kính ha hả cười.
"Không chạy được thì đánh" Lâm Minh tà tà cười.
Giao lại Đặng Phong cho Đặng mẫu, Lâm Minh phụ thể Võ Hồn của mình lên. Cậu như một bóng ma lướt tới đám Tà Hồn.
Lâm Minh đây là sợ mẹ con Đặng Phong bị cuộc chiến ảnh hưởng nên chủ động tạo ra một chiến trường mới, dù nó rất nguy hiểm cho cậu.
Giữa đám Tà Hồn Tu, Vong Mộng đã được Lâm Minh sử dụng để vây khốn chúng.
"Cực Quang Chiếu Rọi"
"Hắc Ám Tinh Thần Tiễn"
"ầm..." hắc tiễn và cực quang chạm nhau nổ ra một tiếng thật lớn. Nhưng hắc tiễn không hề bị phá hủy, nó vẫn bắn tới.
"Phụp" tên Cực Quang phản ứng khá nhanh đã né được nhưng tên Đấu La đứng sau hắn thì không thể.
Nhìn thuộc hạ của mình chết như vậy, tên Cực Quang âm trầm hơn nữa:
"96 cấp Hồn Lực, ngươi hôm nay phải chết" hắn là sợ hãi thiên phú của Lâm Minh, qua mới bao nhiêu năm mà cậu đã sắp vượt qua hắn rồi. Nếu tiếp tục để cậu sống thì Tà Hồn Để sẽ phải đối mặt với một địch thủ rất cường đại.
Trong khi đó Đặng Nam Thiên lúc này đã phục hồi sau cơn chấn động, hắn nhìn Đặng mẫu và Đặng Phong chằm chằm.
"Bắt chúng lại cho ta" hắn ra lệnh.
Ngay lập tức một đám Đặng gia như lang hổ nhào tới bắt hai người.
"Phong nhận, xoẹt"
Lâm Minh nhận ra Đặng Phong gặp nguy hiểm, liền ra tay cứu. Nhưng lúc này cậu cũng bị lộ sơ hở phần lưng, bắt lấy khoảnh khắc này đám Tà Hồn Tu đồng loạt đánh tới Lâm Minh.
"Thuấn Di"
"Cực Quang Loạn" Lâm Minh vừa xuất hiện, một đạo ánh sáng đã bắn xuyên cánh tay cậu.
"Bắt chúng, mau hoàn thành nghi thức hiến tế" núp sau bụi cây Đặng Nam Thiên hô lớn.
"Chết" đến nước này mà hắn vẫn không buông tha Đặng Phong, nếu Lâm Minh không giết kẻ này thì có lổi với Đặng mẫu quá.
"Bùm, Lâm Minh ngươi giỏi lắm dám đến Đấu Linh Đế Quốc giết người"
Lại có thêm mấy tên Đấu La nữa xuất hiện, chính chúng đã cản Lâm Minh.
"Đấu Linh Hoàng Thất? Các ngươi không bắt Tà Hồn Tu mà cản ta làm gì?" Lâm Minh lui về chấn trước mẹ con Đặng Phong hỏi.
"Tà Hồn Tu ở đâu, ta không thấy, các ngươi có thấy không?" tên dẫn đầu giả vờ ngu ngơ hỏi đồng bọn.
"Không thấy, không thấy a"
"Haha, các ngươi lại hợp tác với Tà Hồn Điện. Nếu hôm nay ta sống sót thì Đấu Linh Đế Quốc đừng mong tồn tại"
"Chết trước mắt còn mạnh miệng"
Cứ như vậy, một mình Lâm Minh phải chiến đấu với mười mấy tên Đấu La của Tà Hồn Điện và Đấu Linh Đế Quốc.
Bởi vì phải khống chế không gian bảo vệ mẹ con Đặng Phong nên tinh lực của Lâm Minh bị phân tán. Chẳng mấy chóc trên người Lâm Minh vết thuơng đã xuất hiện.
"Hắc Ám Hàng Lâm"
"Lui ra khỏi đó, nhanh" Cực Quang từng nếm thử Hắc Ám Hàng Lâm nên biết nó lợi hại như thế nào.
Hắn thì lui ra mau nhưng mấy tên khác thì không thể, từng cổ thi thể rơi xuống khiến mấy tên khác đều xanh cả mặt.
Đột nhiên lúc này một cổ âm hàn đánh tới Lâm Minh.
"Bụp" Lâm Minh bị đánh trúng, không gian cũng vở nát, lộ ra mẹ con Đặng Phong.
Quay nhìn lại, thì ra đó là tên quỷ nữa sống, nữa chết trên tế đàn bây giờ đã cử động được.
Hắn chụp tới Đặng Phong, đưa hàm răng sắt nhọn của mình định cắn vào cổ cậu.
"Niệm Lực"
Bắt Đặng Phong chở về, Lâm Minh liền bắn một hắc tiễn tới tên quỷ vật.
Bị đánh trúng, hắn gào gú điên tiết nhào tới Lâm Minh.
"Cơ hội tốt, giết" Cực Quang mắt lộ sát khí, hợp lực cùng mấy tên khác ép tới lưng Lâm Minh.
"Ầm...không...." Lâm Minh quỵ xuống.



CHƯƠNG 159: TIỂU LONG.
Lúc này đây phía sau Lâm Minh là một phụ nhân, bà đã bảo vệ cậu trước những tên Tà Hồn Tu này.
"Không, Đặng mẫu, người đừng chết" Lâm Minh ôm xác bà.
"Bùm..." tiếp trọn nhiều Hồn Kỹ của Đấu La như vậy, thân thể của bà không thể chịu nổi, nó đã nổ tung ra.
Máu của Đặng mẫu vung vẩy khắp cơ thể Lâm Minh, nó như tà dược khiến Lâm Minh mất hết linh trí.
"Các ngươi phải chết"
"Thần Điệp phụ thể" chưa bao giờ Lâm Minh kích hoạt toàn lực máu huyết của Ngạo Thế Thần Điệp.
Bây giờ Thần Điệp phụ thể làm cho khí tức của Lâm Minh tăng lên cực kỳ mạnh mẻ. Cậu bây giờ như một Chiến Thần vậy.
"Đây là bí pháp gì mà kinh khủng như vậy chứ" tên dẫn đầu của Đấu Linh Đế Quốc bắt đầu sợ hãi rồi. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn không thể lui được nữa.
"Giết" bọn chúng đồng loạt đánh tới, nhưng Lâm Minh không hề sợ hãi.
Cậu lao thẳng vào bọn chúng, hắc ám càng lúc càng mạnh mẻ tản ra.
"Ta muốn các ngươi phải chết hết" kèm theo lời nói là một hư ảnh cự long xuất hiện.
"Chạy" thấy hư ảnh cự long, bọn chúng đều sợ hãi chạy tán loạn. Nhưng nào kịp, một mình Lâm Minh đã đủ mạnh, bây giờ còn thêm hư ảnh của Long Đế thì bọn chúng chỉ có đường chết.
Máu chảy khắp Đặng gia, Đấu La chết như ruồi muỗi. Cuối cùng tất cả đều đã chết hết nhưng Lâm Minh vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cậu hướng tới Đặng gia phòng ốc mà bay đi.
Đột nhiên Tỏa Không Trận bên ngoài sụp đổ. Một mống vuốt thật lớn đánh Lâm Minh bất tỉnh rồi mang cậu đi.
Qua hôm sau, Liên Bang treo thông báo nói Lâm Minh cấu kết với Long Đế diệt cả nhà họ Đặng. Bọn chúng còn "chính nghĩa" thề phải giết Lâm Minh để trả thù cho Đặng gia.
Những chuyện này Lâm Minh không hề biết, đến khi cậu tỉnh lại chỉ thấy Đặng Phong ngồi bên cạnh mặt thơ thẩn như người vô hồn.
"Đặng Phong, cậu đừng như vậy. Đặng Mẫu trên trời sẽ rất buồn đó"
Nghe giọng Lâm Minh, hai hàng lệ của Đặng Phong lả chả chảy xuống.
"Là ta vô dụng, khiến mẹ phải chết tức tưởi như vậy"
"Là Đặng gia quá ác độc, cậu đừng trách mình"
"Đặng gia, có ngày ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá" đây là lần thứ hai Lâm Minh thấy Đặng Phong lộ sát khí nặng như vậy.
Trong động phủ của Long Đế, lúc này hắn nhắm nghiền hai mắt lại. Dù cảm nhận Lâm Minh tới, hắn cũng không mở ra.
"Sao ngươi cứ xuất hiện lúc ta cần ngươi nhất không vậy" Lâm Minh ngồi xuống, vuốt ve đôi mắt hắn.
"Ta không biết"
Lâm Minh nghe vậy chỉ cười, Long Đế đúng là kẻ không biết tình thú là gì a.
Đột nhiên hai mắt Long Đế trợn lớn lên, ẩn trong đó là sự không dám tin và ngại ngùng.
"Một nụ hôn cũng khiến ngươi ngại ngùng như vậy sao" Lâm Minh tiếu dung chiêu chọc hắn.
"Đừng nói Long Đế đại nhân uy phong một cõi lại còn là trai tân nha"
"Ta...không có, sao ta có thể là trai tân được, ở cả đại lục này có ai không muốn là người đàn bà của ta chứ" Long Đế mạnh miệng.
"Đúng rồi, Long Đế đại nhân chỉ cần người đàn bà của mình, ta là đàn ông nên ta đi đây" nói rồi Lâm Minh đứng dậy bỏ ra ngoài.
Một cơn gió lướt qua, Long Đế đã cản đường cậu. Khoảng cách chỉ là một cái chớp mắt nhưng Long Đế lại tim đập thình thịch, thở không điều, khó khăn mở lời.
"Ta...ta...nói sai rồi"
"Ngươi cần người đàn bà của mình thì có gì sai chứ. Có sai cũng là ta đã làm phiền ngươi thôi" Lâm Minh khoanh tay thờ ơ nói.
"Không có, là ta nói sai. Ta...ta không cần đàn bà" lúc này Long Đế thật sự rất đáng yêu a, như một đứa trẻ vậy.
"Vậy ngươi cần gì, hả tiểu Long" Lâm Minh nhíu mày, đưa mặt gần hắn. Vừa nói, vừa thở vào lổ tai hắn.
"Ta muốn, ta muốn..."
"Muốn gì a..." Lâm Minh tiếp tục hỏi dồn.
"Ta... Ta muốn...muốn ngươi a" Long Đế khó khắn nói, nói xong hắn bay vào trong động, không dám nhìn Lâm Minh.
"Tiểu Long, ngươi thật sự rất đáng yêu a" Lâm Minh cười lớn.
"Không được gọi ta là tiểu Long" giọng Long Đế vang ra.
"Ngươi không thích, vậy ta đi à"
"Đừng,... Ngươi muốn gọi gì thì cứ gọi"
Ông trời ơi, xin người đừng để tên "dây leo" kia biết được chuyện này. Đó là những lời cậu nguyện của Long Đế đại nhân lúc này.



CHƯƠNG 160: TRẢ ĐỦA.
Tâm trạng đang vui vẻ của Lâm Minh hoàn toàn biến mất khi gặp Đặng Phong. Hắn vẫn vậy, đau khổ và tuyệt vọng.
Bởi vì không muốn thấy hắn như vậy nữa nên Lâm Minh đã tiết lộ một bí mật.
Cậu kể cho Đặng Phong nghe về một nơi gọi là Minh Giới, nơi các linh hồn của người đã chết sẽ về đó cư ngụ. Nếu có một thần Đặng Phong thành Thần thì sẽ có ba phần cơ hội phục sinh lại được Đặng mẫu.
Những thứ này Lâm Minh cũng chỉ nghe Tuyết Thần kể lại, có thể đó chỉ là một truyền ngôn vô căn cứ nhưng lúc này Đặng Phong cần nó, cần một động lực để bước tiếp.
Đúng như Lâm Minh dự đoán, có mục tiêu và hy vọng đã làm cho Đặng Phong tươi tĩnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên hắn lại biến thành một tên tu luyện cuồng ma, tu luyện quên cả ngày tháng. Nhưng dù sao cũng tốt hơn là tuyệt vọng một đời.
Gần đây Lâm Minh có về Vạn Quỷ Quốc một lần, chiến lược vu khống Lâm Minh của Liên Bang xem ra rất thành công. Không chỉ lấy lại được một ít niềm tin từ dân chúng, bọn hắn còn khiến cho nội bộ Liên Minh dẫn động mạch nước ngầm. Đã có nhiều kẻ rời khỏi Liên Minh, tức nhiên những kẻ như vậy Lâm Minh không cần.
Liên Bang vu khống Lâm Minh nhưng lại quên Đặng Phong vẫn còn sống.
Ngay khi Đặng Phong đứng ra chỉ đích danh Liên Bang cấu kết với Tà Hồn Điện âm mưu phục sinh quỷ vật, thì mọi người càng thêm kinh hoàng. Ai đúng ai sai, trắng và đen bây giờ đã lẫn lộn rồi, muốn phân biệt là rất khó.
Sẳn dịp này Lâm Minh trực tiếp tuyên bố sẽ hợp tác với Hồn Thú để tiêu diệt Tà Hồn Điện.
Đối với nhân loại tuy Hồn Thú là kẻ thù nhưng còn có mối liên hệ mật thiết, riêng Tà Hồn Điện mới thật sự là kẻ thù chính. Vã lại không lúc này Lâm Minh cũng thành công khơi lại vụ oán nhiều năm trước, khi có một vị Đấu La đứng ra chỉ trích Liên Bang săn giết Hồn Thú quá mức, khiến cho nhiều giống loài hoàn toàn bị tuyệt chủng. Hệ lụy của việc này là không còn xuất hiện Võ Hồn của những loại đó nữa. Tuy nhiên không bao lâu vị Đấu La đó và gia tộc ông ta hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Có Lâm Minh dẫn đầu, ngày có càng nhiều cáo trạng chỉ tội Liên Bang. Trong ngàn năm cai quản đại lục của minh, tức nhiên Liên Bang sẽ không thiếu những sai lầm.
Con người là vây bản tính vốn a dua, ngày trước bọn họ không dám chống lại Liên Bang nhưng bây giờ có Liên Minh cầm đầu thì không kiên kỵ nữa.
Lâm Minh cũng không biết những lời chỉ tội này đúng hay sai, nhưng Liên Minh lúc này đang rất cần nó.
Lâm Minh không phải thánh nhân, cậu vẫn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng cậu không đánh mất tư tưởng bản đầu của mình, chỉ là sử dụng một chút tà môn mà thôi.
Từ ngày công bố kết minh với Hồn Thú thì mọi người đã quen cảnh Lâm Minh cởi Long Đế cùng nhau tác chiến.
"Tiểu Minh a, ngươi căn bản là thích bay lên không trung a" Long Đế than thở.
"Không có a, ta là thích cởi ngươi thôi" Lâm Minh cười tà.
"Hừ, không biết lượng sức mình"
"Ư, buông ta ra, tên dâm long này"
"Um, buông ra, hôm qua...um"
Thế là một màn xuân sắc đã diễn ra, cùng với nó là thảm bại của Lâm Minh.
Sáng hôm sau Lâm Minh mệt mõi mở mắt ra.
"Tên dâm long đáng chết" cậu chửi thầm, cố chống thân thể của mình ngồi lên.
"Vốn nghe Long bản tính dâm ta còn không tin. Bây giờ thật sự là tự hại mình a" Lâm Minh thở dài.
Đột nhiên Lâm Minh nhớ đến khi còn ở Địa Cầu có đọc qua vài bộ truyện Đam mỹ sinh tử văn, bất giác cậu sờ sờ bụng mình.
"Điên rồi, không thể như vậy được"
"Lâm Minh à, ngươi đường đường là một Siêu Cấp Đấu La sao lại suy nghĩ vớ vẫn vậy chứ" cậu tán mặt mình hai cái, nhưng mắt vẫn nhìn xuống bụng.
"Tiểu nương tử đang nhìn gì đó" đột nhiên Long Đế đi vào.
"Im ngay, ai là nương tử của ngươi chứ" Lâm Minh quơ lấy cái gối ném vào hắn.
Né cái gối, Long Đế tà tà bay đến bên Lâm Minh, nói nhỏ vào lổ tai cậu, khiến hai má cậu đỏ lên như lửa đốt:
"Vậy hôm qua không biết có ai luôn miệng kêu: lão công, lão công nhanh lên a"
"Im miệng tên dâm Long này" Lâm Minh nhào tới bóp cổ hắn.
Vật qua, vật lại một chút trong phòng lại vang lên tiếng rên nho nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro