Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hồn Thú

Dù sao thì Hoắc Vũ Hạo cũng vẫn còn nhỏ, cảm xúc hồi hộp chỉ tồn tại trong giây lát rồi dần chuyển thành hưng phấn. Đi đường nhiều ngày cuối cùng cậu cũng đạt được mục đích, chỉ cần nghĩ đến bản thân sắp thu được Hồn Hoàn đầu tiên, trở thành một Hồn Sư, thì nhiệt huyết của cậu lại sôi trào. Vì ngày này, cậu đã khắc khổ tu luyện nhiều năm trời.

Dưới trạng thái hưng phấn, Hoắc Vũ Hạo theo bản năng bước nhanh hơn, đẩy cao tốc độ đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Đang đi về phía trước, đột nhiên, một cảm giác kỳ quái xuất hiện, hai mắt Hoắc Vũ Hạo truyền đến một cảm giác đau đớn, cậu theo bản năng thúc giục Hồn Lực tiến vào Linh Mâu.

Sau khi có dòng khí mỏng manh quay xung quanh hai tròng mắt, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có thể thấy một thân ảnh lóe lên rồi biến mất ở đường bên trái mình.

Linh Mâu là Vũ Hồn biến dị cực kỳ hiếm thấy, có năng lực báo động nguy cơ rất mạnh, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được nguy hiểm nên phản ứng trở nên linh mẫn, thân thể nhanh chóng ngã về phía bên trái, đồng thời tay phải rút ra Bạch Hổ chùy ở sau lưng.

Một thân ảnh màu đen lóe lên rồi xuất hiện ngay vị trí cậu vừa đứng, khoảng cách gần trong gang tấc này giúp Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rõ hơn. Đó là một con khỉ đầu chó chừng một thước, toàn thân màu vàng, đôi mắt màu nâu lóe lên hung quang, cánh tay dài kỳ dị, thú trảo, răng nanh lộ rõ ra ngoài, sau một kích không trúng, nó phát ra tiếng rít trầm thấp, rồi mạnh mẽ đạp một cái lấy đà đánh sang phía Hoắc Vũ Hạo.

Tuy Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo còn chưa có Hồn Hoàn, nhưng tác dụng cơ bản của nó không tồi. Dưới sự duy trì của Hồn Lực, động tác của con khỉ đầu chó trong mắt cậu chậm lại rất nhiều. Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lăn một vòng về bên trái, sau đó búng người đứng lên, đồng thời giơ Bạch Hổ chùy ra chắn trước ngực.

Tim cậu không khỏi đập thình thịch, hô hấp của Hoắc Vũ Hạo dần gấp gáp hơn, đây là lần đầu tiên cậu đối mắt với địch nhân, không, là địch thú công kích. Bàn tay cầm Bạch Hổ chùy đã ướt đẫm mồ hôi, bản thân cậu càng thêm mờ mịt không biết phải đối phó ra sao. 

Huyền Ma cảm nhận được sự run rẩy của Hoắc Vũ Hạo, hắn mở lời :"Không biết đối phó thế nào thì cứ chặt đầu"

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Con khỉ đầu chó sau hai đòn không trúng, liền như bị chọc giận, nó hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, hai đấm liên tục đấm vào lồng ngực, đồng thời rú lên một tiếng, một đoàn bạch quang từ miệng nó lao nhanh về phía Hoắc Vũ Hạo.

Lúc này cho dù Hoắc Vũ Hạo không có kinh nghiệm, cũng có thể nhìn ra được thứ cậu đang đối mặt chính là Hồn Thú. Nơi đây còn cách Tinh Đấu Đại Sâm một khoảng cách nhất định, cậu lại không có nửa phần chuẩn bị, mắt thấy bạch quang kia sắp đánh trúng bản thân, với tu vi của cậu, một khi bị đánh trúng rất có thể là tai họa ngập đầu.

Lúc này, đại não Hoắc Vũ Hạo đã trống rỗng, thông qua Linh Mâu thấy tốc độ bạch quang bay tới cũng không nhanh, nhưng thực tế chỉ giây lát đã bắn tới cậu. Cùng lúc đó, con khỉ đầu chó lao nhanh về phía Hoắc Vũ Hạo, hai mắt lộ rõ hung quang.

Bạch quang đã đến trước mặt, trong lúc khẩn trương, Hoắc Vũ Hạo mất đi năng lực suy xét, chỉ biết theo bản năng giơ lên Bạch Hổ chùy trong tay, vừa vặn đỡ lấy bạch quang.

Lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện, bạch quang đánh vào Bạch Hổ chùy, đồng thời, con khỉ đầu chó đã nhào tới, đôi tay thon dài của nó nắm chặt lấy hai vai của Hoắc Vũ Hạo.

Chiến đấu đến bước này, tựa như vận mệnh Hoắc Vũ Hạo đã định, cậu thật sự sẽ chết dưới móng vuốt của Hồn Thú sao?

Huyền Ma tức giận rú lên, dám động vào người của bổn đại gia! Hắn nhảy khỏi vai Hoắc Vũ Hạo, dùng chân sau đá bay con khỉ đầu chó.

Con khỉ đầu chó va mạnh vào tảng đá,con khỉ đầu chó sau khi giãy dụa một lát thì bất động.

Bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo quả thật có chút thê thảm, hai vai để lại những vết dài sâu, áo gần như bị xé nát. Huyền Ma đau lòng liếm miệng vết thương cho Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt nhìn miệng vết thương nhanh chóng khép lại, cậu vươn tay sờ vai, trơn nhẵn không hao tổn, nếu không phải hai bên áo bị xé nát thì cậu cũng không tin mình vừa bị thương.

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nhìn Huyền Ma :"Từ giờ trở đi Tiểu Ma không được liếm bất kỳ ai..."

Huyền Ma bất đắc dĩ nhìn Hoắc Vũ Hạo lảm nhảm :"Ta chỉ liếm Hạo Hạo"

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười ngọt ngào, cậu bế Huyền Ma lên :"Đi tiếp nào"

- Cuối cùng thì ca cũng gặp một nhân loại thuộc tính tinh thần, đáng tiếc ca không rơi lệ được, bằng không nhất định là rơi lệ đầy mặt a!

Hoắc Vũ Hạo bị dọa nhảy dựng lên, cậu hoàn toàn không rõ vì sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm. Cùng lúc đó, mặt đất cũng run lên. Mặt đất cách nơi cậu đang đứng chừng hai thước đất dần xuất hiện từng vết rách, những vết rách dần mở rộng ra tạo thành một cái khe, mơ hồ có thể chứng kiến quang mang kim bạch lóe lên từ dưới khe.

Đây, đây là gì? Hồn Thú?

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng ôm chặt Huyền Ma, khẩn trương nhìn chằm chằm cái khe. Nếu như không phải thân thể cậu mỏi nhừ thì cậu đã sớm bỏ chạy rồi.

Một tia hàn ý lạnh như băng phát ra từ cái khe, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt, cái khe giờ đã biến thành một hố sâu đường kính hơn năm thước, mà quang mang kim bạch sắc cũng lộ ra hình dáng.

Đó là một cái đầu tròn vo, béo ú, đường kính chừng hơn một thước, nó mấp máy chậm rãi bò ra khỏi hố, chiều cao ước chừng hơn bảy thước. Theo sự xuất hiện của nó, hơi thở Hoắc Vũ Hạo dần mang theo sương mờ, hàn ý lạnh như băng làm cậu liên tục rùng mình. Huyền Ma không thích sự buốt giá này, hắn chui tọt vào trong áo Hoắc Vũ Hạo.

Đây nhất định là Hồn Thú, nhìn qua như một con tằm đáng yêu vậy, chẳng qua thân thể nó lớn hơn không biết bao nhiêu lần những con tằm bình thường.

Cả người nó trong suốt như bạch ngọc, mặc dù từ đất bùn chui ra, nhưng trên làn da nó không có chút dơ bẩn nào. Vầng sáng không ngừng lưu chuyển quanh người nó, đôi mắt tỏa sáng kim quang lóng lánh, kỳ lạ nhất là bắt đầu từ nửa thước sau đầu nó, cách một khoảng là một kim văn vòng quanh thân, từ đầu tới đuôi tổng cộng có mười kim văn.

Nhìn vào thân thể khổng lồ của đối phương, Hoắc Vũ Hạo đã khẩn trương càng thêm tuyệt vọng, thân thể cao lớn như vậy, lại còn năng lực hạ thấp nhiệt độ, như vậy ít nhất phải là trăm năm hồn thú, thôi xong, tất cả đều chấm dứt rồi! Cậu còn chưa cho Huyền Ma ăn cá ngừ nữa!

- Đừng sợ, đừng sợ. Ca không làm hại ngươi đâu.

Thanh âm lúc trước lại vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, con tằm khổng lồ gật gật đầu với cậu, nó đi về phía trước dừng lại cách Hoắc Vũ Hạo tầm một thước, trong hơi thở của nó tỏa ra mùi thơm ngát.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói :"Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Con tằm khổng lồ gật gật đầu, thanh âm vẫn vang lên trong đầu hắn.

- Đương nhiên là ca, có phải là bị thân thể mềm mại xinh đẹp của ca mê hoặc không?

Hoắc Vũ Hạo không cảm giác được ác ý từ con tằm nên tâm tình cũng được buông lỏng không ít, cậu vươn tay vỗ về cục lồi lên trước ngực.

"Ngươi muốn gì?"

Con tằm nói: - Trước tiên ta tự giới thiệu, ta là hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mỹ mạo song hành, là Vương trong Vương Hồn Thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được trăm vạn năm, là một Thiên Mộng băng tằm sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục, ngươi có thể gọi ta là Thiên Mộng ca!

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo không khỏi ngây ngốc :"Trăm... trăm... trăm vạn năm...? Bách vạn niên Hồn Thú?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro