Chương 3: Võ hồn song sinh (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
"Ồ." Hồn Hoàn, Hồn Thú, hai cái tên mới toanh này không ngừng vang vọng trong lòng Đường Tam. Tuy rằng hắn cũng không dám khẳng định phán đoán của mình có chính xác hay không, nhưng Huyền Thiên Công vẫn không cách nào đột phá ải cuối, Hồn Hoàn này rõ ràng là một cửa đột phá.
Lúc này, Kiệt Khắc đã lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Đường Tam, kinh ngạc nói: "Tiểu Tam, con không phải là tên nhóc có Tiên thiên mãn hồn lực, võ hồn Lam Ngân Thảo mà đại sư nói đến chứ."
Đường Tam gật đầu, nói: "Là con."
Kiệt Khắc ngồi chồm hổm xuống, nhìn Đường Tam, "Tiểu Tam, không ngờ thiên phú của con xuất sắc như vậy, đáng tiếc, con lại có một người cha như thế, không có một võ hồn tốt để truyền thừa cho con. Nếu không, nói không chừng con thật sự có thể trở thành vị Hồn Thánh thứ hai của thôn chúng ta. Con cho ông biết, con có bằng lòng đến trường học chuyên biệt để học tập phương pháp tu luyện hồn sư không? Chỉ có nơi đó mới có các loại kiến thức chính xác nhất về võ hồn."
Lúc này Đường Tam đã nảy sinh hứng thú nồng đậm về võ hồn, nhất là võ hồn này có liên quan đến Huyền Thiên Công của hắn, nhưng hắn vẫn không trực tiếp trả lời chắc chắn như cũ, "Ông Kiệt Khắc, cái này cần hỏi cha con mới được."
Kiệt Khắc bừng tỉnh trở lại, đúng à, trẻ con có hiểu chuyện hơn nữa cuối cùng cũng là trẻ con, nói thế nào cũng phải trưng cầu ý kiến của Đường Hạo mới được.
Trong mắt lộ ra ánh sáng kiên định, cho dù hắn thật sự không muốn đi gặp quỷ lôi thôi đó, nhưng vì trong thôn có thể có thêm một hồn sư nữa, hắn cũng không lo nghĩ nhiều vậy được.
"Đi thôi, Tiểu Tam, ông đưa con về nhà." Kiệt Khắc giấu những đứa trẻ khác, để cha mẹ bọn nó đón về, lúc này mới dẫn Đường Tam về tiệm rèn.
Buổi sáng, là thời gian ngủ của Đường Hạo theo thường lệ, trong tiệm rèn rất yên tĩnh.
"Đường Hạo, Đường Hạo." Kiệt Khắc không thèm quản Đường Hạo có đang ngủ hay không, đối với thợ rèn lôi thôi này, hắn thật sự rất căm ghét. Nếu không phải nông cụ hắn rèn có giá rất thấp, hắn đã muốn đá Đường Hạo ra khỏi thôn từ lâu rồi.
Vừa gọi Đường Hạo, ánh mắt Kiệt Khắc vừa lướt qua bốn phía, vốn muốn tìm một cái ghế để ngồi xuống, nhưng nhìn mấy thứ rách nát đó, hắn thật không có can đảm kéo qua. Tuổi tác hắn không còn nhỏ nữa, không muốn bị té gãy xương ở đây.
"Ai đang hô to gọi nhỏ vậy." Giọng nói hơi mang theo tức giận của Đường Hạo vang lên, rèm cửa phòng trong được vén lên, chầm chậm đi ra ngoài.
Đầu tiên hắn nhìn con mình trước, rồi mới chuyển ánh mắt đến Kiệt Khắc, "Kiệt Khắc, làm gì đó?"
Kiệt Khắc hơi bực nói: "Hôm nay là ngày con trai ngươi thức tỉnh võ hồn, ngươi không biết quan trọng bao nhiêu sao? Nhà người khác là cha mẹ cùng đến, nhưng ngươi thì hay rồi, vẫn là dáng vẻ cũ."
Đường Hạo dường như không nghe thấy Kiệt Khắc mỉa mai vậy, ánh mắt lại nhìn con trai lần nữa, "Tiểu Tam, võ hồn của con thức tỉnh rồi? Là gì?"
Đường Tam nói: "Cha ơi, là Lam Ngân Thảo."
"Lam Ngân Thảo?" Không biết vì sao, lúc Đường Hạo trước giờ không quá hứng thú với bất kì sự vật gì nghe thấy ba từ này, đột nhiên cơ thể run rẩy một chút, trong mắt cũng lộ ra một tia sáng đặc biệt.
Sự thay đổi biểu cảm của Đường Hạo chỉ có Đường Tam chú ý đến, Kiệt Khắc tất nhiên không quan tâm biểu cảm của một thợ rèn lôi thôi ra sao, trực tiếp nói: "Tuy rằng là Lam Ngân Thảo, nhưng Tiểu Tam là Tiên thiên mãn hồn lực. Đường Hạo, ta quyết định rồi, một danh ngạch học sinh vừa làm vừa học trong thôn năm nay, sẽ cho Tiểu Tam. Cho hắn đến học viện hồn sư sơ cấp ở thành Nặc Đinh học tập. Lộ phí trong thôn sẽ lo."
"Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo." Đường Hạo lẩm bẩn lặp lại hai lần, đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng kiên định đó giờ Đường Tam chưa từng nhìn thấy, trầm giọng nói: "Không được."
"Ngươi nói gì? Ta không nghe lầm chứ." Kiệt Khắc ngoáy ngoáy lỗ tai, kinh ngạc nhìn Đường Hạo, "Ngươi nên biết cơ hội này quý giá bao nhiêu, dù thôn Thánh Hồn chúng ta từng có một Hồn Thánh, một năm chỉ có một danh ngạch, các thôn khác, thì phải hai, ba thôn cùng chia sẻ một danh ngạch, ngươi có biết không? Đây là cơ hội tốt. Nói không chừng, sau này Tiểu Tam có thể trở thành người bề trên."
Đường Hạo lạnh lùng nhìn Kiệt Khắc một cái, "Người bề trên thì có ích gì? Ta chỉ biết, nếu nó đi rồi, không có ai nấu cơm cho ta ăn nữa. Lam Ngân Thảo, ngươi cho rằng võ hồn Lam Ngân Thảo có thể tu luyện thành cái gì? Đó chỉ là Phế Võ Hồn."
Kiệt Khắc nổi giận nói: "Nhưng nó là Tiên thiên mãn hồn lực, chỉ cần đạt được một Hồn Hoàn, dù là một Hồn Hoàn có phẩm chất kém nhất, cũng lập tức có thể trở thành một Hồn Sư. Hồn Sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm không có một Hồn Sư nào rồi."
Đường Hạo nhàn nhạt nói: "Đây mới là mục đích thật sự của ngươi chứ gì. Đã nói không được, chính là không được. Ngươi có thể đi rồi."
"Đường——Hạo——." Lửa giận trong lòng Kiệt Khắc bùng cháy đến cực hạn rồi.
Dáng vẻ của Đường Hạo vẫn uể oải như cũ, "Không cần lớn tiếng như vậy, ta chưa có điếc. Ta nói rồi, ngươi có thể đi."
"Ông Kiệt Khắc, ông đừng tức giận. Con không đi học năng lực hồn sư thì hơn. Cha nói đúng, Lam Ngân Thảo chỉ là Phế Võ Hồn, cám ơn ý tốt của ông."
Tuy rằng Kiệt Khắc cực kì căm ghét Đường Hạo, nhưng lại vô cùng yêu thích Đường Tam hiểu chuyện, lửa giận tràn đầy dần dần lắng xuống, thở dài, "Đứa bé ngoan, ông không giận nữa. Được rồi, ông phải đi đây." Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Đường Tam vội vàng ra tiễn. Cha có thể không để ý, nhưng Kiệt Khắc là thôn trưởng, lại đối xử với hắn rất tốt, về mặt lễ phép hắn tuyệt đối không thể thiếu.
Kiệt Khắc đi đến cửa tiệm rèn thì ngừng lại, xoay người nhìn về Đường Hạo, nói lời thấm thía: "Đường Hạo à, đời này của ngươi cũng xong rồi, nhưng Tiểu Tam còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không cho rằng nên cho nó một phương tiện để kiếm sống sao? Đừng làm trễ nải nó, trở thành hồn sư, ít nhất sau này nó cũng sẽ không sa sút giống ngươi. Nếu như ngươi thay đổi ý định thì đến tìm ta. Cách thời gian báo danh của học viện hồn sư sơ cấp Nặc Đinh năm nay còn ba tháng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro