Chương 6: Ta tên Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Vương Thánh kéo một học viên trước giường ra, cũng không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam, "Đường Tam, đệ đánh bại ta, sau này đệ chính là lão đại của phòng bảy bọn ta."
Đường Tam vội vàng xua tay, nói: "Ta đến để học tập mà."
Vương Thánh nghiêm nghị nói: "Đây là quy tắc, nắm đấm của ai cứng, thì người đó làm lão đại. Đệ cho rằng làm lão đại dễ sao? Ta không khiêm tốn với đệ. Đệ xem." Vừa nói, hắn vừa kéo hai ống tay áo đồng phục của mình ra.
Đường Tam kinh ngạc nhìn thấy, trên hai cánh tay của hắn, vậy mà có bảy, tám vết thương màu xanh tím.
Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là bị lúc vừa đến học viện hôm qua, học sinh vừa làm vừa học như chúng ta, đều sinh ra trong gia đình nghèo khó, học viên của những phòng khác thường hay bắt nạt người của phòng bảy chúng ta, làm lão đại của phòng, bắt buộc phải ra mặt cho các huynh đệ. Ta chỉ mong sao chuyển được trách nhiệm này cho đệ đây."
Các học viên khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt lộ ra ánh sáng mong đợi.
Tinh thần chính nghĩa, là yếu tố cơ bản của hiệp khách. Tất nhiên trong đó bao gồm bảo vệ kẻ yếu, năm đó Đường Tam ở Đường môn nhận sự giáo dục về mặt này có thể nói là nhiều không đếm xuể, nghe nói vậy cũng không từ chối nữa, "Vậy được. Ta sẽ không để bạn học trong phòng bị bắt nạt."
Ngay lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến từ bên ngoài, "Nơi này là phòng bảy sao?"
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, mắt lập tức có hơi đờ.
Chỉ thấy một cô bé xinh xắn đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ như bằng tuổi với Đường Tam, chiều cao gần như bằng nhau. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng hồng, trắng mịn như quả đào mật chín, khiến người ta rất có sự xúc động muốn cắn một miếng. Mặc dù trang phục vô cùng mộc mạc, nhưng nhìn có vẻ hết sức gọn gàng.
Mái tóc dài màu đen được thắt đuôi sam rủ xuống qua mông. Đôi mắt long lanh lộ ra sự tò mò. Trong tay cô bé cũng đang nâng một bộ đồng phục mới tinh.
Học viên trong phòng đều là nam, đột nhiên nhìn thấy một bé gái xinh đẹp như vậy xuất hiện, ai cũng lộ ra dáng vẻ trợn mắt há miệng.
Đường Tam nhịn không được mà thấp giọng hỏi Vương Thánh: "Nơi này của chúng ta nam nữ có thể ở chung?"
Vương Thánh gật đầu, cũng đè thấp âm thanh, nói: "Mọi người vẫn đều là trẻ con, mỗi phòng của trường đều không phân chia giới tính. Nghe nói đến học viện hồn sư trung cấp mới chia khu. Thật quái lạ, năm ngoái không có một học sinh vừa làm vừa học nào, năm nay lại có hai người đến. Lão đại, lên, ra oai phủ đầu đi."
"Ơ…… không cần đâu." Đường Tam không ngờ mình vừa trở thành lão đại phòng bảy, lập tức gặp phải vấn đề khó. Muốn hắn bắt nạt một cô bé, thực sự hắn không làm được.
Cô bé ngoài cửa chớp đôi mắt to tròn, thấy bên trong không ai để ý đến mình, lại nhìn bảng hiệu của phòng bảy trên cửa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Chào mọi người, ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."
Vương Thánh chọc liên tục sau lưng Đường Tam, ý là hắn không thể làm hỏng quy tắc của phòng.
Đường Tam không biết làm sao, chỉ có thể đứng dậy, đi về phía bé gái, "Xin chào, ta là Đường Tam. Là, là……" Thật sự hắn không nói ra được hai từ 'lão đại' này, đầu óc nhạy bén, "Là trưởng phòng ở đây, nàng gọi tên ta là được rồi. Xin hỏi, võ hồn của nàng là gì?"
Tiểu Vũ chớp chớp mắt, cười nói: "Võ hồn của ta là con thỏ. Loại thỏ trắng rất đáng yêu. Còn ngươi?" Lúc nàng cười lên, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương, động lòng không nói nên lời.
Đường Tam nói: "Vậy há chẳng phải vừa hay nàng khắc ta sao, võ hồn của ta là thức ăn cho võ hồn của nàng. Lam Ngân Thảo." Trước giờ không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, lúc đó hắn cũng chỉ chìm đắm trong ám khí mỗi ngày ở Đường môn, lúc này vậy mà có hơi căng thẳng.
Tiểu Vũ phì cười, nói: "Ngươi thật thú vị, không cho ta vào sao?"
"Cái này……, là như vầy, phòng bảy bọn ta có một quy tắc, học sinh mới đến, phải thể hiện thực lực võ hồn của mình một chút. Cho nên, ta muốn giao đấu với nàng."
Đường Tam âm thầm an ủi mình, giao đấu, chứ không phải bắt nạt người ta. Mình cẩn thận một chút, đừng làm bị thương nàng ấy là được. Cũng xem như giữ gìn truyền thống của phòng.
Tiểu Vũ hơi quái lạ nhìn Đường Tam, "Ngươi xác định?"
Đường Tam gật đầu, nói: "Chắc chắn."
Tiểu Vũ đặt đồng phục của mình qua một bên, trên mặt lộ ra vài phần phấn khởi, "Được thôi, đến đây."
Còn chưa đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải nàng đã khuỵu xuống rồi bật lên, mũi chân bắn ra trong nháy mắt, đá thẳng đến cằm Tiểu Tam. Nhìn có vẻ sức mạnh không hề lớn gì, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, dọa Đường Tam hết hồn.
Cơ thể vụt qua bên trái, tránh chân đá tới, đồng thời tay phải nắm cổ chân Tiểu Vũ, chân phải đạp ra theo thói quen, vai đổ về phía ngực Tiểu Vũ. Một chiêu Sơn Thiết Hạo tiêu chuẩn. Dưới tình huống bình thường, một chân Tiểu Vũ chống đỡ cơ thể thật sắp bị Đường Tam dựa vào thế này, vậy thì, tất nhiên nàng sẽ bị ngã bay ra ngoài.
Đương nhiên, Đường Tam rất có chừng mực, trong lòng hắn đã nghĩ kĩ, chỉ cần Tiểu Vũ bị mất thăng bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối sẽ kéo nàng lại kịp, đồng thời lần dựa này hắn cũng không dùng bao nhiêu sức. Chỉ cần thi đấu kết thúc, cũng xem như qua ải.
Các học viên khác đều tập trung tinh thần nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ ra tay, Vương Thánh nhìn thấy động tác của Đường Tam, trong mắt sáng lên liên tục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, tuy rằng động tác của Đường Tam rất gọn ghẽ, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Nhưng mà, sự việc không hề xảy ra theo kịch bản dự định sẵn của Đường Tam.
Lúc tay phải Đường Tam vừa nắm lấy cổ chân Tiểu Vũ, đột nhiên cảm thấy tay trượt một cái, đang trong thế phải tóm được vậy mà sẩy tay rồi. Tiếp theo đó, chân đá trên không của Tiểu Vũ tiện thể cắt ngang, đã đáp trên vai hắn. Đối diện vai phải bị va chạm của Đường Tam, đôi tay nàng chắn lại, chân phải mượn lực của đầu vai Đường Tam, chân còn lại cũng giơ lên, tiện thể bám trên đầu vai kia của Đường Tam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro