Vô Cảm
Tôi phải làm gì để thoát khỏi đây?
Những đau thương đày đọa
Những tình cảnh chua ngoa
Đâu là nơi tôi có thể tựa đầu?
Không lo nghĩ
Không niềm riêng che giấu
Dẫu thế gian biết bao người đau khổ
Tự trách thân tôi sao vô cảm vô loài
Như con thú hoang không xót thương đồng loại
Kẻ vô tài, ngu dai và ngù ngợm
Sống ở đời tổ chật đất hao cơm
13:28, 29/01/2016
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro