Chương 18: Cản trở (1)
Sáng sớm hôm sau.
Tập đoàn Vio tầng 8, tầng chính của phòng nhân sự.
Thang máy nhân viên vang lên một tiếng "tích" nhỏ. Cửa thang máy mở ra, một số đồng nghiệp của phòng nhân sự cười cười bước ra.
Từ thang máy hướng đến một góc của khu vực làm việc, có vài nhân viên của bộ phận nhân sự đã đến từ sớm. Bọn họ cùng nhau nhìn bên ngoài, thỉnh thoảng chụm đầu lại nói cái gì đó với nhau, đem nguyên con đường chặn hơn phân nửa.
Một nhóm người mới từ thang máy bước ra, có người tò mò mở miệng hỏi: "Các người ở chỗ này nhìn cái gì vậy? Tại sao lại náo nhiệt như thế?"
"Ừm."
Có người nhéo nhéo cánh tay: "Nói nhỏ chút, hôm nay đại ma vương xuống dưới tầng của chúng ta."
"Đại ma vương? Cái gì đại ma... mẹ kiếp! Tần tổng xuống dưới đây?!"
"Suỵt! Tôi lạy chị, làm ơn nói nhỏ chút đi, nếu Tần tổng nghe thấy còn muốn sống hay không?"
"Không phải... Anh ta... anh ta... anh ta như thế nào sẽ ra ngoài vào lúc này??"
Người nọ nhanh chóng che miệng, vội vàng móc điện thoại ra xem thời gian: "Hôm nay ngày 27 tháng 8, là tuần địa ngục không sai, không phải thường vào tuần này Tần tổng sẽ không bước chân ra ngoài, thậm chí là tầng 23 cũng không cho bất kì kẻ nào đi lên quấy rầy hay sao?"
"Cho nên mới nói hôm nay chắc chắn gặp quỷ rồi."
Mọi người kinh ngạc lại cảm thán một phen, phía sau có một người năm nay mới vừa vào tò mò nhón nhón chân hỏi: "Tại sao lại gọi Tần tổng là đại ma vương? Em chỉ nghe nói trong giới có người gọi anh ta là Lâu gia, cái xưng hô đại ma vương này vẫn là lần đầu tiên em nghe."
"Đó là bởi vì cậu mới vào công ty năm đầu nên không biết đấy."
"Đúng vậy, chỉ có nhân viên bên trong Vio mới biết xưng hô này dành cho Tần tổng. Hơn nữa còn có thời gian cụ thể, chỉ có mỗi năm vào tuần địa ngục này, chúng ta mới xưng hô như thế với Tần tổng. Đến nỗi tại sao lại như vậy..."
"Tuần địa ngục, còn có thể vì cái gì?"
"Đúng vậy, trong suốt cả tuần bắt đầu vào ngày 26 tháng 8 hằng năm, trên cơ bản Tần tổng sẽ tự nhốt mình trên tầng 23, tuyệt đối không xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, tầng 23 chính là địa ngục, anh ta cũng chính là ma quỷ giữ cửa địa ngục. Nếu ai mà không hiểu chuyện tùy tiện đi lên quấy rầy trong tuần địa ngục này, ha ha... cỏ ở mộ phần chắc là đã cao hơn ba mét rồi đó."
"Ôi... Nghe thật dọa người."
"Vậy thì cậu đã nhầm rồi, chuyện xưa ngược lại không dọa người còn rất cảm động nữa đấy."
"Hả?"
"Tôi nghe nói, hình như ngày 26 tháng 8 là sinh nhật mối tình đầu của Tần tổng, ngày 29 tháng 8 lại là ngày giỗ của cô ấy."
"A? Đã chết rồi sao?"
"Ừ, cho nên sau này mới như thế..."
"Ây da, vậy tại sao hôm nay Tần tổng lại đi xuống dưới?"
"Anh ta không chỉ đi xuống mà còn đi đến văn phòng của bộ trưởng Loan nữa."
"Chậc chậc, rốt cuộc mùa xuân thứ hai cũng tới rồi à?"
"Tôi nhìn không giống, tuy rằng vẫn luôn có lời đồn đại giữa hai người bọn họ nhưng hôm nay thần sắc của Tần tổng không được tốt cho lắm, tôi cảm giác nếu ai đến gần anh ta trong vòng ba mét, còn có thể nghe thấy tiếng sấm sét ầm ầm chuyển động trên đỉnh đầu anh ta nữa kìa."
"Ha ha, anh nên khen... bộ trưởng Loan!"
Câu "bộ trưởng Loan" này vừa ra khỏi miệng, một đám nhiều chuyện xem náo nhiệt thấp giọng thảo luận đều đồng loạt thẳng tắp sống lưng, biểu tình nghiêm túc.
Loan Xảo Khuynh mới vừa ra thang máy sắc mặt không được tốt lắm nhíu nhíu mày: "Mấy người đều tập trung ở nơi này làm gì?"
Có người thật cẩn thận chỉ chỉ văn phòng bộ trưởng: "Tần... Tần tổng."
"Tần tổng cái gì?"
"Ực, Tần tổng đang chờ sếp trong văn phòng của sếp. Hình như là có việc gì, nhìn bộ dáng có vẻ rất gấp gáp."
Loan Xảo Khuynh sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến. Cô bước nhanh vào lối đi mọi người nhường ra, đi thẳng đến văn phòng bộ trưởng của mình.
Loan Xảo Khuynh đi vào văn phòng, cửa kính mờ đem những tầm mắt tò mò chặn lại hết ở ngoài cửa. Loan Xảo Khuynh dựa vào cửa, co quắp vài giây mới nhìn thân hình ở phía sau nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, tại sao anh... đột nhiên lại xuống dưới?"
Tần Lâu không quay đầu lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm khàn khàn mệt mỏi: "Tôi là từ bộ phận kỹ thuật đi xuống."
Loan Xảo Khuynh hơi nghiêng đầu đi.
Tần Lâu hỏi: "Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô, hỏi cô tầng 23 có ai đi lên hay không, cô nói không có."
Loan Xảo Khuynh siết chặt ngón tay, trầm mặc.
"Sau đó, hôm nay bộ phận kỹ thuật nói cho tôi, sáng hôm qua camera theo dõi trong thang máy bị thiếu một phần video chính là do cô yêu cầu muốn xóa."
"..."
Loan Xảo Khuynh nhắm mắt: "Thực xin lỗi, anh."
"Tôi không cần xin lỗi."
Tần Lâu quay người lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sắc bén tới cực điểm: "Tôi cho cô đặc quyền không phải là cho cô có quyền giấu giếm tôi, đặc biệt là những chuyện liên quan đến cô ấy lại càng không nên!"
Đáy mắt Loan Xảo Khuynh lộ ra hoảng sợ nhưng cô vẫn cắn chặt răng: "Chuyện này không liên quan gì đến chị em, ngày hôm qua đi lên chính là em, em chỉ là sợ anh sẽ trách mới kêu bọn họ xóa đoạn video kia đi!"
Ánh mắt Tần Lâu chấn động.
Sau một lúc lâu, hắn gần như gằn từng chữ từ trong cổ họng phát ra: "Chỉ như vậy?"
"Nếu không còn là chuyện gì!"
Loan Xảo Khuynh cuối cùng cũng bộc phát ra: "Anh, rốt cuộc anh ảo tưởng cái gì? Chị em đã chết, chị đã chết chín năm rồi! Tại sao anh không buông tay đi, anh có thể buông tha cho chính mình hay không..."
Lời nói cuối cùng Loan Xảo Khuynh vẫn là không nói, cô cũng không đành lòng nói xong, chỉ là ngắn ngủn vài câu, biểu tình của người đàn ông đã dữ tợn đến gần như thống khổ.
Loan Xảo Khuynh cũng không khỏi đỏ vành mắt. Cô xoay đầu đi, không muốn nhìn đối phương thêm nữa.
Chín năm, đúng vậy, đã chín năm rồi.
Năm đó, án kiện kế hoạch Bàng thị từng một thời làm vô số người khiếp sợ. Bởi vì có rất nhiều người vì tiền mà phạm tội, quy mô tham gia rộng rãi làm liên lụy nhiều người, còn có rất nhiều gia đình chỉ vì kế hoạch này mà táng gia bại sản, vợ chồng ly tán... Nhưng thời gian vĩnh viễn luôn là "liều thuốc" tốt nhất.
Chín năm, dường như tất cả mọi người đã quên mất chuyện này.
Mà từ đầu tới cuối người duy nhất chưa từng quên đi có lẽ chỉ có Tần Lâu. Hắn căn bản không bao giờ muốn quên đi, mỗi năm hắn thậm chí một lần lại một lần mà nhắc nhở chính mình bằng phương thức đẫm máu nhất.
Loan Xảo Khuynh nhịn không được nhìn xuống cổ tay của người đàn ông, áo sơ mi trắng nơi đó sớm đã bị nhuộm thành màu máu khô đỏ sậm.
Đáy mắt Loan Xảo Khuynh lộ ra tia đau lòng, khi cô vừa định dùng ngữ điệu mềm mỏng muốn khuyên thêm một câu gì đó, cửa kính phía sau cô đột nhiên bị gõ vang lên.
Ánh mắt trợ lý sợ hãi thăm dò tiến vào: "Bộ trưởng... bộ trưởng Loan..."
Loan Xảo Khuynh hít sâu một hơi: "Tần tổng và tôi đang bàn chuyện, có chuyện gì thì lúc sau lại nói."
"Chính là... là Dư tổng bên luật sở tự mình gọi điện thoại đến đây, hình như anh ta muốn biết tại sao Tần Tình tiểu thư bên luật sở bọn họ lại bị..."
"Tôi biết rồi!"
Loan Xảo Khuynh hét lên trong hoảng loạn để ngăn lời của trợ lý, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái: "Nối máy vào đây đi."
Trợ lý lùi về một cách vô tội: "Vâng."
Loan Xảo Khuynh không dám nhìn Tần Lâu, cô lo lắng đôi mắt của mình lúc này sẽ lộ ra tin tức gì đó cho Tần Lâu. Loan Xảo Khuynh chỉ có thể bước nhanh đi đến bàn làm việc bên cạnh, cầm lấy máy bàn trên bàn nghe.
"Dư tổng, chào anh. Tôi là Loan Xảo Khuynh."
"Loan bộ trưởng, buổi sáng vui vẻ. Tôi hơi mạo muội khi gọi điện thoại cho cô sớm như vậy, chỉ là tôi vừa mới nhận được tin từ văn phòng thư ký, không biết bộ trưởng Loan khăng khăng sa thải Tần Tình bên luật sở chúng tôi chính là không hài lòng với lý lịch của cô ấy sao?"
"..."
Khóe mắt Loan Xảo Khuynh quét qua phía sau, ngón tay vô thức cầm dây điện thoại không khỏi buộc chặt: "Tôi chỉ là cảm thấy, Tần tiểu thư mới vừa trở về nước, có lẽ chưa thích ứng được với thị trường trong nước, có khả năng sẽ mâu thuẫn với bầu không khí trong tập đoàn chúng tôi, hi vọng Dư tổng có thể đổi một người mới có kinh nghiệm phong phú công tác trong nước..."
"Bộ trưởng Loan nói lời này là sai rồi."
Dư Khởi Sanh bên kia điện thoại cười vang lên: "Vị trí trợ lý yêu cầu nhân viên ban đầu là có nguồn gốc từ nước ngoài, tập đoàn của cô cùng các tập đoàn khác trong ngành muốn tăng thêm những chức vụ như vậy, mục đích ban đầu chẳng lẽ không phải là càng nhanh càng tốt mà nối đường dây với thị trường quốc tế tạo nên sự cạnh tranh công bằng hay sao? Vio đã là một tập đoàn đầu tư cấp bậc quốc tế, Loan tiểu thư làm bộ trưởng phòng nhân sự Vio, lại có thể nói ra những lời như vậy, không khỏi có chút nông cạn đi?"
"..."
Dư Khởi Sanh nói lời này có thể nói là không chút khách khí, nếu không phải Loan Xảo Khuynh cố kỵ người nọ ở phía sau mà chột dạ, lúc này có lẽ đã nhịn không được mà cùng đối phương đối chọi gay gắt. Nhưng Tần Lâu còn ở đây, cô chỉ có thể cắn răng mỉm cười: "Xem ra Dư tổng..."
"Nếu cô vẫn không đồng ý, tôi cho cô một đề nghị, bộ trưởng Loan không phải lo lắng bằng cấp Tần Tình không đủ sao? Cái gọi là vàng thật không sợ lửa, tập đoàn của cô tăng thêm một lần khảo sát nữa là được."
"Khảo sát?"
Loan Xảo Khuynh nhíu mày: "Chỉ vì một mình cô ta lại tăng thêm một lần khảo sát, cái này có vẻ không thích hợp cho lắm?"
"Ha ha, từ thích hợp này từ miệng bộ trưởng Loan nói ra thật thú vị, xem ra bộ trưởng Loan cho rằng quyết định ngày hôm qua của mình thật thích hợp sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng không lãng phí thời gian của bộ trưởng Loan nữa, vẫn là trực tiếp gọi điện thoại cho Tần tổng hỏi ý kiến của anh ta một chút đi."
"Không được!!"
Loan Xảo Khuynh không hề suy nghĩ mà quả quyết cự tuyệt.
Lúc nói xong, cô mới nhận ra chính mình quá mức kích động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Tần Lâu nâng mắt lên, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô.
Trái tim Loan Xảo Khuynh run lên, cuống quít quay đầu đi, đồng thời hạ thấp giọng mở miệng: "Được, vậy cứ làm theo lời Dư tổng đi, tôi sẽ vì Tần tiểu thư sắp xếp một buổi phỏng vấn. Thời gian, địa điểm cụ thể, tôi sẽ thông báo sau, như vậy được rồi chứ?"
"Ok. Chúc một ngày tốt lành."
"Dư tổng cũng vậy."
Sắc mặt Loan Xảo Khuynh khó coi, cắt đứt điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Loan Xảo Khuynh điều chỉnh cảm xúc, cũng không quay đầu lại ngay lập tức.
Tần Lâu nhìn cô rõ ràng là vai lưng căng chặt, tâm trạng bất an nhưng cố làm ra vẻ, khẽ nheo mắt lại. Vài giây sau, dường như hắn vô tình mà mở miệng hỏi: "Ai gọi?"
Loan Xảo Khuynh vén mấy sợi tóc ra sau tai, quay người lại tươi cười có chút miễn cưỡng: "Tuyển thăng luật sở."
"Bọn họ gọi điện thoại tới làm gì?"
"Ừm... bên luật sở bọn họ có phái tới một vị cố vấn mới cho tập đoàn, lý lịch có chút vấn đề, hồi nãy chính là nói về vấn đề này."
Loan Xảo Khuynh hàm hồ nói qua.
Nói xong câu này, cô thật cẩn thận quan sát biểu tình của Tần Lâu.
Ánh mắt Tần Lâu một bộ đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, dường như cũng không đặt chuyện này ở trong lòng: "Tôi đây không quấy rầy bộ phận làm việc của các cô nữa, cô cứ tiếp tục."
"Được rồi, anh trai, anh đi thong thả nha."
"..."
Sau khi Tần Lâu rời đi, Loan Xảo Khuynh dựa vào bàn làm việc cắn móng tay, vẻ mặt hung ác, cô ấn chuông trên bàn.
Một lúc sau, trợ lý vội vã chạy vào: "Bộ trưởng, cô tìm tôi?"
"Liên hệ cho tôi bộ phận quản lý rủi ro và bộ phận tuân thủ pháp lý kêu bọn họ điều tạm vài người đến đây. Sau đó, chọn vài người từ bộ phận chúng ta thành lập một tổ tạm thời."
Trợ lý sửng sốt: "Tổ tạm thời nội dung công tác là gì ạ?"
Loan Xảo Khuynh nghiến răng: "Nội dung là thảo luận làm như thế nào để đem một cái thí sinh dự thi hỏi đến sao cho phòng tuyến tâm lý hỏng mất trong cuộc phỏng vấn, không đáp được bất kì một câu hỏi nào về vấn đề chuyên môn."
Trợ lý ngây người: "Áp lực phỏng vấn? Nhưng vẫn còn chưa đến lúc tuyển nhân viên mới trên quy mô lớn, hiện tại chúng ta liền chuẩn bị có quá sớm hay không?"
"Đừng nói chuyện vô nghĩa, càng nhanh càng tốt, buổi chiều tôi phải nhìn thấy tổ đó."
"Vâng."
Trợ lý đã quen với vị bộ trưởng này, lâu lâu tính tình lại muốn nháo lên, rõ ràng biết vị đại ma vương trên mái nhà kia có bao nhiêu chiếu cố vị bộ trưởng này nên lúc này chỉ có thể đau đầu mà đồng ý, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô, Loan Xảo Khuynh không biết từ chỗ nào lấy ra bản sao hồ sơ lý lịch của Tần Tình. Cô nắm chặt thành quyền, hung tợn mà trừng mắt nhìn cô gái trong bức ảnh đang mỉm cười xinh đẹp.
"Cô cứ chờ đấy cho tôi! Tưởng có thể tiến vào tập đoàn chúng tôi làm chuyện xấu sao? Không có cửa đâu, cửa sổ càng không, muốn chui lỗ chó thì nằm mơ đi!"
Bên kia, tuyển thăng luật sở.
Sau khi Dư Khởi Sanh cúp điện thoại, dựa vào ghế dựa nhìn về phía cô gái ngồi ngay trên sô pha cười cười: "Em đối với vị em họ này, thật đúng là hiểu rõ."
"Tôi nói rồi, Xảo Xảo rất đơn thuần."
"Xem ra mấy năm nay vì chiếu cố cô ta, nhất định Tần Lâu cũng dành không ít tâm tư đi."
"..."
Trên sô pha Tống Thư trầm mặc, cô rũ mắt, ý cười trên gương mặt nhàn nhạt, không bao giờ thay đổi.
Dư Khởi Sanh cũng trầm mặc quan sát cô vài giây: "Em đối với Tần Lâu đến bây giờ cũng chưa buông, em biết rõ là người nhà của anh ta đem em hại đến loại tình trạng này?"
"Chuyện này không có liên quan đến anh ấy."
"Không liên quan? Hiện giờ Tần Lâu là người chịu trách nhiệm của Tần thị, em muốn quật ngã gốc rễ của Tần thị, Tần Lâu là người mà em sẽ đối mặt cuối cùng, em thực sự tin tưởng rằng chính mình khi đối mặt với anh ta sẽ không mềm lòng chứ?"
"Tôi sẽ không."
Tống Thư cơ hồ ngay lập tức trả lời câu hỏi của Dư Khởi Sanh. Trong nháy mắt cô giương mắt lên, sự trong trẻo trong con ngươi đã bị sự lạnh lùng thay thế khiến cho Dư Khởi Sanh có chút ngơ ngác.
Chỉ là rất nhanh, chút lạnh lùng trong con ngươi đã tan, thay vào chính là nụ cười dịu dàng của cô gái.
Cô cầm cốc cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, những cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt rốt cuộc cũng chậm rãi áp xuống. Sau đó, Tống Thư ngẩng đầu cười: "Vì cuộc chiến này, tôi đã chuẩn bị trong chín năm. Cái nào nặng cái nào nhẹ, tôi vẫn phân biệt được."
Dư Khởi Sanh nhíu mày.
Nhìn ra anh lo lắng, Tống Thư cười khẽ: "Hơn nữa Dư tổng, anh không có trải qua những chuyện đó nên có lẽ không biết."
"Cái gì?"
"Hận còn sâu hơn cả yêu khắc cốt, hận chính mình bất lực, hận người yêu thương mình chết không nhắm mắt, cái loại tư vị này chỉ cần nếm thử qua một lần sẽ biết. Nó ám ảnh anh ngày ngày, đêm đêm, năm năm, tháng tháng, một khắc cũng không bao giờ dám can đảm quên đi."
"..."
Dư Khởi Sanh cảm nhận được cảm xúc qua lời nói của cô, cuối cùng anh vẫn là lựa chọn không chạm vào nghịch lân* của Tống Thư.
(nghịch lân: vảy ngược)
"Buổi phỏng vấn kia, em định chuẩn bị làm sao bây giờ? Mặc dù Loan Xảo Khuynh tâm tính đơn thuần nhưng cô ta nhất định sẽ dốc toàn lực mà làm khó dễ em."
Tống Thư mỉm cười: "Nếu tôi thậm chí không thể vượt qua được ải này của Xảo Xảo thì tôi còn nói cái gì vì mẹ tôi giải oan lật lại bản án?"
Rốt cuộc Dư Khởi Sanh cũng lộ ra tươi cười: "Mặc dù anh chỉ mới quen em mấy năm nay nhưng anh đánh giá cao năng lực của em. Mặc kệ là bất cứ chuyện gì, khi em đối mặt cũng có thể giải quyết vấn đề một cách thong dong, bình tĩnh."
Tống Thư tránh né ánh mắt của anh: "Dư tổng quá khen, tôi thực sự không phải bất kì thời điểm nào cũng có thể được như thế."
Ví dụ như năm đó.
Lại ví dụ như, tầng cao nhất của Vio ngày hôm qua.
**
Thứ tư, Tống Thư nhận được email từ bộ phận nhân sự của Vio, thông báo cho cô buổi chiều đi Vio tham gia buổi phỏng vấn.
Sau khi nhìn vào thời gian chuẩn bị của mình, Tống Thư nhận được email không khỏi mỉm cười, Loan Xảo Khuynh là quyết tâm trục xuất cô ra khỏi Vio càng nhanh càng tốt.
Buổi chiều 1:45, Tống Thư đến địa điểm phỏng vấn trước mười lăm phút.
Địa điểm phỏng vấn là một cái phòng họp tạm thời của bộ phận nhân sự, nhân viên phụ trách tiếp đãi ở tầng dưới vẫn là vị Dennis của bộ phận nhân sự kia.
Anh ta dẫn Tống Thư lên lầu, toàn bộ quá trình ngoại trừ chào hỏi cần thiết, anh ta gần như không nói một lời, hiển nhiên cũng đã bị Loan Xảo Khuynh trước đó "cảnh cáo" qua một chút.
Tống Thư không để bụng, trên mặt luôn là ý cười dịu dàng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng thời điểm bước vào phòng họp tạm thời, Tống Thư vẫn là bị trường hợp lớn trước mắt khiến cho dưới chân dừng lại.
Chỉ có một chiếc ghế trống trên một nửa bàn hội nghị dài, nửa còn lại ngồi đầy những hàng phỏng vấn, tất cả đều là biểu tình nghiêm túc.
Ở giữa chính là Loan Xảo Khuynh.
"Tần tiểu thư tới rồi? Mời ngồi."
Loan Xảo Khuynh đứng dậy nhìn Tống Thư với vẻ mặt lạnh lẽo.
Tống Thư không biết chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày nay, địch ý của Loan Xảo Khuynh đối với cô giờ phút này tựa hồ đã tăng thêm gấp mấy chục lần, thậm chí đã đạt tới mức độ hoàn toàn không thèm che dấu.
Tống Thư làm bộ không biết, mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn bộ trưởng Loan."
Tống Thư quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt đồng tình của Dennis, mở túi xách, đem hồ sơ bên trong túi lấy ra.
"Đây là hồ sơ của tôi đã chuẩn bị lại một lần nữa. Bởi vì email không có thông báo số người phỏng vấn, cho nên tôi chỉ chuẩn bị sáu bản, làm phiền thay tôi trình nó lên."
Dennis theo bản năng tiếp nhận, mới vừa ngẩng đầu lên đã bị Loan Xảo Khuynh trừng cho một phát.
Dennis: "..."
Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ luôn luôn chịu tội.
Mặc kệ thế nào, Tống Thư là người phỏng vấn cuối cùng cũng thuận lợi ngồi xuống, trận phỏng vấn áp lực này cũng chính thức bắt đầu.
Căn bản Loan Xảo Khuynh không có ý xem lại lý lịch của Tống Thư, hai ngày nay, cô nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm đến chết lặng cái người trong bức ảnh dám dùng bộ dáng của chị mình. Cho nên hôm nay Loan Xảo Khuynh vẻ mặt vô cảm mà xem toàn bộ quá trình.
"Tần tiểu thư, trước tiên dùng tiếng Anh làm một lần tự giới thiệu bản thân mình đi. Chúng tôi hi vọng được biết về cô nhiều hơn một chút, cho nên lần này diễn ra trong năm phút đồng hồ, nội dung do cô tự phát huy."
Tống Thư rũ mắt.
Ở dưới sự theo dõi chặt chẽ của ít nhất mười vị phỏng vấn chỉ nhìn chăm chú bạn, bạn phải tóm tắt lý lịch cá nhân còn phải cho bọn họ hiểu nhiều hơn về bạn trong vòng năm phút, còn là dùng bằng tiếng Anh... Buổi gặp mặt chính thức từ khi trở về nước, Xảo Xảo cho cô, người chị này một phần đại lễ, thật đúng là đủ lớn.
Tuy nhiên như những gì cô đã nói với Dư Khởi Sanh, lần này trở về nước là đem chín chín tám mươi mốt nạn đạp lên dưới chân, trò tiểu nhân khó xử này không tính là gì cả.
Nghĩ như vậy, Tống Thư lộ ra ý cười dịu dàng, sau đó liền muốn từ chào hỏi đơn giản mà bắt đầu trước.
Chỉ là âm tiết thứ nhất còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài phòng họp đột nhiên truyền đến một trận rối loạn.
"Tần tổng!"
"Tần tổng!?"
"Tần tổng, ngài..."
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Không đợi bọn họ phản ứng, giây tiếp theo, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro