Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Bi Kịch

Kiếp trước nàng là Tiểu Thư Gia Tộc Nhu Cốt thị được Phụ Thân ban hôn cho Vương / Tiểu Luân.
Cả hai gặp nhau tại đồi cỏ 4 lá ánh mắt tình tứ lãng mạn cả hai gửi lời yêu thương nhất với nhau:
"Ta là Nguyệt Lan, còn huynh là ai?"
Chàng nghe thấy liền đáp lại:
"Còn ta là Tiểu Luân"
Nàng mỉm cười và khai ngôn:
" Huynh gọi ta là Tiểu Lan hoặc Lan nhi "
Chàng mỉm cười đáp lại:
"Muội gọi ta là Tiểu Luân hoặc A Luân"
Trải qua những ngày tháng năm yên bình, đột nhiên phía Trung Tâm Tinh Đấu Sâm Lâm xảy ra chiến tranh, Nhu Cốt Thố Vương ra lệnh cho  con trai mình xuất chinh ra trận.
Nàng nắm tay hôn phu tương lai của nàng và nói:
"A Luân, huynh yên tâm ra trận đi....muội sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ chàng về"
Y xoa xoa đầu thê tử của mình, sao mà nương tử tương lai của chàng giống như một bé thỏ con nũng nịu sợ mất vậy nè:
"Ngoan nha Tiểu Lan ...huynh đi rồi huynh về mà, không có bỏ muội đâu"
Tiểu Lan lại gần nhõng nhẽo dang tay muốn Tiểu Luân ôm ôm:
" A Luân, ôm ôm A Lan đi mà~~"
Bất lực với tiểu nương tử nhà hắn lại gần ôm ôm vào lòng:
"Phu Nhân, huynh yêu muội"
Không hiểu sao Nhu Cốt Tộc một trận rung chuyển tiếng khóc to khủng khiếp của nàng, ngay cả Nhu Cốt Vương là phụ thân của A Nhu và A Lan đang ngồi trên ngai cũng giật mình, phen này là Tiểu Lân và hoàng huynh Tiểu Ngũ nhà mình làm 2 con dâu tương lai của y khóc rồi, y cho bãi triều .
Đêm hôm sau hắn từ biệt người yêu để ra trận , những ngày vắng A Luân và A Ngũ , Tiểu Lan và Tiểu Nhu ăn uống đầy đủ nghỉ ngơi có khi ra cửa sổ ngóng trông người yêu.
Vài năm sau hai huynh đệ bọn hắn chiến thắng trở về Nhu Cốt tộc mọi người hoan hô 2 anh hùng trở về  lại nhìn  thấy bóng dáng người yêu nhỏ bé.
Sau này họ lấy nhau hạ sinh ra một bé thỏ Nhu Cốt đáng yêu tên là Nhu Cốt Tiểu Nguyệt
Những ngày cuối cùng  của cuộc đời nàng, nàng báo hiếu Nhu Cốt Tiểu Phong, Nhu Cốt Tiểu Ngũ ca ca nàng, ngày cuối cùng trong một khu rừng nhỏ tại phía bên cạnh là ngôi nhà nhỏ, không may người của Bỉ Bỉ Đông dẫn đến phá hủy một nửa cánh rừng, không may vì đỡ chiêu thức thay cho Tiểu Luân, nàng bị thương nặng.
Nhìn thấy người mình yêu thương nhất bị thương nặng nàng nói với hắn :
Lan nhi
Muội sao rồi *lo lắng*
Thân ảnh yếu ớt nằm trên tay Tiểu Luân thở gấp gáp doạ chàng sợ mất nàng nhiều hơn:
Khụ khụ...
Muội không sao. *ho ra máu*
Tiểu Luân sắp khóc đến nơi rồi nhẹ nhàng nắm tay người mình yêu:
Nghe ta đi, đừng làm việc tổn hại đến thân thể nữa được không?
Nàng ôn nhu dịu dàng tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào:
Con bé là con ruột của chúng ta, dù có chết thì cũng là muội.
Đột nhiên, Tiểu Luân lo lắng cho sức khỏe của người chàng yêu khẽ tha thiết gọi tên nàng:
Lan Nhi!!
Nàng yếu ớt tựa vào vai Nhu Cốt Tiểu Luân mấp máy môi:
Suy cho cùng, muội sắp đến cực hạn rồi.
Chàng oà khóc ôm lấy Tiểu Lan dụi mắt làm nũng với nương tử:
Đừng nói gở như vậy được không? Lan nhi....đừng dọa ta mà, ta không thể nào sống mà không có nàng được... Đừng rời xa ta mà, nương tử?

Nghe được những lời yêu từ trong tim của Nhu Cốt Tiểu Luân khẽ rơi lệ:
Nguyện vọng duy nhất của muội chính là huynh và con hãy sống thật tốt, đừng trả thù bất kì ai.
Tiểu Luân khóc oà tại chỗ ôm nàng không buông, ủy khuất:
Lan nhi, nàng không được nói bậy, nàng phải sống để cùng với ta chăm sóc Tiểu Nguyệt nữa... Ta không thể nào chịu đựng những ngày tháng không có nàng bên cạnh ta đâu, Lan nhi.... Đừng bỏ rơi ta mà.
Đang nói đột nhiên Nhu Cốt Nguyệt Lan cảm thấy khó chịu ở ngực giống như có thứ gì đó sắp nổ tung vậy:

Muội...để lại...cho con hai hồn cốt này. Chờ nó lớn...huynh hãy đưa cho nó...Khụ khụ...

Thấy nương tử mình ho ra máu, chàng khóc luôn rồi:
Lan Nhi đừng nói nữa mà!!! Nương tử, nàng đừng làm ta sợ mà.
Nàng đột nhiên thở gấp gáp thở từng tiếng ngắt quãng nói lời sau cuối:
Nhớ nói với con...rằng muội rất...yêu...nó....Nhu Cốt Tiểu Luân... Thiếp yêu chàng.

Hắn hoảng loạn rơi lệ nhìn người mình yêu dần hiến tế, thổ lộ với nàng:
KHÔNG!!!! Tiểu Lan....Nàng đừng bỏ rơi ta.... Đừng đi mà....Ta yêu nàng.... ta yêu nàng...Ta yêu nàng mà...Lan nhi à!!! Lan nhi!!!!
Nói xong nàng buông tay chàng ra biến thành những luồng sáng màu hồng chói mắt đi từng bước đến chỗ hắn:
Tiểu Luân.... Bảo vệ và chăm sóc cho con chúng ta, nhất định một ngày nào đó, đôi ta sẽ sớm ngày đoàn tụ.

Nàng bay đến chỗ Tiểu Luân định hôn chàng một cái nhưng không kịp nữa rồi, cơ thể của nàng biến mất, nàng trở thành một Nhu Cốt thỏ 10 vạn năm , nàng hiến tế linh hồn của mình vào hồn cốt tay phải của Đường Luân .
Nàng hiến tế hồn hoàn cho Nhu Cốt Tiểu Luân biến thành Nhu Cốt Thỏ 10 vạn năm
KHÔNG!!!!!!!
Bầu trời cả ngày hôm đó đều là một xám xịt, hệt như tâm trạng và đau buồn của người nam tử hán mất đi thê tử mà mình yêu thương nhất...
Cứ như vậy Nhu Cốt Tiểu Luân ngồi bên cạnh bản thể của Nhu Cốt thỏ Nguyệt Lan suốt hàng tiếng đồng hồ, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài, nơi đang mưa tầm tã.
Lan Nhi, ta sẽ nghe theo lời muội.
Ta sẽ yêu thương con gái chúng ta thêm phần của muội.
Ta sẽ dạy dỗ nó trở thành một hồn sư giỏi nhất Đại Lục, hứa với ta nhé.
-Phía bên nhà Đường Tam-
-Kiếp trước-
Ba Thục còn có mỹ danh Thiên Phủ Chi Quốc, trong đó nổi danh nhất chính là Đường Môn
Đường Môn là một thần bí địa phương, rất nhiều người chỉ biết đó là một địa điểm giữa sườn núi, mà đỉnh núi nơi Đường Môn tọa lạc lại có một cái tên làm kẻ khác đảm chiến kinh tâm - Quỷ Kiến Sầu.
Từ đỉnh Quỷ Kiến Sầu mà ném ra một hòn đá, phải đến 19 mới nghe được tiếng vang của hòn đá va chạm dưới chân núi, có thể thấy được núi cao thế nào, cũng bởi vì mười chín giây này, vượt qua mười tám tầng địa ngục một bậc, nên mới có cái tên này.
Một gã hôi y (áo xám) thanh niên đang đứng trên đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu, gió núi mãnh liệt không làm thân thể hắn di động chút nào, từ trên ngực hắn ngực có một chữ Đường lớn có thể nhận ra, hắn đến từ Đường Môn, áo xám đại biểu là Đường Môn ngoại môn đệ tử.
Hắn năm nay hai mươi chín tuổi, xuất sanh không lâu thì tiến vào Đường Môn, trong ngoại môn bài danh đệ tam, bởi vậy ngoại môn đệ tử xưng hắn một tiếng Tam Thiếu. Đương nhiên, tới miệng nội môn đệ tử miệng, tựu biến thành Đường Tam.
Đường Môn từ khi thành lập thì bắt đầu chia làm nội ngoại nhị môn, ngoại môn đệ tử đều là ngoại tính (họ khác) hoặc được thụ dư (ban cho) Đường tính (họ Đường), mà nội môn là Đường Môn trực hệ gia tộc truyền thừa.
Lúc này, vẻ mặt Đường Tam rất phong phú, khi thì cười, khi thì khóc, nhưng vô luận thế nào, đều không thể che dấu hưng phấn phát ra từ nội tâm.
Hai mươi chín năm, hai mươi chín năm trước hắn được ngoại môn trưởng lão Đường Lam thái gia nhặt về Đường Môn từ lúc còn nằm trong tã, Đường Môn chính là nhà hắn, mà Đường Môn ám khí chính là tất cả của hắn.
Đột nhiên, Đường Tam sắc mặt chợt biến đổi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, có chút khổ sáp đích tự nhủ: "Cái gì phải tới cuối cùng sẽ tới. "
Mười bảy đạo thân ảnh, mười bảy đạo bạch sắc thân ảnh, tựa như ánh sao toát ra từ sườn núi hướng đỉnh núi mà đến, chủ nhân mười bảy đạo thân ảnh này, tuổi nhỏ nhất cũng ngoại ngũ tuần (hơn 50), mỗi người đều thần sắc ngưng trọng, bọn họ mặc bạch y đại biểu chính là nội môn, mà chữ Đường màu vàng trước ngực là tượng trưng cho Đường Môn trưởng lão.
Đường Môn nội môn trưởng lão đường kể cả chưởng môn Đường Đại tiên sinh tổng cộng có mười bảy vị trưởng lão, lúc này đăng sơn (lên núi) cũng là mười bảy vị. Cho dù là võ lâm đại hội cũng không thể kinh động toàn bộ Đường Môn trưởng lão đồng thời xuất động, phải biết rằng, trong số Đường Môn trưởng lão, người lớn tuổi nhất đã vượt qua hai giáp (hơn 120 tuổi).
Đường Môn trưởng lão tu vi, không ai không đạt tới cực cảnh, chỉ trong chớp mắt, bọn họ cũng đã đi tới đỉnh núi.
Ngoại môn đệ tử nhìn thấy nội môn trưởng lão, chỉ có thể quỳ xuống nghênh đón, nhưng lúc này, Đường Tam bất động, chỉ lẳng lặng nhìn các trưởng lão sắc mặt ngưng trọng đi tới trước mặt, ngăn lại tất cả đường đi, mà sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.
Buông ba đóa Phật Nộ Đường Liên, Đường Tam cuối cùng cúi đầu, ánh mắt lưu luyến không thôi, khóe miệng toát ra một nụ cười vui mừng, hắn dù sao cũng đã thành công, cố gắng hai mươi năm, hắn rốt cục hoàn thành chế tạo Đường gia ngoại môn ám khí đỉnh phong, cái loại thỏa mãn về thành tựu này không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
Giờ phút này, Đường Tam có cảm giác đối với chính mình mà nói, tất cả đều đã không còn trọng yếu, vi bối môn quy cũng được, sanh tử tồn vong cũng được, tựa hồ tất cả đều theo ba đóa Đường Liên đang nở rộ trước mắt mà kết thúc, Phật Nộ Đường Liên, loại ám khí bá đạo nhất thế gian này đản sinh trong chính tay mình, còn gì có thể làm Đường Tam hưng phấn hơn loại ám khí có tẩm dâm dược này?
"Ta biết, trộm nhập nội môn, học trộm bổn môn tuyệt học tội không thể tha thứ. Môn quy bất dung, nhưng Đường Tam có thể hướng lên trời mà thề, tuyệt không đem một điểm nào của bổn môn tuyệt học mà ta hoc trộm được tiết lộ ra bên ngoài. Ta nói điều này, cũng không phải hy vọng được các trưởng lão khoan dung, chỉ là muốn nói cho các trưởng lão, Đường Tam chưa bao giờ quên nguồn cội. Trước kia không có, sau này cũng không có. "
Đường Tam lúc này tâm tình rất tỉnh táo, có lẽ đây là lúc hắn tỉnh táo nhất trong đời. Nhìn đại viện cổ xưa của Đường Môn trên sườn núi, cảm thụ không khí thuộc về Đường Môn, Đường Tam mắt đã ươn ướt. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, có thể nói, hắn chính là vì Đường Môn mà sinh, mà lúc này, cũng nên vì điều mà chính mình theo đuổi suốt cuộc đời lại vì Đường Môn mà đi.
Các trưởng lão đều không nói gì, bọn họ lúc này còn chưa thể tỉnh táo sau khi chứng kiến Phật Nộ Đường Liên xuất hiện. Hai trăm năm, suốt hai trăm năm, Phật Nộ Đường Liên dĩ nhiên xuất hiện trong tay một ngoại môn đệ tử, điều có ý nghĩa gì? Phách tuyệt thiên hạ, tuyệt thế ám khí mà ngay cả người của chính Đường Môn cũng không thể ngăn cản đại biểu tuyệt đối là thời kì đỉnh phong của Đường Môn đã tới.
Nhìn các trưởng lão cúi đầu không nói, Đường Tam thản nhiên cười, "Đường Tam hết thảy mọi thứ đều là Đường Môn cấp, bất luận là sinh mệnh hay năng lực, đều là Đường Môn phú dư, bất luận lúc nào, Đường Tam sống là người của Đường Môn, chết là quỷ của Đường Môn, ta biết, các trưởng lão sẽ không cho phép thi thể ta, một ngoại môn đệ tử vi bối môn quy ở lại Đường Môn, đã như vật, hãy để xương cốt ta hòa vào tự nhiên Ba Thục đi. "
Thanh âm Đường Tam bình tĩnh, thậm chí có chút hưng phấn rốt cục làm các trưởng lão bừng tỉnh, lúc các trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy một tầng "nhũ bạch sắc" (màu kem) khí lưu trong nháy mắt từ hắn trên người tỏa ra.
"Huyền thiên bảo lục, ngươi ngay cả bổn môn tối cao nội công, Huyền Thiên Bảo Lục cũng học rồi? " Đường đại tiên sinh thất thanh nói.
Oanh! Một tiếng nổ vang lên, lúc các vị trưởng lão đồng thời lui về sau để phòng bất trắc, bọn họ cũng thấy Đường Tam xích lõa toàn thân.
Đường Tam cười, hắn tươi cười rất sáng lạn, "xích lõa mà đến, xích lõa mà đi, Phật Nộ Đường Liên xem như lễ vật cuối cùng Đường Tam lưu lại cho bổn môn. Bây giờ, ngoại trừ con người của ta ra, ta không mang đi bất cứ vật gì của Đường Môn, bí tịch tất cả đều nằm trong khối gạch đầu tiên dưới cửa phòng ta. Đường Tam bây giờ đã đem tất cả đều trả lại cho Đường Môn. "
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Đường Tam ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, bước nhanh về phía sau, lúc này, các vị Đường Môn trưởng lão đột nhiên phát hiện, nhưng cũng không ai kịp ngăn cản hắn, thân thể hắn trong bạch quang bao phủ, như tia chớp phóng về Quỷ Kiến Sầu phía trước, thân hình cao lớn bay vút lên, bay về phía mây mù giữa núi.
"Chờ một chút." Đường đại tiên sinh rốt cục đã phản ứng, nhưng là, lúc này hắn nói cái gì đi nữa cũng đều đã chậm.
Mây mù dày đặc, mang theo trận trận khí ẩm, mang đi ánh mặt trời, cũng mang đi Đường Tam, người đem cả đời cống hiến cho Đường Môn cùng ám khí.
Thời gian tựa hồ "đình trệ" (dừng lại), Đờng Đại tiên sinh hai tay run rẩy nâng ba đóa Đường Liên trước mặt lên, mắt hắn đã ươn ướt, "Đường Tam a Đường Tam, ngươi sao phải khổ như vậy chứ? Ngươi thật sự gây cho chúng ta nhiều kinh ngạc, nhiều lắm......"
"Đại ca." Nhị trưởng lão tiến lên một bước, "Cần gì phải thương xót phản đồ này? "
Đường Đại tiên sinh ánh mắt trong nháy mắt biến lãnh, toàn thân hàn khí đại thịnh, trừng mắt nhìn Nhị trưởng lão, "Ngươi nói ai là phản đồ? Ngươi đã gặp qua một phản đồ sau khi đoạt được bổn môn tối cao bí tịch còn không trốn? Ngươi đã gặp qua một phản đồ dùng cái chết để chứng minh? Ngươi đã gặp qua một người mang tuyệt thế ám khí đủ để hủy diệt tất cả Đường Môn cao thủ nhưng lại lấy đó làm lễ vật cuối cùng cho Đường Môn? Đường Tam không phải phản đồ, hắn là thiên tài xuất sắc nhất bổn môn hai trăm năm qua."
Nhị trưởng lão ngẩn ngơ, "Nhưng là, hắn học trộm bổn môn......"
Đường đại tiên sinh chợt cắt đứt, "Nếu ngươi cũng có thể làm ra Phật Nộ Đường Liên, ngươi trộm cái gì ta cũng có thể bất kể. Ngươi sai rồi, ta cũng sai rồi, một khắc trước, chúng ta dĩ nhiên trơ mắt nhìn cơ hội làm cho Đường Môn tái huy hoàng trước mắt trôi đi. "
Các vị trưởng lão xông tới, bọn họ thần sắc đều rất phức tạp, có nghi hoặc, có thương cảm, có thở dài, nhiều nhất vẫn là tiếc nuối.
"Các ngươi không cần nói gì cả, truyền lệnh ta, lệnh bổn môn đệ tử toàn thể xuất động, dưới Quỷ Kiến Sầu tìm Đường Tam, sống phải gặp người, chết phải thấy xác. Đồng thời, từ giờ khắc này, Đường Tam tấn thăng làm bổn môn nội môn đệ tử, nếu hắn còn sống, là người duy nhất kế thừa ta ngôi vị chưởng môn. "
"Rõ, chưởng môn. " Chúng trưởng lão đồng thời khom người tuân mệnh.
Nếu Đường Tam lúc này còn ở trên vách núi, còn có thể nghe được Đường Đại tiên sinh nói, cho dù chết, hắn cũng nhất định rất vui mừng, cố gắng của hắn cuối cùng không uổng phí. Nhưng là, tất cả đều đã muộn một chút.
Hạo ca... chàng phải chăm sóc cho Tiểu Tam và Tiểu Phong thật tốt... Một ngày nào đó, gia đình chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Bầu trời cả ngày hôm đó đều là một xám xịt, hệt như tâm trạng và đau buồn của người nam tử hán mất đi thê tử mà mình yêu thương nhất...
Cứ như vậy Đường Hạo ngồi bên cạnh bản thể của Lam Ngân Hoàng A Ngân suốt hàng tiếng đồng hồ, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài, nơi đang mưa tầm tã.

Ngân Nhi, ta sẽ nghe theo lời muội.
Ta sẽ yêu thương con gái chúng ta thêm phần của muội.
Ta sẽ dạy dỗ nó trở thành một hồn sư giỏi nhất Đại Lục, hứa với ta nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro