Hoang Dại
Sự vuột mất, điều hiển nhiên
Viễn cảnh nên tiên, giấc mơ hiền khờ dại?
Nỗi lo sợ hay chần chừ, ngần ngại
Cất bước đi, sao vẫn mãi không dời
Ước lắm thay một phút xa rời
Thế gian ơi,
ta đi vào hoang dại
Thỏa sức đam mê xây hình hài thời đại
Có đâu sai, ta chẳng phải u hoài!
(2016)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro