Chương 141 đến chương 150
CHƯƠNG 141: THÁI TỬ CHO MỜI.
Từ trên không Ngọc Chung chụp xuống Lâm Minh, nhìn Ngọc Chung cực kỳ uy lực nhưng điểm yếu của nó là quá chậm chạp.
Né được Ngọc Chung thì Phong Lang cũng đã đánh tới. Hắn đoán trước đường lui của Lâm Minh nên rất tự tin.
"ầm..." một trảo của Long Lang đánh nát một góc tường nhưng Lâm Minh vẫn bình yên vô sự.
"Đao gió" lúc này Lâm Minh đã xuất hiện phía sau Lưu Quang.
Hắn phản ứng cũng rất nhanh, né đi được lưỡi đao gió của Lâm Minh nhưng trả giá là phải để lại một cái lổ tai.
Nhục nhã, quá nhục nhã. Một Phong Hào Đấu La lâu năm lại bị lấy đi một cái lổ tai dể dàng như vậy.
Lưu Quang bay ra khỏi Lâm gia, tức tốc Lâm Minh liền đuổi theo.
"Đi" Ngọc Chung và Phong Lang cũng chạy theo, hai người biết Lâm Minh đây là muốn giải quyết Lưu Quang trước.
Bốn người vừa ra khỏi Lâm gia, ngay lập tức Lâm gia đã mở ra phòng hộ đại trận để tránh bị vạ lây.
"Sát Điệp Đấu La chỉ là mới tấn thăng thôi sao? Như vậy mà không hề rơi vào hạ phong còn ẩn ẩn nắm phần chủ động" ngày càng có nhiều người đến xem trận đấu.
"Phong Lang Cuồng Tiếu"
"Tam Chung Định Đại Địa"
Thấy đồng bọn của mình tiếp ứng, vốn đang đào tẩu Lưu Quang đột ngột quay lại xuất thủ:
"Lưu Quang Trảm"
"Ngu ngốc" Lâm Minh thầm mắng.
Thuấn Di vừa xuất, Lâm Minh đã biến mất tại chổ, hứng trọn đạo Lưu Quang Trảm là hai tên Ngọc Chung và Phong Lang phía sau.
"Hả..." thấy một chiêu của mình thất bại Lưu Quang gắp gáp bỏ chạy tiếp.
"Nếu ở lại thì đừng đi nữa, Hắc Ám Tù Lung" vừa giam cầm được Lưu Quang, Vong Mộng đã cản đường hai tên khác.
"Hắc Ám Tinh Thần Tiễn" lạnh lùng một tiễn bắn ra nhắm ngay Lưu Quang, vốn cứ tưởng hắn đã xong nhưng lúc này biến cố đã xảy ra. Mũi tên va vào một chiếc mai rùa lớn và nổ tung.
Hướng mắt về một phía khác, Lâm Minh thấy một ông lão sắc mặt tái nhợt.
"Sát Điêp Đấu La xin nhẹ tay, lão hũ Huyền Quy sẽ cảm tạ"
"Huyền Quy Đấu La là hộ vệ của Thái Tử nha" có người nhận ra ông lão.
"Cảm tạ thì không cần, nhưng bọn chúng sẽ bỏ qua cho Lâm gia sao?" Lâm Minh hỏi ngược lại.
Đừng nhìn ông lão bình tĩnh như vậy, nhưng Lâm Minh biết để cản một tiễn đó của cậu thì ông ta phải chịu tổn thương không hề nhẹ.
"Đồng ý, đồng ý, Trần gia sẽ không bao giờ có ý xấu với Lâm gia nữa, xin Sát Điệp khai ân" Lưu Quang chạm chân vào tử môn một lần nên đã rất sợ hãi.
"Còn hai ngươi" Huyền Quy lão nhân nhìn Ngọc Chung và Phong Lang.
Hai người lúc này vẻ mặt vẫn sợ hãi, xem ra vượt qua Vong Mộng cũng đã cho chúng một trải nghiệm rất đáng nhớ.
"Ta cũng đồng ý"
"Ta cũng vậy"
Hai người nhanh miệng nói.
Trận đấu kết thúc với thắng lợi thuộc về Lâm Minh, đánh bại ba Đấu La một lúc mà không hề dùng tới Hồn Kỹ thứ 9, điều này càng khiến cho uy danh của cậu tăng cao.
"Sát Điệp Đấu La xin dừng bước, Thái Tử của chúng ta cho mời"
Kể từ lúc Huyền Quy ra tay thì Lâm Minh đã biết Tuyết Mạng đứng phía sau. Một cơ hội tốt để thu phục bốn đại gia tộc như vậy sao hắn bỏ qua được.
"Cũng được, mời dẫn đường"
Trên một tòa lâu Tuyết Mạng cũng đi xuống.
"Người này quá mạnh mẽ, rất khó nắm giữ trong tay a" lão công công nhẹ nói.
"Hắn không phải một thanh kiếm và ta cũng không cần một thanh kiếm. Cái ta cần là một người người sẽ sát cánh bên ta" Tuyết Mạng lắc đầu.
Lâm Minh theo Huyền Quy vào Hoàng Cung, Thái Tử Phủ. Ở nơi này con tim của Lâm Minh liên tục đập nhanh.
"Mẹ, là khí tức của mẹ"
Chắc chắn Thái Tử Phủ này có một thứ nào đó của Tuyết Thần.
"Sát Điệp Đấu La nể mặt mà đến, Tuyết Mạng rất vinh hạnh a" Tuyết Mạng một thân bạch y phiêu dạt, mõi cử chỉ hành đồng đều toát lên vẻ phong nhã.
"Thái Tử quá lời, không biết Thái Tử mời ta đến đây có việc gì?"
"Nào, uống một ly rồi từ từ ta sẽ nói"
Ly rượu trong tay của Lâm Minh là Tuyết Liên Hảo Tửu nổi danh của Thiên Đấu, cũng chỉ những nhân vật quyền hành ở Thiên Đấu mới có thể uống. Nhưng nhấp một ngụm nét mặt của Lâm Minh vẫn bình thường làm Tuyết Mạng hơi nhíu mày. Những kẻ từng uống qua Tuyết Liên Hảo Tửu đều kích động, chỉ có Lâm Minh dường như không thích.
"Sát Điệp không thích rượu này"
"Rượu ngon, chỉ là nó mang lại cho ta một ký ức không vui thôi"
Gượng cười một cái, Tuyết Mạng vẫn chưa nói ra mục đích của mình. Đến cuối ngày hắn mời Lâm Minh ở lại mà cậu cũng không từ chối.
"Vật đó ở sâu bên trong Hoàng Cung này sao?" một đêm Lâm Minh đã tìm ra nơi phát ra khí tức của Tuyết Thần.
CHƯƠNG 142: MỊ HOẶC NHÂN TÂM.
Lâm Minh không phải là muốn lấy lại di vật của Tuyết Thần, mà cậu chỉ muốn nhìn lại nó một lần thôi. Vạn năm qua, thời thế thây đổi, Tuyết gia có được bảo vật của Tuyết Thần đó cũng là tạo hóa của họ.
Nhưng với thân phận của cậu bây giờ sẽ rất khó, nếu mạo mụi muốn xem càng khiến người ta nghi ngờ.
"Dường như Sát Điệp rất thích bên đó, hôm qua đến giờ ta thấy ngươi cứ nhìn hướng này" Tuyết Mạng đứng sau lưng Lâm Minh hỏi.
"Ta thấy bên trong dường như linh khí nồng đậm hơn nhìn vậy thôi"
"Đúng vậy, nếu Sát Điệp muốn ta có thể đưa ngươi vào trong tu luyện"
"Không cần, ta chỉ tò mò một chút mà thôi"
Đừng bao giờ cho người khác biết mình quá mong muốn điều gì, đó có thể là điểm yếu chết người.
Tuyết Mạng nghe Lâm Minh nói hơi nhíu mày xíu rồi trở lại như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ hắn thật sự quyết tâm chinh phục Lâm Minh rồi.
Người ngoài thường nói "lạnh lùng như Tuyết gia" nhưng lúc này đây Lâm Minh còn lạnh hơn cả người của Tuyết gia. Cái lạnh của cậu kèm theo là sự kiêu sa, dù là Thái Tử một đế quốc nhưng đứng trước cậu nhiều khi Tuyết Mạng lại thấy mình rất thua kém. Cho dù đến bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt của Lâm Minh lần nào.
Việc Lâm Minh đến Thái Tử Phủ cũng không phải là cơ mật gì, vì vậy để phòng ngừa Tuyết Mạng thu phục được cậu, các Hoàng Tử khác đều đang có mưu kế riêng. Trong đó Đại Hoàng Tử Tuyết Vận là kẻ không muốn điều này xảy ra nhất.
Tuyết Vận là Đại Hoàng Tử, mẹ là Hoàng Hậu, kế thừa Võ Hồn Cửu Vĩ Tuyết Hồ mạnh mẻ, vốn đã được chủ định Là Thái Tử. Nhưng không ngờ trong một cuộc vây quét Tà Hồn Tu hắn đã chủ quan mà rơi vào kế của Tuyết Mạng, cũng từ đây vị trí của hắn rơi thẳng xuống. Tuyết Hoàng không còn yêu thích hắn như trước nữa, mọi việc quan trọng cũng bị các Hoàng Tử khác thay thế.
Vì vậy hắn muốn phục hồi lại vị trí của mình, nhưng hắn sẽ không như các Hoàng Tử khác tranh đoạt Lâm Minh.
"Phụ hoàng, Lâm Minh này tuy chỉ mới tấn thăng Đấu La nhưng chiến lực kinh người. Thần nhi thấy nếu hắn ở lại phục vụ cho Thiên Đấu Đế Quốc thì chúng ta sẽ rất có lợi a"
Trong buổi lâm triều kế tiếp Tuyết Vận đã mang Lâm Minh ra như một món hàng hóa cống cho Tuyết Hoàng.
"Thái Tử thân là nhi tử lại giấu một kẻ tài sắc làm của riêng, điều này thật đáng trách a" một kẻ khác cũng là ông ngoại của Tuyết Vận đích thân chỉ tội Tuyết Mạng. Ai cũng biết Tuyết Hoàng yêu thích nhân tài và hơn thế nữa là cái đẹp.
"Ngạc Viêm, ngươi nên cẩn thận ngôn từ của mình" Tuyết Mạng im lặng nãy giờ bổng lên tiếng, sau đó hắn quay lên nhìn Tuyết Hoàng.
"Lâm Minh thân là một vị Phong Hào Đấu La, lại có quan hệ mật thiết với học viện Sử Lai Khắc, nếu như hắn biết chúng ta đem hắn coi là một món hàng thì đừng nói ở lại, không chừng còn gây ra tai kiếp"
"Thái Tử nói như vậy, lẽ nào cho rằng phụ hoàng sợ hắn" Tuyết Vận khích tướng.
"Đại ca nói nghe thật hay, phụ hoàng tức nhiên không sợ hắn, nhưng ở đây ta đang nói về thế lực phía sau hắn"
Ngồi nghe đôi bên tranh cải Tuyết Hoàng vẫn không nói gì. Có thể hắn là một vị vua anh minh nhưng đối với việc tề gia lại rất kém.
Bổng nhiên lúc này bên ngoài một vị công công chạy vào nói nhỏ vào tai Tuyết Hoàng gì đó. Sau đó hắn phất tay cho vị công công ra ngoài.
"Bệ hạ cho mời Sát Điệp Đấu La" sau tiếng của vị công công, một thân tử y Lâm Minh phiêu dạt đi vào.
Lần đầu nhìn thấy dung mạo thật của Lâm Minh, còn trong tình huống cậu cố ý mị hoặc nhất càng làm cho Tuyết Hoàng say đắm không thôi.
"Ta đồn Sát Điêp không những thực lực siêu quần mà còn là một mỹ nhân, thật sự không sai a"
Thây Tuyết Hoàng nhìn Lâm Minh không chớp mắt, trong lòng Tuyết Mạng chợt nổi lên một ngọn lửa vô tình:
"Lâm Minh là người của ta, đừng hòng ai chiếm được"
CHƯƠNG 143: VÔ Ý.
Lâm Minh vốn đã đẹp, bây giờ thêm phong thái và khí chất nữa càng làm cậu thêm nổi bật, giống như thiên tử hạ phàm vậy.
"Lâm Minh mạo mụi đến đây mong Tuyết Hoàng tha lỗi" kèm theo là một nụ cười nhẹ xiu lòng người.
"Không có gì, không có gì, haha"
"Lâm Minh nghe nói Tà Hồn Tu xuất hiện ở Thiên Đấu nên đến xin bệ hạ cho phép cùng với các vị đi diệt trừ bọn chúng a"
"Nếu Lâm Minh có lòng chính nghĩa như vậy, Thiên Đấu Đế Quốc rất chào đón a"
Việc Lâm Minh đột nhiên xuất hiện làm Tuyết Hoàng hồn diêu, phách lạc chẳng mấy chóc lan truyền khắp Hoàng Cung. Mọi người đều nói cậu từ bỏ Thái Tử Tuyết Mạng để chủ động vào vòng tay của Tuyết Hoàng.
Bây giờ đến lượt các phi tử của Tuyết Hoàng lo lắng rồi.
"Hoàng Hậu nương nương, người hãy mau tìm cách đi a" một vị cung phi như ngồi trên lửa nóng thút giụt.
"Đúng vậy a, Thái Hoàng Thái Hậu cũng là nam nhân, Hoàng Hậu à, người đừng ngồi vậy nữa mau nghĩ cách đi" một người khác lên tiếng.
Hoàng Hậu Ngạc Linh Đan, mặt không rợn sóng ngồi xem đám phi tử lo lắng mà trong lòng cười nhạo.
Lúc nàng sa cơ, đám tiện nhân này đều thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng. Nếu không phải Ngạc gia thế lực lớn, bản thân nàng cũng là một Phong Hào Đấu La thì đã gục ngã rồi. Bây giờ vì lo sợ một nam nhân mà đến cầu bà, thật nực cười.
Nghĩ đến Lâm Minh, Ngạc Linh Đan nghĩ ngay đến Thái Hoàng Thái Hậu. Ông ta là một nam nhân tuyệt sắc nhất lúc bấy giờ, ngày xưa vì muốn có được ông mà Tuyết Hoàng thời đó đã phải bỏ đi cả hậu cung của mình.
Ngạc Linh Đan không sợ Lâm Minh tranh giành vị trí của mình nhưng bà sợ cậu làm ảnh hưởng đến mưu đồ của Tuyết Vận. Bà quá hiểu tính cách của Tuyết Hoàng, ông sẽ không vì một người mà từ bỏ một Đấu La như bà, nhưng ông ta sẽ tìm cách có được cả hai.
Nếu Lâm Minh biết đám nữ nhân này đề phòng cậu tranh đoạt phu quân như vậy chắc cười ra nước mắt quá. Cậu đến đây chủ yếu là muốn thấy lại bảo vật của Tuyết Thần mà thôi.
Rồi cũng như ước nguyện, ba ngày sau Tuyết Hoàng đã dẫn cậu đi đến nơi đó.
Đây là cấm địa của Tuyết gia, nếu không có được sự đồng ý của Tuyết Hoàng thì đừng hòng có ai vào được.
Nằm giữa một vùng đất rộng mà một tòa bạch ngọc tháp sừng sững.
"Tuyết Thần Cung. Không ngờ là Tuyết Thần Cung của mẹ" tòa tháp này là nơi Tuyết Thần ở, nhưng bây giờ chỉ là giản thể. Chân chính Tuyết Thần Cung cần phải có người kích hoạt, chắc chắn Tuyết gia không biết kích hoạt Tuyết Thần Cung.
"Lãng nhi, ngươi đưa ai đến vậy" từ trong tháp một giọng ồn ồn truyền ra.
Siêu Cấp Đấu La? Ít nhất cũng là 98 cấp Hồn Lực a. Lâm Minh thầm nghĩ.
"Đây là Sát Điệp Đấu La, cũng là...phi tử mới của con a" Tuyết Hoàng nhìn Lâm Minh một cái rồi nói.
Dám chiếm tiện nghi của cậu, Tuyết Hoàng ngươi chờ đó.
"Phi tử mới, đã là Phong Hào Đấu La rất không tồi. Ngoài con bé Linh Đan ra cuối cùng ta cũng thấy ngươi biết chọn người rồi đó" Tuyết gia luôn mời chào nhân tài, việc chọn phi tử cũng vậy phải đặt thực lực lên hàng đầu. Chẳng trách ông ta không vừa mắt đám phi tần của Tuyết Hoàng.
"Sát Điệp Đấu La? Võ Hồn của ngươi là Hồ Điệp sao? Là loài nào?" ông ta hỏi Lâm Minh. Rất ít người mang Võ Hồn Hồ Điệp tu luyện đến Đấu La, dù đến thì cũng khó tiến triển thêm vì Hồ Điêp là một loài khá yếu, tức nhiên cũng có ngoại lệ như Quang Minh Hồ Điệp, Dạ Nguyệt Ma Điệp,...
"Là Địa Ngục Hoàng Kim Chiến Điệp" đây chỉ là Lâm Minh nói dối, vì ngoại hình của Ngạo Thế Thần Điệp khá giống với nó.
"Tốt, một Võ Hồn tốt"
Sau đó ông ta truyền âm cho Tuyết Hoàng kêu hắn cho cậu lên làm Hoàng Phi.
Đúng là lão già rãnh rổi, Lâm Minh hừ lạnh trong lòng.
Trong khi đó Tuyết Mạng lại đang rất tức tối, hắn nghĩ Lâm Minh khinh thường hắn. Thực lực, hắn muốn thực lực, hắn muốn cướp cậu về cho dù có phải đối đầu với cha mình.
Đến Lâm Minh cũng không ngờ sự việc lại ra nông nổi này, cậu chỉ muốn nhanh chóng nhìn lại di vật của mẹ thôi mà.
Lúc này tâm nguyện đã thành Lâm Minh quyết định rời khỏi đây, nhưng chợt giông bão lại kéo tới.
CHƯƠNG 144: TỬ LỘ.
Vừa mới ra khỏi Thiên Đấu Đô Thành, Lâm Minh đã bị sáu tên Tà Hồn Tu tập kích.
"Hai Siêu Câp Đấu La, bốn tên Phong Hào Đấu La. Tà Hồn Điện cũng quá coi trọng ta đi" Lâm Minh cười nhạt.
"Hừ, sắp chết đến nơi còn cố ra vẻ" một tên Siêu Cấp Đấu La mỉa mai.
Vì đối phó một mình Lâm Minh mà bọn chúng không tiếc xuất thủ đến sáu tên, xem ra bọn chúng đã muốn giết cậu rồi.
"Vong Mộng - Thuấn Di" Lâm Minh sẽ không ngu ngốc mà đi đánh nhau lúc này, bây giờ chạy chính là thượng sách.
"Muốn chạy, Cực Quang Kính" một tên Siêu Cấp Đấu La xuất ra Võ Hồn của mình. Một luồng sáng bắn ra phá hủy hết đám Hồ Điệp.
"Giết"
Sáu tên lúc này đã đồng loạt ra tay bao vây Lâm Minh vào giữa.
"tốt, để coi ai sẽ chết trước"
"Phong Vân Biến Đổi - Hắc Ám Hàng Lâm" đây là lần đầu tiên Lâm Minh dùng đến Hồn Kỹ thứ chín của mình.
Bầu trời trở nên tối đen, từng đạo hắc ám giáng xuống như lôi điện.
"Đừng để nó chạm vào người" nói là vậy nhưng lúc này bọn chúng như bị bao phủ trong thế giới của Lâm Minh vậy, muốn tránh cũng rất khó.
"Cực Quang Chiếu Rọi" tên này chính là chuyên dùng để áp chế Lâm Minh.
"Niệm Lực" Cực Quang vừa bắn ra đã bị Lâm Minh bắt lấy, một đạo Cực Quang bắn thẳng đến một tên gần đó khiến hắn tro cốt đều bị đánh tan.
"Vong Mộng - Hắc Ám Tinh Thần Tiễn" giữa màn đêm, Lâm Minh thoát ẩn thoát hiện như u linh.
Dù phòng bị khá chu đáo nhưng một tên Tà Hồn Tu cũng bị cậu giết chết.
"Hồn Lực của hắn đang suy yếu, không thể cầm cự bao lâu nữa đâu, các ngươi phải bình tĩnh" tên Võ Hồn Cực Quang Kính thét lớn trấn an đồng bọn.
"Không Gian Mở"
"Đừng mơ chạy trốn" tên Siêu Cấp Đấu La khác đứng chấn trước lổ không gian của Lâm Minh.
"ầm, ầm..." từ trong tay Lâm Minh, lúc này một cổ Đồng Xa xuất hiện nguy nga, lẫm liệt.
"Muốn cản đường ta, vậy thì chết đi"
Lâm Minh lái Long Tượng Đồng Xa xong thẳng tới chổ hắn.
"Vạn Sơn Lập Địa" tên Tà Hồn cản Lâm Minh cũng xuất ra Hồn Kỹ thứ chín của mình. Một lớp núi non trùng điệp xuất hiện ngăn cản Đồng Xa.
"Đồng Xa Thần Văn, kích hoạt"
Thần văn vừa kích hoạt, Đồng Xa hoàn toàn ở một cấp độ mới. Bao nhiêu lớp núi đều bị nó đánh nổ khi chạy qua.
"Long Tượng Kích" bốn con Long Tượng đạp mạnh xuống mặt đất, từ miệng chúng bắn ra bốn đạo hủy diệt kình.
Tên Tà Hồn Sư rất tự tin không tránh đi mà đứng ra ngăn cản.
"Ầm..." bốn đạo hủy diệt đụng vào người hắn nổ ra một tiếng vang trời.
"Cực Quang Loạn" dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tên Cực Quang vẫn tấn công tiếp về phía Lâm Minh.
"Phốc..." Lâm Minh trúng chiêu nhưng thân ảnh của cậu vẫn đi vào lổ không gian.
"Lâm Minh, ta thè sẽ giết ngươi" tên Cực Quang phẩn nộ.
Lần hành động này không những giết Lâm Minh không được, mà bọn chúng còn chết ba vị Phong Hào Đấu La, trong đó một Siêu Cấp Đấu La tử trận là tổn thất cực lớn cho tổ chức a.
Không lâu sau đó, Tuyết Mạng mang người đến bãi chiến trường. Từ cảnh tượng này có thể suy đoán đã xảy ra một trận chiến kinh khủng đến mức nào.
"Lâm Minh, ngươi chết rồi sao" Tuyết Mạng nắm một lớp đất lên.
Sông Hàm Tử là một con sông nhỏ ở biên cảnh Thổ Hồn Quốc. Nơi đây có một tòa thành nhỏ tên là Hàm Tử Thành.
"Cha cha, bên đó có người ngủ kìa" lúc này một đứa bé gái chỉ về phía dòng sông.
"A, tiểu Mộc ngoan đứng ở đây để cha qua đó xem sao" một đàn ông vội chạy nhanh về phía "người đang ngủ"
"Vẫn còn sống" hắn ẩm người đó lên chạy về chổ con gái mình.
"Tiểu Mộc về nhà thôi con"
"Cha cha, vị ca ca này thật đẹp. Còn đẹp hơn cả biểu tỷ nữa a" tiểu Mộc ngây thơ khen ngợi.
Lúc này trên tay người đàn ông, kẻ đang ngủ vẫn chưa biết gì.
CHƯƠNG 145: ĐỆ TỬ ĐẦU TIÊN.
Chớp mở đôi mắt nặng nề của mình, đập vào mắt Lâm Minh một một mái nhà đơn sơ, vật dụng trong nhà cũng rất bình thường.
Thoáng điều động Hồn Lực trong cơ thể, Lâm Minh lắc đầu thở dài một hơi. Bây giờ Hồn Lực của cậu tán loạn, chẳng khác nào một người thường cả.
Chợt cửa phòng mở ra, một thiếu nữ đi vào nhìn Lâm Minh một cái. Ánh mắt ngạc nhiên của cô nhanh chóng bị lấp đi, cô quay ra bỏ lại một câu:
"Cũng có đẹp gì đâu chứ, con bé tiểu Mộc này cứ làm quá", miệng thì nói vậy nhưng hai má của cô ta ứng hồng rất rỏ ràng.
Lúc này một cô bé chạy vào nắm tay Lâm Minh, hai mắt cô bé lấp lánh rất đáng yêu:
"Đại ca ca, huynh tỉnh rồi. Nghiêm đại phu nói huynh không tỉnh nữa, tiểu Mộc rất sợ a" hai mắt cô bé thoáng ươn ướt.
"Là tiểu Mộc đã cứu ca ca sao" Lâm Minh xờ đầu cô bé.
"Không phải a, là cha cha của tiểu Mộc á"
Lâm Minh bây giờ thương tích rất nặng, mọi sinh hoạt đều cho cha của Tiểu Mộc là Lương Hoành chăm sóc. Hắn là một người rất tốt, dù gia cảnh không tốt nhưng vẫn cưu mang Lâm Minh.
Bây giờ Lâm Minh biết cậu đang ở đâu, Lương gia cũng là một gia tộc có tiếng ở Hàm Tử Thành này. Nhưng Lương Hoành lại không phải Hồn Tu, nếu tiểu Mộc không may mắn thức tỉnh được Võ Hồn và Hồn Lực trở thành Hồn Tu thì gia cảnh của hai người còn khó khăn hơn nữa.
Ở đâu cũng vậy, thực lực luôn trên hết, ngày xưa ở Lâm gia cũng thế. Nếu Lâm Minh không trở thành một Hồn Tu thì bây giờ cuộc sống của cậu sẽ như thế nào đây?
Mấy ngày nay nhờ có tiểu Mộc mà Lâm Minh không cô đơn, từ miệng cô bé cậu biết cô rất thần tượng biểu tỷ của mình, cũng là cô gái lần trước tự ý vào phòng cậu.
"Đại ca ca biết không, Lan tỷ tỷ rất mạnh nha. Mới 17 tuổi có 18 cấp Hồn Lực, được công nhận là thiên tài đó"
17 tuổi 18 cấp Hồn Lực, thiên tài? Lâm Minh chỉ cười nhẹ không muốn làm mất hứng của tiểu Mộc.
Năm 17 tuổi cậu đã có tu vi gì rồi nhĩ, hình như là Hồn Tông Lâm Minh không nhớ nữa.
"Tiểu Mộc muốn được như Lan tỷ không?" Lâm Minh nựng má cô bé hỏi.
"Muốn a, nhưng mấy vị trưởng lão nói Võ Hồn của tiểu Mộc yếu kém, thức tỉnh Hồn Lực cũng chỉ có ba điểm, sau này cũng sẽ là một Hồn Tu yếu kém" tiểu Mộc buồn úp mặt vào ngực Lâm Minh.
"Tiểu Mộc hãy xuất Võ Hồn cho ca ca xem nào"
"Võ Hồn của tiểu Mộc rất đẹp a, nhưng lại không dùng được"
Nói rồi cô bé nhảy xuống giường, xuất ra Võ Hồn của mình. Là một con Hồ Điệp.
"Cực Tốc Ma Điệp" Lâm Minh nói khẻ.
Tuy Cực Tốc Ma Điệp không có bao nhiêu lực công kích nhưng tốc độ là ưu thế lớn nhất, nếu phát huy sở trường này thì sẽ trở thành một Mẫn Công, một Sát Thủ đáng sợ a.
"Võ Hồn của tiểu Mộc rất mạnh đó, chỉ là bọn người ngu ngốc không biết thôi" Lâm Minh kéo tay cô bé.
"Nhưng nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì tiểu Mộc phải cần cố gắng hơn nữa và phải trai qua rất nhiều khổ luyện"
Từ đó mõi ngày, người của Lương gia đều thấy tiểu Mộc đi theo Lâm Minh ra bờ sông. Ở đây cô bé luôn tập chạy, chạy với vận tốc nhanh nhất.
"Sư phụ, tiểu Mộc bay rất nhanh a"
Một năm trôi qua, bây giờ tiểu Mộc đã được sáu cấp Hồn Lực. Tuy không phải nhanh nhưng Lâm Minh đang đánh cơ sở cho cô bé rất tốt.
Ngày đó sau khi Lâm Minh dạy tiểu Mộc lần đầu, thì cô bé đã quỳ xuống bái cậu là sư. Cậu ngạc nhiên hỏi vì sao, cô bé vẻ mặt kiên định nói: "cha cha từng dạy, người thành tâm dạy dổ mình chính là thầy của mình"
Tiếp theo Lâm Minh lại hỏi:
"Mọi người đều nói ta là một người thường, không phải Hồn Tu, sao tiểu Mộc vẫn muốn bái ta vi sư"
Cô bé trả lời một câu mà Lâm Minh quyết định chọn cô bé làm đệ tử đầu tiên của mình:
"Tiểu Mộc chắn chắc sư phụ là một Hồn Tu, nếu không phải thì người sẽ không biết tên Võ Hồn của tiểu Mộc. Gia chủ còn không biết nữa mà" cô bé rất thông minh, rất hợp ý Lâm Minh.
Lâm Minh ở lại Lương gia đã một năm, thương tích cũng tiến triển rất tốt chỉ là muốn khôi phục như củ còn cần phải có thêm thời gian a.
Hơn một năm nữa qua đi, Lương gia hôm nay khách khứa rất náo nhiệt bởi vì thiên tài của gia tộc Lương Ngọc Lan đột phá đến Hồn Sư cảnh giới. Ở Hàm Tử Thành này tư chất của Lương Ngọc Lan được xếp vào ba vị trí đầu a.
Khi mọi người đang vui vẻ ăn mừng thì ở một căn nhà nhỏ cũng có một cô bé đang đột phá đến cấp 10 Hồn Lực.
"tiểu Mộc, bình tĩnh kiên trì" đại khảm đầu tiên này rất quan trọng.
Cũng trong đêm đó tại Truyền Linh Tháp, một người mặc áo choàng hắc y xuất hiện. Người đó sau một hồi lựa chọn Hồn Linh đã chỉ vào một con:
"Để con Tử Vân Phong này lại, ngày mai sẽ có một cô bé chọn nó"
*Phong: con ong ong, không phải gió.
Quản sự Truyền Linh Tháp chỉ biết dạ dạ làm theo. Hắn là một Hồn Tông nhưng phải rất khó khăn mới chịu nổi uy áp từ hơi thở của người áo đen này.
"Từ bao giờ Hàm Tử Thành này lại xuất hiện một cường giả như vậy chứ"
Sáng hôm sau tin tức tiểu Mộc đột phá đến 10 cấp Hồn Lực chuẩn bị dung hợp Hồn Linh đầu tiên đã nổ ra. So với những đứa bé cùng tuổi thì cô trong tóp kém nhất, nhưng bây giờ lại vượt qua tất cả tiến lên dẫn đầu à.
Con gái tiến bộ như vậy, là người làm cha Lương Hoành cao hứng hơn tất cả và hắn cũng biết Lâm Minh góp công rất lớn. Bởi vì nhận được yêu cầu của Lâm Minh mà cha con tiểu Mộc đều giữ kín bí mật này.
Lương gia xem ra cũng rất chú trọng bồi dưỡng nhân tài, không chỉ cho tiểu Mộc số tiền lớn mua Hồn Linh còn tăng tiền trợ cấp cho gia đình. Nếu không phải Lương Hoành từ chối thì gia tộc đã đổi nhà cho bọn họ rồi.
Việc tiểu Mộc chọn Hồn Linh Tử Vân Phong cũng rất đáng nói. Đối với những người ở đây Hồn Linh nhìn càng to lớn, càng ngầu thì mới mạnh mẽ. Không phải Lương gia không phản đối nhưng khi nghe quản sự nói con Tử Vân Phong này thích hợp với tiểu Mộc nhất, ông còn chỉ rỏ các điểm mạnh của nó thì Lương gia mới đồng ý.
"Đám ngu ngốc" Quản sự chán ghét nhìn người của Lương gia. Nếu không phải muốn lấy lòng Lâm Minh thì hắn cũng không rãnh hao hơi như vậy.
Bây giờ hắn còn đang tìm cách lấy lòng tiểu Mộc, thông qua cô bé tiếp cận Lâm Minh nên đành phải tỏ ra vui vẻ trước mặt đám Lương gia.
CHƯƠNG 146: TÀ HỒN ĐIỆN PHÂN ĐÀN - BẠN CỦ.
Tiểu Mộc dung hợp Hồn Linh đầu tiên xong Lâm Minh huấn luyện càng nghiêm khắc hơn.
Sáng cô bé đi đến trường, trưa về luyện công, tối còn phải tiếp nhận huấn luyện thực chiến với Lâm Minh.
"Bao giờ đôi cánh của con chém gãy thân cây này, thì khi đó hãy nói với người khác mình là một Hồn Sĩ"
Lâm Minh chọn Tử Vân Phong cho Tiểu Mộc cũng có lý do hết. Thứ nhất Tử Vân Phong thân thể cứng rắn, thứ hai tốc độ nó không chỉ nhanh mà còn điều khiển được cuồng phong.
Hồn Kỹ thứ nhất của Tiểu Mộc tên là "Bọc Phong Dực". Nó sẽ tạo ra một lớp gió bao quanh đôi cánh, không chỉ tăng đốc độ mà còn có thể sử dụng đôi cánh làm vũ khí tấn công.
Một bé gái chưa đến mười tuổi bị huấn luyện ác nghiệt như vậy nhưng không hề kêu ca lấy một lời, hoàn toàn trái ngược với vẻ hoạt bát đáng yêu lúc bình thường. Có thể thấy Tiểu Mộc là người có quyết tâm đến mức nào.
Gần đây Hàm Tử Thành không hề yên ổn, số lượng trẻ em mất tích bí ẩn ngày càng cao.
Hôm nay một tia linh thức Lâm Minh để lại trên người Tiểu Mộc bổng bị kích hoạt. Nhanh chóng tìm đến nơi, Lâm Minh thấy một đám Tà Hồn Tu đang áp giải mười mấy đứa bé đi, trong đó có cả Tiểu Mộc. Trái với vẻ sợ hãi của những đứa trẻ khác, cô bé vẫn bình tĩnh khiến cho tên Hồn Vương chú ý đến.
"Con bé này tâm tính rất kiên định, là một mầm móng tốt a"
"Đại nhân thật anh minh, đây là Lương Tiểu Mộc, tiểu thiên tài mới nổi của Lương gia a" một tên Hồn Tôn vuốt đuôi.
Đi theo bọn chúng vào một con dốc nhỏ hoang vu, lúc này Lâm Minh mới xuất hiện.
"Sư phụ, con biết người sẽ đến cứu con mà" Tiểu Mộc mừng rở.
"Vong Mộng" nhẹ nhàng thả ra mấy con Hồ Điệp, Lâm Minh đã lấy mạng tất cả đám Tà Hồn Tu chỉ chừa lại tên Hồn Vương.
"Nói, các ngươi có âm mưu gì" đạp lên người hắn, Lâm Minh hỏi.
"Hừ muốn tự bạo" đánh một đạo Hồn Lực phong ấn đan điền hắn lại, Lâm Minh bắt đầu nhờ Tinh Linh sưu hồn đọc ký ức của hắn. Sưu hồn vừa kết thúc cũng là lúc hắn tử vong.
Thì ra Tà Hồn Điện muốn huấn luyện một đám huyết mạch mới a, chúng bắt những đứa bé này mang về tổ chức, sau vài năm sẽ sát hạch một lần với tỷ lệ mười chọn một.
Xóa một phần trí nhớ của đám trẻ Lâm Minh mang chúng trở về thành. Phần ký ức đáng sợ này nói không chừng sẽ gây ra bóng đen tâm lý cho chúng, và Lâm Minh cũng chưa muốn bại lộ thân phận lúc này.
Dựa theo trí nhớ của tên Hồn Vương, Lâm Minh tìm đến được phân đàn của Tà Hồn Điện ở gần đó.
Phân đàn này không lớn lắm nhưng ở đây Lâm Minh lại gặp được người quen a.
"Nguyệt Hoa đã lâu không gặp. Ta không nghĩ ngươi lại sa đọa đến mức này" Nguyệt Hoa, đồng đội củ lúc học trung cấp của Lâm Minh. Bây giờ cô ta chính là đàn chủ của phân đàn này.
"Lâm Minh, ta hận ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta làm sao phải ra nông nổi này" là Lâm Minh giết Đoái Hạo Nhiên, chổ dựa lớn nhất cũng là tương lai của cô.
Ngày Đoái Hạo Nhiên ngã xuống, vì tránh Chu Tú Phương trả thù nên Nguyệt Hoa đành phải bỏ đi tha phương, lưu lạc đến nơi này. Bởi vì từng là học sinh của Sử Lai Khắc nên việc cô gia nhập Tà Hồn Điện rất dể dàng, địa vị cũng tăng rất nhanh. Nhưng hôm nay Lâm Minh lại tìm đến, muốn phá hủy mọi thứ của cô một lần nữa.
Không cam tâm, cô không cam tâm a.
"Tham vọng đã làm ngươi đi lạc hướng, ta vốn muốn niệm tình cũ mà tha cho ngươi. Nhưng bây giờ không thể" Lâm Minh nhìn thẳng Nguyệt Hoa.
"Ngươi đã quá u mê, nếu để ngươi sống thì sẽ có ngàn người khác phải chết".
Giết chết Nguyệt Hoa đồng thời phá hủy phân đàn, Lâm Minh đã tìm ra được một vài manh mối mới.
Tổng điện Tà Hồn Điện.
"Điện Chủ, phân đàn ở Hồn Thổ Quốc và một số nước lân cận của chúng ta đều bị một kẻ thần bí phá hủy hết rồi a"
"Tìm, bất cứ giá nào phải tìm ra tên đó. Thật quá mất mặt a"
Kẻ thần bí đó không ai khác chính là Lâm Minh, bây giờ kẻ sống trong bóng tối chính là cậu mà không phải là Tà Hồn Điện nữa. Nhân cơ hội này Lâm Minh muốn Tà Hồn Điện phải rối loạn, càng loạn sơ hở càng nhiều.
CHƯƠNG 147: TRANH GIÀNH.
Không chỉ có vậy, Lâm Minh còn chủ động liên lạc với Vương Nhã Khiêm, nhờ vào mạng lưới tình báo của Khúc Nhân mà rất nhiều phân đàn của Tà Hồn Điện bị đánh sập.
Cũng trong thời gian này Diệt Tà Liên Minh cũng thành lập với mục tiêu chính là tiêu diệt Tà Hồn Điện và các thế lực có liên quan.
Liên bang cũng tốt nhưng quá lỏng lẻo, mõi lần muốn quay quét Tà Hồn đều phải mất nhiều thời gian và thường xuyên thất bại. Còn Diệt Tà Liên Minh lại khác, sống trong bóng tối không có trụ sở cố định là một trong những điểm mạnh nhất của tổ chức, đó còn chưa kể đến việc ngày càng có nhiều người gia nhập vào, chiếm lòng tin rất lớn của mọi người.
Tà Hồn Điện đang đau đầu với người thần bí và Diệt Hồn Liên Minh, thì trong khi đó Lâm Minh vẫn rất nhởn nhơ núp trong bóng tối.
"Tiểu Mộc, lần thi đấu này con hãy tham gia đi"
Tiểu Mộc bây giờ đã lớn trở thành một thiếu niên 12 tuổi, bao năm qua cô bé chưa bao giờ làm Lâm Minh thất vọng.
"Sư phụ, không phải người hứa sẽ cho con đến nơi của những thiên tài tụ hơp sao. Con không muốn gia nhập mấy môn phái đó đâu"
Dạo gần đây Hàm Tử Thành xuất ra một số mầm móng tốt nên được tứ môn phái và Hồn Thổ học viện đưa vào, trở thành một trong những nơi tuyễn sinh.
Lần này điều kiện tham gia thi đấu là dưới 20 tuổi và đã trở thành Hồn Sĩ đều được tham gia.
Tuy tứ môn phái và học viện là thánh địa tu luyện của Hồn Thổ Quốc nhưng không thể lọt vào mắt Lâm Minh được. Môn chủ của tứ môn đều là Hồn Đế, học viện thì đở hơn được một Hồn Thánh tọa chấn.
"Tiểu Mộc ngoan, dù không tham gia nhưng con cũng phải xuất hiện trước mắt mọi người chứ. Nếu con trở thành đệ nhất thiên tài thì cha con sẽ rất vui a"
Những năm này Lâm Minh luôn ẩn giấu tu vi của Tiểu Mộc, nhưng bây giờ cậu phải dẫn cô bé rời khỏi đây. Trước khi đi cũng cần phải huy hoàng chứ.
Tiểu Mộc tuy đột phá Hồn Sĩ sớm nhưng những năm này lại biểu hiện thường thường khiến cho Lương gia nghĩ cô là "hoa sớm nở, tối tàn"
Nghe tin Tiểu Mộc sẽ tham gia thi đấu Lương gia cũng không đặt quá nhiều hy vọng, dù sao cô bé mới 12 tuổi sao sánh được với những thanh niên lớn tuổi được.
Nhưng mà có một người vẫn tin Tiểu Mộc đó là cha con bé và Lương Ngọc Lan.
"Tiểu Mộc nếu được hãy đến Hồn Hoa Tông với tỷ, tỷ sẽ chăm sóc muội"
Cô nàng ở Hồn Hoa Tông danh tiếng của không kém, lại được khá nhiều anh tài theo đuổi nên việc bảo vệ Tiểu Mộc cũng dể dàng.
Ngày thi đấu diễn ra, trên đài cao năm tên Hồn Tông và thành chủ ngồi uống trà đánh giá các thí sinh.
"Đứa bé đó trông còn rất nhỏ đi" một nữ phụ chỉ tay về phía Tiểu Mộc.
"Đúng vậy a, đó là Lương Tiểu Mộc đến từ Lương gia năm nay 12 tuổi" nói rồi thành chủ đưa thông tin của Tiểu Mộc cho bà ta.
Coi sơ qua thông tin của Tiểu Mộc, bà gật đầu:
"Võ Hồn Hồ Điệp, 8 tuổi đột phá Hồn Sĩ là một nầm móng tốt a. Chỉ tiếc tu vi không tiến triển nữa" đó là đánh giá về Tiểu Mộc trong bản thông tin này.
Thi đấu rất đơn giản, chỉ cần ngươi trụ vững trên lôi đài càng lâu càng tốt. Sau đó sẽ sắp xếp top 10 người và để các môn phái, học viện lựa chọn.
Nữa ngày trôi qua bao nhiêu thanh niên, tuấn kiệt đã trổ hết tài năng. Lúc này chỉ còn có một người chưa ra tay, đó là Tiểu Mộc.
"Tiểu cô nương, ngươi không phải đối thủ của ta" người nói là một thanh niên 18 tuổi, có tu vi 17 cấp Hồn Sĩ.
"Không cần, ra tay đi" so với vẻ ngoài của thanh niên thì Tiểu Mộc như một con búp bê nhỏ nhắn.
"Ta sẽ không nương tay, Viêm Xà phụ thể"
"Cực Tốc Ma Điệp phụ thể"
Nhìn Võ Hồn của Tiểu Mộc, nữ phụ lúc nãy chợt đập mạnh tay ghế đứng dậy.
"Cực Tốc Ma Điệp, các ngươi đúng là mù mới cho nó là phổ thông Hồ Điệp. Tiểu nha đầu này Hồn Hoa Tông muốn"
"Hừ, Vũ Trì Tông cũng muốn"
Sau đó là một trận tranh đấu võ mồm diễn ra trong sự kinh ngạc của mọi người.
"Đánh rồi, bắt đầu đánh rồi" một người nào đó hét lớn.
Viêm Xà há rộng miệng nhào tới Tiểu Mộc, cô bé đứng đó mĩm cười. Chỉ thấy đôi cánh cô bé khẻ lây động, rồi một trận cuồng phong lướt qua.
Trong tích tắc Tiểu Mộc đã xuất hiện phía sau Viêm Xà.
"Ầm..." Viêm Xà quỵ chân xuống, một đường máu chảy ra từ ngực của hắn.
Một màn kinh diễm xảy ra quá nhanh chóng khiến mọi người còn chưa nắm bắt kịp, cũng chỉ có mấy vị trên đài cao mới nhìn được.
"Tốc độ thật nhanh, Hồn Thổ Học Viện muốn người này"
Dưới lôi đài, người thanh niên vẫn chưa tin mình thất bại như vậy.
"Ta không thể thua được, Viêm Xà Hỏa" lúc nãy hắn còn chưa kịp dùng tới Hồn Kỹ a.
Một cục lửa bay gần đến Tiểu Mộc thì từ phía sau cô bé một vòng Hồn Hoàn màu vàng nữa xuất hiện.
"Bán Nguyệt Phong Đao" đập mạnh đôi cánh, hai lưởi đao hình bán nguyệt đánh tan cục lửa, cắt qua hai vai của tên thanh niên. Nếu không phải đã nương tay thì hắn đã chết.
"Hai Hoàn Hồn Sư, 12 tuổi Hồn Sư. Đây là yêu nghiệt a" đến mấy Hồn Tông ngồi trên còn phải đứng dậy huống chi là những người khác.
Lương gia chủ lúc này miệng vẫn chưa khép được, bị bao vây bởi những gia chủ khác.
"Là ta tiểu tâm, so với Tiểu Mộc ta thật chẳng là gì" ở gần đó Lương Ngọc Lan thầm than thở. Chợt trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của Lâm Minh.
"Phải chăng là hắn?"
Tiểu Mộc phá vở kỷ lục ngàn năm nay của Hàm Tử Thành, đã trở thành một giai thoại của mọi người ở đây rồi a.
"Tiểu Mộc à, nói cho ta biết hiện nay tu vi của con là bao nhiêu" nữ phụ nhẹ nhàng hỏi, nếu được bà còn muốn nhận con bé là đệ tử thân truyền nữa a.
"Dạ, 23"
Một câu nói lại tạo ra oanh động tiếp.
"Tốt, Tiểu Mộc ngoan theo ta về Hồn Hoa Tông đi, ở đó sẽ có nhiều tỷ tỷ chơi với con a" nữ phụ dụ dổ.
"Đừng nghe bà ta đến, Vũ Trì Tông con sẽ được làm đệ tử thân truyền a"
Đạo sư của Hồn Thổ Học Viện nãy giờ im lặng bổng lên tiếng.
"Hồn Thổ Học Viện là nơi chân long tụ hợp, ngươi đến đó là thích hợp nhất" hắn không thuyết phục Tiểu Mộc vì cho rằng chỉ có người cầu vào học viện, chứ chưa bao giờ học viện đi cầu người khác.
CHƯƠNG 148: RA ÁNH SÁNG.
Lương gia chủ vốn định kêu Lương Hoành lên khuyên Tiểu Mộc chọn Hồn Hoa Tông, nhưng chưa kịp thì cô bé đã nói:
"Con có sư phụ rồi"
"haha, tiểu nha đầu này ta muốn" chợt một trận cuồng phong thổi qua, một người đàn ông ăn mặc như ăn mày xuất hiện.
"Đi theo ta, chắc chắn tên sư phụ của con sẽ đồng ý" hắn rất tự tin.
Tên đạo sư định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, khiến hắn đổ mồ hôi quỵ sụp xuống.
"Haha, theo ta" hắn nắm tay Tiểu Mộc định bay đi thì một giọng cười chợt vang lên.
"Ngươi muốn dẫn đệ tử của ta đi đâu đó, Phong Đấu La"
Nghe tiếng người nhận ra thân phận của mình, tên đàn ông dừng lại nhìn về một phía.
"Sát Điệp Đấu La" hắn không còn tùy tiện như trước nữa mà đã nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nghe hai người đối thoạt, đám người ở đây đều thấy không khí nặng nề, hít thở không thông a.
"Đấu La, ông trời ơi ta nhìn thấy Phong Hào Đấu La đại năng rồi. Lại còn là hai vị a" một người nào đó mừng phát khóc.
"Sát Điệp Đấu La, thì ra hắn là Đấu La a"
Lương Tiểu Ngọc nói nhỏ vào tai Lương gia chủ gì đó, khiến hắn mồ hôi chảy ròng.
"Cũng may Lương gia chưa từng đắc tội với hắn a"
Trở lại với Lâm Minh. Lúc này Tiểu Mộc đã đứng sau lưng cậu.
"Không phải Cơ gia bói ra ngươi đã chết rồi sao" Phong Đấu La nhíu mày.
Chuyện này Lâm Minh cũng biết. Tuyết Mạng vì tìm kiếm cậu đã nhờ Cơ gia bói một quẻ. Nhưng bọn hắn sao có thể bói ra số mạng của Lâm Minh được vì vậy nói đại là cậu đã chết. Tuy nhiên trong quẻ bói cũng có một phần đúng đó là việc cậu giết chết hai tên Đấu La và một Siêu Cấp Đấu La.
"Ngạc nhiên lắm sao" Lâm Minh hỏi lại.
Phong Đấu La biết bản thân mình không phải đối thủ của Lâm Minh, vì vậy cũng không trực tiếp đối cứng.
"Tiểu nha đầu này theo đuổi Phong đạo và tốc độ cực hạn, nó rất thích hợp với ta. Nếu thương con bé, ngươi hãy cho nó theo ta, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng"
"Không muốn, Tiểu Mộc muốn theo sư phụ à, không thích ông ta" Tiểu Mộc sợ Lâm Minh đồng ý nên ôm chặc cánh tay cậu.
Vổ tay trấn an cô bé, Lâm Minh nhìn Phong Đấu La:
"Ta lại không thích đi theo lẽ thường"
"Ta nhìn ra ngươi hướng con bé theo con đường Sát Thủ, chuyện này ta sẽ làm tốt hơn ngươi" Phong Đấu La vẫn không bỏ cuộc.
"Chưa chắc, ngươi tốc độ nhanh nhưng nhanh hơn không gian của ta sao?" Lâm Minh nhếc môi cười.
"Ngươi..." hắn bắt đầu tức giận rồi.
"Không nói nữa, ngươi có thể rời đi"
Nghe Lâm Minh đuổi mình, Phong Đấu La rất muốn phát tác lửa giận rồi nhưng hắn vẫn cố kiềm nén lại.
"Tốt, tốt, ta sẽ chóng mắt lên coi ngươi làm được gì"
Nhìn dáng vẻ hậm hực mà rời đi của Phong Đấu La, mọi người đều len lén nhìn Lâm Minh vài lần.
"Bái kiến Sát Điệp Đấu La" theo năm tên Hồn Tông dẫn đâu, tiếp đó là mọi người đều khum lưng chào Lâm Minh.
Ở Hồn Thổ Đế Quốc này, Phong Hào Đấu La là một thần thoại a, nếu Quốc Chủ ở đây cũng sẽ không dám nhìn thẳng.
"Đứng lên đi"
Bỏ lại một câu Lâm Minh dắt tay Tiểu Mộc biến mất.
Cửa nhà Tiểu Mộc lúc này đang chặc cứng người, dẫn đầu là Lương gia chủ đang đứng đây nhưng không dám vào.
Trong nhà Lâm Minh đang bàn với Lương Hoành về việc đưa Tiểu Mộc đi đến Sử Lai Khắc học viện. Dù là một người thường nhưng Lương Hoành cũng nghe danh của Sử Lai Khắc, hắn tuy vui mừng nhưng vẫn có chút không đành lòng.
"Tiểu Mộc cần phải mạnh mẽ để sống trong thời loạn này, nếu ở đây vận mệnh của nó sẽ mãi nằm trong tay kẻ khác"
Lâm Minh nói đến đây thì Lương Hoành đã đồng ý, bởi vì hắn không phải là Hồn Tu nên từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, hắn không muốn con gái của mình chịu như vậy nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Minh và Tiểu Mộc rời khỏi Lương gia.
Ba ngày sau Lương gia bị một nhóm Tà Hồn Tu tập kích, nhưng chúng chưa kịp đến Lương gia đã bị người khác giết hết.
Lâm Minh biết thế nào bọn chúng biết tin cậu ở Lương gia cũng sẽ ra tay trả thù nên đã sắp xếp người trong Liên Minh mai phục ở đây.
Hoàng Cung Thiên Đấu Đế Quốc - Thái Tử Phủ.
"Thái Tử, có tin Sát Điệp Đấu La xuất hiện ở Hồn Thổ Quốc. Bây giờ đã xuất phát về Sử Lai Khắc a"
"Đi, mang theo lễ vật đến đó" Tuyết Mạng vui vẻ hạ lệnh, hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
CHƯƠNG 149: LÀM RỎ.
Cho dù có là đệ tử của Lâm Minh thì Tiểu Mộc vẫn phải trải qua các bước khảo nghiệm khắc nghiệt của Sử Lai Khắc. Con bé không có ưu thế về Hồn Lực nhưng sự kiên trì thì khó có ai sánh bằng.
Kết thúc khảo nghiệm, số điểm Tiểu Mộc đạt được còn cao hơn Lâm Minh năm đó.
"Tiểu Mộc ở học viện cố gắng học tập, đừng làm mất mặt sư phụ"
Thu xếp ổn thỏa cho con bé xong, Lâm Minh rời đi bắt đầu tụ hợp với Vương Nhã Khiêm. Diệt Tà Liên Minh là do cậu và Vương Nhã Khiêm cùng thành lập, ngày trước thực lực mõng chỉ dám đánh du kích, nhưng bây giờ không cần nữa.
Mặc dù Liên Minh bây giờ còn không đủ sức trực diện đối đầu với Tà Hồn Điện, nhưng triển khai một trận đánh quy mô thì dư sức.
Mục tiêu lần này của liên minh là nhổ tận gốc Tà Hồn Điện ở Vạn Quỷ Quốc, tiếp đó là những quốc gia lân cận.
"Cơ gia truyền đến tin tức đã tìm ra tất cả phân đàn của Tà Hồn Điện rồi" trong một mật thất Vương Nhã Khiêm ngồi đối diện với Lâm Minh. Nói rồi hắn đứng lên vổ vai cậu hai cái:
"Đại Lục này thiếu ngươi một nhân tình"
"Có gì mà thiếu hay không chứ, đây cũng vì bản thân ta, vì gia đình ta. Chỉ là một kiện Thần Khí thôi mà"
"Một kiện Thần Khí thôi, ngươi nói thật nhẹ nhàng a"
Ngày quyết định thành lập Diệt Tà Liên Minh, Lâm Minh đã đích thân đến Cơ gia mời họ gia nhập. Cậu nhìn trúng năng lực bói toán của lão tổ Cơ gia và cũng muốn bồi diễn Cơ gia.
Lúc đầu ông ta không đồng ý, vì gia nhập liên minh là bất buộc phải đối đầu Tà Hồn Sư, ông không muốn Cơ gia bị hủy hoại. Nhưng khi Lâm Minh ra điều kiện sẽ lấy Tử La Bát Cực Bàn, một Thần Khí chuyên dụng bói toán cho ông ta thì ông ta đã đồng ý. Nhưng lúc này ông ta chỉ được sử dụng nó chứ không phải chủ nhân của nó, đến khi Tà Hồn Điện hoàn toàn sụp đổ thì cậu mới cho ông ta.
Cơ gia lấy việc bói toán làm gôc, nếu có thêm Tử La Bát Cực Bàn sẽ như hổ thêm cánh. Với lại ông nhìn ra Lâm Minh không đơn giản, bởi vì số mệnh của cậu cho dù có Bát Cực Bàn thì ông cũng không bói ra được.
Ba ngày sau, Diệt Tà Liên Minh bắt đầu phát động cuộc chiến trên toàn lãnh thổ Vạn Quỷ Quốc. Đầu tiên là phân điện lớn nhất ở Vạn Quỷ Thành bị đích thân Quỷ Hoàng - Quỷ Ảnh Đấu La công phá, tiếp đó là tất cả phân đàn khác đều bị tấn công. Tà Hồn Tu triệt để bị bứt rể ở Vạn Quỷ Quốc, thực lực của Tà Hồn Điện bị lung lây dữ dội.
Sau trận chiến vang dội này, uy vọng của Diệt Tà Liên Minh đã tăng lên một tầm cao mới, ẩn ẩn trở thành một tổ chức được mọi người tin tưởng hơn cả Liên Minh. Cùng lúc này Quỷ Hoàng tuyên bố mình là một thành viên của Liên Minh và bà còn đích thân đứng ra chiêu mộ thành viên.
Danh tiếng của Quỷ Hoàng thì khỏi cần phải bàn cải, bà đích thân chiêu mộ thành viên nên cả Siêu Cấp Đấu La cũng có hai vị gia nhập.
Lần trước Tuyết Mạng mang sính lể đến cầu hôn, nhưng đến nhân ảnh của Lâm Minh còn chưa gặp được đã bị chặn ngoài cổng. Nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, hay tin Lâm Minh ở Vạn Quỷ Quốc thì hắn lại đến.
Lần này Lâm Minh gặp hắn nhưng chỉ là không muốn dây dưa thêm mà thôi.
"Ta chưa hề có tình cảm với ngươi và cũng không bao giờ có, cho nên ngươi đừng tìm ta nữa"
"Là vì ông ta? Rồi ta sẽ mạnh hơn ông ta, tại sao ngươi không chọn ta" Tuyết Mạng không kiềm được cảm xúc nữa.
"Ta cũng không hề yêu thích phụ hoàng ngươi"
"Vậy tại sao..."
"Tại vì ta muốn nhìn lại một thứ mà thôi" cậu hiểu hắn muốn nói gì nên đã nói trước.
"Tuyết Linh Tháp? Ngươi muốn nó, ta sẽ cho ngươi"
"Không cần, nếu muốn ta sẽ tự lấy" đây không phải Lâm Minh nói khoát, thật sự nếu muốn cậu sẽ tự lấy nó lại được.
"Điều bây giờ ngươi cần là nghĩ cách diệt Tà Hồn Điện thì hơn" Lâm Minh bỏ lại một câu rồi đi.
"Ta giai nhập liên minh. Ta muốn gia nhập Diệt Tà Liên Minh" sợ Lâm Minh không nghe, Tuyết Mạng lập lại hai lần.
"Nếu muốn thì ngươi đến gặp Quỷ Hoàng đi"
"Ta sẽ chinh phục ngươi bằng mọi giá" Tuyết Mạng hét theo bóng lưng của Lâm Minh.
CHƯƠNG 150: CƠ GIA LOẠN.
Không có tường nào là không lọt gió, việc Cơ gia là một thành viên của Diệt Tà Liên Minh không hiểu vì sao đã bị lộ ra.
Cũng may có Bát Cực Bàn trong tay nên Cơ gia lão tổ Cơ Bình đã sớm thông tri cho Lâm Minh.
Cũng như ở Lương gia, lần này Liên Minh cũng đã sắp xếp mai phục xung quanh Cơ gia rồi. Nhưng bắt ngờ đã xảy ra, chính trong Cơ gia đã tự bọc phát chiến tranh.
Vốn Cơ gia lão tổ Cơ Bình có ba đứa con trai, nhưng càng lớn ba đứa con này càng không hòa hợp, luôn tranh giành từng thứ một.
Cơ Bình nhiều lần chắn chỉnh nhưng không thành công, về sau ông cũng mặc kệ, miễn sao không ảnh hưởng đến Cơ gia quá nhiều là được.
Tuy nhiên ông đã quá chủ quan với lòng tham của con người, dục vọng của con người chỉ có thêm chứ không bao giờ ít hơn. Vì để đánh bại hai huynh đệ của mình mà lão đại Cơ Vĩnh Xương, lão nhị Cơ Vĩnh Thanh đã hợp tác với Tà Hồn Điện, tức nhiên Tà Hồn Điện sẽ không nói ra bí mật này.
Để thực hiện âm mưu của mình, trước khi phát động giết chóc bọn chúng đã mở ra phòng ngự đại trận nhằm ngăn cản bên ngoài cứu viện.
Lúc này đây, khi Liên Minh đánh vở phòng ngự đại trận của Cơ gia vào trong được thì khắp nơi chỉ toàn máu và thi thể.
Tà Hồn Điện có một bí pháp khiến Hồn Tu tu vi tăng mạnh, đổi lại nhân tính sẽ ngày càng mất hết.
Cơ Bình trong tay nắm Bát Cực Bàn, liên tục rút lui về sau. Cũng may đứa con thứ ba Cơ Vĩnh Nghiệp của ông vẫn không phản bội.
"Vĩnh Nghiệp, trước khi chết ta muốn xin lổi con vì ta luôn đối xử tệ với con" Cơ Bình nhìn đứa con ông luôn ghét bỏ lòng đắng chát.
Cơ Vĩnh Nghiệp thiên phú không tốt như hai anh trai của mình. Từ nhỏ lại lắm bệnh tật khiến ông luôn không vừa mắt.
Đúng là thế sự vô thường, người vốn có lý do phản nhất lại luôn trung thành còn kẻ mà ông tin tưởng lại đi phản bội ông và gia tộc.
"Nếu ta chết, con hãy mang Bát Cực Bàn chạy trốn về Vạn Quỷ Quốc. Ta dù có liều cái mạng già này cũng sẽ để con an toàn"
"Cha, con không đi. Có chết con cũng muốn chết với cha" Cơ Vĩnh Nghiệp dù lớn tuổi nhưng rất mau nước mắt.
"Vĩnh Nghiệp, nghe lời cha. Con phải vì Cơ gia lưu lại hương hỏa. Nếu có con trai rồi thì... Con muốn sống sao cha không ngăn cản nữa" một lý do mà ông ghét bỏ Cơ Vĩnh Nghiệp nữa là hắn rất yếu đuối và chỉ yêu đàn ông. Ngày trước ông thấy hành vi đó là mất mặt, Cơ Vĩnh Nghiệp cũng hiểu ý ông nên luôn kiềm chế bản thân mình. Nhưng từ ngày gặp Lâm Minh ông đã dần thay đổi, ông tự hỏi nếu để Cơ Vĩnh Nghiệp sống theo ý mình, sống cuộc đời vui vẻ thì chắc bây giờ hắn đã đột phá Phong Hào Đấu La chứ không phải chỉ là một tên Hồn Đấu La như bây giờ.
"Lão già, mau đưa Bát Cực Bàn cho ta" đột nhiên phía sau Cơ Bình có tiếng người vang lên. Hắn chính là lão đại Cơ Vĩnh Xương, đang chặn đường lui của cha mình.
"Đưa cho ta, đừng đưa cho hắn" phía trước lại có kẻ chạy đến, lần này lại là Cơ Vĩnh Thanh.
"Hai tên súc sinh các ngươi, vì một kiện Bát Cực Bàn mà dám phản lại gia tộc, đẩy cha các ngươi vô đường chết a. Các ngươi còn là người của Cơ gia không" Cơ Bình tức giận thở phì phò.
"Hừ, cả Cơ gia này há sánh bằng Thần Khí Bát Cực Bàn" Cơ Vĩnh Xương mất nhân tính nói.
"Lão gia mau đưa nó cho ta" Cơ Vĩnh Thanh thúc giục.
"Ta giết các ngươi" không còn bình tĩnh nữa Cơ Vĩnh Nghiệp định nhào lên thì tay đã bị Cơ Bình nắm lại.
"Vĩnh Nghiệp nhớ lời cha dặn"
Kéo Cơ Vĩnh Nghiệp về phía sau, Cơ Bình bước lên. Xung quanh ông ta linh khí bắt đầu xoay vòng, tụ lại một điểm.
"Ông ta muốn tự bạo, mau ngăn lại"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra nhanh. Cơ Bình mặt đỏ bừng, hai tay tụ khí sắp phát nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro