Chương 1: Đại lục Đấu La, Đường Tam từ dị giới (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Đại lục Đấu La, phía tây nam đế quốc Thiên Đấu, hành tỉnh Pháp Tư Nặc.
Thôn Thánh Hồn, nếu chỉ nghe tên của nó, vậy thì, đây tuyệt đối là cái tên khiến người ta khá kinh ngạc, nhưng trên thực tế, nó chẳng qua chỉ là một thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ của thành nam Nặc Đinh thuộc hành tỉnh Pháp Tư Nặc mà thôi. Sở dĩ gọi là Thánh Hồn, là vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng có một vị Hồn sư cấp bậc Hồn Thánh, từ đó được gọi như vậy.
Bên ngoài thôn Thánh Hồn, toàn bộ là vùng đất làm nông nghiệp rộng lớn, lương thực và rau củ được trồng ở nơi đây, đều phải cung cấp cho thành Nặc Đinh, thành Nặc Đinh dù không được xem là thành thị lớn trong hành tỉnh Pháp Tư Nặc, nhưng nơi này dù gì cũng cách biên giới với đế quốc khác rất gần, tất nhiên cũng là một nơi đầu nguồn mua bán giữa thương nhân hai nước, thành Nặc Đinh vì lẽ đó mà phồn vinh, hơn nữa, khiến cho cuộc sống người dân trong những thôn xóm xung quanh thành thị cũng tốt hơn những nơi khác rất nhiều.
Trời vừa tờ mờ sáng, phía đông xa xa dâng lên màu trắng bạc, sát thôn Thánh Hồn chỉ có những ngọn núi nhỏ cao trăm mét bao quanh, lại có thêm một bóng dáng gầy yếu.
Đó là một đứa bé chỉ khoảng năm, sáu tuổi, hiển nhiên, nó vẫn thường đón nhận sự ấm áp của mặt trời, làn da lộ ra màu lúa mạch khỏe mạnh, tóc ngắn màu đen nhìn có vẻ rất gọn gàng, tuy rằng trang phục mộc mạc, nhưng lại sạch sẽ.
Đối với đứa trẻ cỡ tuổi nó mà nói, leo lên ngọn núi cao trăm mét là việc không hề dễ dàng, nhưng kì lạ là, khi nó lên đến điểm cao nhất trên đỉnh núi lại không đỏ mặt, không thở gấp, dáng vẻ vui sướng tự đắc.
Đứa bé ngồi trên đỉnh núi, đôi mắt nó nhìn chăm chú vào màu trắng bạc đang dần dần sáng rực lên ở phía đông, mũi chầm chậm hít vào, rồi lại từ từ thở ra bằng miệng, kéo dài nhịp hít, nhẹ nhàng thở ra, hình thành một vòng tuần hoàn tuyệt vời.
Ngay lúc này, đột nhiên mắt nó trừng to, trong ánh trắng bạc đang dần dần tỏa sáng ở nơi chân trời phía xa, dường như có một đường mây tím lướt qua, nếu như không có sự chuyên chú và thị lực kinh người, thì tuyệt đối không cách nào phát hiện sự tồn tại của nó.
Sự xuất hiện của mây tím, khiến cho tinh thần của đứa trẻ tập trung hơn, thậm chí nó không thở nữa, chỉ nhẹ nhàng chầm chậm hít vào, đồng thời đôi mắt nhìn chăm chú vào màu tím thoắt ẩn thoắt hiện đó.
Thời gian mây tím xuất hiện không lâu, trong lúc bị màu trắng bạc của mặt trời dần dần dâng lên che phủ, mây tím đã hoàn toàn biến mất rồi.
Lúc này đứa bé mới chầm chậm nhắm mắt lại, đồng thời thở ra mấy hơi khí đục trong cơ thể. Một luồng khí màu trắng như thác nước được thở ra từ miệng nó, sau đó lại từ từ tan đi.
Tĩnh tọa cả buổi, đứa trẻ mới mở mắt lần nữa, không biết có phải vì nhiễm mây tím nơi chân trời không, trong con ngươi vậy mà lại lấp lánh ánh tím nhàn nhạt, cho dù màu tím không hề duy trì quá lâu đã lặng lẽ biến mất, nhưng lúc nó còn tồn tại, lại rõ nét như vậy.
Mất hứng than thở, đứa bé làm ra một biểu cảm bất lực tuyệt đối không nên xuất hiện ở độ tuổi này của nó, lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công của mình không cách nào đột phá được nút thắt tầng một. Giờ đã tròn trĩnh ba ngày rồi, rốt cuộc là vì sao? Dù là Tử Cực Ma Đồng cần phải dựa vào mây tím từ phía đông, chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm mà vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá cửa ải cuối cùng, Huyền Ngọc Thủ của mình cũng không cách nào thăng cấp nữa. Ban đầu khi hắn tu luyện, từ tầng một đến tầng hai, gần như không hề gặp phải tình huống như thế này. Huyền Thiên Công tổng cộng có chín tầng, làm sao mà tầng một này lại phiền phức như vậy. Chẳng lẽ, là vì thế giới này vốn dĩ không giống với thế giới kia của ta sao?"
Đến thế giới này đã được hơn năm năm rồi, đứa bé trước mắt này, chính là Đường Tam nhảy vực ở Đường môn để làm rõ lòng mình lúc trước. Khi hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện ngoài cảm giác ấm áp ra thì không làm được gì hết. Nhưng cái chết trong dự tính không hề đến, rất nhanh, thông qua một quá trình dồn nén mà hắn đến được thế giới này.
Mãi rất lâu sau đó, Đường Tam mới hiểu rõ đây là chuyện gì. Bản thân mình không chết, nhưng cũng đã không phải là Đường Tam trước đây nữa.
Sau khi ra đời, Đường Tam dùng gần một năm mới học được ngôn ngữ của thế giới này. Hắn còn nhớ, lúc mình được sinh ra, tuy rằng vẫn chưa thể mở mắt nhìn, nhưng lại nghe thấy một giọng nam chất phác đang khóc la muốn xé ruột xé gan. Lúc hắn học được ngôn ngữ của thế giới này, dựa vào trí nhớ và hồi ức hơn người, cũng chỉ có thể nhớ được, người đàn ông đó hình như đang gào lên "tam muội, đừng bỏ rơi ta", mà người đàn ông kia, chính là phụ thân hắn - Đường Hạo. Mẫu thân ở thế giới này của hắn, lúc đó đã chết vì khó sinh.
Không biết là do trong nơi tối tăm tự có ý trời, hay là duyên phận trùng hợp, vì để tưởng niệm người vợ đã mất, tên mà Đường Hạo đặt cho hắn lại thật thần kỳ vẫn là Đường Tam.
Mấy đứa nhỏ trong thôn thường sẽ lấy cái này cười nhạo hắn, nhưng trong lòng Đường Tam lại hết sức vừa ý. Đây dù gì cũng là cái tên hắn sử dụng gần ba mươi năm ở một thế giới khác. Quen thuộc từ sớm nên đã khiến hắn yêu thích hai chữ này.
Đến thế giới này, trải qua sự kinh ngạc, sợ hãi ban đầu, sự phấn khởi sau đó và sự bình tĩnh ở hiện tại, Đường Tam đã hoàn toàn đón nhận hiện thực, theo hắn, đây là trời cao lại cho hắn thêm một cơ hội. Tâm nguyện lớn nhất trong kiếp trước, có lẽ có thể thực hiện ở kiếp này.
Trơ trọi đến thế giới này, nhưng Đường Tam lại có tài sản lớn nhất, đó chính là kí ức. Thân là thiên tài xuất sắc nhất ngoại môn Đường môn, toàn bộ phương pháp chế tạo các loại ám khí đều được in sâu trong đầu hắn. Mà lúc đó, sau khi hắn trộm đi sách quý của nội môn Đường môn, khát vọng bao năm được nếm trải, trong quá trình học tập, Huyền Thiên Bảo Lục cao nhất nội môn cũng bị hắn học thuộc lòng như vậy. Đường Tam hi vọng, có thể tái hiện lại sự huy hoàng của Đường môn ở thế giới này.
"Nên trở về rồi." Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy yếu nhảy lên, chạy xuống dưới chân núi. Nếu lúc này có người nhìn thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc mà trừng to mắt, mỗi một sải bước của hắn, vậy mà lại dài gần một trượng, mặt đất gồ ghề không bằng phẳng trên núi căn bản không có bất kì ảnh hưởng gì đối với hắn, nhẹ nhàng né tránh, trong lúc nhanh chóng tiến lên phía trước, còn nhanh hơn người trưởng thành rất nhiều.
Tinh túy của Đường môn là gì? Ám khí, độc dược và khinh công. Khác biệt lớn nhất giữa ngoại môn và nội môn, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn dùng vũ khí làm chủ, mà nội môn, lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường ngoại môn mới dùng, ám khí của đệ tử đích truyền nội môn rất ít khi dùng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro