Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20 : Nổi đau

Jungkook sau khi rời khỏi ngôi nhà hỗn độn đó liền lái xe đến một con phố tĩnh lặng giữa lòng seoul xa hoa, tráng lệ. Cậu không buồn về ngôi nhà của chính mình lại chẳng có ai ở đây tâm sự với cậu.

Jungkook bước từng bước nặng nề trên con phố vắng mà trầm tư suy nghĩ. Nhớ lại những lời vừa nãy của Army và Yoongi.

- Cậu về đây làm gì?

Jungkook không biết phải trả lời như thế nào thì có một gịong nữ cao lên tiếng.

- Cậu là Jungkook sao? Là người đã khiến Kim Taehyung thảm hại như thế? Hay thật!

Army là người không phải ngọt ngào, cô từ nhỏ đến lớn đều thẳn thắn như vậy, huống hồ gì cái tên Jungkook lại là người làm cho cậu bạn thân của mình thành người không ra người, ma không ra ma!

Thấy không khí có chút căng thẳng Jimin liền đứng lên giải vây cho cậu.

- Jungkook! Em đừng để ý lời bọn họ nói. Họ nói đùa trong lúc nổi giận thôi.

- Đùa? Em vẫn còn qua lại với cậu ta sao Jimin ?

Hai con ngươi của Yoongi nhìn sang người yêu nhỏ của mình mà hỏi, khuôn mặt có chút bất ngờ và tức giận.

- Không có! Em chỉ mới liên lạc em ấy cách đây 2 ngày thôi. Tại em ấy nói sẽ về Hàn nhưng lại không quen ai nên nhờ em tìm giúp một căn chung cư để ở tạm...

Chưa nói hết câu Jimin đã bị Yoongi để lại như một mớ không khí và bỏ ra ngoài. Lúc này chỉ còn có Army và cậu Park. Chợt Jungkook và Jimin nghe tiếng nấc lên từ đâu đó, sau đó chuyển hướng sang cô bạn army đang khóc. Cô lấy tay quẹt đi hai hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, gịong cất lên cũng khàn đi một tông.

- Jungkook,  JUNGKOOK hức...hức...

- ...

- Cậu về rồi, Taehyung... phải làm... sao đây... hức...

Cô đi lại nắm lấy đôi vai của cậu. Cậu cảm nhận được sự run rẩy ở con người đang đứng trước mình và khóc lóc. Cậu không hiểu cô bạn thân của hắn muốn nói gì." Cậu về thì sao? Liên quan gì đến Kim Taehyung?". Jimin cũng không hiểu gì, chỉ sợ trong lúc nóng giận cô sẽ làm tổn thương Jungkook.

- Army, bỏ Jungkook ra đi.

- Jimin, để mình nói!

- Em không sao. Cô cứ nói đi.

Army hít một hơi thật dài để kiềm nén lại những giọt nước mắt đang cản trở mình.

- Taehyung chưa từng hạnh phúc. Người bạn của tôi đã lớn lên trong sự bất hạnh và cô đơn. Người bạn của tôi không có ai để làm chỗ dựa vững chắc khi mệt mỏi. Khi lên cấp 2 tôi chứng kiến cậu ấy ngồi thẩn thờ ở tầng sân thượng cao nhất của trường với ý định nhảy xuống để giải thoát cho cuộc đời một cách nhanh nhất...

Nói đến đây cô dừng lại, nhìn phản ứng của Jungkook rồi nói tiếp.

- Một đứa trẻ phải ôm bao tội lỗi khi bản thân chẳng làm ra lỗi lầm gì. Lên cấp 3 Taehyung đã bị trầm cảm, cậu ấy bị bạn bè bắt nạt và trêu chọc, cô lập và đã bị bạo hành rất nhiều lần. Taehyung đã từng nói với mình rằng" khi ba tao không còn trên đời này nữa thì lúc đó tao sẽ tạm biệt mày để xuống dưới  tạ lỗi với Kim gia". Tôi cứ tưởng khi cậu ấy trở thành một ông trùm mạnh mẽ thì có thể tự bảo vệ bản thân của chính mình. Tôi đã rất yên tâm. Mãi sau này tôi nghe cậu ấy nói đã yêu một người  rất nhiều tôi còn tưởng cậu ấy đùa nhưng không...

-...

- Khi đi công tác sang Pháp cậu ấy đã gặp tôi và kể về cái tên Jeon Jungkook rất nhiều. Cậu ấy kể với vẻ mặt tự hào và hạnh phúc. Tôi rất vui!

-...

- Taehyung đã bàn với chúng tôi sẽ nhường lại chức danh Ông Trùm mà nó đã đánh đổi trong mồ hồi và máu để lùi lại phía sau sống an nhàn cùng người mình
thương... hức... hức Và rồi mọi thứ đổ dồn về phía nó. Trong 4 năm qua số lần nó tự tự bất thành đã hơn 15 lần. Số lần nhập viện là 42 lần. Số lần chúng tôi ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ nó là 8 lần. Nó tách biệt ra khỏi chúng tôi vì tự cảm thấy bản thân mình dơ bẩn. Tôi đã rất HẬN cậu!

- Kim Taehyung... sao có thể...

Cậu vừa nghe hết những lời nói từ cô gái đứng đối diện mà cảm giác cơ thể nặng nề hơn. Mắt cậu cũng ướt cả rồi. Jungkook đã biến Taehyung trở nên tuyệt vọng bỏ đi mạng sống mình nhiều như thế, cậu hoàn toàn không biết.

- Cậu mất ba đã cảm thấy như mất đi cả thế giới? Đúng không?

- Đúng... tôi đã rất đau đớn và muốn chết đi.

- Haha ... Vậy tại sao cậu lại làm như vậy? Kim Taehyung không có ba mẹ, chị mất , mẹ tự sát và rồi ba hắn cũng bỏ hắn mà đi.

- Ông Kim?

- Cậu đừng gọi tên ông ấy! CẬU LÀ ĐỒ TÀN NHẪN.

- Army bình tĩnh đi, Jungkook đang không ổn, Army bình tĩnh...

Jimin ôm cả người cô lại, cô đang rất phản ứng dữ dội, muốn đánh một cái cho Jungkook tĩnh ra. Tại sao lại làm vậy với người bạn đáng thương của cô chứ?

- Lần cuối cậu ấy tự tử bất hành đã nói rằng" Tao sẽ không phiền tụi bây nữa... Tao phải sống... Đến khi thấy Jungkook thật sự hạnh phúc!"

Jungkook cũng nấc lên từng nhịp theo lời nói mà cô bạn kể, cậu thật sự không thể biết rằng mình đã đâm rất sâu và vết thương của người mình yêu như vậy. Cậu đơn giản chỉ nghĩ rằng: Một tên mạnh mẽ như hắn thì bị đau một chút chắc không sao.

Nhưng cậu không ngờ bản thân đã làm ra mọi thứ trở nên khó thoát như vậy.

Bỗng trái tim cậu co thắt lại, cảm giác đau nhói đến tận tâm can.

- Làm ơn đi Jungkook! HÃY CỨU LẤY TAEHYUNG RA KHỎI CÁI CHẾT ĐANG ĐẾN GẦN. MÌNH XIN CẬU.

- Cậu nghĩ rằng tôi có tư cách gì để xin anh ấy đây? Người phản bội hay là người yêu cũ?

- Cậu còn có Kim Chi... đúng rồi Kim Chi đó.

____________

Những nổi đau của con người luôn được cất giấu bởi chính tâm hồn và trái tim mạnh mẽ của chính mình, nhưng không phải nổi đau nào cũng có thể cất giấu một cách hoàn hảo. Một vết cắt nhỏ ở da thịt cũng đủ làm con người ta nhăn mặt. Cái đau nó vẫn ri rỉ ở đâu đó chạy trong đại não của người từng bị tổn thương.

Vậy thử hỏi con người như HẮN đã phải trải qua những gì? 

Trên bầu trời rộng lớn tĩnh mịch ấy có cả hàng ngàn vì sao đang cùng nhau khoe cái sắc rực nhỏ của mình. Chỉ tiếc là cậu không có tâm trạng để ngắm sao nữa. Càng nhìn cậu chỉ càng thấy bản thân mình rất có lỗi, rất tàn nhẫn và mất nhân tính.

Jungkook không biết phải làm sao mới có thể tháo bỏ đi những khúc mắc trong lòng mình và cả người kia. Ai cũng nói có lẽ cậu sẽ rất vui vì đã trả thù được cho ba nhưng đâu ai biết rằng chính bản thân Jungkook đã rất đau đớn khi tự tay bắn ra phát súng đó, tự tay giết chết đi tình yêu đầu của mình.

Bây giờ điều duy nhất mà cậu muốn chính là ôm Taehyung một cái thật chặt để xoa dịu đi cơn đau dày vò cậu trong suốt những năm qua. Suy nghĩ kĩ lại thì với tư cách gì mà ôm hắn, Jungkook sẽ đối diện thế nào khi đứng trước mặt Taehyung đây?

Cũng muộn rồi!

Cậu trở về lại căn chung cư sau đó chìm sâu vào giấc ngủ. Ngày mai lại phải đến công ty và đi xem nhà. Cậu quyết định mua nhà để sống hẳn ở Hàn Quốc luôn.

____________

Căn phòng rộng lớn có một thân ảnh cô độc đang bị chìm giấc ngủ xoáy sâu vào cơn ác mộng. Đây không phải là lần đầu tiên, giấc ngủ đối với hắn như một thứ ám ảnh, không an toàn.

- Taehyung! Đáng lẽ ra ta không nên gặp con... taehyung...

- Mẹ! Mẹ ơi...

Người đàn bà với mái tóc ngã màu đang nhìn đứa trẻ to xác bằng đôi mắt tuyệt vọng và đầy tiếc nuối. Bà đang ôm người con gái vuốt ve mái tóc dài đen láy.

Taehyung đứng chôn chân ở gốc xa nhìn hình ảnh 2 mẹ con đnag ngồi trước gốc cây cổ thụ. Tiếng đứa nhỏ khóc và thân ảnh đầy nhem nhuốt.

- Taehyung ơi... chị lạnh quá, mẹ ơi cứu con và em...

Trong sương khói mờ mịt, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào gốc cây lớn đó, đôi chân vô thức bước đến gần hơn nhưng càng bước hình ảnh càng mơ và rồi ....

- Không! Mẹ ơi, chị ơi...

Vầng trán cao đã lấm tấm đầy mồ hôi, đôi mắt mở ra cả cơ thể bật dậy khỏi chiếc gối đã sớm ướt một mảng lớn. Trong giấc mơ đó hiện hữu hắn đã khóc. Hắn ôm đầu sau đó kéo ngăn tủ cạnh giường lấy ra lọ thuốc rồi bốc đại vài ba viên sau đó đưa vào miệng và nuốt. Thở ra một hơi nặng nề sau đó tiếp tục nằm xuống và thiếp đi.

Đối với hắn đã quá quen thuộc, từ nhỏ nó đã là giấc mộng đáng sợ khi Jungkook rời đi ngày nào giấc mơ ấy cũng xuất hiện. Hắn sợ giấc ngủ. Hộp tủ hắn phải có hẳn đến 5 hoặc 6 lọ thuốc.

Hắn chợp mắt được vài ba tiếng rồi bị réo dậy bởi chuông báo thức. Taehyung phải đến công ty. Công ty không thể thiếu đi một người tài giỏi như hắn được.

Bỗng hắn lại nghe được tiếng điện thoại reo, màn hình điện thoại hiện lên chữ bảo bối nhỏ.

[.....]
- Ba nghe.

- Hôm nay ba có bận không? 17h con tan học nên ba đón con nha.

- Có chuyện gì sao con?

- Dạ không! Con muốn đi chơi... nếu ba không rãnh thì thôi ạ.

- Vậy tan học xong đợi ba.

- Thương ba nhất.

Bảo bối nhỏ của hắn vẫn chưa ngắt điện thoại đã liền nở nụ cười vui mừng, Taehyung nghe tiếng Kim Chi cười liền vô thức cười theo. Đã bao lâu rồi hắn không nghe đứa nhỏ này nói thương mình, đã bao lâu rồi Kim Chi và hắn chưa đi chơi cùng nhau. Hắn không thể bỏ đứa nhỏ đáng thương này được và càng không thể để cuộc đời của nó giống bố nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taekook#tag