Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Tiểu Vũ, nàng còn muốn à? (5)

Translator & Editor: Lục Tịnh An

Tiểu Vũ hừ một tiếng, "So tốc độ à, ta còn sợ ngươi chắc." Nhảy bật lên, nhào về phía Đường Tam.

Đường Tam mỉm cười, lần này xem như hắn có chuẩn bị đầy đủ, nếu như lại để Tiểu Vũ dễ dàng làm hắn ngã, vậy việc luyện tập những năm này của hắn thật sự vô ích rồi.

Một tầng sắc tím nhàn nhạt xẹt qua trong mắt, Tử Cực Ma Đồng đã được sử dụng theo bản năng. Dưới tác dụng của Tử Cực Ma Đồng, động tác của Tiểu Vũ rõ ràng trở nên chậm hơn trong mắt hắn. Chân đạp Mê Tung, lướt một bước đã di chuyển ra hơn hai mét, vừa lúc né được sự tấn công của Tiểu Vũ, cho dù là bím tóc hay đôi chân của nàng đều không thể vượt quá hai mét được.

Tiểu Vũ rõ ràng ngơ ra, bản thân nàng dùng nhanh nhẹn mà lớn lên, tốc độ của Đường Tam nhìn có vẻ không nhanh, nhưng lại vừa đủ để có thể tránh được đòn tấn công của nàng. Mà đối với nàng, Nhu kỹ giỏi nhất đầu tiên phải tiếp xúc với cơ thể đối thủ mới có thể dùng được. Lần này căn bản Đường Tam không cho nàng cơ hội đó nữa.

Tất nhiên Tiểu Vũ sẽ không cam tâm, một chiêu Thố Phiên Thân, tốc độ tăng thêm mấy phần, nhe nanh múa vuốt đuổi theo Đường Tam.

Đường Tam hít sâu một hơi, Huyền Thiên Công không được, vận công vào hai chân, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, chạy vòng quanh khu đất trống của bãi tập này với Tiểu Vũ.

Quỷ Ảnh Mê Tung cực kì thần kì, nhìn có vẻ động tác của Đường Tam không hề nhanh, nhưng mỗi bước đạp đều hàm chứa chân lý, cho dù tốc độ của Tiểu Vũ có nhanh bao nhiêu, nhào tới từ hướng nào, hắn đều có thể bước về phía ổn thỏa nhất vào lúc thích hợp nhất, không cho Tiểu Vũ cơ hội đến gần.

Thật ra đây mới là công phu chân chính của Đường Tam, võ giả Đường môn không cần võ kỹ làm sao để so đấu chính diện với kẻ địch, ám khí mới là sở trường của bọn họ, dựa vào khinh công phối hợp với ám khí, là vũ khí giết người của đệ tử Đường môn.

Hai người một đuổi một trốn, mất một lúc đã chạy hết nửa cái bãi tập. Tiểu Vũ đã bắt đầu thở dốc, nhưng sao cũng không đuổi kịp Đường Tam.

"Này, ngươi đang chơi xấu." Đuổi không kịp, Tiểu Vũ dứt khoát không đuổi nữa, tức giận đứng ở đó, tay chống nạnh. Đôi mắt to trừng Đường Tam, "Chúng ta là cọ xát, chứ không phải chơi trò bịt mắt bắt dê, ngươi trốn tới trốn lui như vậy thì tính là gì, có bản lĩnh thì tấn công ta đi!"

Đường Tam mỉm cười, "Được, vậy nàng cẩn thận nha." Vừa nói, tiện tay nhặt vài hòn đá trên bãi tập nắm trong tay, "Ném vai trái nàng." Một hòn đá đã bay ra.

Tiểu Vũ hừ một tiếng, cơ thể lướt qua để né hòn đá.

"Đánh vào vai phải, cẳng chân trái, cẳng chân phải của nàng." Ba hòn đá đồng thời bay ra từ tay Đường Tam.

Hòn đá đầu tiên thật sự ném về phía vai trái của Tiểu Vũ, lúc này nàng nhìn thấy ba hòn đá gần như bay về cùng một hướng, thầm nghĩ trong lòng, cái tên này chắc chắn đang lừa ta. Không lùi mà tiến, đột nhiên tăng tốc, nhào về phía Đường Tam, đồng thời hai tay che trước ngực, chẳng qua là hòn đá thôi, đáng rơi là được.

Thế nhưng, một màn khiến Tiểu Vũ hết hồn đã xảy ra, mắt thấy có thể đập rớt hòn đá sắp đến trước mặt, ba hòn đá kia đột nhiên tách ra, chia thành ba đường vòng cung bay ra ba hướng khác nhau.

Khoảng cách gần như vậy, muốn phản ứng lại thì đã quá muộn.

"Ai yo, ai yo." Điểm rơi của ba hòn đá, vừa hay là vai phải, cẳng chân trái và cẳng chân phải của Tiểu Vũ."

Tuy rằng Đường Tam không hề truyền Huyền Thiên Công vào trong đá, nhưng bị ném trúng trực tiếp, Tiểu Vũ vẫn cảm thấy đau buốt một trận.

"Ngươi, ngươi dám ném đá ta."

Tiểu Vũ không hề biết, đây là lần đầu tiên Đường Tam sử dụng ám khí chân chính đối mặt với đối thủ khi đến thế giới này. Cái hắn dùng, là thủ pháp Lao Yên Phân Phi trong Ám Khí Bách Giải của Huyền Thiên Bảo Lục. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng kỹ thuật chứa trong đó lại cực kì tinh vi. Thủ pháp trong Ám Khí Bách Giải, vì chịu hạn chế của Huyền Thiên Công, đến bây giờ chẳng qua Đường Tam chỉ miễn cưỡng dùng được hai, ba loại mà thôi, Lao Yên Phân Phi này chính là cái thành thạo nhất trong đó.

"Cho phép nàng vật ta ngã, chẳng lẽ không cho ta dùng đá sao? Lần này nàng thua rồi."

"Không tính, không tính, làm lại…..." Tiểu Vũ tin rằng, chỉ cần mình có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không bị Đường Tam ném trúng.

"Tiểu Vũ, nàng còn muốn à! Vậy tới đây đi……"

Cọ xát vẫn tiếp tục, hơn nữa còn tiếp tục rất lâu. Đến nỗi kết quả là, khi trời sáng ngày thứ hai Đường Tam rời khỏi học viện hồn sư sơ cấp Nặc Đinh với Đại sư, trong miệng vẫn còn nhắc mãi, ném bia di động quá đã!

Mà tối hôm đó, giường chung của hai người cũng không hề xảy ra chuyện gì, dù sao, bọn họ cọ xát quá mệt rồi.

Sáng sớm, khi thầy trò của học viện Nặc Đinh vẫn đang chìm trong giấc mộng, hai người một cao một thấp đã đi ra khỏi cổng học viện.

"Lão sư, chúng ta phải đi đâu để tìm Hồn thú?"

Từ học viện đi ra, chính là thầy trò Đại sư và Đường Tam.

"Chúng ta phải đi đến rừng rậm Liệp Hồn cách phía đông bắc thành Nặc Đinh bốn trăm dặm. Đó là nơi đế quốc nuôi nhốt Hồn thú. Chắc chắn sẽ tìm được cái thích hợp với con." Hôm nay Đại sư mặc trang phục mạnh mẽ, nhìn có vẻ tăng thêm mấy phần khí khái, chỉ là khuôn mặt cứng nhắc đó của hắn lại vẫn mang đến cho người ta cảm giác không hài hòa.

"Nuôi nhốt? Hồn thú cũng có thể nuôi nhốt sao? Lão sư, người giảng cho con kiến thức về Hồn thú đi."

Đại sư gật đầu, nói: "Tất nhiên không thể nuôi dưỡng Hồn thú cấp cao, nhưng Hồn thú cấp thấp thì được. Loại sinh vật Hồn thú này chính là dã thú sở hữu hồn lực. Số năm tồn tại càng lâu, thực lực cũng càng mạnh. Cho nên, bình thường, chúng ta phân chia Hồn thú thành năm cấp bậc dựa vào niên hạn. Hồn thú mười năm, Hồn thú trăm năm, Hồn thú ngàn năm, Hồn thú vạn năm và Hồn thú mười vạn năm. Có ý là trông mặt mà bắt hình dong. Hồn thú tu luyện trên mười năm, chính là Hồn thú mười năm, từ đó suy ra. Phân chia của Hồn hoàn giống với Hồn thú. Hồn hoàn có niên hạn khác nhau rất dễ nhận biết, có thể nhìn ra từ màu sắc. Trong đó, Hồn hoàn của Hồn thú mười năm màu trắng, trăm năm màu vàng, Hồn hoàn của Hồn thú ngàn năm màu tím, vạn năm màu đen, mà Hồn hoàn của Hồn thú mười vạn năm là màu đỏ. Hồn thú do đất nước nuôi nhốt một chỗ, cung cấp cho hồn sư săn giết, phần lớn là mười năm và trăm năm. Ít khi có Hồn thú ngàn năm xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro