Chương 53: Đến Học viện Nhật Nguyệt Hồn đạo sư
"Lão Đường, ngươi ở đâu?" Đường Vũ Lân cao giọng hô hoán.
Nếu có lão Đường tại, có lẽ có thể vì hắn giải thích nghi hoặc cũng nói không chừng.
Nhưng mà, lại cũng không đáp lại. Lão Đường tựa hồ cũng không ở cái địa phương này.
Đột nhiên Đường Vũ Lân thấy hoa mắt, hướng trên đỉnh đầu cực lớn Kim Long dường như đột nhiên sống lại bình thường, ngóc đầu lên sọ, phát ra im ắng gào thét.
Mãnh liệt mê muội cảm giác tiếp theo truyền đến. Sau đó Đường Vũ Lân trước mặt hình ảnh biến đổi, lần này hình ảnh không lại chân thật, mà là có chút mơ hồ không rõ hư ảo. Hắn mơ hồ chứng kiến, một đầu toàn thân nở rộ hào quang bảy màu Cự Long trôi nổi tại giữa không trung, tại chung quanh nó cùng với trên mặt đất, có vô số Cự thú vờn quanh, bọn hắn tại cuồn cuộn, đang gầm thét, nở rộ làm Đường Vũ Lân cảm thấy sợ hãi cường đại khí tức.
Vạn thú lao nhanh, mây mù lượn quanh. Bọn hắn giống như là nước lũ bình thường hướng về một cái phương hướng điên cuồng phát động công kích.
Một tiếng chim thánh thót vang lên tựa như nước thanh tuyền rơi vào ngọc thạch, dễ như nghe đến mức tận cùng, một bóng chim lưu ly tỏa ra ánh sáng cửu sáng tựa như bay múa tránh nén mọi đòn tấn công, lao nhanh về phía Đường Vũ Lân, lúc này hắn biết hình dạng thật sự của con chim khổng lồ này.
Đó là phượng hoàng! Chỉ một ánh nhìn, Đường Vũ Lân biết trên thế gian này sẽ không có con phượng hoàng đẹp hơn nó, đuôi phượng tinh mỹ thật dài như dải lụa, hoa văn phức tạp tuyệt đẹp, toàn thân trên dưới chảy xuôi hơi thở tôn quý cùng cao ngạo không kẻ sánh bằng, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy, trong mắt tràn đầy si mê.
"Chân Phượng!" Thanh âm điếc tai nhức óc truyền đến, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy một hồi mãnh liệt tinh thần trùng kích truyền vào đại não, tiếp theo trong nháy mắt, hắn cũng một lần nữa đã mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu thời gian , lúc Đường Vũ Lân lần nữa tỉnh lại thời điểm, chân thật cảm giác rốt cuộc trở về.
Lúc trước thấy hình ảnh như trước trong đầu quanh quẩn, mãnh liệt tim đập nhanh cảm giác làm hắn tim đập rộn lên, trái tim hữu lực nhúc nhích, làm Đường Vũ Lân nhịn không được hừ nhẹ lên tiếng, tiếp theo mở hai mắt ra.
Quen thuộc hết thảy lại để cho hắn cảm nhận được chính mình chính là đang ở công độc sinh trong túc xá.
Theo bản năng đều muốn đứng dậy, nhưng một hồi mãnh liệt suy yếu cảm giác tiếp theo truyền đến, làm hắn lại lần nữa té xuống. Cái này khẽ đảo lại làm cho hắn cảm nhận được mềm mại xúc cảm.
"Ưm." Âm thanh từ trong ngực truyền đến, Đường Vũ Lân theo bản năng cúi đầu nhìn lại, thấy Y Thắng Tuyết vùi đầu vào trong lòng ngực hắn ngủ, mái tóc cam san hô mềm mại như lụa phủ lên cánh tay hắn, dưới ánh nắng ban mai tựa như phát sáng.
Đường Vũ Lân cả người cứng ngắt, cứ ôm nhau như vậy nằm trên cùng một cái giường rất ngượng ngùng nhưng hắn lại không muốn tách ra, cảm xúc mâu thuẫn cứ kéo dài cho đến tận khi Y Thắng Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy bản thân ôm lấy Đường Vũ Lân ngủ, có chút kinh nghi bò dậy: "Ngươi, ngươi làm sao lại ngủ trên giường của ta?"
Đường Vũ Lân thuận thế ngồi dậy, bởi vì suy yếu, trong đầu một hồi choáng váng.
Hai người cũng còn mặc ngày đó thi đấu thời điểm y phục, Y Thắng Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, một đôi trong mắt to tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Đường Vũ Lân khô cằn mà nói: "Cái này, cái này hình như là giường của ta."
Y Thắng Tuyệt muốn đứng lên, nhưng cảm giác vô lực truyền đến, thân thể lập tức bất ổn. Đường Vũ Lân vội vàng một phát đỡ lấy nàng.
Y Thắng Tuyết trên người có mùi hương khá nhẹ nhàng và dễ chịu với một thoáng hương đào đầy tươi mát kết hợp với những cánh hoa hồng rực rỡ sau đó là chút hoắc hương và gỗ đàn hương hòa quyện, vô tươi mới, tràn đầy sức sống giống như chính bản thân nàng ấy.
"Ta thật sự rất mệt, cho nên ta tiếp tục ngủ đây." Y Thắng Tuyết cũng không định miễn cưỡng bản thân, nhắm mắt ngủ tiếp.
Đường Vũ Lân nhìn người trong ngực không chút đề phòng ngủ ngon, thở dài nói: "Tuy ta mới 13 tuổi nhưng làm nam tính a!"
Đường Vũ Lân nghe tiếng hít thở đều đều của Y Thắng Tuyết, cũng nhịn không nổi ngã lưng nằm bên cạnh nàng ngủ.
Chờ Cổ Nguyệt trở về, nhìn thấy Y Thắng Tuyết đem Đường Vũ Lân thành gối ôm, chân trần gác đè lên hai chân hắn, đầu thì gối lên mình hắn ngủ, hai mắt tối sầm lại, cảm giác khó chịu trong tim dâng trào ra.
Bên tai truyền đến Hứa Tiểu Ngôn thanh âm, "Cổ Nguyệt tỷ, hai người họ vẫn chưa tỉnh sao?Thánh Linh Đấu La nói..." Lời lập tức yên bật đi, bầu không khí áp lực này thật đáng sợ.
Đang lúc Hứa Tiểu Ngôn không biết nên làm gì, Đường Vũ Lân tỉnh dậy, hắn nhìn cảnh Y Thắng Tuyết ôm mình ngủ bị người khác thấy, lúng ta lúng túng đem chăn đắp lên người Y Thắng Tuyết, sau đó nhanh chân nhảy xuống giường.
Cảm nhận bầu không khí có phần quỷ dị, hắn ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta hôn mê bao lâu?"
Hứa Tiểu Ngôn lén nhìn vẫn ngủ ngon trên giường Y Thắng Tuyết: "Ba ngày rồi."
Đường Vũ Lân có chút xấu hổ hỏi: " Vậy ...Tiểu Tuyết sao lại ngủ trên giường ta?"
Hứa Tiểu Ngôn "PHỤT" cười một tiếng, thấp giọng nói: "Các ngươi ôm chặt không buông, chúng ta mới đành phải như vậy a."
"Tiểu Tuyết ngủ ở đây rất không tiện, làm phiền hai người mang cô ấy đến cách vách ." Đường Vũ Lân có chút đỏ mặt, từ khi Diệp Tinh Lan cùng Từ Lạp Trí đã đến về sau, bọn hắn liền chia làm hai cái ký túc xá rồi, nam hài nhi cùng nữ hài nhi mỗi bên một cái.
"Đi thôi!" Cổ Nguyệt đỡ lấy Y Thắng Tuyết, nhẹ giọng thúc giục Hứa Tiểu Ngôn.
Mãi cho đến ba người biến mất sau cánh cửa, Đường Vũ Lân thở dài một hơi, ánh mắt ban nãy của Cổ Nguyệt nhìn về phía Tiểu Tuyết, hy vọng hắn nhìn lầm.
"Muốn chết, không còn sức lực nào cả!" Y Thắng Tuyết ủ rũ ôm gối ôm cao su nằm trên giường.
" Tiểu Tuyết, ngươi cùng lớp trưởng che giấu thật sâu đó! Võ hồn dung hợp kỹ, của các ngươi cũng quá lợi hại đi." Hứa Tiểu Ngôn cảm thán nói.
"Không có che giấu, đây là lần đầu tiên chúng ta nếm thử nó." Y Thắng Tuyết cảm nhận thân thể hỏng bét hơn so với tưởng tượng, tuy không có thương tổn gì nhưng một thân hồn lực không có, ảo não nói.
"Lần đầu tiên, không thể nào!" Hứa Tiểu Ngôn giật mình, khó tin nói.
"Thật sự a!" Y Thắng Tuyết khẳng định đáp, ánh mắt nhìn chiếc giường không người nói: Cổ Nguyệt đâu?"
"Cổ Nguyệt có chuyện rời khỏi học viện, tối nay không về." Hứa Tiểu Ngôn nghĩ đến ánh mắt u ám của Cổ Nguyệt nhìn Y Thắng Tuyết, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
Hy vọng lớp trưởng không trở thành hồng nhan họa thủy!
Y Thắng Tuyết đương nhiên không nỗi lo lắng của Hứa Tiểu Ngôn, ngoan ngoãn ngồi dậy tiếp nhận phần cơm Diệp Tinh Lan mang về.
"Cảm ơn ngươi rất nhiều, Tinh Lan."
"Không có gì, chuyện nhỏ." Diệp Tinh Lan nhẹ giọng nói.
Mấy ngày kế tiếp, Y Thắng Tuyết chăm chỉ tu luyện cuối cùng khôi phục một tia hồn lực, lại hoa thêm 10 ngày khôi phục được 9 thành, hiện tại cần chậm rãi điều dưỡng mới có thể dần dần khôi phục hoàn toàn. Dựa theo hồi phục tốc độ, dự tính còn muốn tám ngày mới được.
Hết thảy tựa hồ lại trở về nguyên bản quỹ tích, lên lớp, chế tạo Đấu Khải, tu luyện, học tập.
Nhưng hết thảy lại cùng trước kia đã có bất đồng, Y Thắng Tuyết cảm nhận được thái độ của Cổ Nguyệt dành cho mình thay đổi, dường như mang theo xa cách cùng không mừng, hơn nữa đối với Đường Vũ Lân thậm chí còn có chút giữ một khoảng cách.
Việc học tập tu luyện bề bộn, trọng điểm tu hành lại khác nhau cho nên Y Thắng Tuyết cùng những khác cùng xuất hiện cũng trở nên ít đi. Cho nên mọi người không hề phát hiện sự khác thường này.
Thời gian liền mỗi ngày cứ như vậy đi tới, trong nháy mắt, bọn hắn đi vào Sử Lai Khắc Học Viện đệ nhất học kỳ liền đã đến cuối kỳ.
"Trên nửa năm học dạy học sắp chấm dứt, các ngươi một mực đang mong đợi cuối kỳ kiểm tra đã đến." Thẩm Dập cười tủm tỉm lời nói lại làm toàn lớp học viên đều theo bản năng ngồi ngay ngắn.
Dựa theo quy định, muốn đào thải năm người nhưng nếu không muốn đào thải thành tích chỉ cần vượt qua chỉ tiêu là được. Nhưng tiếp theo học kỳ, tất cả mọi người đạt tiêu chuẩn tuyến đem tăng lên năm phần.
Bài kiểm tra lần này cho bọn họ 15 ngày thời hạn, trên đường tiến về Minh Đô ít nhất trải qua mười tòa thành thị, kể cả Minh đô ở bên trong. Tại mỗi tòa thành thị, cần đánh bại một gã tu vi vượt qua các ngươi năm cấp trở lên đối thủ. Hơn nữa không thể có bất kỳ ngoại lực phụ trợ. Như thế nào tìm kiếm đối thủ, như thế nào đánh bại đối thủ, như thế nào tiến về trước Minh đô, đều là việc bọn họ cần xử lý.
Hơn nữa, trước khi đi tất cả trữ vật Hồn Đạo Khí, thông tin Hồn Đạo Khí cùng với bản thân tất cả tài nguyên, Kim tiền đều muốn bị lưu lại.Điểm số dựa theo các ngươi đối thủ mạnh yếu phán định. Nếu như trong mười lăm ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ gấp trở về, vô luận là ai, đều là thất bại. Tất cả đạt được sẽ bị khấu trừ một nửa. Bọn họ không cần lo lắng chính mình trong trận đấu như thế nào tính toán điểm số, tự nhiên sẽ có học viện lão sư đám âm thầm đi theo. Nhưng lão sư là tuyệt sẽ không xuất thủ, dù đối mặt nguy hiểm tính mạng cũng giống nhau sẽ không. Cho nên, tại toàn bộ cuối kỳ kiểm tra trong quá trình, bọn họ cần cẩn thận đối đãi, không muốn đi đối mặt chính mình không cách nào ứng đối đối thủ.
Y Thắng Tuyết nghe điểm đến là Minh Đô, tinh thần không phấn chấn nổi, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Trực giác của Y Thắng Tuyết vô cùng chính xác, mặc dù trên đường gặp phải Tà Hồn cũng không khiến cho cảm giác nàng phập phồng lên xuống như bây giờ. Những ngày qua, bọn hắn một mạch thuận lợi, mỗi ngày hai trận trao đổi. Rút cuộc thuận lợi hoàn thành lần thứ chín khảo hạch nội dung. Chỉ kém một lần cuối cùng, có thể thông qua lần này cuối kỳ kiểm tra, đồng thời có thể phản hồi học viện.
Y Thắng Tuyết không ngờ rằng Đường Vũ Lân cổ vũ mọi người khiêu chiến học viện Học viện Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt, trong lòng khủng hoảng vô cùng.
Cảm xúc vui sướng khi hấp thụ tinh lực mang đến lợi ích, nháy mắt tan mất.
Nàng không đến Học viện Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt nhập học, cũng thôi đi, giờ kéo bè kéo phái chạy đến khiêu chiến, dựa theo tính nết của người đó, tuyệt đối sẽ "chăm sóc" cẩn thận.
"Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện không có chúng ta học trưởng tại? Bọn hắn đại học viện xếp hạng ngang bằng Sử Lai Khắc sao? Vì cái gì a?" Hứa Tiểu Ngôn tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Ta nghe một viện trưởng của học viện chúng ta từng đến nói chuyện này bắt nguồn từ việc năm đó Băng Linh Đấu La Hoắc Vũ Hạo làm trao đổi sinh đến Học viện Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt, lấy bản vẽ hồn đạo khí của Minh Đức Đường, đào người cũng liền thôi, còn bắt cóc đi Nhật Nguyệt Đấu la Nguyệt Hồng Trần khi đó giả danh với cái tên Dương Noãn Noãn mang về Sử Lai Khắc. Mối tình oan nghiệt của hai người đó cũng bắt đầu, Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện rất bực tức, hơn nữa, lúc đó hai học viện đứng ở lập trường bất đồng như nước với lửa, cảm thấy nếu Băng Linh Đấu la Hoắc Vũ Hạo tai hại Nhật Nguyệt Đấu la thì thành tựu của bà ấy càng cao hơn. Cho nên, Nhật Nguyệt Hoàng Gia học viện là duy nhất một chỗ, không nguyện ý tuyển nhận Sử Lai Khắc Học Viện học viên làm lão sư học viện. Đương nhiên, chúng ta đám học trưởng bọn họ cũng cũng không muốn tới nơi đảm nhiệm dạy học, cách ứng bản thân bởi Học viện nơi này suýt nữa hủy đi Sử Lai Khắc."
Ngươi biết rõ hai bên thù hận, còn chạy đến nhà người ta kiếm chuyện là sao? Y Thắng Tuyết trong lòng điên cuồng mắng Đường Vũ Lân, lại sợ bị lồi cho nên chỉ có thể câm miệng, đi sau chót cùng mọi người thắng tiến đến Học viện Hồn đạo khí Nhật Nguyệt.
Vũ Trường Không nói: "Thắng, các ngươi sáu cái toàn bộ điểm tối đa, lại tặng thêm điểm có thể phân cho người khác. Thua, tất cả nổ lực phía trước đều uổng phí!"
"Hung ác như vậy?" Đường Vũ Lân trợn mắt há hốc mồm.
Vũ Trường Không nói: "Hai chỗ học viện ân oán chỉ sẽ so với ngươi nghĩ càng thêm nghiêm trọng. Cho nên, nếu như các ngươi thua, ta cũng sẽ ở học viện tự nhận lỗi từ chức."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro