Chương 51: Cạm bẫy
Đối với chuyện phê duyệt Tần Tình chuyển đến tầng 22 của tổ nhỏ trợ lý, thư ký của tổng giám đốc, bộ phận nhân sự đã đưa ra kết quả phê duyệt trong vòng một tuần, điều này khiến cho một bộ phận nhân viên trong công ty ban đầu còn chờ xem trò hay Loan Xảo Khuynh và Tần Tình xảy ra xung đột có chút hụt hẫng.
Sau khi được bộ nhân sự chấp thuận, việc Tống Thư chuyển đến tầng 22 hoàn toàn xem như ván đã đóng thuyền, không thể dễ dàng hơn, chỉ còn lại một số thủ tục cơ bản.
Trong đó bao gồm việc phỏng vấn bổ nhiệm từ người phụ trách bổ nhiệm của tổ nhỏ trợ lý, thư ký.
Phỏng vấn bổ nhiệm thường do cấp trên trực tiếp thực hiện đối với nhân viên mới, ở vị trí đặc biệt của tổ nhỏ trợ lý, thư ký, người phụ trách đương nhiên là trợ lý đặc biệt An Hành Vân.
Cùng ngày Tống Thư chính thức được chuyển đến, tất cả các thành viên của tổ trợ lý trên tầng 22 đều có mặt ở đó, tổ chức cho cô một bữa tiệc chào mừng nhỏ, ít nhất là mặt ngoài thể hiện còn tương đối hòa thuận, vui vẻ.
Trong khoảng thời gian đó, người duy nhất xụ mặt chỉ có An Hành Vân.
Vì thế, Hứa Giai Giai còn đến an ủi Tống Thư thế này: "Cô không cần lo lắng, tính tình chị An vẫn luôn như vậy. Đợi sau này làm việc tiếp xúc nhiều hơn, cô sẽ cảm thấy con người chị ấy cũng không tệ lắm đâu."
Cô gái trước mặt nhìn không ra nửa điểm ngày nào còn lén lút bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Tống Thư và cô ấy nhìn nhau vài giây, trong ánh mắt của đối phương nhìn không ra chút tì vết. Im lặng hai giây, Tống Thư hạ mắt xuống cười: "Ừ, trợ lý An là tiền bối ở nơi làm việc. Mặc kệ chị ấy có thái độ đối với tôi ra sao, tôi vẫn sẽ tôn trọng chị ấy."
Bộ dáng Hứa Giai Giai giống như thở nhẹ ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ngoại trừ An Hành Vân và Hứa Giai Giai, ba người trợ lý còn lại cũng bày tỏ cảm xúc khác nhau đối với việc Tống Thư đã đến.
Có chút việc thú vị là ba người giống nhau cố ý hoặc vô tình đều nhắc đến An Hành Vân, như thể sợ Tống Thư không phát hiện được An Hành Vân có thái độ bất mãn cùng địch ý với cô vậy.
Trên mặt có lệ mà ứng phó, trong lòng Tống Thư khá thờ ơ. Cho dù là thái độ của lãnh đạo cấp cao nào đó hay người trong tổ trợ lý, thư ký xuất phát từ lợi ích cá nhân, hiển nhiên không ai muốn An Hành Vân nước sôi lửa bỏng không xâm, mềm cứng không ăn vẫn luôn ngồi trên vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc này.
Cô phải nhắc nhở dì An cẩn thận phòng bị mới được.
Bữa tiệc chào mừng nhỏ kết thúc, An Hành Vân, người chỉ chào hỏi khi Tống Thư mới bước vào cửa, cuối cùng cũng có phản ứng. Bà đứng dậy, nhướng mi khẽ liếc Tống Thư một cái.
"Cô còn có buổi phỏng vấn bổ nhiệm, đi theo tôi."
"Vâng, trợ lý An."
Tống Thư gật đầu, đi lên theo.
Hai người giữ một khoảng cách nhất định, rời khỏi khu vực văn phòng của tổ trợ lý, thư ký. An Hành Vân đi phía trước, trước tiên quay người bước vào một phòng họp nhỏ trên tầng 22.
Tống Thư theo sau nhìn lướt qua góc phòng họp, sau khi xác nhận phòng họp mà An Hành Vân dẫn cô đến quả thực không có bị giám sát, cô xoay người đóng cửa lại, không tiếng động khóa cửa.
Lúc này, An Hành Vân đang dừng lại bên cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại thấy động tác của cô, vẻ mặt vốn dĩ lạnh băng liền như tuyết tan.
An Hành Vân vẫy vẫy tay nở nụ cười: "Khi bốn người họ đều cùng nhau ở đó, sẽ không ai dám lưu lại đây một mình."
Tống Thư đồng ý gật đầu: "Vẫn nên đề phòng vạn nhất."
"Ừ, cẩn thận tí cũng tốt."
Cuối cùng cả hai đều dừng lại trước cửa sổ của phòng họp nhỏ này.
An Hành Vân đi thẳng vào vấn đề: "Dì sẽ không nói mấy lời sáo rỗng trong phỏng vấn bổ nhiệm, hôm nay lại đây tìm con là có chuyện rất quan trọng."
Tống Thư tò mò giương mắt: "Chuyện gì không thể nói qua điện thoại vậy dì?"
An Hành Vân nhíu mày, bà quay đầu nhìn chằm chằm Tống Thư hai giây: "Con đồng ý với dì, dì nói chuyện này ra, con về sau đừng xúc động, trở về phải thảo luận cùng Dư Vân Đào, chúng ta lại làm quyết định."
Nhìn ra trình độ An Hành Vân đối với chuyện này coi trọng, Tống Thư gật đầu theo: "Vâng."
"Dì nhận được tin ngày hôm qua rằng, tài xế say rượu lái xe trong vụ tai nạn xe cách đây chín năm trước, hôm qua đã được bảo lãnh đi chữa bệnh."
"...!"
Tống Thư đột nhiên ngẩng đầu.
Mấy chục giây sau, cô nhăn chặt mày lại, đôi mắt cụp xuống trầm ngâm: "Trùng hợp tới vậy? Vừa vặn tại loại thời điểm này."
"Đúng vậy, dì cũng cảm thấy quá trùng hợp."
An Hành Vân cau mày nhìn về phía cửa sổ: "Chín năm qua, hắn bên kia luôn yên tĩnh giống như người chết, trước sau không có bất kỳ tin tức gì, thậm chí một người đến thăm hắn đều không có, lại ở lúc con mới vừa về nước được một hai tháng, đột nhiên được bảo lãnh đi chữa bệnh."
Con ngươi Tống Thư hơi lóe lên: "Người này vẫn luôn ở trong tù mấy năm nay sao?"
"Đương nhiên. Năm đó, Tần Lâu điều tra vụ tai nạn xe của con, cậu ta đã đưa ra đủ loại bằng chứng từ vụ tai nạn xe trong lúc say rượu này thực ra là một vụ giết người vì xúc động, đem người đàn ông đó tống vào tù. Lại nói tiếp, chuyện này còn phải cảm ơn Tần Lâu, nếu không phải cậu ta, chắc bây giờ người này hơn phân nửa đã chạy thoát khỏi sự theo dõi của chúng ta, bóng dáng thì biến mất không còn tăm tích ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới."
Tống Thư vô thức xoa đầu ngón tay. Suy tư vài giây, cô như nghĩ đến cái gì, nâng đầu lên: "Dì An, thái độ của dì đối với chuyện này có vẻ không lạc quan mấy."
An Hành Vân quay đầu lại nhìn sâu vào cô: "Tựa như phản ứng đầu tiên của con, dì cũng cảm thấy chuyện này trùng hợp đến mức kỳ quái."
"Ý dì là... có người muốn đào cạm bẫy? Dường như việc con xuất hiện trong tầm mắt họ đã mang đến cho họ sự bất an và tính không xác định lớn nhất, mà người đàn ông này chính là bọn họ quăng mồi câu cho chúng ta?"
An Hành Vân gật đầu, đồng thời nhíu mày: "Nếu sự thật là vậy thì một khi có người tiếp cận người đàn ông đó, bất kể là ai, bọn họ đều sẽ nghĩ ngay đến trên người con. Đến lúc đó, thân phận con sẽ từ mơ hồ chuyển sang xác định, tình cảnh của con cũng liền trở nên mười phần nguy hiểm!"
"Con không quan tâm đến nguy hiểm, con càng quan tâm hơn là có thể đạt tới mục đích hay không."
Tống Thư nói.
An Hành Vân nhăn chặt mày: "Con còn nhớ rõ vừa rồi đồng ý với dì thế nào không?"
Tống Thư suy nghĩ gián đoạn, bất đắc dĩ giương mắt: "Dì An, cứ cho đây là cái cạm bẫy, con cũng phải đi thử. Chuyện này năm đó chỉ cần có được lời thú tội của người này, chúng ta liền sẽ có bằng chứng trực tiếp và mạnh mẽ nhất, rất có thể trực tiếp bắt được một bàn tay trong kia, đây sẽ là lời khai thẳng thắn nhất ở trên tòa án trong tương lai, so với lợi ích như vậy thì việc nhất định có nguy hiểm cũng đáng. Dù có 1% cơ hội, chúng ta cũng nên thử."
"Nhưng nguy hiểm mà con nói là phải lấn át đi sự an toàn của bản thân, dì không đồng ý!"
Tống Thư im lặng vài giây, cười nhàn nhạt: "Từ lúc con lựa chọn về nước, từ lúc con bắt đầu bước vào Vio, sự an toàn của con sớm đã mất. Sở dĩ bọn họ cho đến nay vẫn án binh bất động, khả năng lớn nhất chắc là muốn tránh cho rắc rối bất ngờ phát sinh. Nhưng nếu bất động thì không thể phạm sai lầm, càng không thể lưu lại dấu vết, chúng ta muốn còn không phải là bọn họ hành động rồi mới có sai lầm? Đây không phải cũng là mục đích và lý do tại sao con cần phải tự mình trở về nước tham gia, đi đến trước mặt họ sao?"
"Vì vậy, ngay từ đầu dì căn bản đã không đồng ý với kế hoạch này của con!"
"..."
Cuộc nói chuyện giữa hai người lâm vào cục diện bế tắc.
Phòng họp nhỏ yên lặng một hồi, Tống Thư vẫn mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trước.
Cô cười cười: "Vậy dựa theo lời dì nói, chúng ta gọi điện thoại cùng chú Dư thương lượng một chút đi."
An Hành Vân do dự, tự hỏi vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Vài phút sau.
Tống Thư dở khóc dở cười mà đứng bên cạnh cửa, nghe An Hành Vân trong phòng thấp giọng táo bạo nói với người bên kia điện thoại kiểu cũ mà bà đang cầm: "Anh điên rồi hay gì?! Chuyện này như thế nào có thể cho con bé đi? Vạn nhất xảy ra chuyện, sao chúng ta có thể bàn giao với Bạch Chúc!?"
Bên kia điện thoại, giọng Dư Vân Đào bình tĩnh: "Cô không đồng ý, con bé thực sự sẽ không đi sao? Cho dù hôm nay nó không đi, cô có thể đảm bảo rằng nó sẽ không lựa chọn yêu cầu mạo hiểm còn hơn việc nguy hiểm bây giờ, chỉ để nhận được câu trả lời mà nó muốn biết ngày hôm nay?"
An Hành Vân trầm mặc.
Đầu bên kia điện thoại, Dư Vân Đào thở dài: "Đứa nhỏ này có bao nhiêu bướng bỉnh, mấy năm nay cô còn không nhìn thấy sao? Theo con bé đi, chuyện này chúng ta ngăn cản không được càng không có tư cách gì ngăn cản. Việc chúng ta có thể làm chính là ở phía sau cố gắng hết sức bảo hộ nó, giúp nó hoàn thành những gì mà nó muốn làm. Nếu có nguy hiểm thì giúp nó loại bỏ, nếu có cạm bẫy thì giúp nó chuẩn bị đường lui thật tốt. Ngoại trừ những điều đó, chúng ta còn có thể làm gì khác nữa?"
"..."
An Hành Vân im lặng một lúc, cúp điện thoại.
Bà đứng một mình trước cửa sổ hai phút rồi mới quay người lại nhìn về phía Tống Thư.
Tống Thư từ trước cửa phòng họp lần nữa đến trước mặt An Hành Vân, cô mỉm cười: "Dì An, dì đã thương lượng cùng chú Dư ra sao rồi?"
"..."
An Hành Vân liếc cô: "Thật ra con biết Dư Vân Đào sẽ đồng ý, đúng không?"
Tống Thư cười không nói.
An Hành Vân hừ lạnh một tiếng: "Anh ta nói hiên ngang lẫm liệt lắm, tất cả đều giống như vì con mà suy nghĩ! Dì xem, anh ta còn không phải đối với việc mẹ con chết hết hy vọng cùng oán hận sao, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, bản thân đã điên rồi cũng muốn kéo theo tiểu bối cùng nhau phát điên theo mình!"
Tống Thư rũ mắt xuống: "Nếu dì nói vậy mà để chú Dư nghe thấy sẽ đau lòng."
"Đau lòng?"
An Hành Vân rõ ràng hôm nay rất tức giận, cười lạnh: "Anh ta còn biết cái gì là đau lòng à? Dì thấy cái kia trong lồng ngực anh ta sớm đã chỉ còn lại một khối đá lạnh như băng, nào còn trái tim!"
Tống Thư nhìn ra được, dù mình có khuyên nữa chỉ sẽ chọc An Hành Vân càng thêm không vui, oán hận đối với Dư Vân Đào cũng càng thêm nghiêm trọng. Vì vậy cô chỉ đành phải cười khổ, thu lại những lời muốn nói bên miệng.
An Hành Vân cau mày đi loanh quanh trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc dừng lại trước mặt Tống Thư.
"Chuyện này con muốn đi cũng được, nhưng con nhất định phải tự mình đi sao? Chúng ta hoàn toàn có thể đi tìm người khác..."
"Dì An."
Tống Thư đánh gãy lời nói của bà ấy nhẹ giọng thuyết phục: "Trước không nói đến những việc chúng ta đang chuẩn bị, càng ít người biết càng tốt, chỉ nói đến mục đích và kết quả, con đi là để tìm hiểu nguyên nhân thực sự tại sao năm đó hắn lại lái xe đâm vào xe con, chẳng sợ hắn ta chỉ là bị người có ác ý xúi giục mà phạm phải tội cố ý giết người, đây có thể là một nhân chứng trong tương lai."
"Vậy thì cần gì con phải đi mạo hiểm như thế, đổi người khác đi cũng được..."
Tống Thư lắc lắc đầu: "Con đi mới có thể lấy được đáp án chính xác nhất. Mặc kệ hắn nghĩ con đã chết hay vẫn còn sống, sự xuất hiện của con chắc chắc sẽ mang tới cú sốc lớn nhất cho hắn, đánh sâu vào như thế này, thêm vừa bị đe dọa vừa dụ dỗ, hắn mới có thể sẽ nói ra sự thật về năm đó."
"..."
Im lặng hai giây, An Hành Vân cắn răng: "Cho nên ý con đã quyết định?"
Tống Thư không nói chỉ bất đắc dĩ nhìn An Hành Vân.
"Dì không ngăn được con. Nhưng có chuyện chúng ta cần phải nói rõ ràng, hắn được tạm tha để đi chữa bệnh không thể chỉ có một ngày hai ngày, con không được sốt ruột. Chuyện này chúng ta cần thiết phải bàn rồi mới được hành động!"
Tống Thư cười gật đầu: "Đều nghe dì An."
An Hành Vân trừng cô một cái, xoay người bước ra ngoài với sắc mặt bình tĩnh.
*
Ngay sau khi Tống Thư nhậm chức trợ lý, Tần Lâu liền đi ra ngoài nửa tuần, hơn nữa một người trợ lý đều không mang theo.
Vào ngày cuối cùng khi Tần Lâu chuẩn bị quay về, Tống Thư cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của An Hành Vân, cùng ngày 8 giờ sáng, cô đến bệnh viện, nơi được chỉ định có người tài xế say rượu lái xe ở đó.
Khi đến đó, Tống Thư mười phần cẩn thận, đem mình trang bị thành võ trang hạng nặng, khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai, trang bị đầy đủ mọi thứ, lúc sau bảo đảm mình đã che đậy kín mít từ trên xuống dưới, cô mới xuất phát rời đi.
Sau khi đến bệnh viện, Tống Thư cũng không vội vã xuống xe.
Cô ngồi ở hàng ghế sau của xe taxi, lặng lẽ quan sát lối ra vào của bệnh viện hồi lâu, không thấy ai đi lại bất thường gần đó, lúc này mới trả thêm tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Các bệnh viện ở thành phố Q có lượng người rất lớn, không có chuyện gì lạ khi một khoa có nhiều bệnh nhân hơn được chỉ định đến đây sau hai tuần.
Mặc dù hôm nay chỉ là thời gian làm việc một buổi sáng nhưng đã có rất nhiều người ra vào rộn ràng, nhốn nháo.
Đây rõ ràng là một tin tốt đối với Tống Thư. Điều này trước mắt có nghĩa là ngay cả khi có người âm thầm theo dõi cô, muốn sắp xếp cái bẫy thì đối phương cũng khó kiểm soát và việc tìm thấy cô ấy đã được cải thiện đáng kể.
Sau khi vào phòng khám bệnh, Tống Thư giả vờ đi đến trước bảng hiệu để xác nhận thủ tục khám bệnh, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần những thông tin đã được An Hành Vân và cô xác nhận.
Căn bệnh mà người đàn ông đó đã đi khám ở bên ngoài là bệnh động mạch vành, dựa theo thông tin ghi nhận được, hắn ta đã từng nhiều lần lên cơn đau thắt ngực dữ dội khi ở trong tù, sau khi được điều trị tiêu chuẩn, hắn ta vẫn bị suy mạch vành nghiêm trọng như cũ, còn xuất hiện thêm chứng bệnh rối loạn nhịp tim nặng.
Bây giờ, hắn ta đang nhập viện tại khoa tim mạch của bệnh viện này.
Tống Thư không có ấn tượng sâu sắc về vụ tai nạn xe năm đó, hoặc có lẽ bộ não đã tránh né loại ký ức ác mộng đó theo bản năng. Mấy năm qua cô gần như đã quên mất bộ dáng của người đàn ông kia trông ra sao.
Chẳng qua hôm qua, cô đã ép chính mình phải nhìn vào tư liệu, ép mình phải ghi nhớ tất cả những thông tin có thể dùng để đe dọa và dụ dỗ hắn.
Cô đã sống sót sau vụ tai nạn xe thảm khốc kia cách đây chín năm trước. Lần này đây, cô sẽ là cơn ác mộng của người đó.
Từ trên khẩu trang xuống dưới mũ lưỡi trai, ánh mắt Tống Thư từng chút bị băng giá bao phủ, sau đó hoàn toàn chiếm cứ.
Tay trong túi áo vô thức siết chặt, cho đến khi cô nhéo đến đau đớn lòng bàn tay, Tống Thư mới hoàn hồn nhìn chăm chú, cô hướng bên trong phòng khám đi đến.
Thông tin về phòng nơi người đó đang nằm viện trong tư liệu dần dần hiện lên tại não bộ của cô, bản đồ đường dẫn đến đó nhanh chóng vạch ra một đường màu đỏ trong bóng tối.
Tống Thư hơi cúi đầu, thỉnh thoảng che lại miệng và mũi ho khan hai tiếng, cố gắng hết sức tránh không cùng bất kỳ kẻ nào giao ánh mắt.
Đi quẹo vài vòng trên tầng một của phòng bệnh trong bệnh viện, Tống Thư cuối cùng cũng đi về phía thang máy.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại Tống Thư đột nhiên reo lên.
Tống Thư hơi do dự.
Cô rút điện thoại ra, vừa thấy âm báo hiển thị người gọi là Tần Lâu. Nghĩ đến bây giờ mình đang làm chuyện gì, Tống Thư có chút chột dạ, thậm chí rất muốn trực tiếp cúp cuộc điện thoại này.
Nhưng dựa theo suy nghĩ của kẻ điên, nếu lúc này cô cúp điện thoại...
Tống Thư nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra trong vài giây đó, đau đầu mà bước đến bên cạnh, kết nối điện thoại.
"Tần..."
"Ai cho em đến loại chỗ đó một mình!"
Bên kia điện thoại bỗng dưng vang lên âm thanh khàn khàn xen lẫn tức giận của người đàn ông.
Tống Thư nghẹn lời: "Làm sao anh biết..."
"Đương nhiên là anh biết! Nếu anh không đặt người ở bên cạnh em, em nói xem, sao anh có thể yên tâm để em xuống một mình đi công tác!?"
Tống Thư bất đắc dĩ cụp mắt xuống: "Nếu anh biết em đến chỗ nào, hẳn cũng tra được tại sao em lại đến. Em không thể từ bỏ cơ hội lần này, Tần Lâu."
"Đó là một cái bẫy! Người kia hiện căn bản không có ở bên trong bệnh viện đó!"
"...!"
Thân thể Tống Thư cứng lại: "Tại sao sẽ..."
"Anh sẽ giải thích cụ thể cho em sau! Em hiện tại giữ nguyên tư thế này nói chuyện cùng anh, chỗ nào cũng không được đi, cứ đứng yên tại chỗ!"
Tống Thư im lặng một lúc, cười khổ rồi đưa tay lên xoa xoa vùng giữa mày. Giọng cô khẽ vang lên đến mức thấp nhất: "Ngoài người mà anh đặt bên cạnh em, còn có người khác đi theo em nữa, đúng không?"
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, giọng Tần Lâu gần như khàn đi khi vang lên lần nữa: "Em biết hết rõ còn muốn hướng bên trong đi? Chuyện năm đó thực sự so với mạng của em đều quan trọng hơn hết phải không?"
Tống Thư chậm rãi thở dài một hơi: "Em không muốn cùng anh cãi nhau, Tần Lâu, cho nên chúng ta đừng thảo luận về vấn đề này nữa, được không?"
Tần Lâu không chịu nói chuyện.
Tống Thư dựng lỗ tai nhỏ lên lắng nghe vài giây, đột nhiên cau mày hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Trên đường."
"Trên đường cái gì?"
"Đương nhiên là trên đường đến bệnh viện tìm em."
"...!"
Tống Thư hoàn hồn, đôi mắt bỗng dưng trầm xuống: "Anh đến đây làm gì! Anh không thể đến đây. Nếu anh xuất hiện ở loại chỗ này, bọn họ liền chỉ biết ngay cả anh cũng đã biết sự thật và mọi chuyện đều xác định, đến lúc đó, anh so với em còn muốn gặp nguy hiểm hơn!"
Tần Lâu cắn chặt răng, nở nụ cười đầy lệ khí.
"Lo lắng? Đau lòng? Tiểu vỏ trai, em xứng đáng."
"Tần..."
Tống Thư cắn hàm răng một giây trước khi âm lượng vượt quá tầm kiểm soát, cố đè ép trở về.
Cô hít sâu mấy hơi, xoay người, đưa lưng về phía dòng người náo nhiệt phía sau.
"Tần Lâu, anh có thể đừng dùng loại hành vi ấu trĩ này để đẩy chính mình mạo hiểm không đáng như vậy được không! Em đến nơi này là do bị ép không thể không đến, cho dù biết rõ đây là cái bẫy, em vẫn phải giẫm lên nó mà đi, bởi vì bao năm qua chúng ta đã lâm vào cục diện bế tắc gần như là đường chết, chỉ có phá đường mới có thể bắt được chân tướng, mới có thể đem những bàn tay đen tối ẩn trong bóng tối mà chúng ta chưa biết kia lôi ra. Mà anh, anh bây giờ căn bản không cần đặt chính mình vào nguy hiểm!"
"Chính em là người đã tự đặt mình vào nguy hiểm trước."
Tần Lâu lạnh lẽo nói: "Chúng ta đã từng nói, phải cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, phải cùng nhau gánh vác mọi nguy hiểm."
"Em chỉ đồng ý nói cho anh biết chân tướng, em không nói rằng những việc nguy hiểm đó cũng sẽ dành cho anh..."
"Bất kể thế nào."
Tần Lâu ngắt lời cô: "Đều do em vi phạm trước. Chuyện này em không nói cho anh biết liền tự mình quyết định."
Tống Thư cúi đầu: "Nếu em nói cho anh, anh có đồng ý không?"
"Tất nhiên là không!"
"Vì thế."
Tống Thư nói: "Đó là lý do tại sao em mới không nói cho anh biết. Em đã nói rồi, chuyện này em cần thiết phải làm, chẳng sợ chỉ là bước vào cái bẫy của họ để cho họ xác nhận em đối với họ có tính uy hiếp cũng đủ. Em muốn phá vỡ cái đường cục này."
"Vậy em liền chuẩn bị lấy mạng của mình ra để đi mạo hiểm, đi thăm dò, đi phá đường?"
"Xin lỗi anh, Tần Lâu, tuy nguy hiểm nhưng em không còn biện pháp nào khác."
Tống Thư âm thầm thở dài: "Em sẽ quý trọng bản thân mình, sẽ cố gắng hết sức bảo vệ mình thật tốt, em biết em không chỉ vì mình hay chuyện kia tồn tại nhưng mong anh sẽ hiểu cho em, em không còn biện pháp nào nữa rồi, em chỉ có thể làm vậy."
Tần Lâu nghe xong lại cười nghiến răng nghiến lợi: "Vậy mong em cũng sẽ hiểu cho anh, đứng yên tại chỗ chờ, đừng đi đâu cả, anh rất nhanh sẽ đến."
"..."
Nghe bên kia giống như có tiếng gió xẹt qua, Tống Thư bất đắc dĩ dựa vào tường, cô hạ mắt xuống đối diện điện thoại khẽ thở dài: "Anh đến cũng vô dụng, nếu bọn họ đã thiết kế một cái bẫy lại luôn theo dõi em, vậy họ đã có thể khẳng định rằng mục đích của em khi đến đây. Nếu không thì tại sao em lại phải ăn mặc thành thế này?"
Tống Thư tạm dừng.
"Vì vậy anh quay về đi, Tần Lâu, em cũng sẽ trực tiếp rời đi. Anh không cần đến."
"Anh đã tìm được tầng thứ ba của vụ tai nạn xe rồi."
"!"
Tống Thư cơ hồ muốn bước chân ra lập tức dừng tại chỗ.
Cô mở to hai mắt, thật lâu mới tìm về được giọng nói của bản thân: "Anh nói... sao?"
"Em không cần ngạc nhiên."
Tần Lâu hơi dừng chút, giống như đang làm loại vận động kịch liệt, ngay cả tiếng cười cũng khàn đặc: "Anh thế nào sẽ vào lúc em vừa mới nhậm chức trợ lý liền chạy đi công tác hết nửa tuần, thậm chí còn không đưa em theo bên người?"
"..."
Tống Thư hô hấp căng thẳng.
Tần Lâu cười khẽ, âm trầm mà táo bạo: "Đúng vậy, anh cũng gạt em đi làm chuyện nguy hiểm."
Ngay cả tính nết như Tống Thư đều nhịn không được cắn răng: "Tối nay chúng ta cần ngồi xuống trò chuyện cho thật tốt."
"Nên chứ. Chẳng qua nếu bây giờ em rời đi, vậy đời này của em đều đừng nghĩ từ chỗ này của anh biết được đáp án cho vụ tai nạn xe đó."
"Tần Lâu."
"Tiểu vỏ trai, anh đã nói, đây là em xứng đáng."
Ngữ điệu Tần Lâu hung ác: "Những việc em làm còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với anh, em phải mạo hiểm tính mạng của mình, nhưng lại không nói cho anh biết. Vậy từ sau hôm nay, nếu anh đến đó mà gặp những chuyện nguy hiểm mang đến cho anh thì đều do em hết, em phải luôn ghi nhớ kỹ để lần sau không tái phạm nữa."
"..."
Tống Thư lần đầu tiên cảm thấy được Tần Lâu phát điên.
Cô dùng sức cắn răng, khó khăn bước ra bước đầu tiên.
"Vậy thì anh khỏi cần nói cho em biết, em thà rằng không biết, em còn sẽ rời khỏi đây trước khi anh đến."
"Thật sao?"
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng nở nụ cười rất nhẹ.
Trong lòng Tống Thư bỗng dưng dâng lên một loại dự cảm xấu.
Giây tiếp theo, một cơn gió mạnh lướt qua người, cô đã bị người khác ôm chặt trong ngực từ phía sau.
Giọng nói vẫn còn trong điện thoại một giây trước, giờ khắc này đã dán ở bên tai cô.
"Chậm rồi."
Tống Thư cắn môi.
Đến lúc này, cô nơi nào còn không hiểu, mọi chuyện trước đó Tần Lâu cùng nói với cô hết thảy đều chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi!
"Anh..."
Nghĩ đến người này bất chấp hy sinh, bất chấp nhảy xuống hố lửa, sự tức giận của Tống Thư liền trực tiếp dâng lên.
Cô xoay người lại, mới vừa ngẩng đầu lên đã bị Tần Lâu đột nhiên cúi người xuống hôn.
"Xin lỗi em, tiểu vỏ trai, anh không muốn nói nặng lời với em như vậy đâu. Nhưng nếu không nói thế, em sẽ không tức giận, nếu không tức giận... Em thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra mục đích của anh."
Ngay cả hắn đều biết bản thân hắn là chỗ đau hiếm hoi đối với cô, bị kẻ điên nhìn thấu tính nết đến triệt để, Tống Thư bực bội cũng chỉ có thể nuốt nó vào bụng.
Từ trước đến nay, dù có tức giận đến đâu cũng vô dụng.
Tống Thư chỉ có thể nhanh chóng điều động suy nghĩ, tự hỏi nên giải quyết tình huống trước mặt ra sao đây. Cô có thể bị những người đó dán lên nhãn là mối uy hiếp, nhưng cô tuyệt không thể chịu được Tần Lâu cũng đặt chân vào vòng nguy hiểm này.
Không đợi ý tưởng Tống Thư hình thành xong, Tần Lâu đã nắm lấy tay cô, xoay người bước đến sảnh tầng một của phòng khám phía trước.
Tống Thư ngẩn người, sau khi hồi phục tinh thần liền nói nhỏ: "Anh đang làm gì thế?"
Tần Lâu cười gằn: "Cứu em."
"?"
Vài giây sau, Tần Lâu lôi kéo Tống Thư dừng lại trước mặt một nhân viên y tế.
Giọng hắn không có ý tứ gì gọi là che đậy cũng đủ để mấy người đang bí mật nhìn chằm chằm cách bọn họ trong vòng mấy mét nghe được không xót một chữ.
"Cho tôi hỏi, khám thai ở khoa nào vậy?"
Tống Thư: "...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro