Chương 4: Ám khí đầu tiên của Đường Tam (5)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Kiệt Khắc vội vàng cười xòa nói: "Vị tiểu huynh đệ này, bọn ta đến từ thôn Thánh Hồn, đứa nhỏ này là học sinh vừa làm vừa học mà năm nay thôn bọn ta đưa đến. Ngài xem, bọn ta cần phải làm thủ tục gì?"
Người gác cổng nhíu mày, có chút quái gở nói: "Ổ rơm vẫn có thể có Kim Phượng Hoàng sao? Một cái thôn nhỏ cũng có người sở hữu hồn lực? Đã nhiều năm học viện không có học sinh vừa làm vừa học rồi. Các người không phải hàng giả chứ."
Trong mắt Kiệt Khắc xẹt qua một tia tức giận, nhưng vẫn nuốt giận lấy ra chứng nhận mà vị chấp sự Tố Vân Đào của Điện võ hồn viết lần trước, đưa cho người gác cổng.
Người gác cổng nhận lấy chứng nhận, nhìn từ trên xuống dưới, "Võ hồn Lam Ngân Thảo? Tiên thiên mãn hồn lực? Buồn cười, đúng là chuyện cười khắp thiên hạ. Ta làm người gác cổng ở học viện cũng bốn năm rồi, vẫn chưa từng nghe nói có học viên Tiên thiên mãn hồn lực, võ hồn của tiểu tử này là Lam Ngân Thảo, còn có thể là Mãn hồn lực? Ta thấy, chứng nhận của phân điện võ hồn này nhất định là ngươi làm giả."
"Ngươi……" Dù cho tính tình Kiệt Khắc có tốt hơn nữa, lúc này cũng đã hơi không nhẫn nại được, "Ngươi đang cố ý làm khó. Được, ngươi đợi đó, ta đi tìm chấp sự đại nhân của phân điện võ hồn. Tiểu Tam, chúng ta đi." Nói xong, Kiệt Khắc dẫn Tiểu Tam xoay người đi vào nội thành.
Chứng nhận của phân điện võ hồn tất nhiên không thể là giả, người gác cổng đó cũng biết, chẳng qua, người đưa tân sinh đến bình thường đều sẽ có chút ít quà cáp, nhất là gia đình bình dân. Gọi là đạo lý 'Diêm vương sống tốt, tiểu quỷ khó bị đối phó'.
Kiệt Khắc sinh ra ở thôn quê, cho dù là thôn trưởng, nhưng nào đâu hiểu những đạo lý này.
Trong lòng người gác cổng có chút không yên, nếu như người của Điện võ hồn thật sự đến, không phải hắn có thể đảm đương nổi, đương nhiên, hắn cũng tin rằng người của Điện võ hồn tuyệt đối sẽ không vì hai đứa nhà quê mà đến học viện để chất vấn.
Trong lòng buồn bực, lời nói trong miệng tất nhiên cũng rất khó nghe, "Lại còn thôn Thánh Hồn, ta thấy giống thôn Ăn Mày hơn."
"Ngươi nói cái gì?" Bỗng nhiên Kiệt Khắc xoay người lại, lời của người gác cổng có thể nói đã đụng chạm sự kiêu ngạo lớn nhất trong lòng hắn, ban đầu hắn vì vậy mà trở mặt với Đường Hạo, lúc này người gác cổng lại là người ngoài thôn, càng khiến hắn không cách nào chịu đựng. Chỉ vài bước đã đi trở lại, giận dữ nhìn người gác cổng.
Người gác cổng bị sự hùng hổ của Kiệt Khắc dọa sợ, nhịn không được mà lùi về sau một bước, nhưng hắn đã phản ứng lại rất nhanh, thầm mắng mình trong lòng, chẳng qua là một lão già thôi, có gì đáng sợ.
"Sao? Không phục à, ta nói các ngươi đến từ thôn Ăn Mày, chẳng lẽ sai sao? Ngươi xem tên quỷ nghèo này, quần áo trên người vá chằng vá đụp. Ta thấy, các ngươi nên tìm nơi để xin ăn đi. Học viện Nặc Đinh bọn ta không phải nơi làm việc thiện. Cút mau, cút mau."
Vừa nói, người gác cổng vừa giơ tay trái lên đẩy Kiệt Khắc, muốn đuổi hai người đi.
Ngay lúc Kiệt Khắc tức điên lên, đột nhiên, giữa hai người có thêm một bóng người nhỏ gầy, cũng giơ cánh tay trái, bàn tay nhỏ mịn màng của hắn gắng gượng bắt lấy tay của người gác cổng, tay trái dùng lực sang tay phải, lập tức đẩy tay trái của người gác cổng ra, đồng thời, chân phải của bóng người nhỏ gầy nhanh chóng đạp lên trước, bàn chân vừa khéo đạp lên phía sau chân trái của người gác cổng, đồng thời giơ tay phải lên, cùng với tay trái kẹp chặt tay của người gác cổng xuống dưới.
Vốn dĩ một chưởng này nên tiếp xúc với khuỷu tay trái của đối phương, khiến nó không thể phát lực, nhưng người thi triển hơi thấp bé một chút, nên chỉ có thể giữ chặt cổ tay của người gác cổng, động tác của hắn cực nhanh, đồng thời cơ thể ló ra phía trước, hai tay hất tay trái của người gác cổng ra và đẩy tới trước. Vừa hay đẩy ngay phần bụng dưới của người gác cổng.
Phía sau chân trái của người gác cổng có thêm một cái chân, cho dù cái chân kia không lớn, nhưng đã đủ hoàn thành hiệu quả mà hắn muốn, bụng dưới chịu lực, dưới chân có vật cản, chỉ nghe 'oạch' một tiếng, người gác cổng đã ngã ngồi trên đất.
"Tiểu Tam, con……" Kiệt Khắc trợn mắt há miệng nhìn người chắn trước mặt mình.
Ra tay chính là Tiểu Tam, một chiêu mà hắn dùng này, thậm chí không phải tuyệt học của Đường môn, chẳng qua chỉ là một chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt đơn giản nhất của võ công trong thế giới kia của hắn, đương nhiên, thi triển từ dáng người của hắn, tất nhiên cần biến đổi hình dạng. Không chỉ không thể tóm lấy khuỷu tay đối phương, mà vốn dĩ tay nên đẩy nơi ngực đối phương cũng đổi sang đẩy bụng dưới, tất nhiên, hiệu quả như nhau.
Mặc dù người Đường Tam không lớn, nhưng sức mạnh tuyệt đối không nhỏ. Vung búa mấy tháng nay cũng không uổng phí, cho dù không sử dụng Huyền Thiên Công, vẫn đẩy ngã được người gác cổng như cũ.
"Tiểu tử thối, ngươi tìm chết." Bị một đứa trẻ đẩy ngã mất mặt như vậy, dưới cơn tức giận, người gác cổng bò dậy liền muốn xông về phía Đường Tam.
"Được rồi, dừng tay đi." Ngay lúc này, một giọng nói có chút khàn vang lên, ngăn cản động tác của người gác cổng.
Người gác cổng ngây ra một lát, tiếp theo đó, khuôn mặt tức tối của hắn lập tức hóa thành nịnh hót, thay đổi nhanh vậy, khiến người ta khó mà tưởng tượng, gật đầu khom lưng với người mới đến, nói: "Đại sư, ngài về rồi."
Đường Tam quay đầu nhìn, một người đàn ông dáng người trung bình, hơi ốm, không biết lúc nào đã đến bên cạnh bọn họ. Có vẻ như, người này khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen rẽ ngôi bảy ba, tướng mạo rất bình thường, hai tay chắp sau lưng, trên người có một loại khí chất đặc thù, lúc chớp mắt mang theo mấy phần lười nhác và chán chường.
'Đại sư' chỉ liếc người gác cổng một cái, không hề để ý tới hắn, nói với Kiệt Khắc: "Lão tiên sinh, có thể đưa chứng nhận của Điện võ hồn cho ta xem không?"
Dù gì Kiệt Khắc cũng là thôn trưởng, vẫn biết đoán ý qua sắc mặt, từ biểu cảm của người gác cổng thì có thể nhìn ra người trung niên trước mắt này tuyệt đối có địa vị không thấp ở học viện, huống chi còn có danh hiệu Đại sư ở đó. Vội vàng đưa chứng nhận trong tay đến.
Đại sư xem chứng nhận, ánh mắt lại chuyển dời lên người Đường Tam, quan sát hắn mấy lượt, không biết vì sao, tuy ánh mắt Đại sư không hề sắc bén, nhưng Đường Tam lại có cảm giác bị nhìn thấu toàn bộ.
"Chứng nhận là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa nãy ta đại diện cho học viện xin lỗi ông. Đứa trẻ này giao cho ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro