Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Hạnh phúc là gì?

Bầu trời nào sau cơn mưa mà không sáng. Dù ánh sáng có rực rỡ hay không thì cũng sẽ lấp lánh hơn những táng mây đen trong cơn giông đầy bão tố.

Việc anh yêu em hay em yêu anh bây giờ không còn quan trọng nữa, vì giờ đây hai ta chính là một kết quả cho những thử thách mà cả hai đã tự đưa ra. Không còn là bầu trời cũ năm ấy nhưng cũng chẳng phải bầu trời mới ở một nơi khác.

Tia nắng rọi vào khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông đang ôm trọn giấc ngủ ngon sau những tháng dài mệt mỏi. Cái ôm ấm áp của người thương nằm cạnh lan đến tận tâm can sâu thẳm của hắn, mùi hương ấy, cơ thể đó chính là báu vật mà Kim Taehyung đã sủng đến tận bây giờ.

- Ưmmm

Jungkook vùi đầu vào lòng ngực của hắn để cảm nhận được năng lượng hạnh phúc khi có người thương bên cạnh. Cảm giác này đã lâu lắm rồi cả hai mới có thể trao cho nhau, tất cả đều phải trải qua muôn vị của cuộc đời. Cuối cùng ai ở lại tha thứ và bao dung cho nhau thì đó gọi là tình yêu!

- Taehyung, anh đói chưa? em nấu gì rồi chúng ta ăn nhé?

- Để anh nấu cho. Em qua phòng đánh thức Kim Chi để không muộn học con.

- Em quên mất. Con mà muộn học là nó lại cằn nhằn em cho xem...

- Nó không dám đâu. Từ từ thôi! không vội.

- Em biết rồi.

Nói rồi cậu cũng nhanh chân đi vệ sinh cá nhân sau đó qua phòng đánh thức Kim Chi. Còn hắn thì cũng không chậm trễ mà xuống bếp làm bữa sáng. Nói không cằn nhằn vậy chứ hắn đã thấy thái độ buồn chán của Kim Chi từ lúc đi xuống lầu đến bàn ăn. Jungkook cũng thấy áy náy trong lòng.

- Thái độ đấy là sao?

Hắn không hài lòng lên tiếng làm cho cả hai ba con nhìn nhau rồi im lặng:

- Đi học là nhiệm vụ của ai?

- Dạ của con...

- Ba nhỏ đã giúp con dậy... và đó không phải là nhiệm của ba nhỏ. Con không cảm ơn lại bày ra cái thái độ buồn bã đó là sao?

- Con xin lỗi.

- Xin lỗi ai?

- Xin lỗi ba nhỏ ạ.

- Mau ăn lẹ rồi ba sẽ đưa con đến trường! Sẽ không muộn. Và từ giờ ba không muốn thấy thái độ không hài lòng đó của con biết chưa?

-Dạ.

Jungkook cũng chỉ im lặng mà nghe hắn dạy dỗ đứa trẻ mới lớn này.

- Jungkook ăn xong có muốn đến công ty với anh không?

- Dạ? thôi. Em không đi đâu.

- Vậy ở nhà nghỉ ngơi, tối về anh cùng em và con đến nhà của army nhé?

- Hmmm...

- Không sao, có anh! Yên tâm nhé!

- Dạ.

Thấy người nhỏ lo sợ khi nhắc đến bạn bè của mình nên hắn đã lập tức trấn an. Ánh mắt đó vẫn dịu dàng và ôn nhu nhìn lấy cậu. Cả thế giới như biến mất đi mà thay vào đó là cả dãy ngân hà trong con ngươi màu hổ phách. Nụ cười hình hộp chữ nhật khẽ cong lên sau đó đôi tay thoăn thắt gỡ xương cá bỏ vào bát cho người thương.

- Em đừng bận lòng vì những điều cũ kĩ nữa. Em xứng đáng được hạnh phúc dù là gì hay là ai đi nữa. Hãy nở nụ cười trên đôi môi dịu ngọt của em. Mọi thứ còn lại để anh lo.

- Em biết rồi. Em cảm ơn.

- Thấy ghê quá à. Trễ giờ học con rồi kìaaaaaa!!!!!

- Kim chi!!!

- Hihi con xin lỗi ba lớn. Nhưng mà thấy ghê thiệt. Già mà còn sến súa.

Hai ba con cứ thế mà chí choé từ bàn ăn cho đến cổng trường học. Lâu lắm rồi mới có thể thoải mái nói chuyện với đứa trẻ này. Lớn rồi, biết điệu đà nữa. Mặc dù không phải con ruột nhưng hắn chưa từng xem Kim Chi khác máu khác lòng. Kim Taehyung coi đứa nhỏ này là con của mình, mọi việc đều được hắn ở sau hỗ trợ.

- Đi học không được bắt nạt bạn đâu đó! Ai bắt nạt con thì cứ bảo là con gái cưng của tập đoàn Kim Thị.

- Xí, e thèm! Con là đứa thân thiện và siu đẹp gái nhá!

- Ừ! Đẹp gái thì cũng bị gái đẹp đánh thôi! Lúc đó đừng kêu tao là cha mày.

- Ba hơn thua với con hả?

- Dạo này tao thấy mày đụng chạm Chồng nhỏ tao nhiều rồi đó.

Hắn đưa ánh mắt qua gương chiếu hậu rồi liếc nữa con ngươi. Kim Chi cũng không vừa gì, kiền nhếch méch lên cười khinh ba nó.

- Ai có giá trị nhìn cái biết liền. Bái bai đi học đi đồ già mà hay ghen!!!!!

- Nè!!!! Nhịn cơm nhá.

- Lêu lêu.

- Aissss!!! Thà nuôi con quỷ con ma còn hơn nuôi ong tay áo.

Hắn đưa khuôn mặt khệ nệ của mình thái độ rõ ràng ra hên ngoài sau đó độc thoại nội tâm rồi cũng lái xe đến công ty. Mọi người thấy Chủ tịch của mình đã trở lại thì liền vui vẻ chào đón nhưng nào ngờ:

- Bản báo cáo này ai viết? Số liệu thì lấy của những năm thập niên à? Cổ phiếu này tôi đã bán cho ai mà để mất? KÊU NGƯỜI ĐÓ VÀO ĐÂY!!!

Tiếng Kim Taehyung vang vọng hết cả căn phòng làm việc của mình. Tất cả nhân viên đều im lặng và vô cùng lo sợ trước thái độ này của hắn. Chính là cái biểu cảm vô cùng không hài lòng này đã khiến cho bọn họ có thể đứng ngồi không yên hoặc là mất việc bất cứ lúc nào mà hắn muốn.

Từ phía cửa một người đàn ông cao to, lịch thiệp bước vào hiên ngang. Bên cạnh còn có thêm một người con trai xứng đôi, khoát tay gã bước vào.

- Dạ thưa chủ tịch đần của tôi ơi. Cổ phần được ghi chú là mất chính là cổ phần mà ngài đã chuyển vào công ty của Jeon Thị. Nếu muốn đòi thì về nhà đòi bảo bối của ngài đi ạ.

- Ủa Hai anh đi đâu đây?

Hắn thấy Kim Namjoon và Kim Seokjin bước vào thì đuổi mọi người ra ngoài và nhanh chân đi lại bàn đón tiếp. Họ quay trở về để xem người anh em của mình đã thay đổi và tìm lại được sự sống hay chưa! Giờ đây nhìn thấy ánh mắt đầy hạnh phúc của Kim Taehyung trước mặt thì họ đã nhẹ nhõm đi đôi ba phần. Không còn là cái xác đang chết dần như xưa nữa.

- Đi mời đám cưới!

- Hả? Mọi người tính ăn cưới cùng ngày à. Tháng sau Army và Hoseok cũng cưới.

- Anh sau tụi nó hai ngày. Nói chứ khi nào mày mới cầu hôn Jungkook đây.

- Em đang lên kế hoạch. Em sợ để lâu sẽ không kịp lấy lại tiền mừng cưới của mọi người.

- Chứ không phải sợ mất à?

- Không thể đánh mất lần nào nữa đâu! Jungkook là của em rồi.

Hắn mỉm cười nhìn về phía bức ảnh được treo ở ngay giữa phòng làm việc.

Là người nhỏ và người lớn.

Là người thương và người thương.

Là hắn và cậu.

Là Kim Taehyung và Jeon Jungkook.

Là Chúng ta!

Cuối cùng thì trái tim này cũng có thể đập theo hồi nhịp của cuộc sống và tình yêu. Một lần nữa đặt hết tất cả trái tim mình vào hạnh phúc.

Vậy...

Hạnh phúc là gì?

- Khi nào lại trở nên muốn yêu người ta như vậy chứ?

Kim Namjoon nhìn dáng vẻ điên cuồng và Taehyung dàng cho Jungkook trong nhiều năm qua thì luôn muốn hỏi hắn rằng:" Tại sao lại yêu một người dù cho người đó đã mang lại vết hằn sâu trong da trong thịt, trong chính trái tim mang mác mục rỗng đó?"

- Từ khi nhìn thấy nụ cười em ấy. Anh tin không? Khi nhìn thấy em ấy cười em liền muốn trở thành niềm vui của Jungkook. Khi em thấy em ấy khóc, em liền muốn bóp nát hết tất cả những thứ đã làm em ấy đau. Và khi em thấy Jungkook mỗi ngày đều hạnh phúc thì em liền muốn mình sẽ là người sẽ che ô hết phần đời còn lại về sau.

Chỉ cần là người mình thương thì muôn phần đều xứng đáng!

- Anh Seokjin! Em nghe nói anh làm bên thiết kế đá quý?

- Ừ, tính làm nhẫn cưới à?

- Đúng rồi. Anh có thể thiết kế độc nhất chỉ có hai tụi em có thôi không?

- Yên tâm! Để anh lo. Nhớ đi đám cưới anh lag được.

- Nhất định rồi.

Luyên thuyên đủ điều từ năm trước đến năm nay. Rất may khi không còn ai mang nổi hận thù. Rất may tất cả đã tìm cho mình được hạnh phúc riêng sau bao nhiêu mệt nhoài của thời gian. Đúng là khi muốn được hạnh phúc thì phải có tình yêu,...

Dẫu cho muôn vạn trùng trùng thì một trái tim không thể bước hết cuộc đời của 60 năm về sau. Nếu để trái tim đó một mình chống lại tất cả những đau thương ở thế gian thì có lẽ sẽ không còn ai nguyên vẹn.

Tìm cho mình một người thương,

Thương nhiều hơn những gì mình thương chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taekook#tag