Chương 5: Đại sư? Sư phụ? (3)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
"Đại sư thật sự là 'vô địch', có điều, vô địch trên lý thuyết. Đương nhiên, vẫn cần những lý thuyết đó của ông ấy trở thành hiện thực mới được. Chủ nhiệm, ta còn nhớ đại sư có cách nói gì mà 'mười sức cạnh tranh chính của võ hồn' nhỉ? Đó quả thật quá buồn cười."
"Đủ rồi, đại sư là bạn của viện trưởng. Không được đánh giá lung tung. Tuy rằng không ai chứng minh lý thuyết của ông ấy là chính xác, nhưng cũng không có ai từng chứng minh lý thuyết của ông ấy là sai. Trong giới võ hồn, đại sư là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng."
"Không đúng mà, chủ nhiệm, nên là tên hề tiếng tăm lẫy lừng mới đúng. Ai cũng chỉ xem ông ấy như một trò cười mà thôi."
Nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong, bước chân của Đường Tam chỉ hơi dừng lại một chút, liền tiếp tục đi ra ngoài. Khóe miệng lộ ra ý khinh thường nhàn nhạt, đương nhiên không phải nhằm vào sư phụ mình vừa mới nhận, mà nhằm vào ba người lão sư ở phòng giáo vụ kia.
Người có thể nhìn ra võ hồn song sinh của mình, đồng thời kết luận võ hồn còn lại của mình vô cùng mạnh chỉ vỏn vẹn từ một tờ chứng nhận đơn giản, sẽ chỉ là một trò cười sao?
Lý thuyết vô địch? Bây giờ bản thân cần nhất chính là lý thuyết. Sức mạnh của sư phụ không thể truyền qua cho đồ đệ được, cái truyền dạy là kiến thức. Ngay cả điều này mà những người đó cũng không làm rõ được, cũng uổng cho bọn họ là lão sư của học viện.
Nhà tập thể chỉ có một tòa, rất dễ tìm, học viên và lão sư của học viện đều sống ở đây. Giống như những gì Kiệt Khắc nói, người có thể trở thành hồn sư ít càng thêm ít, nhất là loại thành thị hẻo lánh như Nặc Đinh. Số lượng học viên và lão sư của học viện không nhiều, một tòa nhà tập thể đã hoàn toàn có thể chứa đủ.
Nhà tập thể của học sinh tổng cộng có bảy phòng, vì tuổi của học viên học viện hồn sư sơ cấp tương đối nhỏ, vì để quản lý đồng nhất tốt hơn, mỗi lớp học viên cùng sống ở một phòng. Học viên mỗi lớp của học viện hồn sư sơ cấp Nặc Đinh cũng chỉ khoảng bốn mươi người thôi.
Ba tầng dưới của nhà tập thể, chứa được bảy phòng lớn cho học viên ở, mỗi phòng đều có một lão sư phụ trách.
Phòng bảy là tồn tại tương đối đặc thù trong bảy phòng học viên, điều kiện cũng tệ nhất, chủ yếu là nơi cho học sinh vừa làm vừa học ở. Dù gì, học viện không phải làm từ thiện, tuy rằng học phí của học sinh vừa làm vừa học được miễn giảm, nhưng đãi ngộ cũng không thể tốt giống học viên bình thường được.
Phòng bảy cũng là phòng duy nhất tuổi tác lộn xộn, bất kể lớp nào, tất cả học sinh vừa làm vừa học đều sống ở đây.
Đường Tam vừa mới đi đến trước cửa phòng bảy, thì nghe thấy tiếng náo động truyền ra từ bên trong, cửa đang mở, hắn đi đến ngay cửa nhìn vào trong.
Đây là một căn phòng rộng rãi, khoảng gần ba trăm mét vuông, bên trong sắp đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng chỉ có giường không, chỉ có mười một giường có chăn nệm, lúc này, bên trong có bảy, tám đứa trẻ từ tám đến mười hai tuổi đang ồn ào.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt mấy đứa nhỏ đang nói chuyện lập tức chuyển sang phía hắn, một đứa lớn tuổi hơn trong đó nhìn Đường Tam ăn mặc chắp vá toàn thân, đi về phía hắn.
Đứa trẻ này cao hơn Đường Tam gần hai cái đầu, dáng người tương đối cao lớn với độ tuổi này của hắn, đi đến trước mặt Đường Tam, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: "Học sinh vừa làm vừa học mới đến?"
Trên mặt Đường Tam lộ ra nụ cười thân thiện, "Xin chào, ta là học sinh đến từ thôn Thánh Hồn."
"Ta tên Vương Thánh, võ hồn là Chiến Hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là thủ lĩnh ở đây, tiểu tử, ngươi tên gì? Võ hồn là gì?"
"Ta tên Đường Tam, võ hồn là Lam Ngân Thảo."
"Lam Ngân Thảo? Từ lúc nào mà võ hồn Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện vậy?" Vương Thánh bày ra dáng vẻ cực kì kinh ngạc, bọn trẻ trong phòng đều cười phá lên, ánh mắt nhìn Đường Tam cứ như nhìn thằng ngốc vậy.
Đường Tam vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, "Xin khách sáo một chút, được không?"
Vương Thánh không thèm để ý lời Đường Tam nói, "Tiểu Tam Tử, ta là lão đại ở đây, sau này ngươi phải nghe lời ta, biết chưa?"
Nụ cười trên mặt Đường Tam dần biến mất, "Ta tên Đường Tam, không phải Tiểu Tam Tử." Người lớn thân thiết gọi hắn Tiểu Tam, hắn sẽ không để ý, hoặc là gọi một cách có thiện ý cũng không sao, nhưng kẻ tự xưng lão đại trước mắt này rõ ràng muốn ra oai phủ đầu với hắn.
Vương Thánh giơ tay đẩy bả vai Đường Tam, đẩy hắn lùi ra sau mấy bước, "Ta cứ gọi ngươi Tiểu Tam Tử đó, thì sao? Không phục à?"
Đường Tam cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đặt bộ đồng phục trong tay xuống một cái giường bên cạnh, ngay lúc Vương Thánh đang khó hiểu không biết hắn đang làm gì, đột nhiên, hắn phát hiện Đường Tam trước mặt biến mất rồi.
Các học viên khác nhìn thấy rõ ràng Đường Tam với tốc độ cực nhanh đạp ra một bước, vậy mà đã đến sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu, cánh tay phải gập lên, khuỷu tay đánh tại giữa eo của Vương Thánh, đồng thời, chân phải của hắn cũng đặt trước chân phải của Vương Thánh.
Thậm chí Vương Thánh vẫn chưa phản ứng lại, cả người đã nhào ra, lảo đảo ngã ra ngoài cửa, cũng may sức mạnh phần dưới của hắn không tồi, vậy mà lại không bị té sấp mặt, nếu không kết cục đã như chó ăn phân rồi.
"Tiểu tử thối, ngươi dám đánh ta?" Vương Thánh nổi giận, nhào qua Đường Tam giống như hổ dữ xuống núi vậy.
Đường Tam chỉ hi vọng cuộc sống tương lai ở học viện đừng gặp quá nhiều phiền phức, ít nhất đừng bị quấy nhiễu cuộc sống thường ngày, cho nên, hắn chắc chắn cho rằng, nên dạy cho 'lão đại' trước mắt một bài học. Đây gọi là giết gà dọa khỉ.
Mắt thấy Vương Thánh nhào đến, một quyền đánh về ngực mình, Đường Tam không lùi mà tiến, nghênh đón Vương Thánh đạp về trước một bước. Vừa hay đạp ngay thân trước Vương Thánh, đồng thời tay trái vươn ra, tay phải kéo lên. Hoàn thành một động tác đơn giản mà hiệu quả.
Vương Thánh chỉ cảm thấy quyền phải của mình vung ra giống như bị một sức mạnh đặc thù kéo đi, vậy mà lại thay đổi phương hướng, đồng thời một luồng lực mạnh từ tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại bị vướng, cơ thể lập tức lại bay ra lần nữa. Sự thăng bằng lần này không được nắm vững như vậy. Động tác đơn giản trong tay Đường Tam đã dùng đến tuyệt học Khống Hạc Cầm Long của Đường môn, dựa vào sức mạnh trên cơ thể Vương Thánh, lại cộng thêm sức mạnh của bản thân hắn, 'oạch' một tiếng, Vương Thánh lập tức bổ nhào xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro