Chương 3 : Sóng Gió Nổi Dậy
Cô kêu anh buông ra anh quyết không buông, giống như anh cảm giác buông ra nữa cô sẽ rời bỏ anh mà đi mất. Hắn cứ khóc lóc mãi như đứa con nít lên ba vậy hắn bảo với tiểu Liên:
"- Sao em lại bỏ anh đi như vậy hả, em làm anh khiếp vía rồi đầy biết không?"
Tiểu Liên đáp lại y rằng:
"- Em biết rồi, em sẽ không đi nữa đâu, anh buông em ra đi em khó thở quá rồi nè !!"
Tiếp sau đó các sư huynh, sư tỷ và sư muội cũng ghé thăm cô chốc lát. Đường Tam bị đám người đó đẩy ra một cách mạnh bạo , Đường Tam tựa người vào vách tường rồi cái đầu liên tục lắc đầu đến cô nhìn cũng choáng hết cả mặt, cô biết anh ấy đang không cam tâm bị đẩy ra.rồi hỏi Tiểu Liên dồi dập còn nhéo hai má của cô nữa. Đường Tam từ nãy đến giờ đang cố giữ hình tượng ngoan hiền trước mặt cô nhưng cuối cùng anh như nổi điên lên, bỗng đám người này thấy có sát khi sau lưng nên cấp tốc tìm lý do để ra ngoài. Đường Tam cũng đôi lời nữa rồi đi ra luôn để cô dưỡng sức .Sau khi Đường Tam cùng với đám sư huynh, sư tỷ ra ngoài, cơ thể cô cũng đã mệt nhừ. Chốc lát sau tiểu Liên ngủ thiếp đi trong phòng mình, bỗng nghe một tiếng mở cửa mạnh bạo. Thì ra là người hầu thân cận của cơ thể này- Ngọc Như:
"- Tiểu thư ơi cô sống lại em mừng quá, nhưng mọi người đã bắt đầu đồn đoán là tiểu thư bị quỷ nhập, bởi vì lúc tiểu thư vừa tỉnh dậy thì thiếu gia Đường lại đỗ bệnh mà đại phu không tìm ra bệnh , mọi người nghĩ cô đã mang lời nguyền ám lên người thiếu gia."
Tiểu Liên điềm tĩnh đến lạ thường nói với Ngọc Như :
"- Thì lời đồn chỉ là lời đồn thôi nên em không cần lo lằng đâu em à "
Sau một đêm ngủ dậy, cô quyết định mang bánh mà mình tự làm qua cho anh ăn. Khi đến trước cửa phòng anh, cô bỗng nghe thấy tiếng một người phụ nữ vọng ra một cách rõ ràng :
"- Anh ơi, anh đỡ chưa ạ? À, mà đến giờ uống thuốc rồi em đi pha thuốc cho anh nha."
Tiểu Liên nghe thấy tất cả, rõ mồn một từng chữ. Vừa nghe đã liền biết đó là giọng của ai. Là một con người có thế lực to lớn chống lưng. Cũng chỉ có cô ta luôn làm nũng người khác để được yêu thương và vô cùng ghét nguyên chủ- Khiết Băng.
Đợi Khiết Băng đi pha thuốc cho Tam Ca, cô liền bước vào phòng như chưa từng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Nhẹ nhàng đặt giỏ bánh lên bàn, ngồi trên chiếc guồng anh đang nằm và nói :
"- Anh sướng quá rồi, trong khi người vợ này đang lo lằng cho anh thế nào rồi thì anh lại ngồi đây tâm sự với mĩ nhân à, còn được người ta đun thuốc cho uống nữa chứ."
Đường Tam nghe đã biết là trên đầu cô nàng này đã có một " hủ giấm" rồi. Dù đang bệnh y cũng cố gượng dậy, ôm chầm lấy vợ mình, nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ nói với tiểu Liên rằng:
"- Thôi em đừng ghen nữa, đó là em gái của anh mà. Trên thế giới ai cũng biết việc em gái quan tâm chăm sóc anh trai đang đổ bệnh là điều hiển nhiên mà."
Đến đây, tiểu Liên không kìm được nữa mà tuôn một tràng vào mặt anh:
"- Đúng, nó là em gái anh. NHƯNG NÓ CHỈ LÀ EM HỌ MÀ THÔI À. AI NHÌN MÀ KHÔNG BIẾT NÓ CŨNG CÓ TÌNH CẢM VỚI ANH, chỉ...chỉ..chỉ có mình anh là không nhận ra điều đó thôi."
Tiếp lời, tiểu Liên như vẫn chưa xả được cơn giận trong lòng:
"- Dường như anh đã quên, trong thời đại này chỉ cần không cùng huyết thống thì vẫn được quyền kết hôn với nhau à. Tôi chắc một điều rằng anh xem nó là em gái bé bỏng của anh nhưng nó KHÔNG HỀ xem anh là anh trai đâu anh ạ."
Sau đó cô bước ra ngoài với vẻ mặt tối sầm. Người con gái không bao giờ khóc hôm nay... Đã rơi lệ. Khiết Băng không biết từ lúc nào đã đứng trong góc khuất và chứng kiến tất cả. Hình như nò đang đi theo kề hoạch mà cô ta đã vạch ra. Cô ta nở một nụ cười mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro