Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Tiểu Vũ

"Đi thôi, ta mang các ngươi đi giáo vụ chỗ đưa tin." Đại Sư lại lần nữa kéo Đường Tam và Thiên Vũ tay, hắn kia nguyên bản khô mát bàn tay to bởi vì kích động có chút hơi hơi ra mồ hôi.

Đại Sư dẫn hai người đến phòng giáo vụ, khi vào phòng có ba người trung niên đang xắp xếp hồ sơ, hoặc kiểm coi tài liệu. Đại Sư đem chứng minh đặt ở trên bàn, hướng người lớn tuổi nhất nói "Tô chủ nhiệm, đây là năm nay Thánh Hồn Thôn đưa tới Công Độc Sinh, phiền toái ngươi giúp hai đứa nhỏ đăng ký một chút."

Tô chủ nhiệm đầy mặt tươi cười"Đại Sư, ngài như thế nào tới, khách ít đến a! Ngồi một lát đi."

Đại Sư lắc đầu, quay qua dặn dò Đường Tam và Thiên Vũ xong hắn liền đi, cô và Đường Tam chào Đại Sư xong thì phát hiện sắc mặt của ba vị trong phòng có điểm cổ quái. Bọn họ nhìn tờ đơn chứng minh, tiên thiên mãn hồn lực cùng 9 cấp hồn lực, đáng tiếc Võ Hồn không tốt. Mấy vị lão sư đây gương mặt tiếc hận thì Thiên Vũ hiểu vì sao như vậy, từ lúc cô đánh thức Võ Hồn thì có thể nói biểu cảm này tương đối thấy thường, nhưng nghe bọn họ có chút bàn tán về Đại Sư, cô có điểm không vui lắm.

Đường Tam có chút kỳ quái nhìn trước mặt ba gã học viện lão sư "Có cái gì không thích hợp?"

Tô chủ nhiệm trừng mắt nhìn bên người thanh niên lão sư liếc mắt một cái "Đại Sư tuy rằng cổ quái một chút, nhưng từ nào đó góc độ tới nói, hắn ở Võ Hồn phương diện lại là ' vô địch ' tồn tại. Dù sao ngươi Võ Hồn cũng là Lam Ngân Thảo, bái hắn làm thầy cũng không có gì quan hệ. Hảo, cứ như vậy đi. Đây là hai ngươi đồ vật, học viện miễn phí phát. Các ngươi ở tại ký túc xá số bảy. Nơi đó phụ trách lão sư sẽ an bài các ngươi làm Công Độc Sinh công tác. Đi thôi."

Thiên Vũ cùng Đường Tam nhận đồ từ Tô chủ nhiệm, lễ phép chào rồi đi ra ngoài. Chỉ là khi bọn họ vừa ra khỏi phòng một chút, thì cả hai mơ hồ nghe được giáo vụ chỗ nội phía trước nói chuyện thanh niên lão sư thanh âm truyền ra tới.

"Đại Sư xác thật là ' vô địch ', bất quá, là lý luận thượng vô địch. Đương nhiên, còn muốn hắn những cái đó lý luận có thể trở thành hiện thực mới được. Chủ nhiệm, ta còn nhớ rõ Đại Sư có một cái cái gì Võ Hồn mười đại trung tâm cạnh tranh lực cách nói đi. Kia quả thực thái buồn cười."

"Đủ rồi, Đại Sư là viện trưởng bằng hữu. Không được vọng tự đánh giá. Tuy rằng không có gì nhân chứng minh hắn lý luận là chính xác, nhưng cũng không ai chứng minh quá hắn lý luận sai lầm. Ở Võ Hồn giới, Đại Sư chính là tiếng tăm lừng lẫy nhân vật."

"Không đúng đi, chủ nhiệm, hẳn là tiếng tăm lừng lẫy vai hề mới đúng. Ai đều chỉ đương hắn là một cái chê cười mà thôi."

Nghe được bên trong nói chuyện với nhau, Đường Tam bước chân chỉ là hơi tạm dừng một chút, liền tiếp tục hướng ra phía ngoài đi đến. Khóe miệng chỗ toát ra một tia nhàn nhạt khinh thường ba người trong phòng. Hoa Thiên Vũ thì đầu muốn bốc khói, cô muốn quay lại vào phòng nói lại ba người kia, nhưng Đường Tam kịp nắm tay cô và kéo cô đi. Đây là trong học viện, có những người họ không thể đắc tội được. Thiên Vũ nhìn Đường Tam kéo tay mình, cô phồng má tỏ vẻ không cam lòng nhìn hắn.

Đường Tam cười nhẹ, nhéo má cô "Được rồi, đừng giận, ba người đó không đáng"

"Nhưng ta thật không vui. Một đám gà vịt chỉ biết quát quát kêu, cư nhiên tự cảm thấy bản thân tốt hơn thiên nga? Có giỏi thì thử giống Đại Sư đi nghiên cứu Võ Hồn đi, đã kỹ không bằng người mà còn bày đặt!" Đối với những người dày công nghiên cứu, học hỏi rất đáng được tôn trọng, cho dù kết quả nghiên cứu là gì đi chăng nữa. Nếu không thì giống như Newton với Einstein a! Cả hai đều là nhà khoa học vật lý, người trước có nhiều phát hiện vĩ đại, người sau cũng vĩ đại không kém, thậm chí còn chứng minh vài phần lý thuyết của Newton là sai. Sai cái gì cô không rõ, chỉ biết là Einstein lý luận chứng minh gì đó ngược với Newton, gây ra chấn động lớn trong giới khoa học.

"Ngươi nói đúng, chỉ là gà vịt quát kêu, nên để ý chi?" Đường Tam xoa đầu Thiên Vũ "Chúng ta bây giờ cứ theo lão sư học tốt tri thức là được, chứng minh lý luận của sư phụ là đúng thì không ai cười lão sư nữa"

"Tam ca nói đúng, tuy ta không phải Đại Sư đệ tử nhưng ta sẽ cố gắng"

Cả hai cùng đi và dò hỏi đường, ký túc xá có bảy khu và trong bảy khu đó thì ký túc xá số bảy là toàn bộ Công Độc sinh ở. Bọn đến thì thấy cửa đã mở sẵn, ký túc xá số bảy nhìn rất đơn giản, chỉ là căn phòng lớn chừng 300 mét vuông với khoảng 50 cái giường được xếp hai hàng. Trong phòng có mười một đứa nhỏ khoảng từ 8 đến 12 tuổi đang ầm ĩ nhau cái gì đó.

Đường Tam gõ gõ cửa, tức khắc mấy đứa nhỏ lập tức chú ý đến bọn họ, nhìn Đường Tam mặc đồ đầy mụn vá thì bình thường, nhưng khi nhìn tới Hoa Thiên Vũ thì cả đám ngẩn người. Bé gái nhìn có điểm nhỏ tuổi hơn bọn họ, cô có làn da trắng như bạch ngọc, đôi má hơi phình phình ửng hồng làm người cảm giác nếu kéo nhẹ một cái sẽ chảy nước. Mái tóc đen dài được cột cao hai bên đáng yêu vô cùng, bé gái chỉ đứng đó cười nhẹ thôi cũng đủ làm họ liên tưởng tới một vườn bách hoa nở rộ. Ký túc xá học viên đều là con trai, đột nhiên nhìn đến một cái như vậy xinh đẹp tiểu nữ hài nhi xuất hiện, một đám đều lộ ra trợn mắt há hốc mồm bộ dáng.

Đứa nhỏ lớn nhất hồi thần liền bước về phía hai người, đứa nhỏ này khoảng 12 tuổi và dáng người đứa bé này cao to hơn nhiều so với đứa trẻ tuổi 12 bình thường. "Mới tới Công Độc Sinh?"

Đường Tam trên mặt toát ra một tia thiện ý mỉm cười "Ngươi hảo, chúng ta là từ Thánh Hồn Thôn tới Công Độc Sinh."

"Ta kêu Vương Thánh, Võ Hồn là chiến hổ, tương lai chiến hồn sư. Cũng là nơi này đầu nhi, các ngươi tên là gì? Võ Hồn là cái gì?" Vương Thánh lén nhìn qua Hoa Thiên Vũ, giọng nói bất giác nhẹ xuống.

"Ta kêu Đường Tam, Võ Hồn là Lam Ngân Thảo."

"Lam Ngân Thảo?! Khi nào Lam Ngân Thảo Võ Hồn cũng có thể tu luyện?" Vừa nghe Đường Tam giới thiệu xong, Vương Thánh giật mình, trong ký túc xá bọn nhỏ phần lớn đi theo cười ầm lên. Chỉ là thấy Hoa Thiên Vũ mặt vô biểu tình nhìn bọn họ chằm chằm, mấy đứa con trai không tự giác được mà ngừng cười. "Còn ngươi?" Vương Thánh ho nhẹ một tiếng, không hiểu sao có chút xấu hổ.

"Ta gọi Hoa Thiên Vũ, Võ Hồn là Băng Hoả Lưỡng Linh Phiến, chỉ là một cây quạt phiến thôi" Giọng nói trong veo của Thiên Vũ đáp lời.

"Ách?! Quạt phiến có thể đánh sao?" Vương Thánh gãi đầu.

Đường Tam như cũ cười cười "Xin cho chúng ta vào được chứ?"

Vương Thánh không thèm để ý đến Đường Tam "Tiểu Tam tử, Tiểu Vũ, ta là nơi này lão đại, về sau các ngươi muốn nghe ta, biết không có?"

Đường Tam trên mặt tươi cười dần đạm "Ta kêu Đường Tam, không gọi Tiểu Tam tử." Hoa Thiên Vũ thì chớp mắt, cách Vương Thánh vừa gọi Đường Tam thực sự làm cô liên tưởng đến mấy vị công công trong mấy bộ phim cung đấu. Không được cười! Cô không được cười, Thiên Vũ thề là vừa rồi Đường Tam liếc nhìn cô. Đường Tam liếc nhìn Thiên Vũ thấy cô mím môi nín cười, hắn có điểm bất đắc dĩ nhưng trong mắt hắn toát ra tia sủng nịch.

Vương Thánh giơ tay ở Đường Tam trên đầu vai đẩy một chút "Ta liền kêu ngươi Tiểu Tam tử, làm sao vậy? Không phục?"

Đường Tam chỉ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cầm trong tay giáo phục đưa cho Thiên Vũ cầm, cô thì cực kỳ đồng tình đứa nhỏ Vương Thánh. Vương Thánh có chút buồn bực Đường Tam đang làm gì thì đột nhiên, hắn phát hiện trước mặt Đường Tam biến mất. Kế tiếp là một màn ngược người đơn phương, sau khi bị quăng ngã hai lần thì Vương Thánh bèn dùng Võ Hồn lực lượng, nhưng như vậy vẫn thua Đường Tam.

Thấy Đường Tam giết gà dọa khỉ xong, Thiên Vũ bèn trả hắn giáo phục "Hiện tại ngươi có thể cho chúng ta vào sao?"

Mắt thấy Đường Tam triều chính mình đi tới, Vương Thánh theo bản năng tránh ra đi tới con đường, Đường Tam liền ở khoảng cách cửa không xa địa phương tìm một trương giường, đem chính mình giáo phục đặt ở mặt trên. Hoa Thiên Vũ thì chọn giường kế bên, cô bèn để hành lý của mình lên. Thấy thế, Đường Tam nhìn Vương Thánh hỏi.

"Chúng ta nơi này có thể nam nữ hỗn trụ?"

Vương Thánh ngơ ngác gật gật đầu "Đại gia còn đều là hài tử, trường học mỗi cái ký túc xá đều chẳng phân biệt khác giới. Nghe nói tới rồi trung cấp Hồn Sư học viện mới có thể phân chia khai." Hắn nhìn nhìn Đường Tam "Tiểu, nga, không, Đường Tam, ngươi vừa rồi dùng chính là Hồn Kỹ? Ngươi Võ Hồn thực là Lam Ngân Thảo?" Vương Thánh hỏi dò.

Đường Tam hiểu được hồn kỹ là gì, Tiểu Bạch có giảng giải cho hắn nghe. Đường Tam lắc đầu, hắn nâng tay phải lên nhàn nhạt màu lam quang mang từ trong lòng bàn tay trào ra, Đường Tam dùng hành động nói cho trong ký túc xá các học viên, hắn cũng không có nói dối. "Kia không phải Hồn Kỹ, chỉ là một loại vật lộn kỹ xảo mà thôi. Chúng ta nơi này không có đệm chăn sao?"

Một vị học viên thở dài "Chúng ta chỉ là Công Độc Sinh, vốn dĩ học phí chính là bị miễn trừ, nơi nào tới đệm chăn a! Chúng ta này đó cũng đều là từ trong nhà mang lại đây. Nếu không, ngươi trước dùng ta đi."

Đường Tam xua tay "Không cần, cảm ơn. Chúng ta sẽ nghĩ cách."

Chúng ta? Cả nhóm Công Độc sinh khó hiểu vài giây xong chợt nhớ còn có tiểu cô nương bên cạnh. Nhìn Hoa Thiên Vũ đối họ cười nhẹ, bọn họ cũng ngượng ngùng. Vương Thánh bèn nói ra thất xá quy củ, vì rất nhiều học viên khác coi thường Công Độc sinh nên phải có người mạnh nhất làm lão đại vì thất xá mọi người chống đỡ. Hoa Thiên Vũ nhìn các vết bầm tím trên tay chân của Vương Thánh, cô hơi nhíu mày 'Nơi này vườn trường làm lơ bạo lực học đường sao?'

"Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn ký túc xá đồng học bị khi dễ." Đường Tam đồng ý làm lão đại.

Đúng lúc này, một cái thanh thúy thanh âm từ bên ngoài truyền đến "Nơi này là thất xá sao?"

Mọi người hướng ra cửa nhìn, thấy một cái xinh xắn tiểu cô nương đứng ở cửa, cùng Đường Tam tuổi tác không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Tiếu lệ khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng. Cứ việc nàng quần áo phi thường mộc mạc, nhưng lại thập phần sạch sẽ. Màu đen tóc dài chải vuốt thành một cái con bò cạp biện rũ quá cái mông. Một đôi ngập nước mắt to lộ ra tò mò. Tay nàng cũng phủng một bộ mới tinh giáo phục.

"Thật là quái, năm trước một cái Công Độc Sinh đều không có, năm nay lại tới ba cái. Lão đại, thượng, cho nàng cái ra oai phủ đầu." Vương Thánh làu bàu chút rồi nhìn sang Đường Tam.

"Ách...? Không cần đi." Đường Tam không nghĩ tới chính mình mới vừa trở thành này cái gọi là thất xá lão đại, lập tức liền gặp một nan đề. Làm hắn đi khi dễ một nữ hài tử, hắn thật sự làm không được.

"Các ngươi hảo, ta kêu Tiểu Vũ, khiêu vũ vũ."

"Tiểu Vũ?!" Mọi người có điểm kinh ngạc rồi nhìn sang Hoa Thiên Vũ đang buồn cười ngồi xem Đường Tam khó xử. Thấy tóc bò cạp nữ hài khó hiểu mọi người kinh ngạc, Thiên Vũ xuống giường giáp mặt với bé gái, cô cười cười.

"Ân, Tiểu Vũ, mừng đến ký túc xá số bảy. Ta gọi Hoa Thiên Vũ, bông hoa nhảy múa giữa trời, rất vui được gặp."

"Ngươi cũng gọi là Tiểu Vũ sao?" Tiểu Vũ lúc này cũng hiểu vì sao người khác có điểm kinh ngạc.

"Không đâu, mọi người cứ gọi ta Tiểu Hoa là được" Câu này cô nói là cho toàn bộ ký túc xá số bảy nghe. "Nếu không thì mọi người sẽ nhầm không biết nói Tiểu Vũ nào với Tiểu Vũ nào mất" Thiên Vũ nháy mắt nghịch ngợm một cái.

Tiểu Vũ cười hì hì "Ngươi thực sự có ý tứ, không cho ta đi vào sao?"

"Ngươi có thể vào nha" Hoa Thiên Vũ cười, cô liền đưa rắc rối cho Đường Tam "Chỉ cần giao lưu lão đại của thất xá nữa là được, đúng không lão đại?" Hai chữ "lão đại" được kéo dài ra một chút, Hoa Thiên Vũ cười tủm tỉm nhìn Đường Tam.

"..." Đường Tam hắn có thể thế nào nữa? Nhận mệnh a!

...

Chúc các bạn 8/3 vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro