Chương 6: Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Mặc Ngấn nói: "Đường Tam, con và Tiểu Vũ là học sinh lớp một, sau này các con chịu trách nhiệm quét dọn vườn hoa phía nam bãi tập đi. Mỗi ngày mười đồng Hồn Tệ, nhớ kĩ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là đồ linh tinh cần phải được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu không sẽ trừ tiền công của các con. Nếu có hiện tượng lười biếng, học viện có quyền bắt buộc các con thôi học. Nghe rõ chưa?"
Đường Tam và Tiểu Vũ cùng gật đầu, tỏ ý đã biết.
Mặc Ngấn nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Hôm sau bắt đầu chính thức đi học, lớp một học ở tầng một khu dạy học, hôm sau các con lên lớp đúng giờ là được. Từ ngày mai trở đi, các con cứ làm việc như bình thường. Ta sẽ kiểm tra bất kì lúc nào. Được rồi, các con nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, con lớn nhất ở đây, nói quy tắc cho bọn nó đi."
Ôm chăn nệm trong lòng, Đường Tam thấy rất ấm áp. Trong đầu không nén được mà hiện lên khuôn mặt có hơi cứng nhắc của đại sư.
"Chăn nệm? Dường như đây là vấn đề." Tiểu Vũ ngẩn ra nhìn chăn nệm trong tay Đường Tam, trong mắt lộ ra vài phần lúng túng.
Học sinh vừa làm vừa học xuất thân là trẻ em nghèo, cũng hiểu chuyện hơn con cháu quý tộc nhiều, trong vài học viên lanh lợi lập tức có người nói: "Lão đại, ngươi dùng nệm của ta trước đi, ta dùng chăn vừa lót vừa đắp là được rồi."
Một người khác nói: "Lão đại, ngươi dùng chăn của ta trước nè. Ta lấy nệm cũng có thể miễn cưỡng dùng."
Tiểu Vũ nhìn chăn nệm của những học sinh này, tuy rằng không thể nói bẩn bao nhiêu, nhưng đa số đều rách tả tơi, nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta lão đại, gọi nghe già quá."
Vương Thánh nói: "Vậy sao được, đây là quy tắc."
Tiểu Vũ nói: "Nếu ta đã là lão đại, lời của ta nên là quy tắc mới đúng. Thế này được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ."
Vừa nói, cuối cùng ánh mắt nàng cũng rơi trên chăn nệm của Đường Tam, "Đường Tam, chúng ta bàn bạc một lát thế nào?"
Đường Tam hơi ngơ ra, trong lòng hiểu rõ, sợ rằng Tiểu Vũ đã xem trọng chăn nệm trong tay mình rồi. Hắn không phải người nhỏ nhen, nhưng chăn nệm này là đại sư mới vừa tặng cho hắn, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ. Nhưng Tiểu Vũ là con gái.
"Bàn bạc chuyện gì?"
Tiểu Vũ nói: "Thấy chăn nệm của ngươi rất lớn, vấn đề hai người đắp cũng không lớn, như vậy đi, chúng ta ghép hai cái giường lại, chẳng phải chúng ta đều có để dùng sao?"
"Hả?" Cùng sử dụng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không phải đứa trẻ sáu tuổi, cho dù bây giờ mình và Tiểu Vũ đều còn rất nhỏ, nhưng ngủ chung……
"Nam nữ thụ thụ bất thân, cái này không ổn."
Tiểu Vũ hừ một tiếng, nói: "Có gì không ổn, ta còn không để ý, ngươi sợ cái gì? Sợ ta cưỡng hiếp ngươi chắc?"
"Ơ……" Đều nói con gái chín chắn sớm hơn con trai, nhưng bé gái trước mắt mới sáu tuổi thôi.
Đường Tam nghẹn họng nói không ra lời, các học viên khác nhìn bọn họ, hâm mộ có, xem kịch hay có, đều lộ ra nét cười, nhưng không ai nói gì.
"Ơ gì mà ơ, nhanh lên, kéo giường qua. Không phải ngươi rất có sức lực sao?"
Đường Tam đẩy giường mình đến bên giường Tiểu Vũ theo bản năng. Tiểu Vũ nhận lấy chăn nệm trong tay hắn, trải nệm lên giường trước. Chăn nệm này cho người lớn xài, thật sự rất lớn, tuy không thể trải hết hai cái giường, nhưng cũng che phủ được hơn bảy mươi phần trăm.
Tiểu Vũ đặt bọc đồ ngay chỗ ghép lại của hai cái giường, "Đặt bọc đồ của ngươi ở đây luôn đi, sau này đây chính là biên giới. Nếu ngươi vượt qua, thì đừng trách ta không khách sáo đó."
Thấy Tiểu Vũ sắp đặt biên giới, trái lại Đường Tam thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, đặt bọc đồ của mình qua bên đó. Lúc này Tiểu Vũ mới phủ chăn lên trên, chiếc giường hai người đơn giản đã hình thành như vậy, đương nhiên, có đường ranh giới.
Vương Thánh nói: "Nên đi ăn trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, cùng đi nha."
Vừa nghe đến ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy lên, phấn khởi nói: "Được đó. Ăn gì ngon vậy?"
Vương Thánh và các học sinh còn lại đưa mắt nhìn nhau, cười khổ nói: "Học sinh vừa làm vừa học chúng ta có thể ăn gì ngon? Tùy tiện mua một ít cơm canh tiện lợi trong nhà ăn là được."
Đường Tam lắc đầu, nói: "Mọi người đi đi, ta không đi đâu." Nhà nghèo rớt mồng tơi, tiền của Đường Hạo đều mua rượu uống rồi, để không đói bụng, hắn cố ý đem theo lương khô, là món bánh hắn tự làm. Ăn no đơn giản cũng không vấn đề gì.
Nhìn những mảnh vá trên người Đường Tam, Vương Thánh lờ mờ hiểu ra ý hắn, cũng không ép buộc, "Tiểu Vũ tỷ, vậy chúng ta đi thôi."
Sự phấn khởi trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên cứng lại, "Có phải ăn cơm phải tốn tiền không? Chính là Hồn Tệ gì đó?"
Nếu như không phải vì thực lực nàng không yếu, sợ rằng Vương Thánh sắp mắng người rồi, ăn cơm trả tiền còn cần nói sao? Ai sẽ cho cơm trưa miễn phí? Có điều tất nhiên hắn cũng nhìn ra, e là vị lão đại mới nhận này cũng giống Đường Tam, cũng đang khó xử.
Vương Thánh khí phách nói: "Không sao, thế này đi, hai ngày này tiền cơm nước của hai người để ta lo. Đường Tam, sau này mọi người là bạn cùng phòng, đi chung đi. Cùng lắm thì đợi khi nào đệ có tiền lại mời ta là được."
Đường Tam hơi chần chừ một lát, vẫn đồng ý. Trước giờ hắn không có khái niệm về tiền, sự rộng rãi của Vương Thắng rất hợp khẩu vị hắn, Tiểu Vũ lập tức mặt mày hớn hở, mắt nhìn Vương Thánh rất long lanh. Chẳng qua vừa nhớ lại Nhu Kỹ của nàng, Vương Thánh cách nàng rất xa, khi nàng vật Đường Tam, khuôn mặt vẫn còn mang theo nụ cười mà đã ra tay rồi. Ai mà biết khi nào nàng quá phấn khởi, tiện thể kéo mình xuống.
Tính cả Đường Tam và Tiểu Vũ, một hàng mười một người ra khỏi phòng bảy, đi về phía nhà ăn theo sự dẫn dắt của Vương Thánh. Nhà ăn ở trong khu dạy học, phải băng qua bãi tập.
Lúc này, trong bãi tập đã náo nhiệt lên rồi, có thể nhìn thấy không ít học viên mặc đồng phục học viện đi về phía khu dạy học, rõ ràng đều là đi ăn.
Nhà ăn của học viện hồn sư sơ cấp Nặc Đinh rất lớn, đủ để chứa tổng cộng ba trăm người của sáu lớp và lão sư cùng ăn cơm. Lúc này, trước cửa nhà ăn đã có một đội ngũ lớn xếp hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro