1.
Bỉ Bỉ Đông chỉ biết nàng còn có một cái nhi tử, nhưng dù tìm kiếm như thế nào, cũng chỉ nhận được tin hắn đã bị giết chết. Cho dù nàng cực kì bi thương cũng chỉ có thể trộm xây cho đứa trẻ nọ một cái mộ chôn di vật, phía trên viết ba chữ, Dục Thiên Tinh.
Dục lấy từ cùng âm với Ngọc để thế họ, đại diện cho việc nhớ mãi không quên của nàng đối với Ngọc Tiểu Cương.
Nhắc đến chuyện này, Thiên Đạo Lưu cùng Thiên Tầm Tật mắt nhắm mắt mở, đồng thời cũng đối với chuyện hắn còn sống ngậm miệng không nói chuyện.
Đứa nhỏ này chỉ là công cụ chấn hưng nhất tộc mà thôi.
"Ai tới cứu ta."
Ở địa lao không thấy ánh sáng mặt trời, giống như một cái súc sinh chờ bị đút cơm sao?
Bắt đầu từ ngày được sinh ra, hắn liền bị còng một tay chung với một người phụ nữ tống cổ đến nơi đây sinh sống, nàng kể cho hắn, mẫu thân từng vì hắn mà nghĩ ra một cái tên, giúp hắn may quần áo bị hỏng.
Nàng ta nói nàng được mẫu thân cứu mạng, còn nói Bỉ Bỉ Đông thật sự thực yêu hắn.
Vậy vì cái gì không ai tới cứu hắn?
Hắn bị Thiên Đạo Lưu đày ngàn vạn loại độc trùng tới cắn, đau đớn xuyên tim xẻo cốt làm hắn nhịn không được khóc ra.
Cho dù là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một hài tử cũng không đả động đến bất luận một người nào ở nơi này.
Mỗi ngày phải bị cắn xé suốt mười hai tiếng đồng hồ, hắn đã mất đi cảm giác đau thế nên đôi khi cảm thấy cứ như vậy chết đi cũng khá tốt. Thiên Tầm Tật bởi vì hận đoạn tình cảm khó hiểu của Bỉ Bỉ Đông, đôi khi sẽ qua nhìn độc trùng cắn xé mặt hắn, giống như thời điểm cắn xé hài tử có khuôn mặt vài phần tương tự Bỉ Bỉ Đông, là có thể đủ cho gã mang đến khoái cảm lớn lao.
Ghê tởm, thật ghê tởm.
Muốn chết, muốn giết chết hắn.
Nhưng người phụ nữ kia nói với hắn.
"Thiên Tinh, ngươi, nhất định không được từ bỏ hi vọng rời khỏi đây."
"Nhất định phải sống sót."
Cho đến tận năm bốn tuổi ấy, nữ nhân này vì dẫn hắn chạy trốn mà chết ở trước mặt hắn, cuối cùng cũng chỉ cười bảo hắn sống sót.
Hai năm sau, Thiên Tầm Tật chết, Dục Thiên Tinh trốn đi.
Ở lại nơi này?
Trước không nói Bỉ Bỉ Đông có thể nguyện ý thu hắn hay không, chỉ có Thiên Tầm Tật chết. Các thiên sứ dù sao cũng đơn giản là muốn hắn ta tiếp tục giao phối như một con súc sinh. Huyết mạch thiên sứ đều chỉ truyền cho một cá thể, Thiên Nhận Tuyết có thể có khả năng rất cao là võ hồn thiên sứ. Họ không muốn mắc bất kỳ sai lầm hay bỏ qua cho bất kì khả năng nào. Tiếp theo, nếu Thiên Đạo Lưu tiếp nhận hắn, điều đó chỉ khiến hắn mỗi ngày đều sống không bằng chết. Thời thế hiện tại đang dần thay đổi, ai biết được liệu Bỉ Bỉ Đông có giết hắn để ngăn chặn Thiên Đạo Lưu hay không.
Hắn không thể kết luận Bỉ Bỉ Đông có thể có hảo cảm với một hài tử do nàng bị cưỡng hiếp mà chào đời hay không.
Cho nên trong tiếng giết chóc, hắn chạy trốn.
Không có người để ý hắn, hắn chỉ là một món đồ vật không quan trọng mà thôi.
Hắn không chỉ là Dục Thiên Tinh, hắn vẫn nhớ rõ một một ít sự tình của linh hồn trong thế giới trước, tuy rằng đã dần dần quên đi, nhưng đầu óc vẫn phải có. Sáu năm sinh hoạt biến thái mang đến cho hắn chính là vặn vẹo đến vô tận, hắn cảm giác bản thân đã hư rồi.
Nhưng hắn năm sáu tuổi còn không có kiểm tra đo lường võ hồn, nói cách khác hắn chỉ là một người không có hộ khẩu.
Vậy thì sao?
Cả người chỉ toàn là máu thậm trí da mặt đều không còn nguyên vẹn, vải dệt rách nát miễn cưỡng che được người hắn, chắn được nước mưa.
"Ta nên đi nơi nào?"
Hắn có chút mê mang đứng ở chỗ này, hắn há miệng thở dốc, sáu năm không có cùng người giao lưu, không cấm ho ra máu.
A, đúng vậy, ta đã hư rồi.
Hắn không dám để lộ ra hơi thở, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi đó, thoát khỏi Võ Hồn điện.
Tuy rằng cơ thể vẫn còn bên trong lĩnh vực của Võ Hồn điện, nhưng chạy trốn cũng không phải không có khả năng.
Thực nhanh, hắn liền thấy được có thương đội ra khỏi thành.
Nhờ thân thể bởi vì trong thời gian dài không nhận đủ dinh dưỡng cho nên nhỏ gầy, hắn thuận lợi chui vào gầm xe, triển khai Võ Hồn con nhện, đem tám chân gắt gao bám ở gầm xe, bởi vì Thiên Tầm Tật cũng chỉ vừa chết, toàn bộ người thủ vệ cũng được triệu tập, chỉ để lại thị vệ bình thường, làm Dục Thiên Tinh có được cơ hội.
Cửa thành mở ra, cho dù là ngày mưa, cũng khiến Dục Thiên Tinh có một tia cảm giác ấm áp.
Hắn tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro