
Chương 23: Ba năm sau
"Những thứ này là?" Thẩm Dập nhìn trong hộp gấm đặt vô số dược liệu quý hiếm không phải có tiền là mua được, kinh ngạc không thôi.
"Vì một số vấn đề, người của tông môn không thuận tiện ra tay chỉ có thể mượn qua tay Thẩm tiểu thư chữa trị thương thế cho tiểu thư nhà chúng tôi. Những thứ này coi như quà đáp lễ." Thiếu niên thần sắc nghiêm túc nói.
Thẩm Dập nghĩ đến danh mục dược liệu Thất bảo lưu ly tông mang đến cho Y Thắng Tuyết, giá trị quà đáp lễ tựa như con trâu mấy chín sợi lông, lúc này mới dám nhận bởi những thứ này vô cùng có ích cho việc tu hành của cô.
Thế là ba tháng kế tiếp, Y Thắng Tuyết trải qua cảnh dầu sôi nước bỏng, hằng ngày phao tắm dược liệu đau xót thân thể, một ngày ba bữa uống các loại thuốc đắng kinh khủng, báo hại cơm ăn chẳng ngon, cô có cảm giác bản thân sụp mất 4 kg.
Chờ Thẩm Dập tuyên bố hoàn tất trị liệu, thu thập hành lý rời đi, Y Thắng Tuyết cảm thấy như nằm mơ.
Ba năm sau, phòng làm việc của hiệu trưởng Đông Hải học viên.
"Vũ lão sư, anh thật sự muốn làm như vậy?" Úc Trẫm cau mày, sắc mặt trầm ngưng, trong ánh mắt lộ ra dao động bất định chi sắc.
Vũ Trường Không lạnh nhạt nói: "Đứng ở học viện góc độ, bồi dưỡng học viên chủ yếu là hy vọng có thể ra thành tích, từ đó mang cho học viện tân học sinh có chất lượng tốt hơn những năm trước. Linh ban đã nuôi dưỡng ba năm rưỡi, chẳng lẽ Viện trưởng không hy vọng bọn hắn vì học viện làm ra cống hiến? Thi vào chỗ đó, so với bất luận cái gì cống hiến đều muốn rất tốt a. Đến lúc đó, học viện liền có thể thừa cơ tuyên truyền, chiêu sinh tình huống nhất định sẽ trên phạm vi lớn tăng lên."
Úc Trẫm cau mày, "Có phải hay không có chút quá mau rồi hả?"
Vũ Trường Không lắc đầu, "Sử Lai Khắc chiêu sinh, ba năm một lần, ngoại trừ Y Thắng Tuyết những người còn lại đã mười ba tuổi, thật sự nếu không đi. Lần tiếp theo liền bỏ qua."
Úc Trẫm như trước có chút không cam lòng nói: "Thế nhưng là, Vũ lão sư ngươi không phải cũng là xuất thân cùng Sử Lai Khắc Học Viện a? Trong mắt của ta, ngươi có đầy đủ năng lực dạy bảo bọn hắn."
Vũ Trường Không hai mắt híp lại, nhẹ nhàng lắc đầu, "Trình độ nhất định bên trong ta có thể, nhưng vượt qua trình độ nhất định, ta cũng không được rồi. Bọn họ là nên đánh dưới trụ cột, là tương lai làm chuẩn bị."
Úc Trẫm trong nội tâm khẽ động, "Tương lai? Vũ lão sư, trong mắt ngươi, tương lai của bọn hắn có thể thông suốt tới trình độ nào?"
Vũ Trường Không lạnh nhạt nói: "Tất thành Đấu Khải!"
Úc Trẫm thân thể không bị khống chế chấn động, hắn đương nhiên minh bạch mấy chữ này phân lượng nặng thế nào, thở sâu, hắn đứng người lên, nói: "Tốt, vậy ta chỉ có một yêu cầu. Tương lai, mấy hài tử kia trở thành Đấu Khải Sư về sau, hy vọng bọn hắn có thể trở về đến một chuyến. Vì học viện bọn nhỏ giảng một lần khóa."
"Tốt." Vũ Trường Không không chút do dự thay Đường Vũ Lân bọn hắn đã đáp ứng. Ba năm rưỡi đến nay, Đông Hải Học Viện là Linh ban đúng là đầu nhập vào đại lượng tài nguyên, tuy rằng bởi vì Vũ Trường Không mà dẫn đến danh tiếng phóng đại, nhưng ít ra trước mắt vẫn cùng Thiên Hải Liên Minh những cái kia đỉnh cấp trung cấp học viện không cách nào so với.
Bỏ ra luôn hy vọng có thể đạt được hồi báo, Vũ Trường Không đối với việc này không có thành kiến gì.
"Vũ lão sư, vậy ngươi. . ." Úc Trẫm do dự một chút, "Ngươi còn trở lại không?"
Đối với Vũ Trường Không, Đông Hải Học Viện không có bất kỳ trói buộc nào, cho nên hắn mới có này nghi vấn, Úc Trẫm nhìn ra được, Vũ Trường Không tại mấy hài tử kia trên người hao tốn cực lớn tâm lực.
Thẳng đến ly khai Viện trưởng văn phòng, Vũ Trường Không cũng không có cho ra đáp án. Mà trên thực tế, đáp án này trong lòng hắn đã có, nếu như mấy hài tử kia đều thành công tiến vào Sử Lai Khắc, hắn có lẽ liền thật sự sẽ không trở về rồi. Khi đó, hắn cũng muốn làm một ít tự mình nghĩ việc cần phải làm rồi, Sử Lai Khắc Thành không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
"Cuối kỳ khảo thí, bạo động thời kỳ Thăng Linh Đài. Hai mươi tư tiếng đồng hồ. Nếu ai sớm đi ra, cũng không cần đi Sử Lai Khắc Thành rồi." Vũ Trường Không lạnh lùng nói.
Tạ Giải cười đùa tí tửng mà nói: "Vũ lão sư, chúng ta đây nếu vượt qua lúc này, có phải hay không có cái gì thêm vào ban thưởng a?"
Vũ Trường Không nhẹ gật đầu, "Có. Ban thưởng ngươi cùng ta một mình đấu. Hoặc là bốn người bọn hắn quần đấu ngươi một cái, chính ngươi chọn."
"Ách. . ."
"Vũ lão sư, ngài không nên như vậy vô tình nha." Tạ Giải kêu thảm một tiếng.
Bốn người còn lại cũng đều nở nụ cười.
Ba năm thời gian làm bốn người bọn trưởng thành rất nhiều, Đường Vũ Lân và Tạ Giải đều vượt qua 1m7, thân thể trổ mã đều coi như không tệ, không phải đặc biệt cường tráng, nhưng dáng người cân xứng, ở dưới lớp quần áo đồng phục là cơ bắp săn chắc.
Cổ Nguyệt an vị tại Đường Vũ Lân bên cạnh, nàng như cũ là tóc ngắn, nhẹ nhàng khoan khoái hoạt bát, cùng ba năm trước đây không khác là mấy, dáng người cao gầy vượt qua 1m7, tuy rằng nhìn qua còn hơi có vẻ ngây thơ, nhưng bé gái so với bé trai sớm dậy thìthon dài dáng người gần như hoàn mỹ, tràn đầy thanh xuân sức sống.
Nhưng ánh mắt của nàng lại phi thường bình tĩnh, ít có tâm tình chấn động, ngồi ở chỗ kia, lộ ra thập phần trầm ổn.
Hứa Tiểu Ngôn so với Cổ Nguyệt muốn thấp nửa cái đầu, trổ mã được càng thêm đẹp, cười nói tự nhiên thời điểm, luôn như một tiểu hài tử.
Nhưng nổi bật nhất trong bọn họ vẫn là Y Thắng Tuyết, chiều cao của nàng ngang ngửa với Hứa Tiểu Ngôn nhưng sau này hẳn sẽ cao hơn vì hai người chênh lệch 1 tuổi 2 tháng, vì muốn thuận tiện trong lúc thực chiến cô đã búi tết chúng lại, dùng thêm dãy lụa màu xanh lá mạ thắt chiếc nơ để lệch, cộng thêm dung mạo tuy còn non nớt nhưng đã hoàn mỹ hiển lộ vẻ đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu.
Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, Y Thắng Tuyết quan hệ gần thêm một ít, có lẽ là bởi vì bọn họ cá tính có chút tương tự chính là nguyên nhân.
Mà Cổ Nguyệt theo tuổi tăng trưởng, đã rất ít cùng Tạ Giải cãi nhau.
"Xuất phát." Vũ Trường Không như cũ ngắn gọn.
Bước vào trong Hải Truyền Linh Tháp, Tạ Giải cười hì hì hướng Cổ Nguyệt nói :"Cổ Nguyệt, đây chính là đến địa bàn của ngươi a!"
Cổ Nguyệt từ khi gia nhập Truyền Linh Tháp về sau, mỗi đến ngày nghỉ đều tiến về trước Truyền Linh Tháp, nhưng nàng chưa bao giờ nói mình đi làm cái gì, mọi người tự nhiên cũng không tiện hỏi. Về phần Y Thắng Tuyết cũng không kém là bao, cứ mỗi tháng bài trừ ra 3 ngày phân bộ Minh Đường Các tiến hành thực nghiệm.
Nhóm người Đường Vũ Lân đối với Minh Đường Các rất tò mò cho nên có một lần Y Thắng Tuyết dẫn mọi người đến tham quan. Kiến trúc Minh Đường Các khác biệt vô cùng lớn với Truyền Linh Tháp, không phải những tòa tháp cao chọc trời mà là tác phẩm nghệ thuật làm bằng kính và titan có diện tích gần 12.000m2 ở ven biển. Phía ngoài của tòa nhà mái vòm này phủ hơn 18.000 tấm titan và hơn 1.000 tấm kính siêu trắng và một loại kính có chứa ít sắt, có tốc độ truyền dẫn ánh sáng cao, bên trong là cả một thiên đường màu hồng vô số cây anh đào nở rộ.
Cây anh đào to nhất ở trung tâm cửa khẩu tiến vào cơ sở ngầm dưới mặt đất với cách hoạt động tương tự Đường Môn, kết cấu xây dựng bên dưới phức tạp đối ngược sự đơn giản, rộng mở bên trên mặt đất. Vô số những đường hầm được thiết kế sao cho giống một mê cung dưới lòng đất hơn phân bộ của tổ chức lớn mạnh nhất nhìn đại lục. Điều này nhằm gây hoang mang cho bất cứ ai muốn thoát ra ngoài. Ai cũng có thể đi vào, nhưng việc đi ra lại không phải dễ dàng. Khắp mê cung được bố trí hệ thống phòng thủ tự động bằng các khiển các hồn đạo khí.
Chân ngôn của Minh Đường Các: "Chúng ta không phải là người mạnh nhất. Chúng ta tạo ra những gì mạnh nhất."
Cho nên nơi này có số phòng thí nghiệm, với rất nhiều nhà khoa học miệt mài nghiên cứu đủ loại thứ, nhóm người Đường Vũ Lân bị bầu không khí học thuật sợ hãi, nhìn Y Thắng Tuyết bằng ánh mắt kính nể.
Nơi này cũng có cả khu không gian thực chiến ảo, có hai phương thức chiến đấu lựa chọn: Đối thủ của bọn họ chính là NPC được xây dựng trên chính dữ liệu của bọn họ hoặc theo hình thức ngẫu nhiên do hệ thống quyết định.
Do nhóm người Đường Vũ Lân không phải là người của Minh Đường Các cho nên họ chỉ có thể chọn phương thức ngẫu nhiên trải nghiệm thử.
Sau khi bị đơn phương hành xác, nhóm người Đường Vũ Lân cự tuyệt tiến đến lần nữa.
Quay về với hiện tại, sau khi Tạ Giải mở miệng đề nghị và được Cổ Nguyệt đồng ý sẽ ưu đãi cho Hứa Tiểu Ngôn tìm tốt một chút đệ nhị Hồn Linh khi cô đột phá tam hoàn, bốn người họ tiến vào thế giới do Thăng linh đài tạo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro