Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. TIỂU HỌC: NĂM THÁNG BÌNH YÊN

Hình như bất cứ ai trong cuộc đời này đều có những quãng thời gian kì lạ và hạnh phúc...

Tôi cũng vậy...

Câu chuyện của tôi đã bắt đầu như thế...

Tại một vùng đất nông thôn xinh đẹp, tôi đã lớn lên ở đó, vùng đất với những cánh đồng xanh mướt, tiếng chim hót líu lo và hoa cỏ ngập tràn.

Đó là vùng đất thanh bình, vùng đất của những câu chuyện cổ tích. Một chiều êm ả như ru, ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh của những đứa bé ngồi lên lưng trâu, say sưa thổi một khúc sáo hòa chung với tiếng gió vi vút cất cánh diều bay cao thật xa... Sau rặng tre già, ánh trăng bắt đầu lấp ló, người ở ngoài đồng kéo nhau đi về... Xa xa, lũ trẻ vẫn ham chơi đùa, chơi đánh trận rồi hò hét với nhau rượt bắt khắp cánh đồng.

Tôi nghe tiếng chân mình tại nơi của lũ trẻ đó, nghe nhịp tim mình thở mạnh, và tiếng rượt bắt rõ ràng. Nhưng tôi không thấy mình tại đó, đã rất xa xôi. Tôi đã đi rất xa nơi này rồi. Nó đã mãi trở thành một miền đất cổ tích mà tôi luôn tìm về...

Tách. Chiếc ly vỡ tan tành... Tôi dường như đã bước chân ra khỏi một thế giới.

Tôi men theo con đường trên nền cỏ xanh, loáy hoáy nghịch ngợm những cọng cỏ gà còn sót lại trên tay... Tháng 3, nắng bắt đầu như đổ lửa... Bàn tay non nớt cuả tôi bỗng nhiên biến đổi, xuất hiện những đường gân guốc của cô gái 20. Tôi đang trở về?
Mảng ký ức nhập nhoạng qua từng bước chân, cái nắng thiêu đốt làm tôi chếnh choáng. Những buổi trưa hè êm đềm, những cái nắm tay tung tăng trên con đường quen thuộc. Tiếng hò reo chí chóe, phân thắng trong trò chơi chọi gà cỏ vang vọng lại rồi tắt lịm. Ảo ảnh dần mờ đi và tan biến. Tôi hốt hoảng gọi " Mèo, đợi tớ đi", bạn Mèo của tôi mỉm cười rồi biến mất, tôi đưa đôi bàn tay ra tiếng rách toạc khiến tôi đau điếng....
Ký ức bất chợt nhảy múa, tôi lạc vào vòng xoáy của những tiết học, tiếng cười đùa huyên náo trong lớp học xưa cũ... Tiếng chửi , tiếng la oai oái vang vọng... tôi nhìn ra sân, từng vòng, từng vòng nối đuôi nhau rượt bắt hòa lẫn với tiếng khanh khách trong trẻo. Mưa vẫn tí tách rơi, sân trường ướt nhẹp, mấy cô nhóc, cậu nhóc chẳng màng đến, chìm đắm trong trò nô đùa.... Kia lớp học giả ma truyền kỳ, còn kia vườn thuốc nam yêu quý của lớp, nơi kia – nhà vệ sinh định mệnh, hay là kia – lỗ hổng cơ hội.... Từng ký ức tái hiện lại, khiến tim tôi thắt chặt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi như nuối tiếc, như hối hận, như sợ hãi... Tôi đưa bàn tay ra với lại, Á........... ai đó đẩy tôi đi thật xa, thật xa giống như không mong muốn tôi xuất hiện nữa. Tôi ngất lịm.
Khi tôi thức dậy thì thấy mình đang ở trong một khung cảnh quen thuộc và ấm áp. Tôi nhắm nghiền mắt.... Đây chính là nơi mà cuộc sống 3 người vô cùng hạnh phúc. Tôi là con chim nhỏ, líu la líu lo mọi lúc. Tôi hạnh phúc, vui vẻ, yên bình. Bất chợt những kỉ niệm xinh đẹp tràn về... Tôi nằm im, chìm đắm sợ trôi tuột đi những kỷ niệm bình yên... Những năm tháng với bảo bọc và thương yêu... Một ngày mưa... bà bất chấp mưa gió đi bộ tới trường để đón tôi. Trường tôi rất xa, bà vốn chẳng biết đi xe vì sợ tôi ướt mưa cảm lạnh mà lặn lội mang áo mưa đi tìm tôi. Có lẽ bà vốn biết tôi thích dầm mưa nên cố tình để quên áo mưa... Tôi quấn bà, từ góc bếp nhỏ xinh đầy khói bụi và mùi thức ăn thơm lừng đến những gánh hàng rau khắp mọi nẻo đường quê cùng với những phiên chợ... Bà tôi hiền hậu, không biết chữ, không biết cả đi xe nhưng là người dí dỏm và hết mực thương yêu con cháu... Ông tôi hay la bà, bà chẳng ngần ngại mà đáp lại vậy mà khi con cái lớn tiếng hay những lần bị mấy đứa cháu làm phiền lòng bà chỉ biết tìm về căn bếp nhỏ và thút thít, nước mắt chảy dài... Tôi thích đi ngủ và ôm bụng mỡ êm êm và mềm mại của bà... Bà sinh 8 người con, có giai đoạn ông phải đi kháng chiến bà vất vả nuôi con một mình. Ông tôi, một người cực nóng tính nhưng vô cùng chăm bẵm, chiều chuộng tôi. Hồi nhỏ tôi rất thích học toán, ông không ngần ngại mà đi các cửa tiệm kiếm sách nâng cao cho tôi. Ông hay sai tôi đi mua rượu, tôi trở nên quen thuộc với nơi bán rượu. Đến giờ, tôi mới hiểu vì sao lúc ấy người ta gọi tôi là cháu gái rượu của ông. Tôi hay huyên thuyên đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất với ông, ông kiên nhân lắng nghe và luôn khích lệ tôi. Những câu chuyện tôi kể vụn vặt và vớ vẩn nhưng ngày nào tôi cũng kể, còn ông ngày nào cũng lắng nghe... Tôi dần lớn... Không còn tiếng bát vỡ choang sau mỗi lần ăn cơm rang trên bậc thềm, không còn những lần khóc nhè lẽo đẽo đòi đi chợ, cũng không giận dỗi tham ăn nữa... Sau những giờ học trên lớp, buổi tối tôi đến nhà cô học. Ông ngoại chở tôi trên chiếc xe nam tròng trành... Ông yếu rồi, tay ông run run... Tôi ngồi sau mà thấp thỏm không yên. Ông thường chở tôi đến ngã rẽ vào nhà cô. Mỗi lần như vậy, hai ông cháu lại nhìn nhau rất lâu, ông tôi bảo cháu vào trước đi rồi ông về, còn tôi muốn ông về trước rồi mới vào. Ông tôi cười xòa rồi quay đầu xe ra về. Tôi đứng nhìn ông một lúc, sau đó mới vào nhà cô....

Thình lình, tiếng dép ngoài cửa làm tôi giật mình, tháo then cài cửa tôi thấy bóng dáng của bà, của ông. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, giờ này bà tôi bắt đầu lên đường đi chợ với hai gánh hàng rau... Tôi quay mặt đi, ngồi thụp xuống, sợ những ảo ảnh vội tan biến đi xa, sợ mình không kìm lòng mà bật khóc...

Tôi rón rén theo ông ra đồng, mới rạng sáng nhưng không khí đã bắt đầu nhộn nhịp. Ông chăm chỉ làm việc, nắng đang dần lên. Tôi hoa mắt, choáng váng. Phía bên kia, tôi thấy mình đang ở đó, ngớ ngẩn đào một cái hố nhỏ sau đó bỏ một cái xác con cóc vào cái hố đó, lấp đất. Sau đó tiếp tục hái một ít hoa dại đắt lên cái nấm đất nho nhỏ và thì thâm: đây là mộ của mày , con ếch xấu số, nhớ phù hộ cho tao đấy. Rồi tôi bắt đầu liên tưởng rằng, đến một ngày nào đó, dưới nấm đất này sẽ xuất hiện một cục vàng thật bự mà con cóc xấu xố kia hóa thành để cảm ơn tôi.

Kết thúc những ngày tháng tiểu học. Đây là làn phân cách Bắc – Nam hay phân cách hạnh phúc.

Chiếc xe Bắc – Nam đã chở tôi đi thật xa, thật xa những năm tháng bình yên vui vẻ, thật xa những người bạn dấu yêu, thật xa vòng tay ấm áp yêu thương của ông bà và thật xa vùng quê êm ả.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: