
Chương 62
Edit : tui làm siêng lại rồi nè
____
Đường Ngân quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với thanh cự kiếm tràn đầy uy thế của Đới Mộc Bạch.
Thanh kiếm màu vàng kim mang theo khí thế như muốn xé trời rạch đất, chém thẳng về phía Đường Ngân. Cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ khóa chặt mình, Đường Ngân biết rõ dù có né thế nào cũng không thể thoát khỏi nhát chém này.
Cậu hít sâu một hơi, nâng hai tay lên, cắn răng đón đỡ thanh cự kiếm.
Bên ngoài sân, Ninh Vinh Vinh lập tức kinh hô, gần như có thể tưởng tượng cảnh Đường Ngân bị Đới Mộc Bạch bổ đôi ngay tại chỗ. Thế nhưng, nàng lại phát hiện Phất Lan Đức chẳng có chút ý định ra tay cứu viện nào.
Trong lòng còn đang thắc mắc thì một âm thanh vang lên lanh lảnh—một tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp đấu trường.
Trên sân, Đường Ngân đã chống đỡ thành công nhát kiếm đó, đôi tay lộ ra ánh sáng trắng ngọc mờ ảo.
Tuy nói là đỡ được, nhưng cậu cũng không thoải mái gì. Nhát kiếm của Đới Mộc Bạch tuy không chém xuyên qua phòng thủ, nhưng lực chấn động truyền xuống khiến huyết khí trong người cậu cuộn trào dữ dội. Cẳng chân cậu lún sâu xuống mặt đất, cơ thể hạ thấp hẳn xuống.
Thế nhưng, điều này cũng không hẳn là bất lợi. Nếu Đường Ngân vẫn đứng vững mà không bị chấn động, điều đó có nghĩa là toàn bộ sức mạnh của nhát kiếm đã được cơ thể cậu chống đỡ thành công . tuy mất đi một phần linh hoạt, nhưng đồng thời cậu cũng đã phân tán được phần lớn lực đạo của đòn tấn công.
Đới Mộc Bạch không bỏ lỡ cơ hội, lập tức chém thêm một kiếm nữa, khiến Đường Ngân lại lún xuống thêm vài phần.
Bên kia, Tiểu Vũ đã sớm chủ động đối đầu với Đường Tam. Nhưng sau vài chiêu giao đấu, nàng bỗng kinh ngạc thốt lên:
“Sao có thể!”
Đường Tam chỉ mỉm cười nhàn nhạt, sau đó dứt khoát đánh bại Tiểu Vũ, loại nàng khỏi trận đấu.
Cùng lúc đó, Đới Mộc Bạch liên tục vung kiếm bảy tám lần, thanh cự kiếm bằng hồn lực trong tay tự tan biến. Toàn thân hắn như kiệt sức, ngã quỵ xuống và bị Đường Tam nhẹ nhàng đưa ra ngoài sân đấu.
Lúc này, Đường Ngân chỉ còn nửa thân trên lộ ra khỏi mặt đất, hùng hổ giãy giụa. Được Đường Tam kéo lên, cậu vừa nhe răng trợn mắt vừa xoay người vận động gân cốt.
Đường Tam phủi bụi giúp cậu một lát rồi bất đắc dĩ dừng tay lại, nhìn bộ dạng thảm hại của Đường Ngân mà nói:
“em nên đi thay một bộ đồ khác luôn đi…”
“Ui da! Tê hết cả người rồi, không thay không được.” Đường Ngân ôm eo, vươn người giãn gân cốt, nhăn mặt than thở: “Quả thật bá đạo! Em chỉ thuận miệng đề xuất thôi, thế mà mọi người lại thật sự nghiên cứu ra chiêu này? Hơn nữa còn lấy em ra làm kẻ đầu tiên bị thử nghiệm? Đới Mộc Bạch, anh thật không có nghĩa khí!”
Đới Mộc Bạch được Chu Trúc Thanh dìu ngồi xuống, hào sảng cười lớn:
“Ha ha ha! Anh cố tình lén luyện cho thật nhuần nhuyễn, chỉ chờ ngày đối đầu với em thôi! Cảm giác thế nào?”
“Đệt, anh chờ đó! Sớm muộn gì em cũng sẽ trả thù!” Đường Ngân bĩu môi, giơ ngón giữa đầy khinh thường. Sau đó, cậu quay sang Đường Tam, hào hứng nói:
“em đã nói rồi! Hai anh em tụi mình mà liên thủ thì cùng cấp vô địch!”
Đường Tam chỉ mỉm cười lắc đầu:
“Trên đời này làm gì có cái gọi là vô địch tuyệt đối.”
“không nói đến chuyện vô địch! Các cậu đúng là quá gian xảo!” Tiểu Vũ khoanh tay, giận dỗi nói. “mình không tin Đường Tam cậu sau khi truy đuổi Áo Tư Tạp, đấu với Mã Hồng Tuấn, rồi kéo Chu Trúc Thanh đi vẫn còn ở trạng thái toàn thắng! Nói mau! Cậu với Đường Ngân có phải đã lén lút làm giao dịch gì mờ ám không?”
Đường Ngân cười hì hì:
“Sao nào? Chỉ có các cậu mới được giấu chiêu sao? Cho dù tui có ‘giao dịch mờ ám’ thì đã sao? Cậu làm gì được tui?”
Tiểu Vũ lập tức chán nản, không biết phản bác thế nào. Cuối cùng, nàng đành nhìn Đường Tam với ánh mắt đáng thương:
“Đường Tam! Cậu xem em trai cậu kìa!”
“Khụ… Đừng ầm ĩ nữa.” Đường Tam ho khẽ một tiếng, xoa trán bất lực. Sau đó, anh giơ tay phải lên, để lộ một chiếc vòng trang trí cực kỳ tinh xảo quấn quanh cổ tay áo.
“Chính là cái này. Hai ngày trước, Đường Ngân nghiên cứu ra.”
“Cái gì vậy?” Tiểu Vũ tò mò đưa tay chạm vào, nhưng lại không sờ thấy gì, chỉ có cảm giác trống rỗng. Nàng chớp mắt đầy khó hiểu, lật qua lật lại tay Đường Tam để xem xét kỹ hơn. Nhưng cuối cùng, vẫn không hiểu gì cả, đành bĩu môi đầy bất mãn:
“Đường Tam, mình nói cho cậu biết, kể chuyện mà chỉ kể một nửa thì không có kết cục tốt đâu!”
“Không phải mình không muốn nói, mà chính mình cũng không hoàn toàn hiểu rõ.” Đường Tam lắc đầu, quay sang nhìn Đường Ngân, người đang cởi áo khoác, phủi sạch bụi bẩn. “Đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ra đi.”
“hả? À…” Đường Ngân vỗ nhẹ vai phải của mình—vai trái thì vẫn còn một con hồ ly nhỏ đầy vẻ ghét bỏ bám trên đó. “Nói đơn giản thì tui đã thay đổi cách sử dụng hồn kỹ thứ hai của mình. Người đeo vòng này có thể liên tục hấp thụ hồn lực chứa trong Hồn Hoàn thứ hai của tui, nhờ đó duy trì trạng thái toàn thắng. Hơn nữa, bản thân gần như không có dao động hồn lực nên rất khó bị phát hiện.”
“Chỉ với thứ này mà Đường Tam có thể duy trì trạng thái toàn thắng?” Đái Mộc Bạch nhíu mày. “Hiệu quả này quá mức bá đạo rồi.”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
“So với tăng cường… chi bằng nói đó là một lời nguyền thì đúng hơn.” Đường Ngân nhún vai, chỉ tay về chiếc vòng trên tay Đường Tam. “Tui đã thiết lập thời gian duy trì là nửa khắc, chắc cũng sắp hết rồi…”
Lời còn chưa dứt, Đường Tam đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Áo Tư Tạp theo phản xạ lập tức đỡ lấy anh.
“Đáng yêu Hương Hương nộn đậu hũ!”
Phản ứng rất nhanh, nhưng lạo không kịp nhét đậu hũ vào miệng Đường Tam, anh đã hoàn toàn mất ý thức, chiếc vòng tinh xảo trên tay cũng theo đó mà tan biến.
Nhìn Áo Tư Tạp lóng ngóng tìm cách đút đậu hũ cho Đường Tam, Mã Hồng Tuấn không khỏi nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi:
“Này… Chuyện này là sao?”
“Không có gì nghiêm trọng.” Đường Ngân nhún vai. “sau khi hiệu lực cung cấp hồn lực biến mất, nó sẽ lập tức rút sạch toàn bộ hồn lực của người đeo và trả lại cho tui. Hiện tại, thời gian tối đa tui có thể thiết lập là nửa canh giờ, ngắn nhất là hai phút. Trước mắt vẫn chưa có cách giải trừ giữa chừng , chỉ có thể cưỡng ép phá vỡ bằng hồn lực.”
Hơn nữa, số lượng tạo ra cũng liên quan đến số Hồn Hoàn của tui, hiện tại có thể duy trì tối đa bốn cái cùng lúc.
Muốn kích hoạt thì cần có sự tiếp xúc giữa tứ chi. Còn về việc nếu khoảng cách quá xa thì nó có tự động biến mất hay không, tui vẫn chưa thử nghiệm.
Nhưng quan trọng nhất là sau khi cái vòng đó biến mất, đệ nhị hồn kỹ của tui cũng sẽ bị phong ấn trong một khoảng thời gian tương ứng. Vậy nên, xét về tác dụng phụ thì cũng không hề nhỏ. Sau này tui sẽ tiếp tục cải tiến.
Ít nhất cũng không thể để kỹ năng của chính mình bị phong ấn.
Chỉ tội cho anh tui thôi.”
Mấy tên quái vật nhỏ nhìn Đường Ngân với ánh mắt đầy sợ hãi.
Còn muốn cải tiến nữa sao?
Ngay cả anh ruột của cậu cũng bị cậu chơi một vố trời gián thế này, vậy mà cậu vẫn còn muốn thử tiếp?
Nếu Đường Tam không phối hợp, lần sau cậu có định lấy tụi tui ra làm vật thí nghiệm không?
Chu Trúc Thanh hơi căng thẳng, nắm lấy tay áo Đới Mộc Bạch. Lúc này, nàng dường như đã hiểu ra vì sao lần này, sau khi trở về, Đới Mộc Bạch lại hoàn toàn phớt lờ lời nói của ca hắn. Không những thế, hắn còn chủ động trò chuyện với vẻ đầy chân thành, thậm chí hiếm khi cứng rắn bày tỏ ý kiến của mình, dẫn nàng đến Sử Lai Khắc.
Này mà là cách ở chung của một cặp anh em bình thường sao?
Đường Tam đúng là có ý chí kiên cường, chỉ ăn vài miếng đậu hũ bổ sung hồn lực là tỉnh táo lại ngay. Anh giơ tay xoa trán, lạnh giọng nói:
“Lần sau nếu muốn lấy anh mày ra làm thí nghiệm, thì làm ơn nói cả tác dụng phụ ra luôn , bộ nói ra là chết à?”
“Nói ra thì anh sẽ cho em thử à ?”
Đường Tam sững lại một chút, ánh mắt trở nên sâu xa:
“Vậy lần sau em nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Đường Ngân lập tức túm lấy con hồ ly chắn trước người:
“em không có sợ anh đâu!”
Đường Tam chỉ liếc nhìn cậu một cái, không thèm để ý nữa mà quay sang Áo Tư Tạp:
“Cho mình thêm mấy miếng đậu hũ nữa, cảm ơn.”
“Không thành vấn đề.” Áo Tư Tạp vừa đáp vừa tạo thêm một loạt đậu hũ đưa cho Đường Tam, sau đó mới quay sang hỏi Đường Ngân:
“Đúng rồi, vừa nãy làm sao cậu tránh được dịch nhầy vậy?”
“À, chỉ cần dùng hồn lực bao bọc toàn thân rồi làm hồn lực ‘nổ tung’ là được. Dù tốn kha khá hồn lực, nhưng hiệu quả khá ổn.” Đường Ngân thấy Đường Tam đã dời ánh mắt đi, liền ôm lại con hồ ly vào lòng, tiếp tục nói:
“Lần sau cậu có thể thử dung hòa hồn lực vào đó, như vậy có lẽ sẽ làm tăng độ bám dính lên rất nhiều.”
“Hồn lực của mình sao…” Áo Tư Tạp trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu:
“Được, lần sau mình sẽ thử xem. Mà này, chiều nay cậu có thời gian không? Luyện tập với mình một chút đi.”
“nó không rảnh.”
Áo Tư Tạp liếc nhìn Đường Tam vừa lên tiếng, khóe miệng hơi co giật:
“Vậy thì để mai vậy.”
Đường Ngân cũng nhếch môi, dời ánh mắt đi, ôm chặt con hồ ly trong tay:
“Ừm… Hay là để ngày kia đi…”
“À, anh cũng muốn hỏi, vừa nãy em dùng hồn kỹ gì mà chống lại được hồn lực cự kiếm vậy?” Đới Mộc Bạch vừa hỏi vừa nhai mấy miếng đậu hũ, sau đó hoạt động gân cốt một chút. Trên mặt hắn không giấu được sự tò mò:
“Tất nhiên, nếu không tiện nói thì thôi.”
Đường Ngân lập tức quay sang nhìn Đường Tam.
Đường Tam hơi thở dài:
“Đó là một hồn kỹ em nghiên cứu ra, gọi là Huyền Ngọc Thủ. Kỹ năng này giúp đôi tay cứng như kim cương, vạn vật không thể xâm phạm.”
“Thì ra là vậy.” Đới Mộc Bạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm nữa.
Ngược lại, Áo Tư Tạp lại chuyển chủ đề:
“Chiều nay các cậu đấu luyện, mình có thể đến xem không? Nhân tiện học hỏi thêm chiến thuật.”
Đường Tam vui vẻ đồng ý.
“Vậy thì chiều nay chúng ta cùng đi xem đi. Hai huynh đệ bọn họ đấu với nhau chắc chắn sẽ rất đặc sắc.” Đới Mộc Bạch nhìn quanh mọi người:
“Chúng ta cũng nên học hỏi thêm về ý thức chiến đấu từ bọn họ. Đường Tam, có phiền nếu thêm vài người không?”
“Không có gì phải giấu cả.” Đường Tam gật đầu đồng ý.
Những người từng chứng kiến thực lực của hai huynh đệ này lập tức hưởng ứng. Chỉ là, có người thật sự muốn học tập, cũng có người chỉ đơn giản là muốn xem ai đó thua thảm mà thôi.
Nhìn mọi người ai nấy đều đầy vẻ háo hức, Đường Ngân chỉ “Xì” một tiếng khinh thường.
Đới Mộc Bạch, anh chờ đó cho em!
___
tác giả có lời muốn lói : Hôm nay đăng sớm một chút, vì chính ta cũng thấy hơi khó chịu...
Những ai muốn khoa tay múa chân về "chỉnh hình", ta có thể khẳng định rằng các ngươi đúng là □□. Vì ta không có hứng cắn huynh đệ ruột của mình theo kiểu "chỉnh hình" đâu nhé! Nhưng mà tương tác thì có thể sẽ có. [Buồn cười]
Edit : ý tg chắc là bả ko định chơi văn huynh đệ (và có vẻ khó chịu khi có ng kêu gào Tam x Ngân) , nhưng mấy cái tương tác hài hài thì có =)) tất nhiên hề thôi , từ đầu đến cuối vẫn là thằng anh có vợ , thằng em có chồng =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro